Sự im lặng của bầy cừu

Phần 32.

Bánh của chiếc Grumman Gulfstream chở Bác sĩ Lecter, đáp nhẹ xuống đường băng của phi trường Memphis, gây ra hai cụm khói xanh. Thi hành theo chỉ thị của đài kiểm soát, nó rời xa trạm hành khách để hướng đến một hăngga của cảnh sát phi trường. Tại đó một chiếc Limuzin và một xe cứu thương đang chực sẵn.

Nhìn qua cửa kính màu, bà Thượng nghị sĩ Martin theo dõi các nhân viên cảnh sát đưa Bác sĩ Lecter ra khỏi chiếc phi cơ. Bà rất muốn nhảy bổ vào con người đang bị trói đó để moi cho được cái tên, nhưng bà quá khôn lanh để làm chuyện đó.

Điện thoại trên xe reo lên. Người phụ tá của bà, Brian Gossage, ngồi trên cái ghế sếp, cầm tay nghe lên.

– Là Jack Crawford của FBI – anh ta nói.

Bà nhận lấy điện thoại, mắt không rời Lecter.

Vì sao ông không nói cho tôi biết bất cứ điều gì về Lecter vậy, ông Crawford?

Vì tôi ngại bà làm đúng điều mà…

Tôi không chống đối ông đâu, ông Crawford. Nhưng nếu ông đụng đến tôi, ông sẽ hối tiếc đấy.

Thế hiện giờ Lecter đang ở đâu?

Ngay trước mặt tôi đây.

Ông ta có thể nghe bà nói chuyện không?

– Không.

Xin bà hãy nghe tôi đây, bà Thượng nghị sĩ. Bà quyết định đích thân bà ban cho Lecter nhiều đặc quyền hay lắm. Nhưng tôi van bà, hãy hỏi ý kiến của Bác sĩ Alan Bloom trước khi bắt đầu. Bà hãy tin tôi đi, Alan Bloom có thể giúp bà đấy.

Tôi đã có ý kiến của một chuyên gia rồi.

Tôi hy vọng là một người có kinh nghiệm hơn Chilton chứ.

Bác sĩ Chilton gõ vào cửa kính xe. Bà thượng nghị sĩ ra hiệu cho Brian Gossage tiếp chuyện ông ta.

Những cuộc tranh chấp nội bộ làm cho chúng ta mất quá nhiều thời giờ rồi, ông Crawford. Ông đã sai một nhân viên tập sự trẻ đến gặp Lecter với một lời đề nghị giả dối. Tôi có thể làm hay hơn thế. Bác sĩ Chilton nói Lecter sẽ tích cực hơn với một đề nghị thành thật và tôi sẽ làm điều đó, không có các mắc mứu hành chánh, mà không một người nào đó có quyền đòi hỏi công lao. Nếu chúng tôi cứu được Catherine bình yên vô sự, tất cả mọi người sẽ có phần, kể cả ông nữa. Nhưng nếu… con bé chết, tôi cóc cần những lời xin lỗi của các người.

Chúng tôi có thể giúp bà mà, bà Thượng nghị sĩ.

Bà cảm nhận mình không hề giận dữ, gần như là sự lãnh đạm nghề nghiệp mà thôi. Bà bảo.

Ông thử nói xem!

Nếu bà có được một thông tin nào đó, hãy để cho chúng tôi khai thác nó. Xin bà đừng giấu chúng tôi bất cứ điều gì. Và bà cũng nên canh chừng đám cảnh sát địa phương giấu chúng tôi bất cứ tin tức nào. Bà không nên để cho họ có ý nghĩ đã làm cho bà hài lòng khi đoạt được chỗ chúng tôi.

Paul Krendler của Bộ Tư Pháp sẽ đến đây và ông ta sẽ lo việc đó.

– Thế ai là người chỉ huy ở đó?

Thiếu tá Bachman, của văn phòng FBI bang Tennessee.

Tốt lắm. Nếu chưa quá trễ, xin bà hãy giữ tuyệt đối bí mật với đám truyền thông đại chúng giùm. Bà phải hăm dọa Chilton vì ông ta rất thích được đăng lên báo. Chúng tôi không muốn Buffalo Bill biết chuyện này. Khi nào chúng tôi biết được lý lịch của hắn, chúng tôi sẽ cho biệt đội chống khủng bố nhập cuộc. Chúng ta phải đánh mạnh để cho hắn không kịp trở tay. Thế bà có định đích thân bà hỏi cung Lecter không?

Có.

Bà có đồng ý nói chuyện trước với Clarice Starling không? Cô ta sẽ đến đó.

Vì lý do gì? Bác sĩ Chilton đã tóm tắt cho tôi hết rồi. Chúng ta đã mất quá nhiều thời giờ rồi.

Chilton lại gõ vào cửa kính và dùng môi để nói thành từ. Brian Gossage nắm lấy tay ông ta và lắc đầu lia lịa.

– Tôi muốn được gặp Lecter sau khi bà nói chuyện với ông ta, được không? – Crawford hỏi.

Ông Crawford, ông ta đồng ý khai tên của Buffalo Bill cho chúng tôi để đổi lấy vài đặc quyền. Nhưng nếu ông ta không chịu thì tôi sẽ giao cho ông.

Thưa bà Thượng nghị sĩ, tôi biết là thiếu tế nhị khi nói ra điều này, nhưng buộc tôi phải làm thôi: Dù bất cứ chuyện gì đi nữa, xin bà đừng bao giờ van xin ông ta.

Rõ rồi. Tôi không thể nói với ông lâu hơn nữa, ông Crawford. – Nói xong bà cúp máy ngay. “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta cũng sẽ chết giống như sáu người kia, kể từ khi ông phụ trách vụ điều tra.” Bà thì thầm, rồi ra hiệu cho Gossage lên xe.

Bà phải chờ cho đến khi Chilton bố trí xong Lecter trong phòng làm việc. Không thể ngồi chờ trên xe lâu hơn nữa, bà bước lòng vòng trong cái hăng ga, nhìn vu vơ lên mái nhà rồi đến những lằn sơn dưới đất. Có lúc bà đứng lại phía sau một chiếc F-14 cũ và tựa đầu vào ngay hàng chữ viết TUYỆT ĐỐi CẤM. Chiếc phi cơ này có thể lớn tuổi hơn Catherine. Ôi trời ơi, hãy mau lên đi.

Thưa Thượng nghị sĩ Martin. – Thiếu tá Bachman gọi bà và Chilton ra hiệu cho bà vào.

Trong phòng này có một bàn làm việc cho Chilton và vài cái ghế cho bà Thượng nghị sĩ Martin, người phụ tá và ông thiếu tá. Ngoài ra còn có một người quay phim để thâu băng video cuộc hỏi cung này. Chilton bảo chính Lecter bắt buộc điều này.

Bà Thượng nghị sĩ Martin bước vào với dáng thật oai vệ. Bộ cánh xanh dương của bà tỏa mùi quyền lực. Bà cũng đã quan tâm đến bộ vét của Gossage.

Bác sĩ Lecter ngồi ngay giữa phòng, trên một cái ghế bằng sồi thật rắn chắc, được vít chặt xuống sàn. Một cái mền phủ lên áo trói và các sợi xích, che giấu việc ông bị xích cứng trên ghế. Tuy nhiên ông vẫn phải đeo cái mặt nạ nhằm ngăn cản ông ta cắn.

“Tại sao thế?” – bà thượng nghị sĩ tự hỏi, – Người ta đã muốn tạo một chút thể diện khi cho Bác sĩ Lecter ngồi trong một phòng làm việc. Bà nhìn Chilton rồi xoay qua ngó Gossage đang lay hoay với mớ giấy tờ.

Chilton đi ra phía sau Bác sĩ Lecter và liếc nhìn máy quay phim, rồi mới tháo các đai da của mặt nạ.

– Thưa bà Thượng nghị sĩ Martin, tôi xin giới thiệu với bà Bác sĩ Hannibal Lecter.

Bà nhận ra cái màn đạo diễn này có mục đích cho thấy một bà Thượng nghị sĩ Martin hoảng sợ. Một nỗi kinh hoàng lạnh người chiếm lấy bà, tên Chilton này quả thật là một thằng ngu xuẩn.

Bà buộc phải ứng biến thôi.

Một lọn tóc rớt xuống giữa đôi mắt nâu của Bác sĩ Lecter. Mặt ông ta nhợt nhạt như cái mặt nạ. Bà Martin và ông nhìn nhau chăm chăm. Một người vô cùng thông minh còn người kia thì không sao phỏng đoán được.

Bác sĩ Chilton trở về bàn làm việc, nhìn hết người này đến người kia, và bắt đầu.

Bác sĩ Lecter có tiết lộ với tôi là ông ta muốn đem sự hiểu biết của ông ta phục vụ cho cuộc điều tra, đổi lại vài cải thiện về cách giam giữ ông ta.

Bà Thượng nghị sĩ Martin giơ cao một văn kiện.

Bác sĩ Lecter, đây là một lời khai được viết với lời tuyên thệ mà tôi sẽ ký vào. Trong đó xác nhận rằng tôi sẽ giúp ông. Ông có muốn đọc không?

Bà nghĩ ông ta sẽ không trả lời nên quay trở lại bàn để ký, ngay lúc đó ông ta nói:

Tôi sẽ không làm cho bà và Catherine mất thời giờ bằng việc mặc cả vài ưu đãi mạt hạng. Mấy tên có địa vị cũng đã lợi dụng nhiều rồi. Tôi sẽ giúp bà và tin tưởng nơi bà với niềm hy vọng là bà sẽ giúp lại tôi khi mọi thứ đã kết thúc.

Ông có thể tin ở tôi. Brian? – Bà lên giọng.

Brian Gossage cầm cuốn sổ tay lên.

Tên thật của Buffalo Bill là William Rubin. Hắn tự gọi mình là Bill Rubin. Hắn được một bệnh nhân của tôi tên Benjamin Raspail giới thiệu đến tôi vào tháng Tư hoặc tháng Năm năm 1975. Rubin nói hắn cư trú lại Philadelphia; tôi không nhớ chính xác địa chỉ của hắn, nhưng hắn có ở chung với Raspail tại Baltimore.

Thế các hồ sơ y khoa của ông hiện giờ đang ở đâu? – Vị thiếu tá hỏi xen vào.

Chúng đã bị hủy hết theo lệnh của tòa án một thời gian ngắn sau đó…

Ông hãy mô tả hắn cho chúng tôi.

– Xin phép ông nhé, thiếu tá? Chỉ có bà Thượng nghị sĩ Martin…

Ông hãy khai tên, hình dáng và tất cả những gì ông nhớ về tên đó – Vị thiếu tá nhấn mạnh.

Bác sĩ Lecter nhắm mắt lại. Ông liền nghĩ đến một việc khác, các nghiên cứu về giải phẫu học của Gerricault cho bức tranh Chiếc bè của chiến thuyền La Meduse và nếu ông có nghe các câu hỏi tiếp theo, ông không hề cho thấy là đã nghe chúng.

Một lần nữa, khi bà Thượng nghị sĩ Martin làm ông phải chú ý, chỉ còn có họ trong căn phòng. Bà ta đang cầm cuốn sổ tay của Gossage.

Bác sĩ Lecter nhìn bà ta đăm đăm.

Viên sĩ quan đó hôi mùi xì-gà quá. Bà nuôi Catherine bằng sữa mẹ à?

Cái gì? Nếu tôi…

Bà có nuôi cô ta bằng sữa mẹ không?

Có.

Nó làm cho người ta khát nước, phải không?

Mắt của bà Thượng nghị sĩ sậm lại. Điều này bác sĩ Lecter cảm thấy khoái chí. Quá đủ cho ngày hôm nay rồi

Ông nói tiếp:

William Rubin cao khoảng một thước tám mươi tư và năm nay ba mươi lăm tuổi. Hắn lực lưỡng, khoảng tám mươi sáu ký khi tôi gặp hắn, và theo tôi nghĩ không chừng hắn nặng thêm vài ký nữa. Tóc màu hạt dẻ, mắt màu xanh nhạt. Bà hãy cho họ trước những chi tiết này đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau.

Đúng rồi, tôi sẽ làm ngay. – Bà đưa quyển sổ tay cho một ai đó ở ngoài.

– Tôi chỉ gặp mặt hắn mỗi một lần. Hắn xin tôi một cái hẹn nhưng không bao giờ đến.

Tại sao ông nghĩ hắn là Buffalo Bill chứ?

Hắn đã giết nhiều người rồi và đã làm những trò giải phẫu đó với họ. Hắn nói hắn cần người trợ giúp để thực hiện tiếp, nhưng thật ra hắn chỉ muốn khoe thôi. Đó là may một yếm dãi.

Và ông không… hắn chắc là ông sẽ không tố cáo hắn phải không?

Hắn nghĩ như thế, vả lại hắn rất thích mạo hiểm. Tôi đã có sự tin tưởng của người bạn Raspail của hắn.

Raspail biết điều đó à?

Raspail có nhiều sở thích khả nghi lắm, mình ông ta đầy sẹo. Billy Rubin cho biết hắn có rất nhiều tiền án, nhưng không có nói cụ thể. Tôi có thiết lập một hồ sơ bệnh án. Không có gì đáng kể hết, trừ một việc: Rubin có nói là hắn bị chứng cụm nhọt của ngà voi. Đó là tất cả những gì tôi nhớ được, thưa bà Thượng nghị sĩ và tôi cho là bà muốn mau chóng rời khỏi đây. Nếu tôi nhớ thêm một điều gì đó, tôi sẽ viết giấy gởi cho bà.

Thế Bill Rubin có cắt cổ một người nào đó mà người ta tìm được cái đầu trong một chiếc xe hơi không?

Tôi chắc là thế.

Ông có biết người đó là ai không?

Không. Raspail gọi anh ta là Klaus.

Còn tất cả những gì ông đã khai với FBI đều là sự thật phải không?

Cũng không thật như những gì FBI đã nói với tôi, thưa bà Thượng nghị sĩ.

– Tạm thời tôi để ông ở lại Memphis. Chúng ta sẽ nói đến hoàn cảnh và sự chuyển giao ông đến Núi Brushy khi nào chúng tôi… khi nào vụ này kết thúc.

Cám ơn bà. Tôi rất muốn có điện thoại, và nếu chẳng may tôi nhớ lại một điều gì đó…

Ông sẽ có điện thoại.

Và cả nhạc nữa. Các Biến tấu của Goldberd do Gleen Gould thực hiện. Đòi hỏi như vậy có quá đáng lắm không?

Đồng ý.

Thưa bà Thượng nghị sĩ, bà không đặt niềm tin quá nhiều vào FBI. Jack Crawford chơi không sòng phẳng với các cơ quan khác. Đối với họ, đây chỉ là trò chơi. Ông ta muốn đích thân bắt giữ hắn. “Hãy chụp lấy hắn đi”, theo cách họ nói.

Cám ơn, bác sĩ Lecter.

Tôi rất thích bộ cánh của bà – Ông ta nói lúc bà ta ra về.