Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chương 7

Từ lúc Chung Diễn xuyên không đến đây, vừa phải đề phòng Cố Huyền Nghiễn giết mình, lại vừa phải ngăn cản Cố Nghiễn giết người khác, mỗi giờ mỗi phút đều căng thẳng tinh thần. Mà sau khi phát hiện mình thật sự suýt nữa bị Cố Huyền Nghiễn giết thì bỗng dưng thư giãn không ít.

Có lẽ đã từng đi qua chỗ chết, khi không cũng chẳng lo lắng là bao nữa. Cộng với việc đêm hôm ấy Cố Huyền Nghiễn tự dưng đi nói chuyện ngày xưa với hắn. Tuy chỉ lác đác vài câu, nhưng trong ấn tượng của Chung Diễn thì Cố Huyền Nghiễn chưa bao giờ kể quá khứ của mình cho bất kì ai cả.

Điều này khiến Chung Diễn cảm thấy, có lẽ Cố Huyền Nghiễn… tạm thời chắc không muốn giết mình nữa.

Đương nhiên cũng không loại bỏ khả năng Cố Huyền Nghiễn vẫn muốn giết hắn, người đã chết rồi thì biết nhiều hay ít cũng chẳng sao…

Mà chủ yếu là bởi dạo này tất cả các môn phái tăng cường phòng thủ, Cố Huyền Nghiễn với tư cách là một trong những đệ tử thủ tịch của Thanh Nham bận rộn một đống chuyện, trong thời gian ngắn này chắc không rỗi hơi đi gây sự đâu.

Khó có khi Chung Diễn được an nhàn, bèn bắt đầu tu luyện một phen, hôm trước vừa vào đến hậu kỳ Ngưng Thần, mơ hồ sắp đột phá ranh giới Xuất Khiếu, mặc dù nó không đáng cho đệ tử môn phái để vào mắt thì vẫn khiến hắn đắc chí hồi lâu, Cố Huyền Nghiễn qua trông hắn uống thuốc cũng nói với hắn một câu “Chúc mừng.”

… Chuẩn rồi, dù có bận bịu đến thế nào thì đêm nào Cố Huyền Nghiễn cũng tới nhìn Chung Diễn uống thuốc chằm chằm, uống xong thì cho Chung Diễn một trái mơ, chờ Chung Diễn ăn xong mới về chỗ của mình.

Cái sự đúng giờ là tìm đến cho ăn này khiến cho Chung Diễn cảm giác như mình đã biến thành thú cưng mà Cố Huyền Nghiễn đang nuôi…

Có điều mơ thật sự ăn rất ngon.

Chung Diễn ngẩng đầu nhìn những cây mơ xum xuê nối thành hàng ở sau núi Mai Lâm, những trái mơ núp sau cành lá, gạt ra một cái là thấy chúng mọc thành chùm. Bây giờ này là thời gian chúng đệ tử nghỉ trưa, sau núi chỉ có mỗi mình hắn.

Đêm qua lúc Cố Huyền Nghiễn mớm thuốc cho hắn thì hắn nhịn không được bảo ngày mai hãy mang thêm nhiều mơ hơn nữa đến đây, ai ngờ Cố Huyền Nghiễn nghe vậy bèn nhíu mày nói, “Sư huynh, ăn nhiều không tốt.”

Quả thật xin người chi bằng xin mình. Chung Diễn tìm cây nào ra trái nhiều nhất, vận khí nhảy lên, hai ba bước thôi đã ở tít trên cây. Hắn hái một chùm kết quả chín mọng rồi ngồi xuống. Chung Diễn vừa mới ăn có ba bốn quả thôi mà đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên dưới gốc cây.

“Không phải sư huynh nên cho ta một trái sao?”

Chung Diễn cúi đầu nhìn, Cố Huyền Nghiễn mặc thanh sam, ôm kiếm đứng phía dưới, không biết nhìn hắn đã bao lâu rồi.

Cái tên này ngửi mùi tìm đến à?

Chung Diễn bĩu môi: “Tự mà hái đi.”

Ngờ đâu Cố Huyền Nghiễn nhảy lên ngồi cạnh Chung Diễn thật.

Có lẽ vì ở trên tàng cây nên bốn bề khá vắng lặng, tư thế ngồi của Cố Huyền Nghiễn không đoan chính như thường ngày, nhưng mà so với Chung Diễn đung đưa hai chân giữa không trung thì tốt hơn nhiều lắm.

Cố Huyền Nghiễn đưa tay hái một quả mơ nhưng không ăn mà đem cho Chung Diễn. Chung Diễn không hề khách sáo mà nhận lấy ném vào miệng.

Tán lá khẽ rung rinh trong làn gió mát, trên núi yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót không biết truyền từ đâu tới. Trời cao xanh, mây hững hờ, cái nóng tiêu tan. Hai người ở đó vừa ăn vừa nói chuyện, qua hết một buổi chiều.

~

Đến giờ cơm tối, Chung Diễn phát hiện ngay cả đậu hũ hắn cũng không cắn được.


Cố Huyền Nghiễn ở bên cạnh châm trà cho hắn súc miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Sư huynh, ta đã sớm khuyên huynh không nên ăn nhiều rồi mà.”

Ăn trái cây làm sao hết đói, bụng Chung Diễn kêu réo nãy giờ, hắn nhịn không được lên án: “Nhưng sau đó toàn là ngươi hái mơ cho ta mà.”

Đáy mắt Cố Huyền Nghiễn xen lẫn vui vẻ, vẫn tiếp tục châm trà. 

“Ta từng dặn sư huynh rồi, thế mà sư huynh vẫn không nghe lời ta, phải cho huynh chịu chút đau khổ mới nhớ lâu được.”

Chung Diễn không muốn phản bác lại y nữa, miệng nhỏ thổi thổi cho trà bớt nóng. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, “Cố sư huynh, Chưởng môn và trưởng lão có chuyện tìm huynh.”

Cố Huyền Nghiễn nhíu mày, đặt chén trà xuống nói, “Sư huynh, ta đi một lát sẽ về liền.”

Đi đi đi đi, đừng về nữa. Chung Diễn phất phất tay, thấy Cố Huyền Nghiễn đẩy cửa ra ngoài rồi mới thở dài nói với hệ thống, “Sao ta cứ cảm thấy ngày tốt lành của ta sắp hết rồi nhỉ?”

Quả nhiên, đêm đến Cố Huyền Nghiễn quay lại, đưa cho Chung Diễn một túi bánh ngọt. Chung Diễn mở giấy dầu ra, là bánh hạt dẻ mùi thơm nức mũi.

Đạo tu luôn coi việc ăn mặc ở đi lại đều là rèn luyện, núi Thanh Nham lại càng quy củ nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không có mấy thứ như bánh ngọt, chẳng biết Cố Huyền Nghiễn tìm ở đâu ra. Chung Diễn cầm một khối cho vào miệng, thầm thì với hệ thống: “Sao ta có cảm giác đây là bữa cơm trước khi chém đầu ấy nhỉ?”

* Trước khi bị chém đầu thường sẽ được ăn ngon.

Cố Huyền Nghiễn nhìn hắn ăn xong bánh ngọt mới mở miệng hỏi, “Sư huynh có biết ban nãy Chưởng môn và trưởng lão tìm ta có việc gì không?”

… Ta thật sự không muốn biết.

Hắn không trả lời nhưng Cố Huyền Nghiễn cũng không để bụng, “Hôm liệm xác của Thuần Tần tiền bối, người phái Hành Vân tìm được một cái còi xương trên người lão. Mà cái còi xương kia là vật đặc biệt của ma tu dùng để triệu hoán chim ưng truyền tin. Giờ sư tôn và Thuần Tần chết, ít nhiều gì cũng liên quan đến ma tu, Hành Vân đã mời các môn phái cùng đến Bắc Hoang tìm hiểu.”

Chung Diễn vội vàng nghĩ lại, trong sách đúng là có tình tiết tương tự như vậy, có điều đó là chuyện rất lâu sau này, Cố Huyền Nghiễn lén tu ma, dùng thủ đoạn của ma tu giết không ít người, người khác mới tưởng rằng ma tu Bắc Hoang tàn sát Trung Nguyên bừa bãi, giết hại tu giả, nên bốn giới tu mới liên hợp với nhau đến Bắc Hoang trừ ma.

Vả lại lần ấy bốn đạo tu đã trực tiếp phất lên lá cờ trừ ma, khác với lần này, chỉ đi tìm hiểu lý do. Cộng thêm giờ Cố Huyền Nghiễn không có quan hệ gì với ma tu cả, vì thế cái còi xương kia chỉ có thể là của Thuần Tần.

Nhìn sơ qua thì Thuần Tần nhất định có liên quan đến ma tu, nói không chừng Lý Vân Cơ nhập ma không phải là do nhất thời lạc lối. Dù sao tu ma cũng hung hiểm muôn phần, lão luyện lâu thế rồi mà chưa bị tẩu hỏa nhập ma, ắt có người hướng dẫn.

Những những vấn đề này không hề xuất hiện trong nguyên văn.

Đầu Chung Diễn đau muốn nứt, thế mà Cố Huyền Nghiễn còn gặng hỏi, “Sư huynh thấy thế nào?”

“Ta ở lại Thanh Nham chờ.” Chung Diễn tức giận nói, “Đến Bắc Hoang tìm hiểu thì tất nhiên cần các vị trưởng lão và đệ tử thủ tịch ra mặt. Chẳng lẽ còn đến lượt ta sao?”

Cố Huyền Nghiễn gật đầu, lạnh nhạt đáp, “Dựa theo quy tắc thì đúng là vậy, cơ mà ta đã xin chỉ thị chỗ Chưởng môn rồi, sư huynh là nhân chứng vụ ngộ sát sư tôn, nếu lần này đến Bắc Hoang có thể gặp được hung thủ, thì càng có thể chứng cứ xác thực, chuyến đi này đạo tu cũng sẽ có tự tin hơn.”

Chung Diễn cảm thấy ứ ổn.


“Vì thế nên Chưởng môn đã đồng ý cho sư huynh đi cùng.”

“…”

Mặt Chung Diễn không cảm xúc, thầm nghĩ với hệ thống: “Bây giờ không chỉ mỗi Cố Huyền Nghiễn muốn giết ta, mà ta cũng muốn đâm chết y.”

Hệ thống: “… Ngươi bình tĩnh một chút.”

~

Bắc Hoang khác với núi rừng Tây Nam tươi xanh tầng tầng lớp lớp, tuy nó là vùng đồng bằng nhưng lại nghèo nàn xác xơ tiêu điều, tuyết rơi quanh năm, sông băng mãi không tan. Từ trước đến nay chỉ có ma tu cư trú lâu dài ở nơi này. Mà phương pháp tu hành của ma tu cũng khác với tất cả những tu khác, ma tu có tu vi cao nhất được gọi là quân chủ, những ma tu khác đều sẽ nghe theo sai khiến của Ma Quân, đẳng cấp phân chia rõ ràng, so với tu giả thì càng giống bậc Đế vương hơn.

Biên giới Bắc Hoang luôn sắp xếp ma tu cấp thấp tuần tra, một khi có người tiến vào lập tức sẽ triệu hoán chim ưng truyền tin về chủ điện. Họ đã đến đây lâu thế rồi mà vẫn không có ai ra ngăn cản, Chưởng môn cảm thấy mọi chuyện hơi bất thường, có chút bận tâm.

Cố Huyền Nghiễn đứng song song với Chung Diễn, mấy hôm trước Cố Huyền Nghiễn đã vào đến trung kỳ Kim Đan, ngự kiếm như bay trong vùng băng tuyết, bên ngoài chỉ mặc áo khoác mỏng. Chung Diễn thì lại khác, mặc áo lông dày dặn nhưng vẫn bị gió thổi cho đỏ bừng cả mũi, Cố Huyền Nghiễn nhìn hắn nở nụ cười.

Chung Diễn: “…” Cười cái rắm.

Chung Diễn quay đầu nhìn lướt sau lưng, nheo mắt hỏi, “Đằng sau có phải có người tới hay không?”

Cố Huyền Nghiễn nghiêng đầu thoáng qua, “Là người núi Tê Bích.”

Tuy nói là các đạo tu liên hợp đến Bắc Hoang, nhưng thời gian các môn phái tập hợp không giống nhau, miệng bảo đường xá xa xôi, nhưng thực tế là vì có nhiều suy tính, muốn thử xem chuyến này có đáng để mạo hiểm hay không, đa số các môn phái đều sẽ bo bo giữ mình lựa chọn không quan tâm. Nay đã vào đến đất Bắc Hoang, tính cả Tê Bích vừa tới thì có một nửa các phái tham gia.

Tê Bích dẫn đầu, đội ngũ dừng lại ở một cánh đồng hoang vu. Các vị trưởng lão và Chưởng môn dựng kết giới thương thảo chuyện quan trọng, các đệ tử khác thì đốt lửa, canh giữ bên ngoài kết giới.

Chung Diễn vừa uốn người tính chợp mắt thì sau lưng có một bàn tay vỗ lên vai hắn.

“Tần sư đệ!”

Chung Diễn quay đầu thấy người trước mặt, sững sờ chốc lát, “Lương Tranh?”

Lương Tranh có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã vui vẻ lại, “Từ biệt ở thiền viện, chẳng ngờ có thể gặp lại Tần sư đệ. Hôm vừa về Tê Bích ta tính viết thư mời ngươi tới chơi, nhưng mà sau đó thiền viện lại gặp chuyện không may…”

Nói đến đây Lương Tranh hơi khựng lại, có lẽ cảm thấy không phù hợp lắm, bèn nhanh nhẹn đổi chủ đề, kéo một người từ trong đội ngũ Tê Bích ra, hắn đề cao âm thanh, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng, “Tần sư đệ, đây là sư đệ Quý Trường Vân!”

Lời vừa nói ra, không chỉ Chung Diễn và ngay cả Cố Huyền Nghiễn cách đó không xa cũng phải giương mắt lên nhìn người nọ.

Người trước mặt mặc áo bào trắng chỉ núi Tê Bích mới có, giữa băng nguyên bao la nhưng không nhiễm chút bụi trần, thân hình cao ráo, trong ngực y ôm một thanh trường kiếm, mặt mũi góc cạnh như đao. Lương Tranh muôn phần tự hào, nhưng y lại như không để ý, vẻ mặt bình tĩnh, không hề luống cuống, như kiểu người đối phương nhắc đến không phải mình, đoan chính cúi người hành lễ với Chung Diên, giọng điệu lạnh nhạt không gợn sóng.

“Núi Tê Bích, Quý Trường Vân.”

Quý Trường Vân, là nhân vật chính nguyên bản trong sách, cha mẹ y đều là trưởng lão núi Tê Bích. Quý Trường Vân sinh ra ở trong môn phái, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, căn cốt tuyệt giai, phẩm hạnh chính trực, năm mười bảy tuổi di trừ ma vệ đạo nên đã được thế nhân biết đến.

Đúng là vầng sáng nhân vật chính có khác.

Chung Diễn trả lễ, rồi nghiêm túc dò xét Quý Trường Vân.

Nhìn bề ngoài Cố Huyền Nghiễn tính tình dịu dàng, đối xử với người khác kiên nhẫn lễ độ. Mà Quý Trường Vân này thì mặt không cảm xúc, khá kiệm lời, một lòng tu đạo, gặp lần đầu khá khiến người ta sợ hãi. Chung Diễn cảm thấy chắc không ai ngờ được rằng sau này hai người kia, một người là chính đạo, một người lại là nhân vật phản diện đâu nhỉ?

Còn chưa nghĩ xong thì tầm mắt Chung Diễn đã tối sầm lại. Một bàn tay mang theo hương trúc thanh mát che lấy đôi mắt hắn. Giọng điệu Cố Huyền Nghiễn vẫn dịu dàng, nhưng âm sắc có hơi trầm.

“Sư huynh, huynh thất lễ.”

“…”

Lúc này Chung Diễn mới phát hiện hình như mình nhìn chằm chằm Quý Trường Vân nãy giờ.