– Jeff, anh cho tôi xuống phòng thí nghiệm nhé! – Crawford lệnh cho người tài xế – Sau đó anh chờ nhân viên Starling trước cửa Smithsonian. Cô ta sẽ về Quantico.
– Dạ rõ, thưa ông thanh tra.
Họ đến phi trường và băng qua sông Potomac ngược chiều với dòng lưu thông của chiều tối.
Người tài xế trẻ dường như sợ Crawford lắm, nên lái xe với sự cẩn thận quá đáng. Crawford biết điều này; mọi người đều biết, tại trường, người nhân viên cuối cùng dưới quyền của Crawford, đã làm vài chuyện ngu ngốc, hiện giờ đang điều tra các vụ trộm vặt tại các căn cứ ra đa ở vùng Địa Cực.
Tâm trạng của Crawford không được vui. Chín giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc chuyển các dấu tay và hình ảnh, nhưng nạn nhân vẫn chưa được nhận diện. Clarice và ông đã vô vọng khám xét cây cầu và cả các bờ của con sông với cảnh sát của Virginie cho đến khi trời tối.
Tại phi trường, ông có gọi điện để yêu cầu một nữ y tá đêm đến nhà ông.
Chiếc limuzin của FBI êm một cách tuyệt vời so với chiếc Xuồng Xanh; giờ đây người ta có thể nói chuyện mà không cần phải hò hét gì hết.
Khi đem các dấu tay dấn ban nhận dạng, tôi sẽ đưa qua máy điện báo trực tiếp và máy Latent Descriptor Index – Crawford báo – Anh chuẩn bị cho tôi một bản đính kèm vào hồ sơ. Một bản đính kèm chớ không phải một 302 nghe không! Anh biết làm cái đó chứ?
– Dạ biết.
– Thí dụ tôi là Danh Mục, anh có gì mới để báo cáo cho tôi?
Anh ta cần một ít thời gian để thu gom các dữ liệu. Cũng may lúc đó Crawford có vẻ đang chú tâm đến Đài Kỷ niệm Jefferson họ đang đi ngang qua.
Máy Latent Descriptor Index của hệ thống điện toán nhận dạng so sánh các đặc tính của một vụ án mạng chưa được giải quyết với những thói quen kỳ quặc được biết của các tên giết người được lưu trữ trong bộ nhớ. Nếu nó tìm thấy những điểm tương đồng, nó sẽ đề nghị những tên khả nghi và cho ra các dấu tay của chúng. Đến lúc đó, người ta mới so sánh với những cái được thấy tại hiện trường. Cảnh sát hiện giờ chưa có dấu tay của Buffalo Bill, nhưng Crawford không muốn đứng trước sự bất ngờ.
Hệ thống này cần các chi tiết ngắn gọn và chính xác. Clarice cố làm hết sức mình.
Phụ nữ da trắng, từ hai mươi tám đến ba mươi hai tuổi, bị giết bằng súng, bụng và đùi bị lột da…
Starling, Danh Mục biết rõ hắn chỉ giết các thiếu nữ da trắng và lột da họ – phải nói rõ là “lột da”. Nó cũng biết là hắn ném họ xuống sông, nhưng chưa biết có chi tiết mới trong vụ sau cùng. Điều mới là gì vậy, Starling?
Đây là nạn nhân thứ sáu, và là người đầu tiên bị lột da đầu, người đầu tiên thiếu mất mấy miếng da hình tam giác ở xương bả vai, người đầu tiên có một vết đạn ở ngay ngực, người đầu tiên có một cái kén trong cuống họng.
Cô quên mất các móng tay bị gãy.
Thưa sếp không, người thứ hai bị gãy móng tay.
Cô nói đúng. Nghe đây, trong bản báo cáo cô phải ghi chú rằng cái kén là một chi tiết mật. Chúng ta sẽ sử dụng nó để loại bỏ những lời thú tội không đúng.
Tôi tự hỏi không biết hắn đã làm chuyện này chưa, bỏ một cái kén hoặc một con côn trùng. Người ta dễ dàng không thấy điều này trong lúc giảo nghiệm, nhất là đối với người chết trôi. Ông biết mà, vị bác sĩ thực hiện cuộc giải phẫu nhận thấy nguyên nhân cái chết, muốn kết thúc cho mau… chúng ta có thể nào kiểm tra chi tiết này không?
Nếu thấy cần thiết. Các bác sĩ pháp y chắc chắn sẽ nói là họ không bỏ qua bất cứ điều gì. Jane Doe, cô gái ở Cincinnati, vẫn còn trong tủ lạnh của nhà xác. Tôi sẽ yêu cầu họ kiểm tra lại một lần nữa, nhưng bốn người trước thì được chôn cất rồi. Một lệnh quật mồ sẽ làm xôn xao dư luận. Chúng ta buộc phải nhờ đến bốn bệnh nhân đã chết của bác sĩ Lecter, để biết chắc vì sao mà chết đã. Tôi bảo đảm với cô chỉ riêng các gia đình nạn nhân thôi cũng đã gây cho chúng ta không ít rắc rối rồi. Nếu cần tôi sẽ làm như thường, nhưng trước đó, hãy chờ xem chúng ta có được gì với Viện Smithsonian hay không đã.
Một tên giết người lột da đầu của nạn nhân, hẳn rất hiếm thấy, có phải không?
Đúng vậy, rất hiếm.
Nhưng bác sĩ Lecter nói là Buffalo Bill sẽ làm việc đó. Làm sao ông ta có thể biết được chứ?
Ông ta không biết gì cả.
Dù sao thì cũng chính ông ta nói ra điều đó mà.
Việc này không có gì đặc biệt cả, Starling. Về phần tôi, tôi không hề ngạc nhiên chút nào. Tôi có thể nói là hiếm thấy cho đến khi vụ Mengel xảy ra. Cô có nhớ không? Hắn đã lột da người đàn bà đó. Hai hoặc ba tên sát nhân khác liền bắt chước hắn ngay. Báo chí đã đưa ra lời nhận xét trong các bài nói về Buffalo Bill, rằng tên giết người này không hề lột da đầu các nạn nhân của hắn, nên không lạ gì điều này đã gợi ý cho hắn. Ông ta không nói khi nào việc đó xảy ra, vì thế ông ta có ít cơ may để nói sai. Nếu chúng ta bắt được Buffalo Bill trước khi bất cứ một nạn nhân nào của hắn bị lột da đầu, ông ta sẽ nói là chúng ta đã bắt được hắn trước khi hắn thực hiện việc dó.
Bác sĩ Lecter cũng có nói Buffalo Bill ở trong một ngôi nhà chứ không phải một căn hộ. Về điểm này, chúng ta không có bất cứ một manh mối nào hết. Tại sao ông ta lại nói thế?
Hai điều này không giống nhau chút nào. Có thể ông ta có lý và ông ta nói cho chúng ta biết tại sao, nhưng ông ta chỉ lòe cô thôi. Đó là điểm yếu duy nhất của ông ta mà tôi biết được.
Ông ta có nói tôi phải đặt câu hỏi mỗi khi tôi không hiểu… vậy xin ông cắt nghĩa cho tôi đi.
Đồng ý. Có phải hai nạn nhân đã bị treo cổ không? Dấu dây buộc quanh cổ mà. Xương cổ trật khớp… đó là tất cả các dấu hiệu của một vụ treo cổ. Vì lẽ đó nên mọi người đều biết và kể cả ông ta. Đối với Lecter, rất khó cho một người nào đó làm trái ý nghĩ của ông ta. Có hàng tá người tự treo cổ tại các nắm cửa. Có khi họ tự thắt cổ trong lúc ngồi nữa kìa. Nhưng rất khó để treo cổ một người khác… dù cho nạn nhân có bị trói đi nữa, vì người đó có thể tựa chân vào một cái gì đó. Với một cái thang thì việc này không thể được rồi. Người đó không thể nào tự leo lên các bậc thang với đôi mắt bịt kín và sẽ không bao giờ bước lên đó nếu thấy nút thòng lọng. Cách duy nhất là dùng cầu thang. Nó không làm cho người ta sợ. Người ta có thể cho là người đó đi vệ sinh chẳng hạn, hoặc đưa người đó lên lầu với một cái khăn trùm kín đầu; rồi tròng thòng lọng được cột trên tay vịn cầu thang vào cổ người đó và đẩy người đó té xuống khi bước đến bậc cuối cùng. Người ta chỉ có thể làm việc đó trong một ngôi nhà mà thôi. Một tên ở California đã làm cho màn kịch này trở nên phổ biến đấy. Nếu Bill không có cầu thang, hắn sẽ giết họ bằng cách khác rồi. Bây giờ cô hãy cho tôi biết tên của người phụ tá thứ nhất và vị chỉ huy cao nhất của cảnh sát bang đi.
Clarice tìm thấy các tên này trong cuốn sổ tay bằng cách cắn cây đèn trong miệng.
Tốt lắm. Khi nào cô thảo tờ báo thị tầm nã, cô đừng quên gọi các nhân viên cảnh sát bằng tên của họ. Khi họ nghe tên của họ, điều đó giúp họ nhớ đến cô và khi họ biết được điều gì mới họ sẽ báo cho cô ngay. Cô nghĩ gì về vết phỏng ở bắp chân?
Mọi thứ đều tùy thuộc nếu nó xảy ra sau cái chết.
Và nếu đúng như trường hợp đó thì sao?
Như thế nghĩa là hắn có một xe tải nhỏ, một xe chở hàng hoặc một xe tải nhỏ không mui.
Tại sao?
Bởi vì vết phỏng nằm ngay bắp chân.
Họ vừa đến bộ chỉ huy mới của FBI mà không người nào gọi là Tòa nhà J. Edgar Hoover.
Ngừng ở đây đi Jeff – Crawford nói – Không cần vô đó. Anh hãy ở ngoài xe, anh chỉ cần mở thùng xe thôi. Nào Starling, hãy chỉ cho tôi coi.
Cô bước xuống trong khi Crawford lấy cặp hồ sơ và máy fax.
– Buffalo Bill chở cái xác trong một chiếc xe khá lớn để có thể cho nạn nhân nằm dài – cô nói – Đó là phương cách duy nhất để cho đôi chân của nạn nhân nằm trên sàn xe, ngay trên ống xả khói. Trong một cái thùng như thế này, cái xác phải được co mình qua một bên, và…
– Đúng vậy, tôi cũng nghĩ sự việc phải xảy ra như vậy.
Đến lúc này Clarice mới hiểu Crawford cho cô xuống xe để có thể nói chuyện chỉ hai người thôi.
Khi tôi nói với người phụ tá thứ nhất là tôi không muốn trao đổi các chi tiết trước mặt phụ nữ, điều đó có làm cho cô bực mình không?
Đương nhiên là có rồi.
– Đó chỉ là cái cớ thôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Tôi biết.
Tốt – Crawford đậy nắp thùng xe lại rồi bỏ đi.
Thưa ông Crawford, thật nghiêm trọng đây. Ông xoay người lại và chăm chú nghe cô nói.
Đám cảnh sát biết mặt ông – cô nói tiếp – Họ quan sát mọi hành động và cử chỉ của ông – Nói xong, cô nhún vai và đưa hai bàn tay không ra trước. Điều này đúng và ông không thể chối cãi được.
Crawford xem xét vấn đề một cách lạnh lùng và thật khách quan.
Tôi sẽ cố ghi nhận điều này, Starling. Bây giờ cô hãy lo cho con vật chết tiệt của cô đi.
Thưa ông, vâng.
Cô đứng nhìn ông đi xa, một người trung niên, mang nhiều vật dụng, quần áo nhàu nát vì cuộc hành trình, với các lai quần dính đầy bùn của con sông, đang trở về nhà để đương đầu với những gì đang đón chờ ông ta.
Ngay lúc này đây, Clarice có thể làm bất cứ điều gì cho ông. Đó là một phần thiên tư của Crawford.