Sự Ràng Buộc Êm Đềm

Chương 1

“Bố nói gì ạ?”. Nick hỏi lại Cesare, hai bố con nhà Valente đang ngồi uống trà ở ngoài hiên trong khu dinh thự của gia đình.

“Bố nghỉ việc về ở đây hơn nửa năm rồi, quyến luyến mấy thì khu này chỉ có bố và Isabel ở là quá rộng. Chúng ta tính sẽ chuyển đến một căn hộ trong thành phố.”

Nick choáng người nghe cha thông báo. Họ đã ở sống tại quận Hawkesbury, Sydney bao nhiêu năm rồi, ngôi nhà này là nơi anh được sinh ra, cũng là nơi mẹ anh bỏ cha con anh ra đi theo người khác, rồi cũng tại nơi này nửa năm sau đó cha anh kết duyên mới với Isabel, mẹ kế của anh bây giờ.

“Chỗ này sẽ là của con”, Cesare nói tiếp, “nếu con muốn.”

Gan ruột Nick như bốc cháy. Cha anh biết rõ là anh khao khát sở hữu dinh thự này thế nào mà. Đến mức giờ đây anh phải quay nhìn xuống phía thảm cỏ được chăm tỉa công phu để giấu đi mong muốn mãnh liệt đang ngùn ngụt trong mắt mình. Nhưng anh bỗng thấy nghi ngờ. Không thể tin mọi việc sẽ đơn giản như thế được. Cesare là một ông già mưu mẹo, nếu không ông đã chẳng tạo lập được và trị vì đế chế nước hoa mang tên Gia tộc Valente lâu đến thế. Ở riêng Úc thì đây là một thương hiệu lẫy lừng. Nhất là vào thời điểm này, dưới sự điều hành của Alex, con trai lớn của ông, tập đoàn này đã vươn khắp thế giới cùng loại nước hoa mới mang tên “Người phụ nữ của Valente”. Cesare xưa nay luôn luôn có cách để đạt được thứ mình mong muốn.

“Nếu con không muốn thì sao?” Nick hỏi, tỏ vẻ thờ ơ, đúng phong cách vốn có của Giám đốc điều hành tập đoàn Gia tộc Valente.

“Thì bố sẽ cho Matt.”

Chết tiệt.

Dù rất quý cậu em út, Nick chắc chắn Matt sẽ chẳng mặn mà gì với khu biệt thự này. Không chóng thì chày kẻ ham vui chốn thành thị như cậu ta sẽ bỏ mặc nơi này thành hoang phế. Matt không phải là người có thể sống ở đây và làm việc ở Sydney, hai nơi xa tít nhau như vậy.

Còn anh, trái lại, sẽ tận hưởng từng phút tĩnh tâm khi được bứt mình xa khỏi căn hộ thành phố, khỏi guồng quay của công việc bất tận và những cuộc chơi đến kiệt sức.

Anh chậm chạp quay lại nhìn cha, hờ hững nói. “Matt không hứng thú gì với nơi này đâu ạ”.

Cesare nghiêng mái đầu muối tiêu. “Bố biết chứ”.

“Thế sao bố còn định cho nó?”

“Bố mới tính thế. Tất cả còn tùy ở con.”

Sự nghi ngờ của Nick càng có cơ sở. “Vậy điều kiện của bố là gì?”

Cesare nhếch môi giễu cợt. “Con hiểu bố quá mà”. Mặt ông lộ rõ một nước cờ đã tính sẵn. “Con sẽ có nó nếu con chịu lấy vợ”.

Nick giật nảy lên trong ghế. “Bố đang nghĩ cái quái gì thế.”

“Ngôi nhà cần có một tổ ấm mới.”

“Vì thế nên con sẽ phải lấy vợ và con phải tạo ra tổ ấm đó?” Nick nhạo báng.

“Đó là một điều hoàn toàn tự nhiên.”

Nick lắc đầu. Anh còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Không người đàn bà nào có thể trói buộc được đời anh; hơn nữa thật ích kỷ nếu tạo ra những đứa trẻ không phải là kết quả của tình yêu giữa bố mẹ chúng.

“Còn anh Alex và chị Olivia?”. Nick nghĩ đến giải pháp anh cho là chấp nhận được. Ít nhất họ sẽ chăm sóc nơi này cẩn thận” align=“justify”>“Không, chúng đã có nhà riêng và sẽ không muốn rời đi đâu. Điều đó không tốt cho thằng bé Scott”.

Điều này thì đã rõ. Giáng sinh trước Alex và Olivia đã nhận nuôi bé Scott tám tuổi. Chắc chắn họ sẽ không muốn dọn nhà lần nữa.

Đột nhiên khi nhìn cha, một ý nghĩ lóe lên trong Nick. “Bố không can thiệp gì chuyện kết hôn của anh Alex và chị Olivia đấy chứ?”

Cesare không chút ngập ngừng. “Nếu mà nói không thì là bố nói dối rồi.”

Nick mím môi. “Mẹ có biết ý định này của bố không?”

Anh lúc nào cũng coi Isabel như mẹ của mình. Bà thanh lịch, duyên dáng, đằm thắm nhưng cũng rất đáng sợ khi nổi giận. Bà là người mẹ duy nhất mà anh biết – trước khi người mẹ ruột bắt đầu làm đảo lộn rồi hủy hoại thời thơ ấu của anh.

“Isabel và bố đã nhất trí sẽ giữ quan điểm riêng. Mẹ con hiểu bố rất rõ mà bố cũng không định đổi ý đâu. Chuyện này rất quan trọng.”

Nick nổi cáu. “Thế thì bố quá đáng quá rồi. Con sẽ không kết hôn chỉ để thỏa mãn tính gia trưởng độc đoán của bố đâu.”

“Thế thì Matt sẽ lấy khu nhà này.”

Anh thấy lòng buốt nhói. “Matt sẽ không chấp nhận nếu con nói cho nó biết âm mưu của bố.”

Cesare nhấp ngụm cà phê trước khi đặt tách xuống bàn. “Thế là bố phải bán khu nhà chứ gì?”

Nick khó nhọc ghìm mình xuống. Cha anh có vẻ như đã nắm được điểm yếu của anh rồi.

“Vậy tóm lại con sẽ được chỉ định lấy ai đây? Hay chỉ cần lấy đại một cô trong Tập đoàn của con?”

“Sasha Blake”.

Đầu óc anh đảo lộn. Nick chưa từng nghĩ đến cái tên đó đã hàng năm trời rồi... Anh chưa từng nghĩ đến nàng cũng trong ngần ấy thời gian. Và anh cũng chưa từng nhớ lại nụ hôn đó.

Thành thật mà nói thì anh có nhớ, nhưng rất hiếm hoi.

“Cô ta không ở trong Tập đoàn của con”, anh vặc lại, lẩn tr những suy nghĩ vừa thoáng qua. Nụ hôn đó chỉ là thoáng xao lòng thôi.

“Con bé đó rất hợp với con”.

“Con mừng vì bố thấy vậy”.

Cesare nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, rồi mặt ông mau chóng giãn ra. “Con sẽ thấy, cưới con bé và con sẽ...”

“Xin bố, con sẽ không lấy người đó”. Nếu phải cưới theo ý ông, thì đó phải là người do anh chọn. “Chẳng phải cô ấy đang ở Anh sao?”

“Không, nó về rồi. Bây giờ con bé là nhà thiết kế nội thất, bố đã nhờ nó trang trí lại ngôi nhà”.

Hay chưa, bất ngờ này nối tiếp ngạc nhiên kia.

“Con thấy khu nhà thế này vẫn tốt mà”.

Cesare trầm ngâm nhìn con trai. “Có vẻ như con lúc nào cũng gắn bó với nơi này”.

Nick nhún vai. “Nhà mình mà bố”.

“Thế nên bố mới muốn con tiếp quản nó”.

“Nhưng chỉ khi con cưới Sasha Blake chứ gì?”

“Sẽ rất tuyệt nếu hai nhà làm thông gia.. Dù sao Porter và Sally Blake cũng là bạn lâu năm với nhà mình.”

“Con không thích ông Porter”. Bà Sally thì khá đáng mến, dù có phần nhu nhược.

“Đừng bận tâm đến Porter Blake. Con lấy con gái ông ta cơ mà.”

“Con sẽ không lấy ai cả. Chấm hết.”

Hai người im lặng một lúc. “Sasha sẽ đến đây ngày mai để xem xét mọi thứ khi chúng ta trở lại thành phố. Sẽ là dịp hay để con trò chuyện với con bé”.

“Không”

Cha anh vẫn tiếp tục nói khẽ khàng. “Bố nghĩ Matt sẽ mừng rơn lên vì được thay đổi hoàn toàn chỗ này, con thấy đúng không? Và Sasha chắc cũng có một vài ý tưởng táo bạo nào đó học được ở London”.

Nick gắt. “Sao bố lại làm thế?”

Cesare nhìn con trai, vẻ đau khổ thoáng lướt qua ánh nhìn của ông.

“Bố đã bị đau tim một lần rồi. Bố muốn trước khi chết được thấy con lập gia đình”.

“Chỉ là một cơn đau tim nhẹ”, giọng Nick khàn đi khi anh nhớ lại.

“Nhưng lần tiếp theo có thể không may mắn thế đâu, figlio mio[1] “, ông âu yếm dung tiếng Ý gọi con trai.

[1] Tiếng Ý, có nghĩa là “con trai”

Nick rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Anh biết cha có thể yêu cầu mình làm bất cứ điều gì khi ông thực sự muốn. Còn anh, anh có thể từ chối mọi yêu cầu của Cesare trừ điều này. Cơn đau tim vừa rồi của cha anh thực sự đã gây một cú sốc lớn cho toàn thể đại gia đình Valente, và chắc chắn là anh không có ý định trở thành nguồn gốc của bất cứ cơn đau tim nào tiếp theo nữa.

Lấy vợ để làm vui lòng cha ở thời đại này và ở cái tuổi như của Nick có vẻ như quá điên rồ, nhưng với những giá trị vững chắc của gia đình, cộng với nền giáo dục quy phạm từ nhỏ, anh hiểu mình phải làm những gì.

Nhưng, trong số rất nhiều cô gái trẻ trung và tài giỏi, tại sao nhất thiết phải là Sasha Blake?

Sang hôm sau, khi mở cửa trước, Nick nhìn thấy một phụ nữ hấp dẫn trong chiếc quần trắng đi xăng- đan dây to bản. nổi bật vòng ba quyến rũ và cặp chân dài. Nàng đang đứng trên chiếc ghế gần cầu thang, quay lưng lại phía anh. Lúc quay lại bất ngờ thấy Nick, nàng giật mình kêu lên, chới với chực ngã. Anh chạy bổ về phía trước vừa kịp giơ tay đỡ, cô gái ngã dúi vào vòng tay anh.

Nàng ngước ánh mắt nhìn chăm chú. “Nick à?”, giọng nàng thì thào như đang thổ lộ một điều bí mật.

Anh bỗng cúi xuống nhìn khuôn mặt của người đẹp tóc vàng và bỗng dưng muốn nói dối, rằng anh không phải là Nick, rằng anh cũng không phải là người đã hôn nàng và muốn được làm lại việc đó.

Cô gái này chính là Phiền Phức.

Nàng chính là người anh sẽ phải cầu hôn

“Chào Sasha”.Nàng vẫn nhìn anh chằm chằm, đôi mắt như xuyên thấu đọc vị được hết suy nghĩ của người đối diện. Anh đã quên mất đôi mắt đó có uy lực thế nào, hai hàng mi dài phủ rợp nổi bật màu mắt sa- tanh lục. Dù giờ đây đã là một phụ nữ trưởng thành, đôi mắt của nàng vẫn ánh lên cái nhìn như xuyên thấu nội tâm anh. Phải rất tập trung gắng sức anh mới dựng được một hàng rào ngăn cản giữa mình và ánh mắt ấy.

Tư thế của họ lúc này đủ gần cho một nụ hôn.

“Em làm cái quái gì ở đó thế?” Anh vừa làu bàu đỡ Sasha đứng thẳng dậy, vừa thích thú quan sát nhịp mạch phập phồng nơi cổ và gò má thoáng ửng hồng của nàng. Ngày trước nàng là một thiếu nữ dễ thương, còn bây giờ nàng đã trở thành một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Nàng đẩy anh ra và bước lùi lại. “Em nghĩ là mình nhìn thấy một vết nứt trên tường nên kiểm tra lại”.

Nơi nàng chạm vào anh vẫn lưu lại cảm giác gì đó, cả mùi nước hoa “Người phụ nữ của Valente” nàng dùng vẫn thoang thoảng. Không hiểu sao anh thấy vui vì nàng dùng loại nước hoa của gia đình mình.

“Anh nghe nói em giờ là nhà thiết kế nội thất”. Anh chuyển đề tài.

“Đúng thế”, nàng có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lộ rõ niềm hãnh diện. “Và em rất vui vì cha anh đã chọn em để thiết kế lại khu nhà.”

Nghe nàng nói, Nick như sực nhớ ra điều gì, anh sầm xuống. “Anh không thích sửa sang gì cả. Để như cũ vẫn tốt chán”.

Trên khuôn mặt nàng có nét gì như thất vọng rồi thoáng ngay sau đó là một nụ cười ngạo nghễ. “Thế thì hoặc là anh sẽ không làm chủ nơi này, hoặc em sẽ mất việc.”

Nick chột dạ. “Nào chúng ta vào phòng khách đã. Anh sẽ gọi bà Iris mang cà phê ra”.

Thái độ của nàng lại chuyển sang e dè. “Lúc này đáng ra em đang phải làm việc chứ”.

“Em cứ cộng thêm một tiếng làm ngoài giờ này vào. Bố anh có thể lo vụ đó.”

Nàng nghiêng đầu, mái tóc vàng thẳng óng rủ mượt theo bờ vai như một tấm lụa mềm. “Anh hào phóng với tiền của bố anh nhỉ”.

“Ông muốn anh nói chuyện với em”.

Nàng trở nên căng thẳng. “À, em đoán...Ông định sa thải em đúng không?”

“Không, không phải việc đó”. Nhưng nàng nên mong là như thế thì hơn.

Nàng hỏi, đã bớt căng thẳng. “Vậy có điều gì mà ông phải chuyển lời qua anh nhỉ?”

Kết hôn với anh.

Anh mở miệng định nói, nhưng anh chợt nhận ra trong một phút ngắn ngủi, từng ấy thông tin là quá nhiều. Không cần thiết phải lập kỷ lục vào lúc này.

Anh khoát tay về phía phòng khách. “Uống cà phê đã nhé.” Anh chờ nàng bước theo mình rồi dùng điện đàm nội bộ gọi Iris mang cà phê.

Khi quay lại nhìn, anh đã thấy Sasha đứng cạnh lò sưởi và chợt anh cảm thấy khó mà rời mắt khỏi nàng được. ĐIều này có vẻ buồn cười, nhưng nàng trông thật hợp với không gian căn nhà, dù cho dáng người thanh mảnh trong chiếc quần trắng giản dị và áo len mỏng màu lục đó có vẻ khá tương phản với nội thất cầu kỳ kiểu cách của căn phòng.

“Nhìn chằm chằm người khác như thế chẳng lịch sự tẹo nào”.

Lời phê bình của nàng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. “Trông em khác xưa nhiều quá”. Sự thay đổi ấy không chỉ ở hình dáng bên ngoài, nó còn bộc lộ ở một dáng vẻ nào đó của nàng mà anh không sao nắm bắt được.

Mắt nàng long lanh. “Thế anh nhớ những gì nào, Nick?”

“Nụ hôn đó”.

Nàng thở hắt rất khẽ. “Mang chuyện đó ra nói ở đây chẳng lịch lãm giống anh chút nào”.

“Anh chỉ cố thật thà thôi.”

“Anh có biết thật thà quá thì thế nào không?”

“Anh không thấy có gì thái quá cả”.

“Đúng rồi. Anh chỉ là quá chân thật sau chuyện nụ hôn đó chứ gì?”. Câu hỏi của nàng đầy giễu cợt.

“Nếu ý em là anh đã không xem đó là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn thì em đúng rồi đấy. Anh không thích tô hồng mọi thứ”. Chỉ là một nụ hôn, có lẽ là nụ hôn, nhưng chỉ thế thôi. “Sao thế, lẽ nào anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của em?”

“Gì chứ? Không đời nào?” Nàng nhanh chóng gạt phăng đi. “Chỉ là nụ hôn đầu tiên của em với một người đàn ông, trước đó thì toàn là nụ hôn với lũ con trai”.

“Thế chắc là đến giờ em đã được hôn nhiều lắm rồi”.

“Em đâu còn ngốc nghếch nữa”.

“Đúng rồi, anh còn nhớ Randall, chẳng phải em từng hẹn hò với anh ta sao?”

Thật lạ là nghĩ đến việc nàng yêu người đàn ông khác, chẳng hạn như Randall Tremaine, Nick luôn cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cố gạt cảm giác đó đi. Cô ấy có thể hôn bất cứ ai, ngủ với bất kỳ người nào cô ấy muốn. Đó không phải là việc của anh.

Cho đến lúc này.

Hơi thở của Sasha có phần trở nên dồn dập. “Em không thể tin được là sau bảy năm trời không gặp mặt, chuyện đầu tiên của chúng ta lại là chuyện hôn nhau đó”.

“Anh thì tin đấy.”

Má nàng bừng đỏ, đúng lúc đó Iris mang khay cà phê đến cửa giải thoát nàng khỏi trạng thái bối rối đó. Hai người trao đổi vài câu xã giao, Iris rời phòng khách sau khi đặt khay cà phê xuống bàn.

“Để em rót cho!” Sasha lên tiếng sau khi ngồi xuống ghế bành.

“Cám ơn em”, Nick cũng ngồi xuống phía đối diện, quan sát cử chỉ duyên dáng rất tự nhiên của nàng. Một lần nữa anh cảm thấy nàng thật hợp với căn nhà. Anh nhăn mặt, có lẽ do cha anh đã gieo cái suy nghĩ đó vào đầu anh từ trước nên anh mới cảm thấy vậy.

“Vậy em đã ở London được bao lâu?”, anh hỏi khi đón tách cà phê nàng đưa.

“Năm năm”.

“Lúc ấy em mới hai mươi tuổi, quá trẻ để ở một mình tại một thành phố rộng lớn như vậy”.

“Em không ở một mình”, nàng đáp. Nick chợt thấy nhói lòng khi nghĩ đến việc Sasha sống cùng một người đàn ông nào đó. “Em có người dì ở đó và em sống với bà hai năm, sau đó em ra ở riêng”. Nàng cũng cầm tách cà phê của mìnhnhưng không uống. “Bố em với bố anh là bạn bè nên chắc anh cũng đã nghe bố anh kể chuyện.

“Chắc chắn rồi”. Anh nói theo phản xạ, trong đầu vẫn tự thấy bực bội vì mình lại để ý đến việc nàng có thể đã sống với người đàn ông khác.

“Nhưng chắc anh cũng chẳng để tâm đúng không?”

Anh không thích bị bắt nọn như vậy. Chính anh mới là người thường làm việc đó. “Năm năm rồi còn gì. Có lẽ bố anh đã nói nhưng anh lại quên.”

Nàng nhìn vào mắt anh. “Em vẫn giữ quan điểm của mình”. Ngữ điệu của nàng khiến anh cảnh giác, nhưng trước khi anh có thời gian để phân tích phản ứng đó, nàng đã đặt cốc cà phê của mình xuống bàn. “Nào. Giờ thì hãy nói cho em lời nhắn của cha anh. Em còn phải làm việc tiếp.”

Được thôi. Anh cũng có việc phải làm chứ.

Anh đặt cốc cà phê của mình xuống bàn, tựa lưng vào ghế để có thể quan sát toàn bộ khuôn mặt nàng. Anh muốn thấy phản ứng của nàng. “Thực ra đó không phải là một lời nhắn, mà là một thỉnh cầu”.

Đôi lông mày thanh mảnh của Sasha nhíu lại. “Ông muốn em làm gì sao?”

“Ừ”. Anh ngừng lại, cố gắng gom lại những từ ngữ anh đã nhẩm đi nhẩm lại suốt đêm. “Ông có cho em biết ông và mẹ anh sẽ chuyển đến sống ở một nơi nhỏ hơn trong thành phố không?”

Nàng ngạc nhiên chớp mắt. “Không, ông không nói gì cả”. Trán nàng giãn ra. “Thì ra đó là lý do ông thuê em trang trí lại nơi này, chắc bố anh định bán nó đi.”

“Không phải vậy. Ông muốn giữ nó lại. Ông muốn trao nó cho anh”.

Mắt nàng sang bừng lên làm khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. “Thế thì hay quá, Nick. Nơi đây quá tuyệt vời. Em luôn thích được đến đây”.

“Thế thì có lẽ em sẽ thích ở đây”. Giọng anh có chút ngập ngừng.

Sự nồng nhiệt của Sasha biến mất. “Ý anh là sao? Ý anh là em sẽ thuê ngôi nhà này”.

“Ý anh là chúng ta sống chung ở đây”.

“Sống...sống chung với anh”. Nàng k

“Ông muốn anh cưới em, Sasha ạ”.

Nàng phải hít vào một hơi dài rồi thở ra chút một. “Ôi lạy chúa!”

Anh biết trước phản ứng của nàng sẽ như thế này. Làm theo yêu cầu của cha là một trong những việc luôn khiến anh cảm thấy khó chịu nhất. Anh không thích cảm giác này. Không thích một chút nào hết.

“Tại sao vậy?”. Phải mất một lúc nàng mới bật ra được câu hỏi, giọng nói vẫn đầy kinh ngạc.

“Ông muốn cho anh ngôi nhà này khi anh lấy vợ, nhưng vì ông biết anh chưa muốn kết hôn vào lúc này nên ông ép anh. Nếu không cưới em, ngôi nhà này sẽ là của Matt”.

Nàng lắc đầu. “Không được, nơi này không hợp với Matt. Nó hợp với anh”.

Anh thấy ấm lòng khi nghe điều đó.

“Nhưng em không hiểu sao bố anh lại muốn anh cưới em.”

Anh nhún vai. “Vì một vài lý do nào đó mà ông cho rằng em là người phụ nữ dành cho anh”.

Đôi mắt nàng dịu lại một chút. “Ông đã nghĩ vậy ư?” Sau đó cảm giác căng thẳng lại tràn về, nàng bắt đầu thấy bứt rứt khó chịu. “Ông thật tốt với em, nhưng cả hai chúng ta đều biết điều này thật khó. Em chỉ là xuất hiện đúng lúc, vậy thôi”.

“Có vẻ vậy”, anh tán đồng, cảm thấy vui vì suy nghĩ cởi mở của nàng. Mọi việc trở nên đơn giản hơn anh tưởng. Như vậy cuộc sống hôn nhân của họ chắc sẽ không có những rắc rối tình cảm như các cặp vợ chồng bình thường khác.

“Vậy anh định thế nào, Nick?”

“Cưới em”.

Mặt nàng tái nhợt đi nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay. “Thật sao?”

Anh đã quyết định sẽ làm theo lời cha và không trông đợi ở nàng sự cự tuyệt nào. “Bố anh rất bảo thủ, Sasha ạ. Ông muốn một trong những người nhà Valente sống ở ngôi nhà này, và ông cũng muốn hai gia đình chúng ta thành thông gia”.

Nàng lắc đầu. “Không được đâu anh Nick”.” align=“justify”>“Anh cũng chẳng thích thú gì hơn em. Nói thẳng ra thì hôn nhân chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh. Anh thích sống độc thân”.

“Em cũng thế”.

Điều nàng nói làm anh bất ngờ. Tất cả những người phụ nữ anh quen, có việc làm hay không, đều trông đợi một mối quan hệ cao hơn những cuộc tình xác thịt. Hầu hết họ đều muốn lập gia đình dù ngoài miệng luôn nói ngược lại.

“Có lẽ em chưa biết nhưng sáu tháng trước bố anh bị đau tim. Chỉ là một cơn đau nhẹ thôi”. Thấy mắt nàng ánh lên vẻ hốt hoảng, anh vội trấn an. “Nhưng ông lo sợ một cơn đau trầm trọng hơn sẽ đến và ra đi trước khi thấy anh lấy vợ. Đó là lý do ông có kế hoạch này”.

“Nick, em rất tiếc về cơn đau tim của bố anh, nhưng em không làm được việc này”.

Anh cắn chặt môi. “Thế là ngôi nhà này sẽ là của Matt. Anh hy vọng em đã sẵn sang ý tưởng để trang trí lại noi hướng thật đậm chất hiện đại.”

Nàng nhăn nhó. “Anh bàn lại với bố anh xem. Biết đâu ông chọn lại cho anh một người khác”.

Ngay lúc đó anh thấy chẳng muốn cưới một người phụ nữ nào ngoài nàng hết. “Anh hiểu bố anh mà. Ông sẽ không chọn ai ngoài em đâu. Ông cố chấp lắm”.

“Em cũng thế đấy”.

“Thôi nào Sasha...”

“Thôi đi Nick”. Nàng bật đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên nghị của một phụ nữ trưởng thành. “Anh không phiền chứ, em phải làm việc tiếp, còn làm cho ai thì không phải là vấn đề của em”.

Nàng rảo bước về phía cửa, tiếng giầy cao gót trên sàn gỗ vang lên ở hành lang hướng về nhà bếp.

Nick dựa lưng vào ghế và ngẫm nghĩ về việc vừa rồi. Rất nhiều phụ nữ sẽ vui mừng đến phát điên nếu nhận được lời cầu hôn của anh. Chết tiệt, anh còn không nghĩ ra người nào có thể từ chối mình.

Nếu anh phải lấy vợ, thì Sasha Blake cũng phải lấy chồng.

Lấy anh.

Việc của anh chỉ là làm gì đó để điều đó xảy ra

Nick mỉm cười tự đắc. “Làm gì đó” là một trong những khả năng tuyệt vời của người nhà Valente.