Giây phút cánh cửa đóng lại sau lưng người cuối cùng của nhà Anderson, Amy chạy vội qua những bậc thang về phòng mình với hy vọng rằng cô có thể tránh được Jeremy, ít nhất cho đến ngày mai, khi cô đã được chuẩn bị để ứng phó với bài thuyết giáo chắc chắn sẽ có của cậu ấy. Nhưng cái tên quỷ ấy còn cáo già hơn cả cô. Cậu ta đang đứng chờ trong đại sảnh, bắt chéo tay, dựa lưng vào cánh cửa phòng cô.
Cô đã có thể, tất nhiên, quay lại và quay về chỗ chú thím cô, sau đó mới theo họ đi về phòng và hy vọng Jeremy, lúc này có thể nghe thấy họ đi tới, sẽ bỏ đi. Chỉ có một rắc rối với cái giải pháp đó, rằng sự nghiêm trọng của vấn đề mà cậu đang theo đuổi sẽ khiến cậu em họ ngay lập tức đi theo cô xuống dưới nhà và thảo luận vấn đề này mặc kệ bất kỳ ai đang hiện diện. Ít nhất thì cậu ta cũng đang giữ vấn đề này ở mức độ riêng tư, trong lúc này.
Nhưng Amy vẫn thích có thêm một chút thời gian nữa, bởi vậy cô cố vòng qua cậu và mở cửa phòng mình. "Chị thực sự không muốn nói về nó".
"Quá tệ", đó là tất cả những gì cậu đáp lại trong khi theo cô vào trong phòng cô.
Vấn đề ở chỗ Jeremy, thực sự là một rắc rối lớn, không chỉ là ngay lúc này, mặc dù bản chất cậu là một kẻ vô tư lự, nhưng cậu ta cũng có thể nghiêm túc như tất cả những thành viên còn lại của gia đình khi cần thiết. Từ vẻ ngoài của cậu ta, không nghi ngờ gì là cậu ấy đang cảm thấy lúc này là một trong những thời điểm cần phải nghiêm túc.
"Hãy nói rằng em đã kết luận sai" Cậu ta tấn công ngay thời khắc cánh cửa đóng lại đằng sau mình. "Nào, em thách đấy"
Amy ngồi phịch xuống tấm nệm giường cô để đối mặt vơi cậu. "Chúng ta sẽ giữ im lặng, nhé ?" cô đề nghị nhắm vào giọng nói của cậu, chứ không phải về chủ đề họ đang nói tới, dù cho tại thời điểm này cả hai đều có liên quan đến nhau.
"Cái đó còn tuỳ".
Cô không hề thích âm điệu đó "Vào cái gì ?"
"Vào việc em có thể đọc lời hứa được viết bằng máu của chị tốt đến mức nào"
Nếu cậu đã có thể nói thế, tức là mọi thứ vẫn chưa hết hy vọng. Cô cười toe toét với cậu.
"Thử lại lần nữa xem"
Cậu bắt đầu đi đi lại lại, điều này tác động rất lớn đến sự tự tin của cô. "Chị sẽ phải có một lý do thích hợp đấy, Amy. Chị không thể có được hắn ta".
"Chị có thể đấy, nhưng tiếp tục đi và nói cho chị biết tại sao cậu nghĩ chị không thể".
"Hắn ta là kẻ tồi tệ nhất trong tất cả bọn họ"
"Chị đã biết điều đó rồi"
"Cái tính nóng nảy của hắn ta không bao giờ nhượng bộ một lý lẽ nào".
"Chị cũng biết điều đó, ngay từ đầu".
"Hắn ta chẳng bao giờ hoà hợp được với gia đình mình"
"Đó là một khả năng".
"Cha em ghét hắn ta".
"Chị nghĩ cả thế giới biết điều đó".
"Cái tên người Mỹ đó đã có thể treo cổ ông ấy, chị biết đấy. Hắn ta thực sự đã có thể treo cổ ông ấy".
"Ô, chỗ này chị lại nghĩ khác. Warren yêu George quá nhiều để có thể làm thế"
"Dì ấy không thực sự hát lời ca tụng hắn ta lúc đó", cậu nhắc cô.
"Dì ấy không cần phải làm thế. Dì ấy đang mang trong mình đứa trẻ của chú ấy lúc đó, điều đó chứng tỏ mọi thứ"
Cuối cùng cậu dừng lại để đối mặt với cô, nét mặt của cậu gần như nghiêm trang. "Tại sao, Amy? Nói cho em biết. Hắn ta là kẻ khó ưa nhất mà em từng gặp. Vậy cái quái quỷ gì khiến chị chọn hắn ta ?"
"Chính xác thì chị không chọn"
"Thế nghĩa là sao ?"
"Cảm nhận của chị đã làm điều đó", cô cố gắng giải thích. "Chị luôn có phản ứng với anh ấy mỗi lần anh ấy ở gần chị".
"Trời ơi, tốt nhất chị đừng nói với em rằng tất cả chỉ vì ham muốn".
"Nhỏ tiếng thôi" cô rít lên. "Và đúng là một vài lý do là vì ham muốn, chị chắc chắn. Chị tất nhiên hy vọng rằng mình khao khát người đàn ông mà mình muốn lấy. Tại sao ư, em sẽ cho chị một bài thuyết giảng nếu chị không như vậy, phải không nào ?"
Cậu ta chẳng thể nhận xét được gì, nó chẳng liên quan tí gì đến vấn đề mà cậu đang quan tâm. "Chị nói một vài lý do là ham muốn ? Vậy hãy nghe thử phần còn lại nào"
"Chị muốn anh ấy cười. Chị muốn anh ấy hạnh phúc. Chị muốn chữa lành những vết thương của anh ấy."
"Vậy hãy cho hắn một cuốn truyện cười trời đánh nào đó."
Đôi mắt cô đột ngột nheo lại nhìn vào cậu. "Nếu em định mỉa mai thì.."
"Đó là một lời khuyên thật lòng, em muốn chị hiểu", cậu nhấn mạnh đầy phẫn nộ.
Cô hoài nghi nhìn cậu, nhưng cô cũng cố làm cho cậu an tâm. "Tất cả đều là thật, Jeremy, và thật sự cần thiết. Chúng sẽ không thoả mãn với cái gì đó tạm thời. Và những cảm xúc mạnh mẽ mà anh ấy đã khuấy động trong chị cũng sẽ không mất đi. Khi anh ấy hôn chị, và.."
"Em không muốn nghe."
"Cho chị chút lòng tin. Em nghĩ rằng chị sẽ không chọn Warren Anderson nếu chị có vài lựa chọn khác ? Mọi thứ mà em nói về anh ấy đều đúng, thậm chí anh ấy còn hơn cả như thế. Nhưng chị không thể ngăn nổi những cảm xúc mà anh ấy đã khuấy động."
"Chị có thể", cậu kiên quyết nhấn mạnh. "Đơn giản là chị có thể cứ lờ nó đi".
"Em đang nói với chị ? Cái người rời nhà mỗi tối chỉ để giải toả khao khát ư?"
Một thoáng ửng đỏ trên má, cậu làu bàu. "Tại sao chỉ có mỗi mình em hiểu rõ chị có thể vô duyên đến thế nào nhỉ ?"
Cuối cùng cô có thể mỉm cười với cậu. "Không còn như vậy nữa đâu. Warren là người đầu tiên phát hiện ra và anh ấy cũng chẳng thích thú gì với nó. Quá tệ với cả hai người nhỉ."
Cậu ném cho cô một cái nhìn cáu tiết. "Và hắn ta nói gì về điều đó ?"
"Anh ấy sẽ không có chị."
"Ơn chúa"
"Nhưng anh ấy có muốn chị."
"Tất nhiên hắn phải muốn. Hắn phải trở nên gần chết mới không muốn, và hắn thì chắc chắn không phải như thế. Nhưng chị sẽ được gì khi mà ham muốn biến mất. Chẳng gì cả. Ít nhất hắn còn nhận thức được điều đó."
"Vậy em nói em không nghĩ rằng chị có thể khiến anh ấy yêu chị ?" cô hỏi với một chút khó nhọc.
"Cái tên lạnh lùng đó ? Em xin lỗi, Amy, nhưng điều đó sẽ chẳng xảy ra đâu. Chấp nhận điều đó bây giờ và chị sẽ chỉ nhận một chút đau thương".
Cô lắc đầu. "Vậy chị đoán chị thật là may mắn khi chị có đủ niềm tin cho cả hai người bọn chị."
"Sẽ chỉ may mắn cho chị nếu cha em không giết hắn khi ông biết chuyện này."
Cô chau mày với cậu em họ của mình, cô hạ thấp giọng và hoàn toàn đe doạ. "Em sẽ nói với chú ấy ?"
"Nào, đừng có ăn thịt em chứ" cậu quả quyết. "Điều đó sẽ tốt cho chị hơn".
"Để chị tự lo cho lợi ích của mình, chỉ cần em nhớ rằng chị tin em với tất cả lòng tin, và chị sẽ không thích tý nào nếu em phản bội chị."
"Chết tiệt". Cậu thở dài.
"Hơn nữa, còn trận cá cược giữa chúng ta, Jeremy, và nhớ chuẩn bị cho một tháng kiêng khem."
Cậu cứng người khi nhớ lại. "Và chị cũng sẽ giữ lời, đúng không ?".
"Chắc chắn".
"Vậy thì, cuộc tán gẫu nho nhỏ này dĩ nhiên là đã xong", cậu nói một cách bực bội.
"Đừng nhìn khổ sở thế. Em sẽ thích Warren một khi chị thay đổi anh ấy".
"Chị tìm đâu ra cây đũa thần đó ?"
Ở phía bên kia đại sảnh, James đi qua phòng mình để đặt Georgina lên gường. "Em sẽ không làm việc này nữa," anh cảnh báo trong khi giúp cô cởi bỏ áo lót. "Nó quá nặng đối với em".
"Vớ vẩn. Bị mang đi từ phòng này qua phòng khác ? Quá nặng cho anh thì có."
Anh đứng lại, nhướn lông mày. "Chúng ta đang công kích khả năng đàn ông của anh à ?"
"Chúa tha thứ. Em không sẵn sàng để anh chứng tỏ anh có thể mạnh mẽ và dẻo dai đến thế nào, James Malory, nhưng em sẽ để anh biết khi nào em sẵn sàng".
Anh tặng cho cô một nụ hôn ngắn vì lời hứa đó, và đi ra để thổi tắt ngọn nến mà cô hầu phòng vẫn để cháy. Cô dõi theo anh quanh căn phòng, một thói quen thú vị mà cô có từ khi cô ở trong buồng ngủ của anh trên tàu Maiden Anne.
Cô chờ đến khi anh trở lại giường với chiếc áo ngủ để nhắc nhở anh, "Khi Clinton và những người khác rời đi, Warren sẽ bị bỏ lại một mình tại Albany."
"Thì sao ?"
"Thì chúng ta có một ngôi nhà to ở đây, James".
"Đừng có hòng nghĩ về chuyện đó, George."
Cô lờ đi cái giọng điệu cảnh báo đó. "Xin lỗi, nhưng em đã từng nghĩ về nó. Em là em gái anh ấy. Và chẳng có lý do nào để anh ấy không thể ở lại với chúng ta."
"Ngược lại. Có một lý do cực kỳ hoàn hảo là anh và hắn sẽ cực kỳ hãnh diện được giết lẫn nhau."
"Em lại nghĩ sự kiên nhẫn của anh nhiều hơn thế chứ".
"Thật ra là anh có thừa kiên nhẫn. Chỉ có cái tên lỗ mãng có quan hệ với em thì chẳng có tý kiên nhẫn nào."
"Anh ấy đang trở nên khá hơn mà".
"Thật không ? Vậy những gì hắn làm tại vũ hội của Knighton thì sao ?"
Cô cau mày. "Anh ấy không làm điều đó"
"Làm ơn. Anh đã nhìn thấy tận mắt."
"Anh không cần phải có cái giọng điệu đáng nguyền rủa như thế về chuyện đó. Nó chỉ đơn giản là một bài tập thôi mà".
"Thử lại lần nữa đi, George."
Cô phủi tay với vẻ khinh thường. "Chẳng có gì để mà lo lắng cả."
"Trông anh có vẻ lo lắng không ?"
"Đúng như vậy đấy. Em đã thấy anh đánh. Warren chẳng có tý cơ hội nào, kể cả khi đã tập luyện. Bây giờ thì anh ấy có thể tìm ra cơ hội đó rồi."
"Ah, nhưng Tony định dạy hắn đấy".
"Để làm gì ?"
"Bởi vì cậu ta cảm thấy thích thú khi làm thế"
"Thật không ?" Cô càu nhàu. "Tốt thôi, chẳng ngạc nhiên lắm khi ông em trai đó của anh cố làm một vài việc để khiến em yêu quý anh ta."
"Cậu ấy không làm thế vì em hay vì ông anh yêu quí của em, cô bé yêu quí của anh. Cậu ấy làm thế vì anh."
"Em đã biết điều đó rồi"
"Và anh đánh giá cao điều đó"
"Anh sẽ.", cô cằn nhằn.
James cười khúc khích và nằm xuống rồi kéo cô vào trong vòng tay anh. "Đến đây, em không định đề nghị anh quay mặt đi khi anh ta bắt đầu một hành động nào đó đấy chứ?"
"Không, nhưng em hy vọng anh sẽ tập trở nên kiềm chế nếu anh ấy làm gì đó."
"Em có thể hy vọng thế, cô bé yêu quý"
"Này, James, anh sẽ không thực sự làm đau anh trai em đấy chứ ?"
"Phụ thuộc vào định nghĩa của em về chữ "đau" ".
"Tốt thôi, em có thể thấy rằng em sẽ phải nói chuyện với anh ấy về chủ đề này, khi mà anh không thể trở thành một người biết phải trái."
"Nó sẽ chẳng đem lại cho em một kết quả tốt đẹp nào đâu," anh dự đoán. "Anh ta sẽ chẳng thể nào thoả mãn cho đến khi cho anh một cú. Nói chung là vậy, em biết đấy."
"Kiêu hãnh, ý anh là vậy đúng không, và em thực sự ghét điều này. Em chẳng hiểu được tại sao cả hai người chẳng thể hoà hợp."
"Anh đã cực kỳ nhẹ nhàng với hắn ta rồi còn gì"
Cô thở dài. "Em biết anh đã, và em biết ơn cực kỳ, nhưng thậm chí cái "nhẹ nhàng" của anh cũng là quá nhiều đối với Warren"
"Nếu em muốn anh kiềm chế không nói chuyện với hắn ta, anh chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề này".
"Không, đó là vấn đề của Warren", cô nói một cách buồn bã. "Em rất muốn thay đổi anh ấy, em không cho rằng mình có thể, và làm thế nào chúng ta lại rời xa chủ đề chính thế này ? Em vẫn muốn đề nghị Warren lòng mến khách của chúng ta."
"Tuyệt đối không."
"Nhưng anh đã nghe thấy rằng anh ấy đang tìm một chỗ ở cố định ở London, nên anh ấy sẽ không ở lại nhà ta quá lâu."
"Không."
"Vậy em sẽ chuyển đến Albany để làm bạn với anh ấy."
"Này , George "
"Em thực sự định làm vậy đấy, James."
Anh vội vàng chịu thua. "Tốt thôi, mời hắn ta. Nhưng hắn sẽ từ chối, em biết thế mà. Hắn không muốn phí nhiều thời gian ở gần anh cũng như anh không định ở gần hắn."
Cô cười toe toét và rúc vào gần anh hơn. "Trong khi em đang có được sự nhượng bộ này, tại sao anh không giúp em tìm một người phụ nữ hoàn hảo để thuần hoá ông anh nóng tính của em ? Anh ấy không muốn lấy vợ, nhưng khi anh ấy gặp được đúng người phụ nữ thì sẽ có thể ..."
"Quên chuyện đó đi, George, và anh thực sự muốn em quên nó đi. Anh sẽ không chúc phúc cho kẻ thù tồi tệ nhất của mình."
"Em thành thật nghĩ rằng hôn nhân sẽ giúp anh ấy trở nên tốt hơn, James."
"Còn lâu."
"Nhưng.."
"Em định ở với hắn cả cuộc đời à ?"
"Không, nhất là với cái cách anh ấy bây giờ, nhưng, James, anh ấy đang ngập trong bất hạnh."
"Thì cứ để hắn chìm. Nó không thể xảy ra cho một kẻ xứng đáng hơn."
"Ý em là giúp anh ấy", cô ngoan cố nói.
"Nếu em có thể tàn nhẫn như thế với một người phụ nữ tội nghiệp, điều đó thích hợp với em đấy".
"Chẳng có gì là buồn cười ở đây, James Malory."
"Anh không có ý đó."