Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 6: Ta bị thông lần 2.3

Anh ngồi trước bàn uống trà xem báo, Tiếu Phác từ trên lầu chạy xuống, mặc váy đính hoa nhiệt đới trước ngực, ồn ào nói: “Bọn em sắp mở tiệc bãi biển, giúp em nhìn đi, em mặc như vậy đẹp chưa?”

Này lại không phải là nói với bố của mình.

Dung Lục ở bên cạnh hất cằm lên, bình luận: “Quần áo, giầy đều rất đẹp, vòng cổ, thắt lưng phối thêm tốt, tóc cũng rất đẹp.”

“Nhưng em cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó,” Tiếu Phác kéo váy nhìn hai bên, “Là chỗ nào không đúng nhỉ? Màu tóc mới nhuộm có vấn đề sao?”

Dung Lục suy nghĩ một chút: “ Em quá trắng.”

“A! Nói phải!” Tiếu Phác vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

Khi xuống lầu lần nữa, toàn thân trên dưới đã đổi thành màu da khỏe mạnh, trang điểm thành màu đồng cổ, bờ môi sáng lên màu ngọc trai nhạt, một vẻ phong tình hoàn toàn khác biệt.

Tiểu Phác vui vẻ đi ra ngoài. Tiếu Đằng cau mày nhìn gã ngả ngớn bên cạnh: “Hiểu cách ăn mặc của phụ nữ như thế, cậu có phải là đàn ông không?”

Dung Lục cười hì hì: “Không hiểu biết về phụ nữ còn gọi là đàn ông sao?”

Tiếu Đằng lạnh mặt: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có đánh chủ ý gì lên con gái tôi.”

Dung Lục lại nở nụ cười động lòng người: “ Làm sao có thể chứ, đối tượng em yêu thích là loại hình gì, anh là người hiểu rõ ràng nhất mà ha.”

Tiếu Đằng chỉ hừ lạnh một tiếng

Nhưng cũng không thể phủ nhận, người trong nhà, ngoại trừ Tiếu Đằng, tất cả đều rất yêu thích Dung Lục.

Bởi vì Dung Lục không chỉ hiểu biết về con gái mà còn đồng ý chơi với đám nhỏ, đối xử ôn hòa với người giúp việc, lại giúp Tiếu Lâm tập võ, giúp Tiếu Phác chọn quần áo, còn có thể cõng Tiếu Tử trên vai, chọc cho nó cười khanh khách cả ngày, ngay cả Tiếu Ẩn cũng thích đi mua sách cùng cậu ta.

Nhưng Tiếu Đằng hoàn toàn không chịu được dáng vẻ đó: “Cậu đừng tưởng có thể giành được sự yêu mến của tất cả mọi người.”


Dung Lục chớp đôi mắt xinh đẹp: “Đương nhiên không thể rồi. Em cũng không phải tiền mặt.”

“Cho nên cậu bớt hao tổn sức lực đi.”

Dung Lục cười nói: “Em sẽ không vì được mọi người yêu mến mà đối tốt với họ. Em chỉ đối tốt với người em yêu mến thôi.”

“Hừ.”

“Anh nuôi mấy đứa nhỏ quá cực khổ rồi,” Dung Lục tiến đến bên cạnh anh, “Không bằng em giúp anh nuôi, thay anh gỡ bỏ chút ưu lo?”

Tiếu Đằng chỉ cho cậu ta một chữ:

“Biến.”

Mà Dung Lục hiển nhiên không chịu biến,Tiếu Đằng chỉ có thể tự mình đứng lên, lạnh lùng bước nhanh ra ngoài.

“Bảo bối ơi…” Dung Lục cười tươi như hoa ở phía sau đuổi theo anh, nhìn sắc mặt anh:

“Anh giận sao? Giận thật? Làm sao vậy?”

“…”

“A, anh đừng hiểu lầm. Làm sao em có thể cướp đi thứ của anh được chứ. Bọn nhỏ đều là của anh, ngay cả em cũng là của anh rồi mà…..” Âm cuối còn chưa dứt, Tiếu Đằng đã đập cửa vào mặt cậu ta.

***

Cho dù Tiếu Đằng có muốn đem xác Dung Lục phân thây ném xuống biển bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng đều phải kiềm chế mà chấp nhận sự thật rằng sau lưng mình dài ra thêm một cái đuôi tên “Dung Lục”.

Nói cho cùng Dung Lục quang minh chính đại, là muốn “cùng anh Tiếu học vài thứ, thêm một chút kiến thức”, chỉ cần Dung Lục muốn, anh cũng chỉ có thể bắt mình phải làm theo.

Chỉ có ở nơi tiệc xã giao các loại, Tiếu Đằng mới coi như nhẫn nại khi có Dung Lục bên người. Bởi vì những nơi như thế này vốn không ít loại người và sự tình đáng ghét, có thêm một Dung Lục thì cũng giống như ở trong nước đục ném thêm bùn, không khác biệt lắm.

Đến tiệc rượu Tiếu Đằng dẫn theo Dung Lục và trợ lý, đi tới đi lui gặp một số người, uống một chút rượu, mắt thấy một cô gái thon gầy mặc bộ váy dài hở vai cực kì xa hoa, một nhóm người vây quanh cô ta, bốn phía tâng bốc thổi phồng. Kỳ thực gương mặt cô ta trông già trước tuổi, ngũ quan cứng nhắc, trước phẳng sau phẳng cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam nhưng lại phô trương, phơi ra từ đầu đến cuối.

Dung Lục ngạc nhiên hứng thú nói: “Ý, này là ai vậy?”


Trợ lý đi cùng họ vội vàng giới thiệu: “Đây là tiểu thư Wing rất nổi tiếng.”

Dung Lục cười nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, không nói tôi còn tưởng cô ấy là mẹ của tiểu thư Wing. Cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?”

Trợ lý kín đáo nói: “Bên ngoài nói là mới vừa tròn hai mươi.”

“Khục…”

Tiểu thư Wing còn đang khoe ra bộ váy đặt may cao cấp của mình: “Váy này đẹp chứ, mỗi khối đá quý đều là thủ công đính lên, mọi người biết những hoa này bao nhiêu người mới làm xong không?”

Bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt.

Dung Lục cười hì hì: “Những người đó tâng bốc cô ta như thế, là bởi vì họ đều yêu thủy tinh đăng hình người sao?”

Trợ lý không biết nói thế nào: “Cô ta là con gái của Tống tiên sinh, ai lại muốn mở miệng đắc tội đây.“ Địa vị trong bang của Tống lão gia không thể lay động được, nên không có việc gì thì người nào cũng chẳng muốn kết thù với xã hội đen.

Không chịu nổi đến mức nào cũng chẳng thể né tránh mà phải đi qua chào hỏi. Tiểu thư Wing nhìn thấy Dung Lục, vừa nghe giới thiệu, liền gắt giọng: “Anh Dung.”

Dung Lục nhịn không được cười rộ lên: “Vinh hạnh, vinh hạnh. Không dám, không dám.”

Tiếu Đằng cau mày, nhưng thân là đàn ông, anh đối với phụ nữ đều giữ lại một phần tôn trọng nhất định, cũng chẳng nói gì, chỉ chờ lời nói xã giao nhanh nhanh kết thúc.

Nhưng dáng vẻ Dung Lục lại quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không phải là con rùa vàng bình thường, bên cạnh lại là rất nhiều người nổi tiếng cần cậu ta đến xã giao, nhất thời chưa rời khỏi được, Tiếu Đằng cũng bị liên lụy, phải tiếp tục nghe bọn họ nói lời tâng bốc buồn nôn không suy nghĩ, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Tiểu thư Wing còn đang nói: “Dáng người tôi như vầy mới có thể mặc cái váy tao nhã như thế này, người quá đầy đặn mặc trông sẽ rất dung tục và tầm thường. Các người muốn biết bí quyết thần kì giữ gìn vóc dáng ma quỷ thế này không, tôi sẽ dạy cho các người.”

Liền sau đó là oanh thanh yến ngữ nói tiếng cảm ơn và khen ngợi, Dung Lục lại càng thêm buồn cười, Tiếu Đằng chỉ lạnh lùng khó chịu.

Đại khái cảm thấy thần sắc của anh không đủ cổ động, một mỹ nữ liền tìm anh trò chuyện, làm nũng nói: “Chị Wing như vậy thực sự là một người quá mức xinh đẹp, phong thái xuất trần thoát tục, ai ai cũng yêu thích con người như vậy nhỉ?”

Tiếu Đằng hạ cái ly đang cầm trên tay một chút, nhướng mày: “Tất cả các người đều mù hết rồi sao?”

Dung Lục “phốc” một cái phun hết rượu trong miệng, toàn trường cứng ngắc chỉ có mỗi cậu là vẻ mặt tươi cười, cười đến độ khiến người ta muốn đánh.

“Đi.”

Bỏ lại một chữ, Tiếu Đằng liền xoay người rời đi, Dung Lục cùng trợ lý thần thái khác nhau theo sát anh, đổi sang một bên khác đi xã giao.


Khi đi lấy rượu, hai mỹ nữ mới vừa ở bên kia tâng bốc tiểu thư Wing đi tới, tiến đến trước mắt anh, ngẩng đầu cười nói: “Ban nãy anh thực sự quá suất, may mà anh nói một câu như vậy, thay lời chúng em, bằng không chúng em đều sắp không chịu nổi. Chúng em cũng cảm thấy cô ta rất ác tục ý, lại khó coi, còn quá tự kỷ.”

Tiếu Đằng liếc mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: “Cảm thấy cô ta khó coi thì cứ đi nói với cô ta, tìm tôi làm gì?”

Hai người bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới việc phải nhận lời đáp lại như vậy, cứng đờ rời đi. Dung Lục càng buồn cười không thể nén lại, đập vào vách tường: “Bảo bối, anh đắc tội cả hai bên rồi.”

Tiếu Đằng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Không phải lời ấm áp êm dịu nào cũng là lời thật lòng thân thiện, có không ít người thốt ra lời ấy chỉ là để cho người khác coi như người tốt, được hào quang “Người tốt” trên đỉnh đầu, thêm được thứ tiếng tăm tốt mà thôi.

Mà anh bất kể thế nào thì từ trước đến nay đều có can đảm làm người xấu, anh không ngại gì.

Tiệc rượu trôi qua được một nửa, Tiếu Đằng dần cảm thấy bực mình, bởi vì Dung Lục cứ lẽo đẽo bên cạnh anh, cậu ta cứ cười hớn hở nhìn anh chằm chằm, nhìn đến mức mặt anh ứng ngắc sắp rút gân luôn.

Anh sợ còn như vậy nữa anh sẽ không nhịn được mà hành hung cậu ta trước mặt mọi người, thế là xoay người đi ra ban công hít thở không khí trong lành thoáng đãng, cố làm dịu đi ham muốn giết người mãnh liệt.

Đại sảnh có rất nhiều ban công, dây leo màu xanh quấn khắp, trong bóng đêm không cẩn thận nhìn kĩ thì khó có thể thấy người đứng trên ban công, đa số mọi người không để ý lắm. Mà Tiếu Đằng mới vừa đứng lại, chợt nghe thấy một giọng nữ nói: “Tên họ Tiếu kia dựa vào cái gì mà tự cho mình là tài giỏi, anh ta là cái thá gì chứ?”

“Không sai, tôi nhìn anh ta hơn phân nửa là tâm lý biến thái, chuyên môn ngược đãi phụ nữ, nếu không thì vợ anh ta cũng chẳng chạy mất.”

“Anh ta như vậy phụ nữ nào có thể chịu được anh ta? Vênh cái gì mà vênh, tôi nhìn thấy gương mặt kia đã muốn bạt tai rồi.”

Giọng nói đúng là của hai cô nàng xinh đẹp vừa mới tới lấy lòng lại bị Tiếu Đằng không rõ phong tình đuổi đi.

Hai người nói xấu một hồi, nói toàn những lời hết mức cay nghiệt ác độc, khi nói đến “Anh ta chắc chắn là không thỏa mãn được vợ của mình, mấy đứa trẻ đều là chứng cứ do vợ anh ta cho anh ta đội nón xanh”, Dung Lục cuối cùng không nhịn được cười “phì” ra tiếng.

Hai người quay đầu, đến khi nhận ra anh, sắc mặt liền trở nên khó coi, không chờ anh nói cái gì đã hoa dung thất sắc mà xách váy chạy đi.

Dung Lục liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng trái với dự đoán lại không hề chứng kiến một Tiếu Đằng tức giận. Tiếu Đằng hầu như chẳng có vẻ gì cả, ngay cả thâm trầm cũng không nhiều hơn một phần.

“Ồ, anh không tức giận sao? Bọn họ nói khó nghe như vậy mà.”

Tiếu Đằng nhíu mày: “Cái này thì đã là gì. Lời ác độc hơn tôi cũng từng nghe qua rồi.”

“Hix, lời như vậy thực sự không khiến anh tức giận sao?”

Tiếu Đằng cười lạnh: “Muốn khiến tôi tức giận, vấn đề là bọn họ có bản lĩnh đó không? Đợi họ có cái bản lĩnh kia, tôi tức giận cũng không muộn.”


Có bản lĩnh cùng anh đối địch thì không nói, chứ ở sau lưng nói lời hung ác về anh, anh cũng chẳng thèm để vào mắt.

***

Cách một ngày anh đang ở nhà đọc báo dùng bữa sáng, Dung Lục liền đến cùng anh nói chuyện bát quái. Hiện tại tin tức của Dung Lục có thể nói là thông suốt không giới hạn, trong thời gian ngắn ngủi ở thành T, mạng lưới tin tức bát quái của cậu ta đã đạt tới mức khiến Tiếu Đằng theo không kịp.

“Bảo bối ơi, nghe nói hai người phụ nữ kia tối hôm qua bị đánh, mặt sưng phù như đầu heo, bất quá không có gì đáng lo.”

Tiếu Đằng không hứng thú “Ừ” một tiếng, tiếp tục xem bản tin kinh tế của anh.

“Anh không quan tâm chút nào sao? Mọi người đều nói là anh làm đấy.”

Tiếu Đằng nâng mắt nhìn cậu ta, cau mày nói: “Không liên quan đến tôi.”

“Nhưng họ nói là nói xấu anh, lại bị anh nghe được, sau đó mới bị đánh. Không nghi anh cũng khó a.”

Tiếu Đằng lạnh lùng nói: “Tôi hung ác là không sai. Nhưng những người nói xấu tôi đều phải chết, vậy thì trong cái thành phố này đã trống một nửa rồi đấy.”

Thủ đoạn của anh chỉ dùng cho những kẻ thật sự tạo thành uy hiếp với anh, chẳng hạn như Âu Dương Hi Văn. Những nhân vật phụ khua môi múa mép kia, anh mới mặc kệ. Tính tình anh đúng là không tốt, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới phí thời gian đi oán giận trả thù.

Dung Lục nâng cằm, gần như mê mẩn mà nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh, nói:

“Nhưng như thế này thì oan uổng cho anh rồi, không nói ra lại bị người ta hận.”

“Họ muốn hận thì hận, chẳng qua là đề phòng sai người, mai sau vẫn là họ chịu thiệt. Tôi có tổn thất gì đâu?”

Anh chưa bao giờ vì sự ngu xuẩn của đối thủ mà phiền não.

Người bình thường không thể chấp nhận cảm giác “bị người khác ghét” như vậy, liền liều mạng tránh bị người khác ghi hận. Mà anh thì lại thản nhiên chấp nhận bị đại đa số người ghi hận, cũng quen việc đó rồi.

Đây có thể là một loại năng lực mà người thành công trên sự nghiệp lớn như anh nhất định phải có.

Nhưng cho dù Tiếu Đằng là người không quan trọng những thứ đó, thì vào ngày lễ của Cha, thấy trên bàn trống trơn, không có đến một món quá, anh ít nhiều cũng sẽ có chút dằn vặt.

Tuy rằng quà năm rồi đều rất qua loa. Tất cả đều là đồ làm sẵn, tùy tiện chọn, sử dụng thẻ tín dụng là sẽ mua được thôi. Hơn nữa những hóa đơn ấy đều là anh trả tiền.


Nhưng dù gì thì cũng là đồ mà con gái anh tặng.

Mà năm nay ngay cả bóng dáng chúng cũng không thấy.

Có Dung Lục ở đây, nên chúng đơn giản đều đã quên ngày lễ này, ngay cả miễn cưỡng lấy lệ cũng lười.

Thư phòng lẫn phòng ngủ Tiếu Đằng đều đã xem qua, cũng đã đi tìm, xác định là phòng đều vắng vẻ trống trơn, không có đồ vật nào đó bỗng nhiên xuất hiện. Anh không biết tại sao, đột nhiên mất đi khẩu vị ăn tối.

Phòng khách dưới lầu cũng tối tăm, ngay cả Dung Lục cũng không ở nhà, có lẽ là cùng mấy đứa trẻ đi ra ngoài chơi. Tiếu Đằng chỉ còn một người tự mình đóng cửa phòng lại.