Gần trưa ngày hôm sau, Nick gọi điện cho Sasha thông báo là gói thầu đã được ký kết và Alex đang gọi để báo tin cho bố nàng.
Thấy vô cùng nhẹ nhõm, nàng cám ơn anh vì đã báo tin rồi chờ mẹ mình gọi điện đến báo tin tốt lành, và có thể cảm ơn con gái nữa.
Nhưng mẹ nàng không hề gọi.
“Chắc là bố mẹ em thấy thoải mái rồi”. Nick nói với vợ lúc bước chân vào nhà.
“Chắc là thế”.
Anh sững người. “Ý em là họ chưa gọi điện cho em sao?”
Giọng nàng nghnghẹn. “Chưa, nhưng có lẽ họ bận lắm”.
“Họ đâu có bận gì lúc yêu cầu em làm gián điệp cho họ”. Giọng anh đầy bực tức.
Sasha hít một hơi dài. “Không phải vậy đâu”.
Nick dịu nét mặt. “Anh không nói em, nhưng họ đã có được thứ họ muốn từ em. Rõ ràng là họ đang lợi dụng em, Sasha ạ”.
Anh nói đúng, ở chừng mực nào đó nàng thấy ấm lòng vì anh đã biết nghĩ cho nàng, nhưng tình cảm đối với mẹ khiến nàng không thể mở miệng xác nhận. “Thôi quên chuyện đó đi anh ạ”.
“Em quên được à?”
“Không”. Nhưng nếu cứ nghĩ mãi về việc đó thì nàng sẽ chìm nghỉm trong sự đau khổ mất. Sasha luôn biết đối với mẹ, vị trí của mình chỉ là thứ hai sau cha nàng, nhưng đến giờ nàng mới nhận ra vị trí ấy thực sự thảm hại như thế nào so với ông.
Nàng giả vờ lái câu chuyện sang hướng khác. “Anh lại đây, em muốn anh chọn màu cho phòng làm việc . Em không tự quyết định được”.
Anh khoát tay dễ dãi. “Màu nào cũng được”.
“Không được. Anh sẽ dùng đến nó nhiều đấy, nên màu anh chọn là rất quan trọng”.
“Em cũng sẽ dùng nó mà”.
“Đúng vậy. Nên việc này chúng ta phải cùng làm”.
Nick đột nhiên nở nụ cười mê hoặc. “Em rất giỏi đạt được điều mình muốn đấy. Tế nhị nhưng hiệu quả”.
Sasha cũng cười đáp lại. “Phương châm của em luôn là mềm dẻo hiệu quả cao mà”.
Những ngày còn lại của tuần trôi vèo qua, và trước khi Sasha để ý thì đã đến thứ sáu. Nàng cảm thấy căng thẳng vì lần đầu tiên chủ trì một bữa tối quan trọng như vậy. Tất nhiên là nàng chỉ phải giúp đỡ Iris chuẩn bị và bài trí, nhưng vì đây là việc được yêu cầu nên nó khác nhiều so với việc nàng làm vì sự yêu thích.
“Em đẹp quá”. Nick khen vợ khi Sasha trang điểm xong và bước ra trong chiếc váy liền màu lam. Chiếc váy mềm mại ôm khít, làm bật lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể nàng. Mái tóc vàng óng được búi gọn lên, nổi bật đôi hoa tai kim cư.
Cảm giác ngây ngất tràn ngập trong nàng. “Cảm ơn anh”. Nàng nhìn chiếc áo vét màu sẫm và chiếc sơmi trắng vừa vặn với thân hình cường tráng của chồng. “Anh cũng điệu không kém”.
Anh phì cười. “Điệu sao?”
Nàng cũng cười theo, thấy anh loay hoay mãi với chiếc càvạt, nàng nói, “Nào, để em thắt cho”.
“Em không phiền chứ”.
“Không, em thích thắt càvạt đàn ông mà”. Vừa nói nàng vừa bước lại gần chồng và cầm lấy chiếc càvạt.
Nụ cười của anh biến mất. “Vậy em thắt bao nhiêu chiếc càvạt rồi?”
“Số lẻ là một hay hai gì đó”.
Anh trợn mắt nhìn xuống, rồi thấy môi nàng đang mỉm, anh phá lên cười, “Anh nghĩ em chỉ bịa thôi”.
“Thật sao?”
“Nên là thế”. Anh giả vờ hậm hực, Sasha nhận ngay ra ám thị của chồng. Anh ấy thích là người đàn ông duy nhất đối với nàng.
Ái chà, thật thú vị. Ai lại nghĩ rằng một người như anh mà vẫn có những suy nghĩ cổ điển như vậy chứ?
“Em không thấy căng thẳng quá đấy chứ?”, anh hỏi, lôi nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Có, một chút”.
“Nhưng anh không thấy em biểu lộ chút nào”.
“Thì anh cũng thế mà”.
Nick nhướn mày, “Ai bảo anh căng thẳng?”
“Thường thì anh tự thắt càvạt rất dễ dàng”.
“Cảm ơn vì em đã để ý”, anh cười gượng.
Sasha thắt xong và vỗ nhẹ vào chiếc càvạt. “Rồi, trông ổn hơn rồi”.
Anh quay nhìn mình trong gương. “Tuyệt”.
Đúng vậy.
Anh ấy thật hoàn hảo.
Nàng hắng giọng. “Vậy là bữa tối nay rất quan trọng đúng không?”
Anh với tay lấy áo khoác. “Vừa đúng vừa không đúng. Alex đã thỏa thuận xong việc giới thiệu mẫu nước hoa “Người phụ nữ của Valente” tại Pháp và Đức rồi. Anh chỉ có mỗi việc là duy trì các mối quan hệ thân thiện cho đến lúc đó thôi”.
Sasha nhận ra công việc này có vẻ mới mẻ đối với Nick. Trước đây việc tiếp khách như thế này do Cesare và Isabel lo, rồi sau đó là Alex và Olivia, nhưng lần này là đến lượt anh. Chắc chắn là nếu vẫn độc thân thì anh sẽ làm tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh đón khách với tư cách một người đã có gia đình.
Bây giờ thì nàng thấy day dứt vì hôm trước đã từ chối. “Anh sẽ làm tốt thôi”, nàng nói, biết trước là anh sẽ cười ngạo nghễ khi nghe nàng nói vậy.
“Anh biết”.
Và quả thật là anh đã làm tốt việc tiếp đãi – đúng như nàng dự đoán.
Xuất sắc, vài giờ sau Sasha phải tự nhủ như vậy khi miễn cưỡng quan sát Claudine, người vợ khá đẹp của doanh nhân người Pháp tán tỉnh Nick ngay từ khi cô này mới bước chân vào nhà.
Trong khi đó thì cặp vợ chồng người Đức và người chồng của cô nàng, Jacques, thì chỉ ngồi thư giãn chuyện trò vui vẻ, không tỏ thái độ gì trước sự lẳng lơ của vợ mình.
Nhưng Sasha thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi thấy Nick có cẻ mê mẩn người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp đang thì thào những câu tiếng Pháp mùi mẫn bên tai.
“Ôi, Nicolah, anh lại trêu tôi rồi”, nàng ta nói thứ tiếng Anh lơ lớ, giọng cười cợt nhả, tư thế uốn éo liên tục trên ghế.
“Không, thật đấy”. Nick cũng đùa lại. “Nếu ngày mai bà đến buổi trình diễn thời trang, thế nào cũng có người tưởng nhầm bà là một trong những người mẫu của họ mất”.
Claudine tự mãn. “Vậy có lẽ tôi sẽ cần anh đi cùng để làm vệ sĩ cũng nên”. Nàng ta đưa mắt sang phía Sasha. “Cô có phiền nếu tôi mượn ông xã vào ngày mai không, Sasha?”
Sự trơ trẽn của cô ả làm Sasha giận tím mặt. Và Nick, “gã dân chơi” nàng thì vẫn tươi cười ngồi đó, dáng vẻ rất tự đắc và có lẽ đang chờ nàng nói dồng ý.
Nếu cứ để bị sỉ nhục như vậy thì nàng chẳng đáng làm người nữa.
“Tôi rất tiếc, Claudine ạ, nhưng ngày mai thì tôi cũng cần anh ấy”, vừa nói rất ngọt ngào, Sasha vừa nhìn Nick cười trìu mến như thể anh là cả cuộc sống của nàng vậy.
“Ôi”, Claudine trề môi phụng phịu với Nick. “Có lẽ phải đến lần khác rồi, Nicolah”.
“Một buổi hẹn hò nhé”.
Cảm giác bẽ mặt tủi hổ tràn ngập lòng Sasha, nàng tránh không nhìn ai trong bàn ăn hết. Một buổi hẹn hò với một phụ nữ có chồng? Anh ta cố tình quên mất điều gì chăng? Anh là người đàn ông đã có vợ rồi cơ mà. Điều anh đang làm vượt quá mức độ của một ông chủ nhà hiếu khách rồi.
Hoặc là anh ta chẳng để tâm gì. Có lẽ anh ta đang quá tập trung để chinh phục người đẹp mà quên mất rằng buổi gặp mặt này có mục đích gì. Tệ hơn, có thể đây chính là cách thức một dân chơi chính hiệu như Nick xử lý công việc kinh doanh.
Hẳn là chẳng tự nhiên mà chồng nàng có biệt danh là “dân chơi”.
May thay lúc ấy Freda, bà vợ người Đức, hỏi Sasha về các kế hoạch bài trí lại ngôi nhà, chuyển sang chủ đề trang trí nội thất. Đang trả lời các câu hỏi của vị khách thì nàng nghe thấy tiếng Claudine nhờ Nick dẫn đường đến khu vệ sinh.
Nàng phản ứng ngay lập tức. “Claudine, để tôi dẫn cô đi”.
“À, nhưng... cô đang nói chuyện với Freda mà”.
“Không sao. Tôi cũng đang định đến đó”.
Claudine lại trề môi về phía Nick nhưng Sasha giả như không thấy, khi đi qua chỗ Nick nàng cũng lờ anh luôn. Nếu sau bữa tiệc mà Nick phàn nàn gì về việc này thì chắc chắn anh ta sẽ phải hối tiếc.
“Cô có cái tên rất Pháp”. Claudine nói khi họ đi ra hành lang. Đây là câu chuyện riêng tư đầu tiên nàng ta nói với Sasha trong suốt buổi tối.
“Không phải đâu. Tên tôi viết là S-A-S-H-A, không phải S-A-C-H-A.”
“Vậy cô không phải người Pháp?
“Không”.
Claudine lẩm bẩm một mình, rõ ràng là nàng ta không có hứng thú gì với một người có cái tên nghe giống của người Pháp mà không phải người Pháp. Rồi ngay lập tức nàng ta liếc mắt nhìn Sasha.
“Nicolah đẹp trai quá”.
À, giờ thì họ sắp đi vào vấn đề chính đây.
Sasha khẽ mỉm cười. “Rất đẹp”.
Và anh ấy là của tôi, nàng rất muốn nói thêm như vậy.
“Jaques không thích đi xem trình diễn thời trang”. Thốt ra tiếng thở dài não ruột, Claudine nói tiếp. “Thật tiếc là Nicolah không thể đi cùng tôi, anh ấy chắc là thích đi lắm đấy”.
Sasha mở cánh cửa phòng tắm cho khách. “Với Nick gia đình luôn là ưu tiên số một”.
Ngay khi đóng cửa lại Sasha cũng thấm thía hết những gì mình vừa nói. Gia đình chắc chắn là ưu tiên hàng đầu của Nick.
Và nàng chính là một phần trong gia đình của anh.
Nick vui mừng vì đã đến lúc tiễn các vị khách. Giờ anh chỉ muốn đi ngủ... với Sasha.
“Mọi việc có vẻ suôn sẻ”, Nick nói khi đi vào phòng ngủ sau khi đã tắt hết đèn dưới gác. Sasha đang ngồi tại bàn phấn, tháo bỏ đồ trang sức. Trông nàng thật đẹp, thật nữ tính, và lần đầu tiên anh cảm thấy trọn vẹn một điều rằng mình đã lập gia đình.
Và cảm giác không tệ một chút nào!
“Đối với một số người thôi”, Sasha nói mát.
Nghe âm điệu không lấy gì làm vui vẻ của vợ, Nick thay đổi thái độ. “Em muốn nói gì?”
Nàng xoay người trên ghế, những tia sang xanh lục ánh lên trong đôi mắt. “Xin lỗi nếu em làm hỏng kế hoạch ngày mai của anh, Nick, nhưng em không nghĩ việc chồng em đi hẹn hò với người phụ nữ khác là việc làm đúng đắn”.
Nick ngẩn người nhìn nàng một lát rồi khịt mũi. “Em không nghĩ việc đó là thật đấy chứ. Claudine chỉ đùa chút thôi”.
Với anh, thì việc đó nhiều lắm chỉ là hơi hơi tán tỉnh. Chắc chắn anh còn biết nhiều người bỡn cợt đưa tình lộ liễu hơn thế.
“Liệu đó có phải lý do mà cô ta gần như đã năn nỉ em để cho anh đi cùng xem trình diễn thời trang không?”
“Lúc nào”
“Lúc em dẫn cô ta đến phòng tắm”.
Nick nhún vai. “Cô ta là người Pháp, họ thường không suy nghĩ nhiều đến hành động của mình đâu”.
“Với chồng em thì không nên thế”.
“Em ghen à?”. Nick hỏi đầy bất ngờ.
Sasha giật mình co người lại. “Đừng ngốc thế. Anh đã hứa sẽ chung thủy, em chỉ xem anh có giữ lời hay không, thế thôi”.
Ôi chao, ra là không phải nàng ghen.
Nghĩ đến đó anh cảm thấy hơi bực. Lời nói của anh luôn có giá trị đối với những người khác. Vợ anh cũng nên cảm thấy như vậy mới phải.
“Nghe này, anh đã nói là sẽ nghiêm túc thực hiện lời thề trước bàn thờ Chúa và anh đang làm vậy. Không có bất kỳ lý do gì khiến anh phản bội em cả”.
“Em cũng đang cố để tin đây”.
Nick nhìn đôi môi mím chặt của vợ. “Phản ứng của em như vậy chắc phải có nguyên do gì đó chứ?”
Sasha ngập ngừng rồi nói. “Đúng vậy. Cả đời em đã chứng kiến cảnh cha mình có hết mối tình này đến mối tình khác, trong khi mẹ em thì cố gắng chịu đựng. Em sẽ không như bà. Em sẽ không nhẫn nhục. Em không bao giờ để bản thân chịu sự sỉ nhục theo cách đó đâu”.
Lời nói của nàng quá chân thành, anh thấy lòng đau nhói. “Vậy em biết về những vụ ngoại tình của bố?”
“Chẳng phải là ai cũng biết sao?”, giọng Sasha đầy cay đắng.
“Mẹ em biết chứ?”
“Chưa bao giờ em và mẹ đề cập đến chuyện này, nhưng em tin là bà có biết”. Nàng thả lỏng và nói tiếp “Và em cũng không có ý định để mình lâm vào tình cảnh tương tự”.
“Anh cũng sẽ không bắt em phải chịu đựng như thế?”.
Sasha trầm ngâm. “Vấn đề chỉ là sự tôn trọng, đúng không?”, nàng nói như chỉ dành cho riêng mình. “Tôn trọng đối phương”.
“Em luôn có sự tôn trọng của anh.”
Nàng chăm chú nhìn anh. “Nhưng không phải trong quá khứ đúng không?”
Anh cảm thấy căng thẳng. Trước đây nàng cũng đề cập đến việc này và anh đã lờ đi câu trả lời. Nhưng lần này anh không thể lại lờ đi được.
“Sao em lại nói thế? Anh lúc nào chẳng tôn trọng em.”
“Nếu vậy mấy năm trước anh đã chẳng đi với cô gái khác sau nụ hôn đó của chúng ta”.
Nhận xét của vợ làm Nick choáng váng. “Em đang nói gì thế. Chẳng lẽ nụ hôn ngày xưa đó thực sự quan trọng với em?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, rồi khuôn mặt thanh tú khẽ ngẩng cao. “Anh đã cho em nụ hôn đầu đời, Nick ạ. Và tất nhiên, nó rất quan trọng”.
Anh thở hắt ra.
Nàng nói tiếp, nhưng ngay lập tức nàng biết mình đã nhầm.
Việc này thì nàng đã nhầm.
“Em không biết là khó khăn thế nào thì anh mới quyết định rời xa em được đâu Sasha ạ. Nhưng khốn nỗi em chỉ có mười tám. Em còn cả một quãng đời dài phía trước”.
“Anh cũng khác gì đâu”.
“Anh không phủ nhận điều đó. Anh chỉ mới hai mươi lăm. Anh không muốn một mối quan hệ nghiêm túc nào vào tuổi ấy. Sẽ là không công bằng cho em - cho cả hai - nếu anh đón nhận tình cảm của em lúc ấy”.
“Em đã cảm thấy bị sỉ nhục”, nàng lặng lẽ nói. “Nhất là khi anh bỏ đi cùng cô gái khác”.
Nick khẽ rên lên trong cuống họng. “Anh rất tiếc. Anh không cố tình làm thế”.
Anh đã chạy trốn khỏi kỷ niệm đó với một cô gái khác - người mà giờ anh chẳng còn nhớ nổi tên - không phải để làm Sasha bẽ mặt mà chỉ để quên nàng. Sasha giống như một cám dỗ chết người, một cô phù thủy nhỏ bỗng chốc mang một diện mạo và dáng dấp làm mê đắm lòng người.
Nếu chỉ nghĩ cho bản than, anh đã đón nhận những gì nàng trao gửi và cứ thế tận hưởng cuộc đời mình.
Nhưng vì nghĩ cho Sasha, anh biết mình không nên xuất hiện trong cuộc đời nàng nữa.
Nàng thở dài buồn bã. “Đó là điều tệ nhất. Anh không thể hình dung là em đã suy sụp đến mức nào đâu”.
Tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực. Những gì nàng đang nói chỉ là để thử xem anh có thật sự quan tâm đến nàng, hay đây chính là tình yêu mà nàng đã dành cho anh từ lâu lắm rồi?
“Sasha, có phải là em đã rất thích anh?”
Ánh mắt hai người gắn chặt vào nhau.
“Đúng vậy, anh Nick. Lúc đó, em là một thiếu nữ đã phải lòng người đàn ông trong mơ của mình”.
Ôi, khỉ thật. Nick cố gắng nén hồi hộp và hỏi tiếp.
“Em vẫn yêu anh chứ?”
Nàng cúi mặt xuống để không phải nhìn vào mắt anh. “Em quý mến anh, Nick ạ, chỉ thế thôi”. Và như thế không cần thêm lời bàn nào nữa, nàng xoay người lại trên ghế để nhìn vào gương và chải đầu.
Nick cảm thấy lòng hụt hẫng. Nàng chẳng hề nao núng khi trả lời câu hỏi của anh. Chắc chắn là tình yêu không tồn tại trong nàng, chỉ là do anh tự huyễn hoặc mình mà thôi.
Mà nếu như nàng khẳng định là vẫn yêu anh, thì anh sẽ phải làm gì? Anh chưa bao giờ hình dung ra được hành động và cảm xúc của mình trong trường hợp này. Anh cảm thấy đủ hạnh phúc với sự yêu mến đã có giữa họ rồi.
Và cả sự khao khát nữa.
Thế là đủ.
Nick tiến đến sau lưng vợ, đặt bàn tay lên đôi vai nàng, nhìn thẳng vào hình ảnh nàng trong gương. “Không biết anh nói điều này có làm em ngạc nhiên không, nhưng ngay lúc này, em là người phụ nữ duy nhất anh mong có được trong đời”.
Đó là sự thật.
Chiếc lược chải tóc trên tay Sasha ngừng lại. “Là... là em sao?”
Sự bối rối trong giọng nói của nàng làm anh ngất ngây, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng có thể không yêu anh, nhưng nàng quá ư xinh đẹp. Và là người duy nhất làm anh say đắm.
“Đúng thế,” anh rì rầm, khẽ gạt chiếc nơ cổ giữ chiếc váy nàng đang mặc và hôn vào đôi vai trần của vợ. “Anh sẽ cho em thấy”.
Đến lúc điểm tâm sáng hôm sau, Sasha vẫn còn loay hoay với câu hỏi của Nick đêm qua.
Em còn yêu anh chứ, Sasha?
Không, nàng không yêu anh, nhưng câu hỏi đấy làm nàng bứt rứt không yên. Tình yêu không phải là chủ đề có thể đề cập đến một cách dễ dàng vào bất cứ lúc nào. Nhưng việc họ nhắc đến làm nàng cảm giác như tình yêu với chồng đang hiện hữu đâu đó trong nàng. Và nó gần. Rất gần.
Tình yêu - đó là điều nàng ít mong muốn nhất.
Đúng lúc đó Iris mở cửa phòng ăn cho Cesare và Isabel bước vào.
Nick đặt khăn ăn xuống, nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên. “Con trai, ta có điều cần nói với con”. Cesare nói.
Sasha nhận thấy rõ sự căng thẳng của chồng.
“Chuyện gì vậy bố?”
Cesare ngồi xuống một chiếc ghế, khuôn mặt ông nhợt nhạt hơn mọi khi. Đồng thời lúc đó Isabel cúi người ôm lấy Nick rồi bà đứng thẳng người lên, bàn tay đặt lên vai vẻ cảm thông. Sasha nín thở. Đây rõ ràng là một tin rất xấu.
“Đó là về mẹ con, figlio mio”. Người cha dừng lại một lát. “Mẹ con ngủ gục trên tay lái đêm qua và tông vào một chiếc xe tải đang đỗ”.
Sasha kêu lên hoảng hốt.
Nick vẫn im lìm như tảng đá. “Và?”
“Bà ấy mất rồi, Nick. Ngay lập tức.”
Sasha cảm thấy đau khổ thay cho Nick, nỗi đau đó siết chặt tim nàng giống như cánh tay Isabel đang siết chặt bờ vai anh vậy.
Nick vẫn không cử động. “Có phải bà ấy say không?”
“Chúng ta cũng không biết. Có lẽ”.
Anh nhăn mặt. “Còn khả năng khác là bà ta vừa đi dự tiệc về”.
Cesare nghiêng nhìn con trai. “Nick, mẹ con có những nguyên tắc sống của riêng mình”.
“Con biết rồi, bố không phải nói”. Nick vừa nói vừa đứng bật dậy khỏi ghế đi về phía cánh cửa dẫn ra sân sau của khu nhà. Anh đứng đó nhìn ra khoảng sân đấy nắng.
“Con yêu, ít ra thì bà ấy cũng không phải chịu nhiều đau đớn”. Isabel thì thầm. “Không ai trong chúng ta mong muốn điều đó cả”.
Nick buông tiếng thở dài nhưng vẫn không quay đầu lại. “Đúng vậy”.
Mọi người im lặng rất lâu như để thể hiện sự tôn kính với người quá cố.
“Họ sẽ tổ chức tang lễ vào thứ ba ở Melbourne”. Cuối cùng Cesare cũng lên tiếng.
“Con sẽ không đến đâu”.
Miệng Cesare mím chặt. “Bà ấy là mẹ con”.
“Thật vậy ư?”, Nick quay mặt lại nhìn mọi người, vẻ khắc nghiệt cứng rắn thể hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt anh.
“Ta biết con cảm thấy thế nào. Nhưng thế giới này có rất nhiều kiểu người khác nhau. Chúng ta phải chấp nhận điều đó”.
“Bố chấp nhận?”. Nick nhìn sang cha mình. “Thực tế là bố đã cam chịu điều đó nhiều năm về trước”.
Cesare nghiêm mặt. “Ta biết, mẹ con không giống như ta nghĩ khi mới kết hôn. Nhưng ta đã học cách hiểu lý do mà bà ấy trở nên như thế”.
“Con xin lỗi, nhưng con không thể rộng lượng như vậy”.
Hai cha con họ nhìn nhau rất lâu. “Con là điều tuyệt vời nhất mà cuộc hôn nhân đó mang lại cho ta, Nick ạ”.
Cổ họng Sasha ngh
Nick nghiến răng. “Dùng đòn tình cảm lúc này không có tác dụng gì đâu bố. Con sẽ không đến dự tang lễ. Con không nợ bà ta gì cả”.
Cesare tỏ ra không nghe thấy những gì Nick nói. Ông vươn thẳng người. “Julieann từng là người nhà Valente, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Bà ấy xứng đáng nhận được sự quan tâm phúng viếng của gia đình Valente”.
“Thế thì bố đi đi”.
Cesare nhìn sang phía Isabel rồi quay lại Nick. “Ta không thể. Ta sẽ đi nếu có thể nhưng...”
“Bác sĩ của bố con bảo không được”, Isabel tiếp lời. “Ông ấy cho rằng việc này quá sức chịu đựng của bố con”.
Cesare gạt phăng đi. “Bác sĩ chỉ cẩn thận quá mức. Ông ấy nghĩ rằng em sẽ kiện nếu anh chết”.
Isabel chép miệng, “giờ thì anh biết là sẽ không có chuyện đó đâu, Cesare”. Rồi bà nhìn Nick, “dù chuyện này có ý nghĩa gì đi nữa thì ta nghĩ con cũng không bắt buộc phải đi”.
“Cám ơn sự giúp đỡ của em, Izzie”, Cesare lầm bầm.
Bà nhìn chồng. “Em không quan tâm anh nói gì, em cho là nếu không muốn thì không ai có thể ép ai đi được cả”.
Sasha chợt nghĩ đến cha mình và tự hỏi nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu ông bỏ hai mẹ con nàng đi từ nhiều năm trước. Liệu nàng có tha thứ cho ông?
Chắc chắn là không.
Tất nhiên, mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn nếu ông ấy bỏ hai mẹ con nàng thật. Mẹ nàng biết đâu đã có cơ hội có một cuộc sống tử tế hơn.
“Con sẽ không đi đâu bố ạ”.
Cesare đứng lên, mặt ông đang lại quả quyết. “Điều này do ta quyết định”. Ông lừ mắt nhìn Isabel. “Em không cần nói thêm điều gì nữa, vợ yêu quý ạ, anh...”. Đột nhiên ông tái nhợt.
“Bố?”. Nick lao về phía bố khi Isabel kêu lên kinh hãi, bà vội lục túi áo khoác của chồng lấy ra mấy viên thuốc.
“Đây, anh yêu, đặt chúng xuống dưới lưỡi
Một lát sau Cesare bắt đầu hồng hào trở lại, mọi người từ từ thở ra nhẹ nhõm. Nếu ông hy vọng đạt được điều gì đó sau chuyện này thì ông đã chọn đúng thời điểm.
Nick đứng đó, nhìn thẳng xuống khuôn mặt cha mình, đôi mắt không hề biểu lộ điều gì. “Được rồi, thưa bố. Bố sẽ có điều bố muốn. Con sẽ đi dự đám tang”.
Cesare có vẻ như trút được gánh nặng. “Cảm ơn, figlio mio. Điều đó rất có ý nghĩa với ta”.
“Con sẽ đi với anh ấy”. Sasha thông báo để bố mẹ chồng biết là nàng sẽ ở đó với Nick.
Nick quay ngoắt lại. “Không”.
“Nhưng...”
“Không”. Không nói thêm lời nào, anh quay người đi ra khỏi phòng.
Sasha cảm thấy hụt hẫng, nhưng nàng không có ý định bỏ cuộc.
“Đi theo nó đi, con”. Isabel nói. “Nó cần con”.
Sasha gật đầu. Rõ ràng là Nick cần một ai đó, nhưng nàng không chắc mình là người Nick cần. “Con đã quyết vậy rồi, Isabel, mẹ đừng lo”.
Sau đó, nàng tiễn bố mẹ chồng ra về. Giống như Isabel, nàng không hiểu sao Cesare cứ nằng nặc phải có người đại diện cho gia đình đến tang lễ, và việc bắt ép Nick phải đi. Thật bất công. Liệu họ có cần thiết phải thay mặt nhà Valente đến đó? Chẳng phải là Cesare đang dành quá nhiều tình cảm cho người đàn bà đã bỏ mặc ông và con trai không?
Nhưng nàng không có tư cách gì để can thiệp vào việc này.
Nàng gõ cửa phòng làm việc và bước vào. “Nick...”
“Đừng, Sasha”.
“Nhưng...”
“Anh sẽ đi một mình”.
Nàng dừng lại ở giữa phòng, trừng mắt nhìn chồng phía bên kia bàn làm việc. “Anh có định để em nói hết câu không, hay anh định bắt chước áp đặt mệnh lệnh giống bố em vậy?”
Nick tỏ ra nao núng.
“Nick, nghe này. Em biết là chúng ta buộc phải kết hôn, em cũng hiểu là chúng ta lấy nhau không phải vì tình yêu, nhưng... em quan tâm đến anh. Em là vợ anh, và em nên đi cùng với anh những lúc như thế này chứ”.
Mạch trên thái dương Nick phập phồng. “Đây là tang lễ của một người xa lạ, em không hề biết gì về bà ta. Không có lý do gì em phải đến dự cả”.
“Có thể em không biết gì về bà, nhưng em biết con trai của bà rất rõ. Riêng anh ấy đã là đủ lý do để em đi rồi”.
Ánh mắt anh dịu xuống cùng với sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng. Sự chân thành chứa chan trong từng lời nàng nói. Chắc chắn Sasha sẽ không lùi bước trong chuyện này đâu.
Điều gì đó khiến thái độ Nick bấy ngờ thay đổi. Anh quay lại nhìn vợ. Cuối cùng anh nói. “Tùy ý em”.
Nàng thấy nhẹ cả lòng. “Cảm ơn anh”.
Anh cầm điện thoại lên. “Giờ nếu em không phiền, anh cần sắp xếp một số công việc”. Rõ ràng là anh muốn đuổi nàng ra ngoài, khỏi căn phòng và khỏi cả luồng tình cảm của anh lúc này.
Nhưng nàng vẫn cố nán lại. “Anh có muốn em làm những việc đó giúp anh không?”
“Cám ơn em, nhưng trợ lý của anh biết cần phải làm gì”
Nàng cúi đầu bước ra phía cửa phòng. Rõ ràng là lúc này trông anh có vẻ thoải mái hơn lúc trước nhiều.
“Sasha này”.
Nàng dừng bước, quay đầu lại.
“Gì ạ?”
Cảm ơn em”. Nick nói cộc lốc.
Sasha gật đầu, đóng cánh cửa lại, phân vân không biết anh cảm ơn nàng vì muốn đi đến tang lễ cùng anh, hay vì nàng đã ngỏ lời giúp đỡ. Nàng tưởng như tim vỡ ra vì cảm động. Nick thực sự trân trọng những cố gắng của nàng.
Cuối cùng anh ấy cũng quan tâm đến mình.