Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 52

"Nụ cười ấy thật là rực rỡ, khiến mắt của Hạ Sơ cũng đau."

Rạng sáng 4:30, thành N.

"Chị phải đi Nhị Miêu."

"Meo meo ~"

"Chị thật sự không thể dẫn em theo, em ở nhà phải nghe lời, như vậy mới có thịt ăn."

Nhị Miêu không lên tiếng, trong bóng tối mở ra một đôi mắt sáng ngời khát vọng nhìn Hạ Sơ. Hạ Sơ nhìn vô cùng không nỡ. Nhưng. . . .

"Chị lén đi, không thể dẫn theo em, bọn họ sẽ không bạc đãi em, nghe lời." Hạ Sơ ôm lấy Nhị Miêu, ôm chặt vào ngực trong chốc lát.

Trong sân lớn hoàn toàn yên tĩnh. Đèn đường mờ mờ chiếu ra ánh sáng hơi yếu, Hạ Sơ mở cửa sổ phòng ra, nhìn tình huống chung quanh, xác định không có ai đi ngang qua, hít sâu một cái, nhẹ nhàng leo lên cửa sổ. Hạ Sơ đứng ở trên cửa sổ, phất tay hẹn gặp lại Nhị Miêu. Nhị Miêu thật biết điều không nháo không gọi, lại không hề đi theo, chỉ ngồi dưới đất, ngước đầu nhỏ, mở mắt tròn trịa nhìn Hạ Sơ, giống như đang nói: "Chủ nhân chủ nhân, chị nhất định phải trở về đón em."

Hạ Sơ lưu luyến không rời đóng cửa sổ lại, đạp song cửa sổ, từ từ ngồi xổm xuống, chân phải đạp lên máy điều hòa không khí ở ngoài phòng, cho đến khi cả người đứng ở trên máy điều hòa không khí. Nhìn cái cửa sổ đen thui trước mắt, Hạ Sơ cẩn thận dùng tay chống máy điều hòa không khí, chân đạp vách tường cật lực từ từ dời xuống. Chút bản lãnh leo núi học từ trường quân đội rốt cuộc có ích, mặc dù vô cùng không thuần thục.

Chân rốt cuộc dẫm vào song cửa sổ ở lầu một, đôi tay đã bị viền ngoài máy điều hòa không khí mài đau, buông tay ra, nhảy khỏi song cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vỗ vỗ tay đứng lên, Hạ Sơ tự lẩm bẩm về phía cửa sổ: "Cha, mẹ, con biết rõ hai người không nỡ xa con, nhưng không nhìn thấy dáng vẻ hoàn hảo không thương tổn của anh ấy, con không thể nào yên tâm được, xin hai người thông cảm, thật xin lỗi." Hạ Sơ cúi người chào thật sâu về phía cửa sổ, lập tức cảnh giác nhìn chung quanh một lát, nhanh chân bỏ chạy trong ánh sáng yếu ớt lúc rạng sáng.

Chạy không ngừng nghỉ ra khỏi sân lớn, chiến sĩ canh cửa mở cửa cho cô đi ra ngoài, không tự chủ nhìn cô thêm mấy lần. Hạ Sơ vội vã chạy băng qua đường cái, Mễ Cốc đang ngồi trong chiếc xe taxi đối diện đường cái, mở cửa sổ ra phất tay với cô.

"Sao chậm vậy?" Rồi quay qua nói với tài xế: "Làm phiền đến sân bay, cám ơn."

Hạ Sơ chui vào trong xe, thở hổn hển, "Cảnh vệ đều ở đây, mình mình, mình từ phía sau nhảy cửa sổ ra ngoài."

"Nhảy cửa sổ?" Mễ Cốc giật mình, "Hạ Sơ, cậu quyết tâm ra đi, không sợ không về được nữa à?"

"Không thể nào, biết mình tên gì không?"

"Hừ, ỷ sủng mà kiêu."

Hạ Sơ cười rực rỡ, "Đáp đúng. Thưởng cậu một viên chocolate." Nói xong nhét Ferrero mới vừa lột ra vào trong miệng Mễ Cốc.

Hai người đã đặt vé máy bay đến thành G lúc 6 giờ. Hạ Sơ không chần chừ chút nào, buổi tối mới vừa biết được tin tức Lương Mục Trạch an toàn trở về, liền thương lượng với Hạ tướng quân muốn về thành G một chuyến, nhưng nói gì lãnh đạo cũng không đồng ý. Mặc cho Hạ Sơ nói lời đẹp thế nào cũng không thay đổi. Từ đầu tới đuôi nói nhiều nhất chính là: "Không được, không thể thương lượng."

Không còn cách nào, Hạ Sơ chỉ có thể lén trốn đi, cô tính toán thăm Lương Mục Trạch, sẽ trở về nhận lỗi.

Hạ Sơ và Mễ Cốc mỗi người đang cầm một ly ca cao nóng, ngồi trong phòng chờ máy bay.

"Cậu đi như vậy được không? Mẹ cậu vất vả lắm mới trông được cậu về nghỉ."

Mễ Cốc uống một hớp ca cao nóng, "Không có gì không được, dù sao bà đã quen mình hàng năm không về nhà."

"Thật ra thì, cậu không cần đi chung với mình, cậu ở nhà chung với cô chú nhiều hơn mới đúng."

Mễ Cốc nhún vai, nhìn chằm chằm ca cao, nửa ngày không nói thêm gì nữa. Qua thật lâu, Hạ Sơ đứng lên, ném hai cái ly không vào thùng rác. Mễ Cốc nhịn gần một tuần, rốt cuộc không nhịn được hỏi Hạ Sơ, "Bùi Du, anh ta rốt cuộc thế nào?"

Bùi Du. Cái tên này vẫn đè ở trong lòng Hạ Sơ. Hai ngày nay sáng đêm đều suy nghĩ lung tung, thậm chí nằm mơ thấy Bùi Du nổ súng về phía Lương Mục Trạch, khiến cô từ trong mộng thét lên thức tỉnh.

"Không biết, mình không muốn tin tưởng anh ta là người xấu, Mễ Cốc."

"Là người xấu à? Anh ta cười thật đẹp, thật ấm áp, sao lại là người xấu?" Mễ Cốc nhìn bầu trời tràn ngập sương mù ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.

Hạ Sơ đắm chìm trong ý tưởng của mình, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt cô đơn của Mễ Cốc lúc này.

Lan Tử Ngọc chuẩn bị xong bữa ăn sáng, lên lầu gọi Hạ Sơ rời giường, nhưng gõ nửa ngày cũng không có động tĩnh, đẩy cửa ra mới phát hiện chăn được gấp ngay ngắn, Hạ Sơ không có ngủ nướng không dậy nổi, chỉ có một con mèo, nằm ở trên chăn lười biếng híp mắt.

Lan Tử Ngọc cầm một tờ giấy, vội vàng hấp tấp từ lầu hai chạy xuống, trong miệng cứ kêu: "Hỏng hỏng, lão Hạ, hỏng rồi!"

"Cái gì hỏng? Mới sáng sớm." Hạ tướng quân ngồi ở trước bàn ăn, không quay đầu lại, tiếp tục liếc nhìn tờ báo?


"Bộp!" Lan Tử Ngọc vỗ lá thư lên bàn, "Đều do anh, không phải cứ không cho nó đi sao, hiện tại thì tốt rồi, len lén chạy mất, anh hài lòng?"

Hạ tướng quân để tờ báo xuống, cầm lá thư lên xem mốt lát, tức giận ném ở trên bàn. "Hừ!"

Lan Tử Ngọc mất hồn ngồi lại trên ghế, lẩm bẩm nói: "Hiện tại cánh nó cứng cáp rồi, biết phản kháng, biết rời nhà trốn đi, lão Hạ, anh nói, nó có không quan tâm chúng ta nữa không?"

"Nó dám!"

Từ sân bay đi ra, Hạ Sơ nói muốn đưa Mễ Cốc về nhà trước, còn mình trở lại đại đội đặc chủng, nhưng nói gì Mễ Cốc cũng không đồng ý, nhất định đi theo cô cùng yến đại đội đặc chủng. Hạ Sơ không cản được cô ấy, chỉ có thể dẫn theo cô ấy. Nhưng Hạ Sơ không thể nào nghĩ thông, tại sao Mễ Cốc nhất định phải đến đại đội đặc chủng? Suốt đoạn đường vẻ mặt cô ấy luôn hoảng hốt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Sơ chợt phát hiện, đã quan tâm Mễ Cốc quá ít. Những ngày qua luôn lo lắng cho Lương Mục Trạch, mỗi lần gọi điện thoại gặp mặt luôn nhắc đế Lương Mục Trạch, hoàn toàn không có chú ý tới nụ cười mất tự nhiên của Mễ Cốc. Cô ấy đang suy nghĩ gì, đang lo lắng cái gì. Là người bạn tốt của Mễ Cốc, mà cô lại hoàn toàn không trả lời được. Thật là, thật sự là quá đáng!

"Thật xin lỗi, Mễ Cốc."

Mễ Cốc thu hồ ánh mắti nhìn phía ngoài cửa sổ, mờ mịt hỏi Hạ Sơ: "Tại sao nói xin lỗi?"

Hạ Sơ ôm Mễ Cốc, "Mấy ngày qua cứ nghĩ đến Lương Mục Trạch, hoàn toàn gạt cậu qua một bên, hoàn toàn quên cậu cũng vì nguy hiểm mà bị đưa về, thật xin lỗi, đã quan tâm cậu quá ít, mình sai rồi."

"Đứa ngốc, nói cái gì thế." Mễ Cốc bật cười, đẩy đầu của cô nói: "Lương Mục Trạch đi thi hành nhiệm vụ, cậy lo lắng là phải, không rảnh chú ý tới mình cũng là bình thường, lại nói, mình cũng không có việc gì."

"Có thật không? Vậy vì sao vẻ mặt cậu như muốn khóc?"

Mễ Cốc vuốt mặt của mình, mất tự nhiên cười nói: "Nét mặt của mình có vẻ rất muốn khóc sao?"

Hạ Sơ gật đầu. "Cậu xem, nụ cười của cậu cũng đặc biệt giả."

"Ha ha, ha ha, cậu nghĩ nhiều rồi, ha ha. . . . . ." ?

"Hiện tại càng giả, Mễ Cốc, cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì?"

"Không có gì." Mễ Cốc lắc đầu.

"Là Bùi Du sao?"

"Không phải." Mễ Cốc gấp gáp lại hơi hốt hoảng trả lời.

Hạ Sơ không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm Mễ Cốc, làm như muốn xem rõ lòng của cô, ánh nhìn chăm chú khiến cô ấy càng ngày càng khó chịu. "Được rồi được rồi, mình chỉ cảm thấy, Bùi Du không giống người xấu, cho dù phải, mình nghĩ, có lẽ là có nỗi khổ."

Hạ Sơ kéo tay Mễ Cốc, nắm thật chặt, họ cùng nghĩ như nhau. Nhưng không có ai cho họ đáp án, chỉ có thể tự đoán, đoán tới đoán lui cũng không dám xác định, rồi lại sợ là thật.

Xe taxi đưa các cô đến chân núi. Thanh toán tiền xe xong, Hạ Sơ lại nghịch ngợm cười cười với Mễ Cốc: "Bạn học Mễ Cốc, đã lâu không leo núi rồi."

Mễ Cốc chỉ vào đường núi nhấp nhô, gương mặt không thể tin được. "Cậu đừng có nói cho mình biết, quảng đường còn lại phải tự đi hết đó?"

Hạ Sơ buông tay. "Rất xin lỗi, cậu đã đoán đúng."

"Đừng chứ. . . ." Mễ Cốc ưu sầu hô to, đi lên, chắc sẽ đi thành ngu luôn.

"Đi thôi đi thôi, là cậu tự muốn tới, coi như rèn luyện thân thể đi." Hạ Sơ xấu xa không nói với Mễ Cốc, nơi này thường có xe tuần tra xuất hiện, xe tuần tra sẽ chở họ về đại đội.

Quả nhiên, đi không bao lâu, thì có một chiếc xe jeep mở mui từ xa đến gần, đợi chiến sĩ quệt màu trên mặt thấy rõ người tới là ai, vội vàng chào nói: "Quân y Hạ, ngài trở về rồi, lên xe đi, ngày hôm qua Trung Đội Trưởng mới vừa trở lại."

"Cám ơn." Hạ Sơ cười gật đầu, kéo Mễ Cốc cùng lên xe.

Xe khởi động, lắc lư đi về phía trước, Mễ Cốc lảo đảo nói: "Cậu đã sớm biết, lại cố ý không nói."

Hạ Sơ đá lông nheo với Mễ Cốc, rồi sau đó hỏi chiến sĩ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, "Lần này không có ai bị thương chứ?"

"Ừ cũng có, nhưng đều không nghiêm trọng, đều là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại."


"A a, cũng may, ha ha."

"Quân y Hạ yên tâm, Trung Đội Trưởng không có bị thương, bị thương ngoài da cũng không có, hoàn hảo không thương tổn mà trở về."

Hạ Sơ đặc biệt xin lỗi cười cười, lại tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, nhiệm vụ kết thúc, bây giờ có thể nói rõ là nhiệm vụ gì không?"

"Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng, bây giờ Trung Đội Trưởng và mấy anh em cùng thi hành nhiệm vụ khác còn chưa được thả ra, có lẽ phải ngày mai."

"Chấm dứt?"

Mễ Cốc nghe đến hồ đồ, kéo kéo tay áo Hạ Sơ, "Giam làm gì?"

"Bọn họ thi hành hết nhiệm vụ trở về, đều phải bị giam một hai ngày, nói ra cho oai là sợ bọn họ giết đỏ mắt gây họa, thật ra thì đều là quân nhân đặc chủng, ai không có năng lực tự kiềm chế? Theo mình, làm vậy chỉ thừa thãi."

"Được đó Hạ Sơ, bây giờ còn chưa thành phu nhân của đội trưởng, đã bắt đầu oán trách quy định nguyên tắc của đại đội đặc chủng rồi, thật khí phách."

Hai chiến sĩ phía trước đang cười trộm, bị Hạ Sơ nghe được rõ ràng. Hạ Sơ giả vờ giận đẩy Mễ Cốc, "Nghiêm túc, đây là chỗ nghiêm túc."

"Mình đâu có không nghiêm túc."

Hạ Sơ và Mễ Cốc đến đại đội đặc chủng, vừa đúng lúc Lương Mục Trạch được thả, Hạ Sơ đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy Lương Mục Trạch dưới ánh mặt trời, tay áo rằn ri xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, cổ áo tùy ý mở rộng ra, giày quân nhân trên chân, cả dây giày cũng không có buộc lại, lôi thôi lếch thếch ngậm điếu thuốc, nghênh ngang ra ngoài từ phòng tạm giam. Dáng vẻ như du côn, nhìn cũng không giống như là người tốt lành gì, nhưng lại đẹp trai đến rung động lòng người. Tim của Hạ Sơ, lập tức đập thình thịch mấy cái.

Bên cạnh anh còn có một người đi theo lảm nhảm nói chuyện, Lương Mục Trạch vẫn cúi đầu nghe. Người kia đang nói hưng phấn, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai người cách đó không xa, liền sững sờ kéo Lương Mục Trạch, chỉ vào phía trước nói: "Đó không phải là, Hạ Sơ?"

Lương Mục Trạch làm như không tin, chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phía trước, thật lâu, trên mặt mới lộ ra một nụ cười khó có thể che giấu. Nụ cười ấy thật là rực rỡ, khiến mắt của Hạ Sơ cũng đau.

Lương Mục Trạch ném tàn thuốc, bước đi thật nhanh về phía Hạ Sơ. Nước mắt của cô như sợi châu bị đứt, không ngừng rơi xuống theo bước chân của anh. Vốn nghĩ, anh không có ở đây; vốn nghĩ, sẽ không còn được gặp lại anh. Khoảnh khắc biết anh bình an vô sự, trái tim như bị một cái tay bóp chặt, đã sớm mất đi nhịp đập của cô, lại khôi phục như bình thường. Không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy anh, muốn tận mắt xác nhận anh không bị thương, không có chảy máu.

Nhìn bóng dáng kia càng ngày càng gần, Hạ Sơ muốn nói gì, nhưng há miệng lại không nói ra được gì. Một bóng ma áp tới, anh cứ như vậy, không cố kỵ chút nào, ôm chặt lấy Hạ Sơ của anh ở trong sân lớn của đại đội đặc chủng trong, nhấn đầu cô trong lòng ngực mình.

"Anh đã về, thật tốt quá."

"Hạ Sơ, anh đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Nước mắt Hạ Sơ rơi như mưa, nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Mễ Cốc đút tay trong túi quần jean, đá hòn đá nhỏ dưới chân, cười đùa nhìn tiết mục ngôn tình "Cửu biệt trùng phùng", thuận tiện nhìn các chiến sĩ đang hưng phấn chung quanh. Lần đầu tiên vào bộ đội đặc chủng, cảm giác, thật đúng là không giống tưởng tượng. Trong tưởng tượng, nơi này phải là không có tiếng nói cười, mỗi người đều có vẻ mặt thẩn thờ, cả đại đội giống như là bị một đám mây đen che lấp, khắp nơi tối tăm, thậm chí còn rất máu tanh.

"Chuyện gì xảy ra?"

Chợt một tiếng la như sấm vang lên, Mễ Cốc bị sợ đến giật mình, liền nhìn thấy một người mặt đen đứng ở cách đó không xa, chống nạnh, mặc thường phục, trên bả vai là 4 ngôi sao, bộ dạng thoạt nhìn không dễ chọc.

Lương Mục Trạch không cam nguyện buông ra Hạ Sơ. Đổng Chí Cương còn đứng yên ở nơi xa, tiếp tục mắng: "Cậu mau chóng cút cho tôi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ, trở về liền không yên."

Vừa đúng ý Lương Mục Trạch, liền kéo Hạ Sơ đi. Hạ Sơ vẫn hơi mờ mịt, đại đội trưởng cư nhiên không có xông lại tách hai người họ ra?

"Sao đại đội trưởng không gây phiền toái cho anh?"

"Cửa ải của ba em đã qua, anh ta còn có thể nói gì?"

"Đúng rồi, ba em đã nói gì với anh? Có dùng hình không? Có ra tay không?" Hạ Sơ càng hỏi càng kích động, hận không thể nhảy dựng lên.

"Cũng may, cũng được, ừ, khách sáo."

"Hạ Sơ, cậu không cần mình nữa à? Cậu thật không quan tâm mình nữa à?"

Giọng nói u oán của Mễ Cốc truyền vào lỗ tai Hạ Sơ. Quá kích động, cô xém quên Mễ Cốc, vội vàng buông tay Lương Mục Trạch ra chạy đến bên cạnh Mễ Cốc, gương mặt sám hối, kéo Mễ Cốc, "Mình sai lầm rồi, thật sai lầm rồi honey."

"Này, em gọi cô ấy là gì?" Một câu honey hoàn toàn chọt trúng tử huyệt của Lương Mục Trạch, chưa từng thân thiết gọi anh như thế, mà lại gọi một cô gái không có liên quan là honey? ? ! ! !

Mễ Cốc ôm bả vai Hạ Sơ, ngước cổ khiêu khích nói: "Như thế nào? Không vui à?"

Hạ Sơ giật nhẹ tay áo Mễ Cốc, nhẹ nói: "Được rồi được rồi, đi về trước rồi nói."

Lương Mục Trạch đang dùng ánh mắt đặc biệt không tốt, ác độc nhìn chằm chằm Mễ Cốc. Nói thật trong lòng Mễ Cốc cũng hơi rung động, nhưng có Hạ Sơ ở bên cạnh, cô cũng không sợ anh cái gì!

Trở lại nhà nhỏ của Hạ Sơ, Mễ Cốc để hành lý xuống chui vào toilet, lúc đi ra, lại nghe đối thoại của hai người bọn họ ở phòng khách.

"Bây giờ có thể nói chưa?"

"Anh ta không phải người xấu."

"Thật? Em biết ngay." Trong thanh âm của Hạ Sơ lộ ra vui sướng, sự lo lắng của Mễ Cốc cũng rốt cuộc tan biến, thở ra một hơi thật dài.

"Anh ta bị thương, đang ở bệnh viện."

"Cái gì? Bùi Du bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm hay không? Ở bệnh viện à? Bệnh viện nào?" Mễ Cốc lo lắng lao ra, hỏi vấn đề liên tiếp.

Lương Mục Trạch và Hạ Sơ đều bị cô thình lình lao ra làm làm cho bối rối, kinh ngạc đến ngây người nhìn bộ dáng tức giận thở hổn hển của cô.