Một cái tưng nhẹ báo cho bác sĩ Lecter biết chiếc xe vừa vượt qua ngưỡng cửa phòng giam. Ông nhìn thấy bác sĩ Chilton, ngồi trên giường, đang đọc thư từ của rnình. Ông ta đã cởi áo vét và cái cà vạt được nới lỏng, được treo tòn ten quanh cổ như một sợi dây chuyền không có mặt.
Barney, anh hãy đưa ông ta đến gần chỗ vệ sinh đi – Ông giám đốc ra lệnh mà không ngước mắt lên – Sau đó anh trở về vị trí của anh đi.
Bác sĩ Chilton vừa đọc hết lá thư cuối cùng của Cục Lưu Trữ Tổng hợp về tâm lý học gởi cho bác sĩ Lecter. Ông ném mớ thư từ đó xuống giường và bước ra khỏi phòng giam. Lecter đứng đó, không một cử động nào, nhưng ánh mắt đằng sau cái mặt nạ thì sáng lên trong khi ông nhìn theo người kia.
Chilton bước lại cái bàn con để tại hành lang và cúi xuống lấy micro ra. Ông quơ quơ nó trước cái mặt nạ và trở lại ngồi xuống giường.
Tôi cứ tưởng cô ta đến đây kiếm các đầu mối để xác định trách nhiệm của bệnh viện về cái chết của Miggs, nên mới nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Đã từ nhiều năm rồi tôi không được nghe giọng nói của ông, lần cuối cùng có lẽ là lần hỏi cung của tôi, khi ông đã đánh lạc hướng tôi bằng các câu trả lời của ông, sau đó biến tôi thành trò cười với các bài trên tờ Journal. Họ cho rằng ý kiến của một người bệnh tâm thần có thể có giá trị ngay giữa cộng đồng nghề nghiệp, là điều khó tin, có phải vậy không? Nhưng tôi vẫn ở đây và ông cũng thế.
Bác sĩ Lecter không trả lời.
Nhiều năm im lặng, rồi Jack Crawford gởi cô gái đó đến đây và thế là ông xiêu lòng. Điều gì đã làm cho ông thay đổi như vậy Hannibal? Cặp giò đẹp thon thả của cô ta à?
Phải đầu tóc bóng láng của cô ta không? Cô ta tuyệt vời quá, phải không? Kênh kiệu và tuyệt vời. Cô ta gợi cho tôi nhớ lại cảnh mặt trời lặn trong một ngày lạnh giá. Tôi biết lâu lắm rồi ông không hề thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào, nhưng ông có thể tin tôi đi.
Ông chỉ còn thấy cô ta một lần duy nhất nữa thôi. Rồi sau đó Ban Hình sự Baltimore sẽ thay thế cô ta. Họ đang chuẩn bị gắn cho ông một cái ghế xuống sàn của phòng chạy điện. Đó là một cái ghế có khoét lỗ, vì sự thoải mái của ông và của họ nữa. Dĩ nhiên là tôi không hay biết gì về chuyên đó.
Bây giờ ông đã hiểu chưa? Họ biết rồi, Hannibal. Họ biết là ông biết lý lịch của tên Buffalo Bill. Họ nghĩ có thể ông đã chữa chạy cho hắn. Khi cô Starling nói đến Buffalo Bill, tôi rất thắc mắc. Tôi mới điện cho một người bạn trong Ban Hình sự của Baltimore. Họ tìm thấy một con côn trùng trong cuống họng của Klaus. Họ biết chính Buffalo Bill đã ra tay. Crawford luôn tỏ vẻ tin rằng ông rất giỏi. Tôi không nghĩ ông biết ông ta thù ghét ông đến mức nào, từ cái ngày ông rạch nát mặt người đệ tử ruột ông ta. Bây giờ ông ta nắm chắc ông rồi. Thế ông còn nghĩ mình giỏi nữa không, Hannibal?
Bác sĩ Lecter nhìn cặp mắt của Bác sĩ Chilton đang lướt nhìn các dây da của chiếc mặt nạ. Quá hiển nhiên là ông muốn tháo nó ra để nhìn được mặt của mình. Lecter tự hỏi không biết ông ta có làm bằng cách an toàn nhất, là từ đằng sau. Nếu từ trước mặt, ông ta phải choàng hai tay qua hai bên đầu và các gân máu của cánh tay sẽ ở ngay sát miệng của mình. Coi nào, đến đây đi bác sĩ. Buớc lại gần đi. Không à. Chilton quyết định không làm.
Bây giờ ông còn tin là mình được chuyển đến một phòng giam có cửa sổ nữa không? Ông còn tin mình có thể đi dạo trên bãi biển và nhìn ngắm chim nữa không? Tôi không nghĩ thế. Tôi có gọi cho bà Thượng nghị sĩ Ruth Martin và bà ta chưa hề nghe nói đến một thỏa thuận nào với ông cả. Tôi có nhắc cho bà ta biết ông là ai. Bà ta cũng không hề biết Clarice Starling là ai Người ta đã gạt ông. Với đàn bà, đáng lẽ ông phải trông chờ vài trò gian xảo nhỏ, nhưng điều đó quả là đáng phẫn nộ, có phải không?
Sau khi bọn chúng đã ép ông như quả chanh rồi, Crawford sẽ khép ông vào tội không tố giác tội ác. Đương nhiên ông sẽ thoát nhờ sắc luật M’Nagten, nhưng nó sẽ không làm cho vị chánh án hài lòng. Ông đã chờ cho có sáu người chết mới chịu cung khai. Tòa án sẽ không quan tâm đến số phận của ông đâu.
Không có cửa sổ đâu, Hannibal. Ông sẽ sống hết cuộc đời của mình trong một nhà tù liên bang. Ông sẽ từ từ rụng hết răng và khi sinh lực đã cạn kiệt, sẽ không còn ai sợ ông nữa và ông sẽ ở trong một phòng sinh hoạt nào đó như Flendauer. Ông chỉ có thể đọc được những gì ông viết lên tường. Tòa án sẽ không cần để ý những gì xảy ra cho ông. Ông có thấy mấy ông già không: họ chỉ biết khóc khi họ phải nhận món mứt mơ.
Jack Crawford và cái ả khêu gợi giả dối kia, một khi bà vợ ông ta chết rồi, sẽ không còn lén lút nữa. Ông ta sẽ ăn mặc như một thanh niên và sẽ miệt mài thực tập một môn thể thao nào đó mà cả hai đều yêu thích. Họ đã có những mối quan hệ thân mật kể từ khi Bella ngã bệnh, quá rõ đấy. Bọn họ sẽ thăng chức và mỗi năm chỉ nghĩ đến ông có một lần thôi. Có thể cuối cùng rồi Crawford cũng sẽ vác mặt tới để báo cho ông biết điều gì đang chờ đón ông. Tôi tin chắc ông ta đã soạn sẵn bài diễn văn đó rồi.
Hannibal ơi, ông ta không hiểu ông như tôi hiểu ông đâu. Ông ta nghĩ rằng mỗi khi ông ta hỏi thông tin của ông, ông chỉ biết hành hạ bà mẹ đau khổ mà thôi.
Không sai một chút nào, bác sĩ Lecter thầm nghĩ. Mình không thể nào ngờ Crawford hành động như thế, cái vẻ mặt nửa Ai-len nửa Xcốt len đó, cái vẻ thiếu tế nhị, lừa đảo đó. Cái mặt đầy sẹo đó, cho người nào biết nhận ra nó. Chắc ông ta còn chỗ cho vài người khác nữa.
Tôi biết điều gì làm cho ông sợ. Không phải là sự đau đớn hoặc sự cô độc. Điều ông không thể chịu được, Hannibal, là những nhục nhã, mà với điều này thì ông không khác gì một con mèo. Tôi tự hứa là chăm sóc ông, Hannibal, và tôi sẽ làm. Không một cảm xúc cá nhân nào đã làm hoen ố mối quan hệ của chúng ta, ít ra là từ phía tôi. Và bây giờ tôi đang chăm lo cho ông đây.
Không hề có một thỏa hiệp nào giữa bà Thượng nghị sĩ Martin và ông cả, nhưng bây giờ thì có đấy. Hoặc có thể là không. Vì ông mà tôi phải gọi điện rất nhiều và vì lợi ích của cô gái đó nữa. Tôi sẽ cho ông biết điều khoản thứ nhất là gì: tôi là người trung gian duy nhất của ông. Tôi là người duy nhất đăng tải một bản tường trình chuyên môn của cuộc trao đổi đầy hiệu quả của hai chúng ta. Ông sẽ không đăng gì cả. Tôi sẽ có độc quyền bất cứ lời khai nào của Catherine Martin, nếu cô ta thoát chết.
Điều kiện này không thể mặc cả. Ông sẽ trả lời ngay cho tôi. Ông có chấp nhận điều khoản này không?
Bác sĩ Lecter nở nụ cười mỉm khó nhận thấy được.
Tôi khuyên ông nên trả lời ngay cho tôi, nếu không ông sẽ phải trả lời cho Ban Hình sự Baltimore đấy. Đây là những gì ông có được: nếu ông nhận dạng được Buffalo Bill và nếu cô gái được cứu kịp thời, bà Thượng nghị sĩ Martin sẽ xác nhận với ông bằng điện thoại, sẽ cho chuyển ông về nhà tù liên bang ở Núi Brushy, Tennessee, ngoài tầm tay của giới chức Maryland. Ông sẽ thuộc dưới quyền của bà ta, cách xa Crawford. Ông sẽ có một phòng có cửa sổ nhìn ra rừng, và sách báo, về những hoạt động ngoài trời, hai bên sẽ thỏa thuận sau, nhưng bà ta đã đồng ý rồi. Hãy cho biết tên của hắn ngay và ông sẽ lên đường tức thì. Cảnh sát bang Tennessee sẽ nhận ông tại phi trường, ông thống đốc đã chấp thuận rồi.
Cuối cùng Bác sĩ Chilton cũng đề cập đến một cái gì đó thật hấp dẫn, mà ông ta không hề nhận ra, Bác sĩ Lecter liếm môi mình ở phía sau cái mặt nạ. Cảnh sát sẽ trông chừng mình, mà cảnh sát thì không hề cẩn thận như Barney. Cảnh sát thường chỉ lo mấy tên tội phạm và thường hay tin tưởng vào còng và xiềng xích. Mà còng và xiềng xích thì được mở bằng chìa khóa. Giống như cái mình đang có đây.
– Tên của hắn là Bill – Bác sĩ Lecter nói – Tôi nói phần còn lại cho bà thượng nghị sĩ, tại bang Tennessee.