Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 44

Trong bóng đêm, một chiếc xe jeep rọi sáng đèn quẹo vào cánh cổng sắt đã mở rộng ra, chiến sĩ đeo súng đứng cạnh cửa nghiêm trang chào một cái, nhìn xe đi xa.

Tốc độ xe rất chậm, dừng lại trước chung cư. Nhìn đèn cửa sổ ở lầu hai đối diện, vẻ mặt Lương Mục Trạch không tự chủ dịu dàng. Hạ Sơ, em đã ngủ chưa? Chắc ngủ rồi! Anh hơi đói bụng, em nấu cho anh tô mì được không?

Than thở, Lương Mục Trạch mở cửa xe xuống xe, xoải bước đi về phía chung cư. Đi tới căn hộ phía đông ở lầu một, mãnh liệt gõ cửa phòng "cốc, cốc, cốc". Rất nhanh, đã có người tới mở cửa. Đổng Chí Cương mặc áo lông màu xám nhạt, mặt khó chịu nhìn chằm chằm người quấy nhiễu sự yên tĩnh của anh ở ngoài cửa.

"Buổi tối khuya gõ cái gì mà gõ?"

Lương Mục Trạch "Xoạch" đứng nghiêm ngay ngắn, chào nói: "Báo cáo đại đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, về hàng trước ngày, xin chỉ thị."

Lửa giận của Đổng Chí Cương có thể bay đến nóc phòng. Đặc biệt chạy nhanh vào nhà xách cây chổi ra, chẳng phân biệt được phương hướng đập lên người Lương Mục Trạch.

"Tiểu tử cậu chán sống rồi, làm trễ nãi giấc ngủ của lão tử, báo cáo gì chứ? Cậu đang thấy hài lòng phải không? Cậu đừng chạy! Đứng ngay ngắn cho lão tử."

"Tôi không động." vẻ mặt Lương Mục Trạch không thay đổi, không chạy, cũng không tránh né, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Chí Cương, mặc cho cây chổi nện vào trên người mình.

"Có cái gì hả hê? Ngày mai cút đi cho tôi!" Đổng Chí Cương cực kỳ tức giận kêu.

Lương Mục Trạch tiếp tục lạnh nhạt, làm như phải cút không phải là anh, thanh âm đặc biệt bình tĩnh hỏi: "Cút đi đâu?"

"Nên cút đến đâu thì cút đến đó, hiện tại biến mất cho tôi, lão tử muốn ngủ!"

Chỉ có một mình anh tức giận giơ chân, Lương Mục Trạch trở về sớm cố ý đến khoe hoàn toàn tỏ vẻ nghiêm chỉnh không liên quan gì đến mình. Lương Mục Trạch đã sớm nhận thấy được cái gì dò đầu nhìn vào phòng khách, nhướng nhẹ lông mày nói: "Tôi không phải Hạ Sơ, chuyện len lén hút thuốc lá tôi sẽ không so đo rồi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"

Nói xong lắc mình một cái, Đổng Chí Cương chưa kịp bắt lấy anh đã chạy vào phòng khách, từ trong khe ghế sa lon lấy ra nửa hộp thuốc lá. Lương Mục Trạch đặc biệt không khách khí móc ra một điếu đốt lên, còn dư lại thì nhét vào trong túi, khạc khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, đi ra!

Đổng Chí Cương bị tức điên rồi! Đó là nửa bao thuốc anh thật vất vả mới lấy được, Lương Mục Trạch mới vừa đốt một điếu đã đi mất, đến cứ đến, còn lấy cả thuốc của anh.

"Con bà nó, thằng nhóc! ! !"

Lương Mục Trạch ngậm lấy điếu thuốc, ngồi trên băng đá dưới lầu của Hạ Sơ, nhìn cánh cửa sổ chia cách bọn họ, yên lặng nhả khói thuốc. Một điếu lại một điếu, cho đến khi giải quyết nửa bao thuốc, mới phủi mông một cái đứng lên, duỗi người một cái đi về nhà mình. Nghĩ đến biểu tình của cô khi nhìn thấy mình vào sáng mai, liền không nhịn được buồn cười. Sẽ rất giật mình, sẽ sững sờ, rõ ràng vui vẻ lại không muốn cho người ta biết, im lặng chạy bộ, sẽ len lén vui mừng không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Anh đánh cuộc nhất định là như vậy, tiền đánh cuộc là cả đời cho Hạ Sơ.

Khi đồng hồ báo thức vang lên nhiều lần Hạ Sơ mới ló mái tóc đuôi gà ra khỏi chăn, ngáp mấy cái rồi mặc quần áo rửa mặt. Sảng khoái ra cửa, sắc trời hơi sáng, bên tai có tiếng chim kêu chít chít, nghe có vẻ vui sướng hơn bình thường.

Hạ Sơ vẫn là đứng ở vị trí cũ, chót nhất đội ngũ. Hoạt động tay chân cổ một lát, chiến sĩ khác đã vác ba lô đeo súng, đứng thẳng tắp như pho tượng. Nhìn chung quanh xuống, chỉ có cô làm vận động nóng người không giống người khác.

Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng nhìn thân thể quyến rũ bị áo rằn ri rộng rãi che khuất, đang khom lưng, trước ngực hoàn toàn dính vào trên hai chân, chờ cô ngẩng đầu, cho anh một nụ cười rực rỡ.

"A!" Hạ Sơ sợ hãi kêu, tạo hình chồng lên nhau nửa ngày không động.

Nhưng thật sự cô kinh ngạc không phải vì anh, mà là vì Nhị Miêu! Mặt của Lương Mục Trạch trong nháy mắt tiu nghỉu xuống.

Con mèo trừ lỗ tai và bốn chân thì toàn thân trắng như tuyết kia, đã nhảy ra ngoài từ cái cửa sổ không đóng kỷ, chậm rãi theo đuôi Hạ Sơ đi tới đại đội như tản bộ, ngồi ngay ngắn ở bên cửa hồng mở to đôi mắt mèo tròn xoe nhìn quanh các binh lính mênh mông bát ngát, le đầu lưỡi màu hồng ra như hoa si, liếm miệng từng cái.


Hạ Sơ mới vừa đứng ngay ngắn, Nhị Miêu đã meo meo một tiếng chạy đi. Hạ Sơ cảm thấy kỳ quái, nếu như nó sợ, tại sao còn chạy về phía cô? Nên lập tức quay đầu chạy về mới đúng chứ? Lại thấy Nhị Miêu không ngừng chạy ngang qua chân mình, dừng ở trước một đôi ủng quân nhân cỡ lớn.

"A!" Hạ Sơ sợ hãi kêu lần thứ hai.

May mắn các chiến sĩ đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, hoàn toàn không bị bên ngoài quấy nhiễu, dù muốn quay đầu lại xem xảy ra chuyện gì cỡ nào, cũng có thể kiên định cắn răng chịu đựng.

Đội ngũ lên đường, Hạ Sơ sững sờ ở tại chỗ, nhìn cánh tay thon dài của anh ôm lấy Nhị Miêu, nhìn anh ngồi dậy, nhìn anh nhìn mình chằm chằm, nhìn thấy miệng của anh cử động.

"Cái gì?" Hạ Sơ hỏi.

"Lên đường." Lương Mục Trạch nói.

Hạ Sơ quay đầu lại, dậm chân một cái đuổi theo sát. Trái tim như bị Nhị Miêu cào trúng, ngứa ngứa muốn quay đầu nhìn lại. Nhưng cô nhịn xuống! Nhị Miêu không trượng nghĩa này, nhìn thấy Lương Mục Trạch cũng không nói cho cô biết, ngược lại còn nhảy "vèo" qua, quả nhiên là con mèo cái! Quả nhiên là sắc mèo!

Việc luyện tập của Hạ Sơ không cần theo tốc độ của đội ngũ, chỉ cần dùng tốc độ mình có thể tiếp nhận chạy đủ 3000 thước, trở về chung với các sĩ chạy 10000 thước là được. Hạ Sơ vừa luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, vừa suy nghĩ tại sao Lương Mục Trạch trở lại, nhớ tới trước khi anh đi đã nói trở về rồi sẽ không đi nữa, có phải đã kết thúc điều tạm không? Không đi nữa à? Vậy sau này, chẳng phải là có thể ngày ngày gặp mặt? Nhìn những binh lính đã hoàn toàn mất bóng dáng phía trước, bĩu môi nói: "Làm lãnh đạo thì không cần ra sao? Lười!"

"Anh ở đây!"

Một cậu nói chợt từ sau tai truyền đến, Hạ Sơ sợ tới mức giật mình một cái, chân trái không lưu loát đụng chân phải, trong nháy mắt mất trọng tâm. Mặt mũi hốt hoảng nhìn mặt đất càng ngày càng gần, nghĩ thầm lần này xong rồi, chắc chắn chân sẽ trật khớp nữa. Hai cánh tay quơ múa muốn bắt được thứ gì đó có thể cản cô ngã xuống, nhưng. . . Hạ Sơ nhắm mắt lại, chờ hôn đất.

Chợt bên hông có thêm một lực cản, đã bị vớt lên trong tiếng kêu sợ hãi, quán tính khiến cô nhào vào lồng ngực Lương Mục Trạch. Hai cánh tay Lương Mục Trạch thuận thế ôm chặt cô.

Tới quá nhanh quá mau, Hạ Sơ thở hổn hển, lòng vẫn còn sợ hãi nằm ở đầu vai anh, cảm thụ cái ôm của anh. Nhưn, từ lúc nào, lồng ngực của anh trở nên mềm như vậy rồi?

Hạ Sơ không hiểu nên dời đầu khỏi vai anh, cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng một thứ mềm nhũn màu trắng kẹp ở giữa bọn họ, Nhị Miêu bởi vì anh mới vừa ôm thật chặt mà thiếu chút bị kẹp thành bánh mèo, đang dùng một đôi mắt vô tội nhìn cô.

"Meo meo ~"

Tiếng kêu của Nhị Miêu đánh vỡ hoàn cảnh an tĩnh, Hạ Sơ tránh thoát lồng ngực của Lương Mục Trạch, gương mặt đỏ ửng, "Anh tới khi nào đó?"

Lương Mục Trạch xoay đầu, nói: "Vẫn luôn ở đây, chỉ là em không quay đầu lại nhìn thôi."

Không biết có phải là Hạ Sơ suy nghĩ nhiều hay không, cảm thấy trong giọng điệu của anh có chút cảm giác thê thê thảm thảm. Một mực? Tại sao không nghe được tiếng động gì? Chẳng lẽ anh bái Nhị Miêu làm thầy, đi bộ không tiếng động rồi sao? Nhìn lại Nhị Miêu, bị Lương Mục Trạch để ở trong áo rằn ri, chỉ chừa một cái đầu bên ngoài, hai móng vuốt nhỏ vịn cổ áo, ánh mắt long lanh nhìn Hạ Sơ, dáng vẻ cực kỳ ngoan. Khó trách nó thấy sắc vong nghĩa, mà Hạ Sơ còn chưa nhẫn tâm vứt bỏ nó.

"Sao anh lại tới đây?"

"Sợ nó lo khi lạc em." Lương Mục Trạch cúi đầu nhìn Nhị Miêu một cái, "Còn chạy sao?"

"Chạy!" Hạ Sơ theo bản năng nói. Nhưng, cô đã không xác định có thể hoàn thành đúng hạn 3000 thước hay không.

"Đi thôi, anh đi với em." Nói xong, dắt tay Hạ Sơ.


"Anh không cùng chạy 10 cây số sao? Trái tim đại đội trưởng không tốt mà vẫn luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ trong thao trường đó, anh lại công khai trốn tránh huấn luyện."

"Trốn thì trốn thôi." Cười khẽ một tiếng, bên trong đôi mắt đẹp lóe ánh sáng rỡ vụn vặt.

Lương Mục Trạch đi theo tốc độ của Hạ Sơ, sóng vai chạy với cô. Nhị Miêu vẫn còn rút lại trong ngực anh, từ lúc nãy đến bây giờ, Hạ Sơ hoặc chỉ thấy được Lương Mục Trạch, hoặc chỉ thấy được Nhị Miêu, vẫn chưa chú ý nhìn cả hai chung một lúc. Vừa nhìn thấy, liền vô củng buồn cười, mắc cười quá. Trung tá bộ binh anh tuấn khôi ngô, trước ngực có một con mèo vì lắc lư mà run rẩy cả người, lông dựng hết cả lên, còn bởi vì đón gió mà đôi mắt tròn xoe híp thành một đường, làm như đang hưởng thụ lại tựa như chịu hết hành hạ. Hạ Sơ thật sự mắc cười, cười ra nước mắt.

Lương Mục Trạch rất nghiêm túc không cho cô cười, nhưng cô thật không nhịn được, một màn buồn cười này không có máy chụp hình chụp lại thật sự là đáng tiếc. Chuột túi Lương Mục Trạch. "Anh biết không, có vài người không phân biệt được l và n, lương đọc thành nương (mẹ), chuột túi Lương Mục Trạch, bọn họ sẽ đọc thành chuột túi mẹ Mục Trạch, gọi tắt là gì? Mẹ chuột túi! ! ! Ha ha. . . . Ha ha làm em cười chết rồi."

Lương Mục Trạch dừng bước lại, Hạ Sơ còn cười vui vẻ chạy về phía trước. Nhưng chưa được hai bước thì không xong, khuôn mặt tươi cười lập tức đổi thành khóc, ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất. Đau sốc hông rồi ! Hả hê quên mất, sau đó bị báo ứng.

"Đau lắm hả?" Lương Mục Trạch đứng ở bên cạnh cô, than thở, "Đã nói đừng cười, còn cười thành thế này sao?"

"Ai u" Hạ Sơ cau chặt đầu lông mày, "Cảm thấy co rút, ai u. . . . . ."

"Hít sâu, từ từ hít sâu."

"Hít nhẹ cũng đau, còn. . . Sâu. . . . . Hí."

Lương Mục Trạch kéo cánh tay của cô, từ từ đỡ cô đứng lên, "Đừng chạy nữa, bọn họ sẽ trở lại ngay, anh cõng em về."

"Không được!" vào lúc này Hạ Sơ không còn sức nữa, nhưng hơi sức cự tuyệt vẫn phải có. Ngộ nhỡ bị các chiến sĩ trở về nhìn thấy, thì sẽ trở thành một "chuyện cười tán dương rộng rãi" mất.

Hạ Sơ đỡ cánh tay Lương Mục Trạch, đứng một lát, bắt đầu từ từ điều chỉnh hô hấp, cảm thấy đau đớn dần dần biến mất.

"Tốt hơn chưa?"

"Ừ."

"Trở về đi, không cho cười nữa!" Lương Mục Trạch nghiêm giọng cảnh cáo cô, cởi áo rằn ri móc Nhị Miêu ra, Nhị Miêu chạm đất vẫn chưa thỏa mãn nhìn Lương Mục Trạch và Hạ Sơ, nhưng không ai để ý nó, chỉ có thể mặc kệ dựng đuôi đi ở phía trước.

Tiếng bước chân của các chiến sĩ trở về càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, Hạ Sơ vội vàng vỗ vỗ Lương Mục Trạch, "Chạy chạy, không thể để cho người khác biết hai ta lười biếng, nhanh lên một chút."

Hạ Sơ lành thương đã quên đau, mới vừa chạy ra chưa được hai bước, liền bị Lương Mục Trạch kéo lại, giả bộ khiển trách, "Chạy cái gì mà chạy, ngừng nghỉ một lát đi, đi trở về."

"Vậy phải đi tới khi nào?"

"Nếu không thì anh cõng em?" Lương Mục Trạch gần sát mặt của Hạ Sơ, trầm giọng nói, kết quả không ngoài ý muốn bị đẩy ra.

"Một, hai, ba, bốn." Các chiến sĩ càng ngày càng gần, khẩu hiệu kêu rung trời. Trước mặt nhất, chính là doanh một của Lương Mục Trạch, mấy tiểu tử kia, mọi người buồn cười lại không dám, đầy ngập nhiệt tình đều dồn vào trong khẩu hiệu.

Hiện đảm nhiệm doanh trưởng doanh một là doanh phó trước kia, là tốt anh em vào sinh ra tử với Lương Mục Trạch, úc này đặc biệt vui mừng, mặt mày hớn hở nói với các chiến sĩ: "Sức lực không tệ."

"Khí sắc của doanh trưởng càng không tệ!" Các chiến sĩ doanh một hô lên như muốn xé vỡ cổ họng.

"Khí sắc của ai tốt hơn?"

"Trung Đội Trưởng!"

Hạ Sơ hận không thể đào cái lỗ để chui xuống, đám lính này, không cho cô bậc thang đi xuống gì cả.

"Sai! Là Nhị Miêu!" Người cả đại đội đều biết rõ, Hạ Sơ có con mèo, tên là Nhị Miêu, bởi vì thường thường đi theo Hạ Sơ loanh quanh tản bộ mà bị người cả đại đội biết.

"Đúng! Là Nhị Miêu!"

Nhị Miêu đang ngồi trên đất, nhìn người trong đại đội chạy qua không chuyển mắt, chợt nghe có người hô to tên của nó, bị sợ đến nhảy dựng lên chạy về phía trước thật nhanh, mặc cho Hạ Sơ ở phía sau kêu thế nào cũng không quay đầu lại, giống như sợ mấy binh lính này bắt nó về hầm lên.