Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chương 4

Sáng sớm hôm sau lúc Chung Diễn tỉnh lại thì không thấy Cố Huyền Nghiễn bên cạnh, hắn vội vã dò xét bên ngoài, trước bình phong lộ ra bóng dáng của Cố Huyền Nghiễn, Chung Diễn mới nhẹ thở ra, rời giường mặc quần áo tử tế. Cố Huyền Nghiễn đang rửa mặt, thấy hắn đi ra bèn đưa cho hắn một chén nước muối súc miệng, rồi thuận tay vắt khô khăn đưa cho Chung Diễn.

“Sư huynh, lau mặt đi.”

Chung Diễn ngoan ngoãn lau mặt, lén cảm khái với hệ thống: Ài, Cố Huyền Nghiễn nhìn vậy thôi chứ thật ra là một quân tử dịu dàng.

Hệ thống nào đó tối hôm qua tận mắt thấy Chung Diễn suýt nữa bị vị quân tử này bóp chết: “…”

Được rồi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Chờ hai người ăn xong bữa sáng, cách đó không xa đã ngân lên tiếng chuông, đại điển sắp bắt đầu rồi.

Đạo tu võ tu thường ngày tu hành hoàn toàn dựa vào thiên tư và chăm chỉ mới có thể đột phá từng chút một, tiến vào cảnh giới khác nhau. Yêu tu và ma tu theo chính đạo thì dựa vào tu luyện bình thường, còn theo ma đạo thì lại đi chém giết đánh cắp tu vi của người khác. Còn Phật tu trừ tu hành bình thường ra thì cần phải giác ngộ trong phút chốc mới có thể đại thành. Có nhiều người khổ tu nhiều năm vẫn không thể hiểu được, cũng có người chớp mắt đã lập địa thành Phật. Lần này, Thích Ẩn đại sư tu hành một trăm hai mươi năm, cuối cùng giác ngộ, tiến nhập Đài Sen.

Đại điển tổ chức ngoài điện La Hán, Thích Ẩn đại sư ngồi ngay ngắn giữa đài sen giảng thiền, từ chỗ ấy trở xuống có một nghìn tám trăm vị tăng nhân tụng kinh, tiếng nói như gõ mõ, trang nghiêm cung kính. Tu giả đến chúc mừng đều ngồi dưới điện xem lễ.

Đại điển bắt đầu từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, phần lớn tu giả đều muốn ngủ lại thêm một đêm. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn ngồi cạnh nhau nghe tăng nhân giảng kinh. Cố Huyền Nghiễn thoạt nhìn rất nghiêm túc, chứ tâm hồn của Chung Diễn đã bay lên tận trời xanh, còn đang tính nghĩ xem đêm nay dùng lý do giống hôm qua tới cọ giường Cố Huyền Nghiễn tiếp được hay không.

Chờ buổi lễ chấm dứt, mọi người rời đi. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn đang muốn quay về thiện phòng thì đột nhiên sau lưng có người cất cao giọng nói, “Phía trước là Cố Huyền Nghiễn núi Thanh Nham hay chăng?”

Âm thanh không lớn lắm, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa chút mỉa mai, người chung quanh nhất thời đều nhìn qua hướng bên này. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo đen, nom trông vô cùng gầy yếu, trên trán đeo mạt ngạch* đỏ, liếc nhìn hai người họ.

* đai đeo trán, thanh và mảnh

Cố Huyền Nghiễn gật đầu đáp, “Xin hỏi có gì chỉ giáo?”

Sắc mặt đối phương trắng bệch, ánh mắt lại sáng trưng, nghe như cười mà chẳng phải cười, “Không dám. Nghe đồn Cố Huyền Nghiễn phái Thanh Nham thiên tư thông minh, tuổi trẻ tài cao, tại hạ ma tu Chư Bình, hôm nay muốn thỉnh giáo một phen.”

Cố Huyền Nghiễn khẽ cười một tiếng, đáp lại, “Tạ tiền bối đã cất nhắc. Có điều hôm nay sợ không thích hợp để động thủ.”

Chư Bình khom người cười khẩy, “Sao lại không thích hợp, ngươi sợ sao?”

Chung Diễn nhịn không được mở lời, “Bởi vì hôm nay là lễ chúc mừng của người khác, ngươi đến mừng hay hay đến phá?”

Phút chốc, xung quanh bốn phía vang vang tiếng cười, trên mặt Chư Bình không nén được giận, nhanh chóng nhìn lướt qua bên trái.

Chung Diễn cũng nhìn sang theo, xa xa, Thuần Tần đứng trong đám người, dường như không can hệ gì tới mình, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.

Chung Diễn lập tức hiểu ra, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy chưởng của Chư Bình đánh về phía mình, gã thẹn quá hóa giận nói, “Ta đang nói chuyện với họ Cố, ngươi thì tính là cái thá gì!”

Tốc độ một chưởng đó cực nhanh, Chung Diễn không kịp chuẩn bị, dựa vào bản năng lui ra sau mấy bước, nhưng đối phương đã vượt tới trước mặt.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó sắp chết rồi!

Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một thanh kiếm chắn ngang trước ngực Chung Diễn, nhận lấy chưởng kia của Chư Bình.

Thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đã rung vù vù, Chư Bình bị đẩy lùi ra sau hai bước. Chung Diễn ngước sang, sắc mặt Cố Huyền Nghiễn không chút lo lắng, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, kính xin tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”


Vừa dứt lời, Cố Huyền Nghiễn đã rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào mệnh môn* của Chư Bình!

* vùng bụng bên phải, cụ thể là vị trí của thận

Một kiếm đó cực nhanh, trong mắt người khác chỉ sót lại kiếm quang, Chư Bình nhận ra được sát ý dày đặc ẩn giấu sau nó, lòng gã rất sợ, bước nhanh sang bên trái, Cố Huyền Nghiễn cười lạnh, trở tay đặt kiếm lên cổ đối phương.

Thế kiểm hung ác cùng cực, Chu Bình không lui được nữa, nghiến răng đưa tay đập một chưởng lên ngực Cố Huyền Nghiễn, muốn mượn nó bức lui y để tạm nghỉ phút chốc.

Ngờ đâu Cố Huyền Nghiễn rõ ràng đã lui nửa bước lại tiếp nhận một chưởng kia, xoay tay đâm kiếm qua vai trái Chư Bình.

Đến nước này, thắng bại đã rõ.

Cố Huyền Nghiễn thu kiếm lại, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Đắc tội rồi.”

Trận chiến này vốn do Chư Bình khơi ra, bây giờ thua cũng không thể kêu ca gì. Gã chật vật che miệng vết thương lại, được người ta đỡ về thiện phòng chữa trị.

Chung Diễn vội chạy tới nhìn Cố Huyền Nghiễn từ đầu đến chân, “Ngươi không sao chứ?”

Cố Huyền Nghiễn lắc đầu ý bảo mình không sao hết, Chung Diễn tạm yên tâm, “Vậy ta đỡ ngươi về phòng nghỉ ngơi.”

Cố Huyền Nghiễn lại nói, “Sư huynh chờ ta một lát, ta đi tạm biêt chủ trì thiền viện, đêm nay chúng ta sẽ về Thanh Nham.”

Chung Diễn sững sờ, “Đi giờ luôn sao?”

Cố Huyền Nghiễn khẽ nói, “Đại điển kết thúc rồi, nếu sư huynh không tìm ra được ác đồ sát hại sư phụ thì cũng không cần phải ở lại nữa. Hôm nay chúng ta đã đứng đầu ngọn gió, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ không có lợi.”

“…”

Chung Diễn đã quen với những hành động thuần thục cẩn thận của Cố Huyền Nghiễn, huống chi ban nãy chuyện ma tu gây sự có khả năng là mưu kế đến từ Thuần Tần, mục đích của hắn là không cho Cố Huyền Nghiễn giết Thuần Tần, nhưng cũng không hề muốn Cố Huyền Nghiễn phải chết, bèn gật đầu đáp “được”.

Hai người tới tạm biệt chúng tăng nhân tu giả trong thiền viện, Chung Diễn được Cố Huyền Nghiễn ngầm đồng ý nên cũng tới chào Lương Tranh một tiếng. Vẻ mặt Lương Tranh tiếc hận, dặn dò nếu Chung Diễn có thời gian nhất định phải tới Tê Bích tìm hắn chơi. Đi một vòng thế thôi trời cũng đã đổ tối, hai người mới ngự kiếm hướng về Thanh Nham.

Chung Diễn đi theo sau lưng Cố Huyền Nghiễn, hỏi đáp với hệ thống.

“Cố Huyền Nghiễn cứ vậy mà đi sao? Có phải y cảm thấy ta đi theo y mãi nên y không có cách nào ra tay được không?”

“Có lẽ vậy.”

“Nhiệm vụ của ta thế là hoàn thành rồi ư?”

“Có lẽ vậy.”

“Ta cảm thấy mọi chuyện cứ thuận lợi kiểu gì ấy, hơi sợ á. Y sẽ chớ vì không báo thù được mà giận cá chém thớt ta chứ?”

“Có lẽ…”


Chung Diễn cả giận, “Có thể khiếu nại hệ thống mấy người hay không, ta cảm thấy các người qua quít với kí chủ!”

Hệ thống còn chưa kịp đáp, thân hình Cố Huyền Nghiễn phía trước đột nhiên nhoáng một cái, ngã thẳng từ trên kiếm xuống.

Chung Diễn sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã lao xuống dưới, may mà lúc Cố Huyền Nghiễn rơi đã dùng linh lực ổn định cơ thể, khi đáp đất chỉ hơi lảo đảo vài bước. Chung Diễn vừa đặt chân xuống liền đỡ lấy y.

“Làm sao vậy?”

Y ho hai tiếng, giọng nói khàn đặc: “Lúc nãy tỉ thí đã chịu một chưởng, linh lực hơi bất ổn.”

Vậy ban nãy ngươi còn giả vờ như không sao cả làm gì chứ, Chung Diễn lắp bắp hỏi: “Thế, thế, thế giờ phải làm sao đây?”

Cố Huyền Nghiễn nghe vậy bèn nhìn hắn một cái, khẽ cười nhẹ, “Sư huynh đừng sợ, tìm chỗ cho ta nghỉ ngơi một lát thôi.”

Chỗ hai người rơi xuống là một vùng rừng rậm ít ai lui tới. Chung Diễn ngắm nhìn bốn phía, đành phải đỡ y lại ngồi dưới gốc cây, “Ngươi cứ dựa vào cây chợp mắt chút đi.”

Y ngả mình vào thân cây, hai mắt từ từ nhắm lại, mày khẽ chau, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, chẳng biết đã qua bao lâu mới mở mắt ra, trong giọng còn mang theo sự áy náy.

“Sư huynh, ta sợ ta đi không nổi nữa.”

Ban đêm gió rất lớn, đất trống hoang tàn vắng vẻ, quả thật là nơi giết người diệt khẩu rất tốt. Chung Diễn bỗng cảnh giác, hỏi hệ thống: “Không phải hắn tính thừa dịp này kết liễu ta chứ?”

Ai ngờ Cố Huyền Nghiễn lại dịu dàng nói tiếp, “Hay sư huynh cứ về trước đi.”

Thật tri kỷ quá trời luôn, ta đã hiểu lầm ngươi. Chung Diễn suýt nữa vui đến phát khóc, câu “Vậy ta đi trước, ngươi tự mình bảo trọng” còn chưa thốt ra, hệ thống đã bất ngờ nói, “Ở lại!”

Chung Diễn: “Tại sao?”

Giọng điệu của hệ thống rất nặng nề, “Tin ta, nếu ngươi ở lại thì 80% sẽ không sao cả. Còn nếu ngươi đi, Cố Huyền Nghiễn chắc chắn sẽ kết liễu ngươi tại chỗ.”

Chung Diễn lập tức đổi giọng, rất biết nghe lời mà nói, “Sư đệ không cần nói gì thêm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại một mình.”

Quả nhiên, Cố Huyền Nghiễn nghe vậy thì không có chút kinh ngạc nào, trái lại còn hài lòng cong cong khóe môi, “Vậy phiền sư huynh ở lại qua đêm nay với ta. Chờ sáng mai ta điều tức xong, chúng ta lại quay về môn phái.”

Giao tiếp với nhân vật phản diện thật khó khăn, ta mệt mỏi quá.

Hệ thống hừ một tiếng, “Bây giờ còn khiếu nại ta không?”

Chung Diễn biết co đương nhiên cũng biết giãn, vội vàng đáp, “Không không không, ta tặng ngươi trăm chữ khen ngợi.”

Hai người tìm một hang động có thể tránh gió, Chung Diễn nhặt ít cành khô tạo lửa, Cố Huyền Nghiễn thì thiết lập một kết giới đề phòng thú hoang, xong xuôi hết hai người mới miễn cưỡng ngủ say.

__

Chung Diễn cảm thấy mình mê man chưa bao lâu đã nghe thấy giọng Cố Huyền Nghiễn gọi nhỏ bên tai, “Sư huynh, mau tỉnh lại.”

Chung Diễn cố gắng mở mắt, trời đã sáng, Cố Huyền Nghiễn ngồi bên cạnh, trên vạt áo còn dính vết máu.

Hắn lập tức tỉnh táo, vội vàng trở mình ngồi dậy, “Có chuyện gì vậy?”

Cố Huyền Nghiễn cười khổ, “Chưởng kia lợi hại quá, ta điều tức cả đêm rồi mà vẫn nghiêm trọng, nên ho ra máu.”

Nói xong y lại ho thêm một hồi, “Còn có một tin tệ hơn nữa, sư huynh muốn nghe không?”

Chung Diễn: “Bây giờ mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa sao?”

Cố Huyền Nghiễn nhún nhún vai, “Linh lực của ta chập chờn không ổn định, không thể duy trì kết giới. Hình như có thứ gì đó ngửi thấy mùi máu tươi nên đã tìm tới đây.”

Chung Diễn vừa định hỏi thứ kia là thứ gì thì cách đó không xa vang lên một tiếng thét dài điếc tai nhức óc. Âm thanh càng lúc càng gần, mặt đất cũng rung theo hoạt động của nó.

Cố Huyền Nghiễn thấp giọng nói, “Đến rồi.”