Sự Ràng Buộc Êm Đềm

Chương 10

Sáng hôm sau Cesare gọi điện đến hỏi thăm thình hình của Porter, Nick mở loa ngoài điện thoại để cả hai vợ chồng có thể cùng trả lời bố trong lúc thay đồ.

“Bố ạ, không phải là đau tim đâu”. Nick giải thích.

“Grazie a Dio”[4]. Cesare thở phào.

[4] Tiếng Ý, có nghĩa là “Tạ ơn Chúa”.

“Chúng con vừa gọi cho bệnh viện, họ nói đã cho bố Sasha về nhà”, Nick tiếp tục, “mẹ vợ con sẽ chăm sóc ông ấy. Chắc chắn là bà sẽ làm việc đó chu đáo”.

“Phải rồi, bà ấy là một phụ nữ chu đáo”. Cesare dừng lời. “Sasha à, bố con là một người tốt. Ông ấy đã làm nhiều việc vì mọi người. Nếu có chuyện gì với ông ấy thì mất mát đó sẽ rất to lớn. Porter là một doanh nhân tài giỏi”.

Sasha nghen lời. Nếu mà Cesare biết đựơc...

“Cám ơn bố, Cesare”. Nàng cố gắng cất lời. “Bố thật tốt khi nói vậy”.

Cesare gác máy. Nick hôn tạm biệt vợ, khi buông nàng ra anh ngần ngừ hỏi. “Em có chắc là không muốn anh bỏ chuyến tham quan quanh cảng không? Alex hay Matt có thế thay anh làm việc đó”.

Ngày mai đã là thứ tư rồi.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến ngày thứ sáu đấy khó khăn đó.

Ý nghĩ ép cha mình phải chuộc lỗi đè nặng lên tim Sasha. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng, nàng gợn lên sự ghê tởm về hành động ăn cắp tiến mà cha nàng đã làm với gia đình Valente.

Nàng cố gắng tập trung tinh thần trả lời chồng. “Không cần đâu. Em sẽ ổn mà”.

Nick vẫn nhìn vợ đăm đắm. “Được rồi. Hen gặp em tối nay”.

“Vâng”, nàng đáp lời, khuôn mặt cố giữ vẻ bình thường.

Khi chồng ra khỏi nhà, nàng đã mặc đồ xong. Nàng sẽ sang gặp cha mẹ. Khi đã chắc chắn cha mình không bị đau tim, nàng muốn ông nhanh chóng sửa chữa sai lầm của mình. Nàng không thể tiếp tục sống trong tâm trạng nơm nớp lo âu và cảm giác có tội như thế này lâu hơn được.

Không ai mở cửa khi Sasha bấm chuông cửa chính, dù trong nhà vọng ra tiếng bản nhạc ưa thích của cha nàng. Theo tiếng nhạc phát ra từ sân sau, nàng đi vòng ra phía đó và mở cổng bước vào.

Trước sự kinh ngạc tột độ, Sasha thấy cha mình đang ngồi trên một chiếc ghế ở vườn sau, hút xì gà và uống rượu whisky. Trông ông giống như đang tận hưởng cuộc sống của mình một cách đầy thích thú.

Ông không có vẻ gì là bệnh tật cả.

Nàng bỗng hiểu ngay lập tức.

“Chúa ơi”, giọng Sasha đầy oán trách. Cha nàng giật mình khi nghe thấy tiếng con gái gần bên. “Bố không có cơn đau tim nào cả. Tất cả là bịa đặt”.

Mặt Porter tái nhợt, rồi nhanh chóng chuyển sang đỏ gay. “Đừng ngốc thế con gái. Tất nhiên là bố không thể bịa ra chuyện đó”.

“Con không tin”.

Ông dập tắt điếu xì gà. “Con cho là bố cố tình làm những xét nghiệm y tế lằng nhằng đó, rồi làm con và mẹ con lo lắng chỉ để cho vui hay sao?”

“Đúng như thế. Bố thật ích kỷ. Bố có quan tâm gì đến con hay mẹ đâu”. Sasha quay ngoắt lại khi nghe tiếng mẹ đi lại phía hai người. “Mẹ, con không ngờ mẹ cũng tham gia vào chuyện này”.

Sally giật mình trợn tròn mắt. “Ch... chuyện gì?”

“Để mẹ con yên. Bà ấy không biết gì đâu”.

Sasha kêu lên. “Mọi chuyện đúng như con nghĩ. Thật tồi tệ!”.

“Biết điều gì?”. Sally hỏi, đưa mắt hết nhìn chồng rồi lại nhìn con gái

“Rằng bố giả vờ bị đau tim để con không nói cho nhà Valente biết việc ông ấy ghi khống các giấy tờ”.

“Không!”.

“Bố cho là con sẽ thấy cắn rứt đến mức không thể nhận thấy cơn đau tim vừa rồi chỉ là một màn kịch. Con hiểu rồi. Việc này mà bố cũng dám dựng lên thì việc bòn rút số tiền kia – với bố cũng chẳng phải việc quá khó khăn”.

“Anh Porter, thế là thế nào”. Sally thì thào.

“Sally, đừng có mà nhìn anh như thế. Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Em sẽ như thế nào nếu anh bị tống vào tù”.

“Bố cao thượng thật đấy bố ạ”. Sasha vặn lại.

“Không phải việc của con Sasha”. Porter gầm lên.

Sasha nhìn bố tuyệt vọng. “Bố không có chút ăn năn gì về việc mình làm đúng không?”

“Tất nhiên là có chứ”.

Nhưng nàng biết là ông không hề hối hận. Ông chỉ hối hận vì đã để mình bị phát hiện thôi.

“Bố, trừ khi bố hứa với con lúc này, ngay tại đây rằng bố sẽ sửa sai và hoàn trả số tiến đó, còn không con sẽ đi nói hết với anh Nick”.

Mặt ông lập tức trắng bệch. “Con sẽ không làm thế”.

“Con sẽ làm”.

“Nhưng ta là bố con”.

“Dùng tình cảm lúc này không còn lung lạc được con nữa đâu”. Nàng nhún vai cương quyết. “Giờ bố hứa đi, hoặc con sẽ đi gặp Nick ngay bây giờ”.

Porter như mất hết sức sống. “Được, được, ta sẽ trả lại nhưng phải mất vài ngày”.

“Thứ sáu là hạn cuối cùng”. Nàng quay ra cửa, lòng nặng trĩu tưởng mình còn không thể cất nổi bước chân. Tình cảm và sự kính trọng Sasha dành cho cha mình không nhiều, nhưng chưa bao giờ nó trở nên thê thảm như lúc này.

Tất nhiên là nàng sẽ chẳng tin đến thứ sáu này cha nàng sẽ làm điều ông đã hứa. Ma xu khiến thế nào mà nàng lại đi tin lời một người dối trá như ông cơ chứ?

Còn một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.

Đó là làm sao sau này nàng có thể nhìn vào mắt Nick và giả vờ như không có chuyện gì được đây?

Sasha có thể cảm thấy Nick quan sát mình suốt bữa tối, nhưng tinh thần nàng đã hoàn toàn tê liệt. Xung quanh nàng giờ là mây đen u ám bao trùm, chỉ còn chờ đến lúc giông tố ập xuống nữa thôi.

Ngay cả lúc đã ăn tối xong, hai vợ chồng vào ngồi trong phòng khách, tâm trạng Sasha cũng chẳng khá hơn chút nào. Nàng chẳng còn lòng dạ đâu mà xem những chương trình liên quan đến các vấn đề luật pháp, chính nàng cũng đang mắc kẹt trong một màn diễn phi pháp đây.

Rồi nàng sợ hãi nghĩ đến khả năng mẹ nàng gọi đến, tiếp tục nài ép van vỉ để nàng cho cha nàng thêm cơ hội, thuyết phục nàng đổi ý. Nàng thật sự không muốn nghĩ đến việc phải chịu đựng bà lúc này, nhất là lại trước mặt Nick.

Sasha nảy ra một ý.

“Anh Nick, em thấy hơi ngột ngạt, mình đi đâu uống chút gì đi”.

Nick chớp mắt hơi bất ngờ, nhưng vẫn dẹp đống giấy tờ sang một bên. “Một trong những quầy rượu quanh đây được không”.

“Vâng, gần đây có chỗ được lắm. Chúng mình tắt di động đi anh nhé? Để khỏi bị ai làm phiền”.

Nick nhìn vợ khó hiểu. “Nếu em muốn thế”.

Nửa giờ sau họ đã ngồi trong góc một quầy rượu gần đó nhâm nhi đồ uống của mình. Quấy rượu này thuộc một khách sạn sang trọng và cổ kính – giống như nhiều tòa nhà khác trong quận Hawkesbury.

“Có nguyên nhân đặc biệt nào làm em bức bối vậy không?”. Nick hỏi, anh tựa người ra sau để quan sát vợ thật kỹ.

Sasha nhận thấy những gì mình nói lúc trước thật lố bịch. Gần đây họ thường xuyên ra ngoài, nên việc nàng cảm thấy ngột ngạt bức bối chắc chắn là việc không bình thường.

Sasha phập phồng cánh mũi. “Em nghĩ là do gần đây chúng ta không có nhiều thời gian riêng tư”.

Nick gật gù. “Và không có t gì từ phía bố em đấy chứ?”

Nàng khẽ giật mình. “Gì...gì cơ ạ?”

“Việc bố em phải vào viện ấy”.

“À”, nàng nuốt khan, “có đấy”.

Ánh mắt Nick trở nên sắc lẹm. “Cả tối nay trông em căng thẳng quá. En chắc là đã nói hết những gì cần nói với anh chưa? Tình hình của bố em không trở nên tệ hơn đấy chứ?”

“Không, bố em ổn”. Nàng bắt đầu thấy hoảng sợ. Nàng biết mình phải tìm cách để Nick không nghĩ gì đến cha nàng nữa. Nàng phải nhanh chóng chuyển đề tài câu chuyện giữa họ. Nếu không thì nàng sẽ để lộ hết chuyện. “Anh này, Brenda đã gọi cho em”.

Nick bật người thẳng dậy trong ghế. “Cái gì? Khi nào?”

“Sáng chủ nhật sau khi anh sang chỗ bố. Cô ấy bảo là gọi lại vì anh đã gọi cho cô ấy”.

Vẻ mặt Nick đanh lại đầy vẻ dữ tợn. Trông anh lúc đó như một kẻ thù nguy hiểm. “Đúng là cô ta làm thế à?”

“Thế anh đã gọi trước cho cô ấy phải không?”

“Không”. Anh quay nhìn vợ. “Em nghĩ anh làm vậy sao? Có phải đó là điều em giấu anh không? Rồi em cứ thế suy nghĩ, mệt mỏi vì nó”.

“Không, không phải vậy đâu. Lúc đó em có nghĩ là anh gọi cho cô ấy thật, nhưng em đã nghĩ rằng anh gọi vì muốn bảo cô ấy tránh xa anh ra”.

“Anh đã nói chuyện đó trước rồi. Và cô ta biết anh hoàn toàn nghiêm túc. Người đàn bà đó chỉ muốn gây chuyện thôi”. Nick nhìn vợ chằm chằm. “Và cô ta đã thành công”.

“Không, cô ta đã thất bại”. Brenda cố làm nàng nghi ngờ Nick, nhưng cuối cùng điều đó càng khiến Sasha tin tưởng chồng mình hơn.

Ánh mắt Nick càng lúc càng sắc buốt. “Cả tối nay trông em thật khổ sở. Nói chính xác hơn từ bữa tiệc tối chủ nhật ấy, em chẳng giống em chút nào”.

Sasha dần dần lấy lại bình tĩnh. Chủ nhật là hôm mà nàng phát hiện ra việc cha nàng đã làm.

“Em kể để anh biết vậy thôi”. Nàng khó nhọc nuốt không khí xuống c đang khô rát. “Em tin anh, Nick ạ. Em có thể thề như vậy”.

Anh nhìn vợ chăm chú, cố gắng dò xét thái độ thật sự của vợ. Cuối cùng, khuôn mặt anh giãn ra nhường chỗ cho nét dịu dàng âu yếm. “Cảm ơn em”. Nick thì thầm.

Trong lồng ngực, trái tim người vợ trẻ run lên vì xúc động.

Họ ngồi cùng nhau ở đó hơn hai tiếng đồng hồ, không nói chuyện gì nhiều, chủ yếu là lắng nghe giọng hát của một ca sĩ đồng quê. Sasha thấy rõ ràng cảm giác bất an từ từ lắng dịu lại khi nàng nhấp vài ngụm rượu.

“Anh nghĩ tối nay thật có ích cho cả hai”. Nick nói trên đường lái xe về nhà.

Sasha ngả người trên ghế, nghiêng đầu sang nhìn anh mỉm cười. “Chúng mình nên làm việc này thường xuyên hơn”.

Chồng nàng khẽ cười thành tiếng. “Thưa bà Valente, tôi nghĩ là bà hơi say rồi đấy”.

“Đủ để em thấy bớt đau hơn”. Sasha buột miệng.

Lập tức Nick nhíu mày. “Em bị đau ở đâu sao?”

Nàng cắn môi, may mà anh mải tập trung nhìn đường không để ý. “Lúc nãy em bị nhức đầu”, nàng bào chữa, “em cứ sợ nó sẽ thành một cơn đau nửa đầu cơ”.

Nick nhìn nhanh sang vợ. “Em hay bị đau nửa đầu lắm à?”

“Không”. Nàng trả lời, cảm thấy câu chuyện bắt đầu theo hướng này sẽ khiến nàng thoải mái hơn.

Nick bất ngờ nở nụ cười đầy uy lực của mình. “Đừng lo. Nếu em thấy đau trở lai, anh sẽ hôn em”.

“Thế thì cũng đáng bị đau đấy”.

“Đừng nói thế khi anh đang lái xe chứ”. Anh vờ tức tối.

Nàng mỉm cười.

Họ về đến nhà, Nick đỗ xe ở lối vào. Đột nhiên khi anh vòng ra phía cửa bên nàng để mở cửa, Sasha như cảm thấy giờ tận thế đang cận kề bên mình. Nàng có cảm giác như mọi việc đang đi đến hồi kết.

“Ra thôi nào quý cô của tôi”. Nick dài giọng đùa, bàn tay anh chìa ra chờ đợi

Nhưng Sasha chỉ nghe thấy một cách mơ hồ. Cảm xúc của nàng đang dâng trào một cách dữ dội, như một trận đại hồng thủy cuốn phăng đi tất cả những câu pha trò, những lời chòng ghẹo... tất cả mọi thứ trên cõi đời này. Làm thế nào để nói sự thật cho Nick bây giờ?

Nàng đứng dậy, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt chồng.

“Hãy lên giường với em, Nick. Hãy yêu em để em quên hết những cơn đau đầu đó đi”.

Nick cúi xuống nhìn vợ, mày níu lại. “Tất cả những chuyện này là sao?”

“Nick, anh đừng nói gì cả. Đêm nay em cần anh. Hãy để em là của anh”.

Nick định nói gì đó, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh biết là không nên. Anh thở hắt ra và cúi đầu xuống thấp nữa.

Sau lúc đó, môi hai người như gắn chặt vào nhau suốt quãng đường họ lên đến buồng ngủ. Và trong không gian riêng của họ... lạy Chúa... họ đã hòa vào nhau nồng nàn mê đắm. Sasha chắc chắn chồng mình cũng nhận ra điều đó. Trong ánh mắt anh nhìn nàng lúc ấy có điều gì đó sâu sắc khó nói nên lời. Anh ngừng nhịp lâu hơn thường lệ trước khi đi vào nàng.

Và khi anh biến nàng thành của mình, con tim Sasha đang tan nát như được phục sinh.