Sự chờ đợi của Lương Thần

Chương 8: Anh đi ngang qua Lương Thần như không hề quen biết

Năm cuối đại học là năm vất vả nhất của Tô Lương Thần. Tháng chín, Lăng Diệc Phong đi Mỹ. Vốn định hai người cùng đi nhưng vừa lấy được OFFER, gia đình bỗng điện thoại báo tin bà nội ốm nặng, có thể sắp qua đời, Lương Thần đành ở lại. Cơ hội du học còn nhiều, được bà nội chăm sóc từ nhỏ nên cô muốn ở bên và đưa tiễn bà.

Khi Lăng Diệc Phong đi, Lương Thần không ra sân bay tiễn. Hai người chỉ gọi điện thoại cho nhau trước lúc máy bay cất cánh, Diệc Phong còn nói: “Lương Thần, anh đợi em”.

Một tháng sau, bà nội qua đời. Lúc đầu Lương Thần rất đau buồn, nhưng những bất hạnh tiếp theo đó của gia đình khiến cô không thể chỉ nghĩ về nỗi buồn đó. Sau tang lễ bà nội, công việc kinh doanh của gia đình vốn rất tốt bỗng dưng sa sút. Sự việc diễn biến quá nhanh khiến gia đình không kịp trở tay. Lương Thần thầm nghĩ có lẽ chuyện đã xảy ra đã lâu, nhưng cha đã giấu tất cả, mọi người mải lo lắng vì chuyện của bà nên không ai để ý. Vả lại công việc làm ăn của cha đang tốt đẹp, ai có thể ngờ?

Nhưng Lương Thần tự hỏi, tại sao cô lại không sớm nhận ra? Khi điều trị cho bà giai đoạn sau có rất nhiều hoá đơn cần thanh toán, mỗi hoá đơn mấy vạn đồng, chuyện này vốn không khó đối với gia đình cô nhưng hầu như mấy ngày sau cha mới thanh toán được. Khi bà nội đã hôn mê, cha càng bận hơn, cả ngày chẳng thấy đâu, khi xuất hiện, khuôn mặt cha luôn đầy nước mắt…Những dấu hiệu đó, cô nên sớm nhận ra mới phải.

Tuy nhiên khi nghĩ đến bà, cô lại thấy phần nào được an ủi vì bà nội ra đi, không phải chứng kiến cảnh nhà họ Tô sụp đổ sau một đêm như thế nào. Thậm chí bà ra đi hoàn toàn thanh thản.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, chuyện du học đã trở nên xa vời. Lương Thần chỉ nói tất cả mọi chuyện với một mình Chu Bảo Lâm. Bảo Lâm vượt đường trường đến thăm, chỉ có thể an ủi bạn bằng một cái ôm thật chặt, khi đi nghỉ cô hỏi nhỏ: “Cậu chưa nói với Lăng Diệc Phong phải không?”

“Chưa”. Mặc dù luôn có điện thoại đường dài gọi đến nhưng cô không hề nhắc tới chuyện đó, cô chỉ thông báo số điện thoại mới chứ không hề nói gia đình cô giờ đã không thể ở lại ngôi nhà đó nữa.

“Có lẽ anh ấy có thể giúp được cậu…”

Lương Thần lắc đầu. Dù hai người có gắn bó với nhau đến đâu, cô cũng không muốn để tiền bạc xen vào. Vả lại Lăng Diệc Phong vẫn đang đi học, dù gia đình anh có điều kiện, bản thân anh lấy tư cách gì giúp cô.

Cha đã trịnh trọng hứa trong thời gian ngắn nhất sẽ thu xếp được tiền để Lương Thần đi du học vì dù sao đó cũng là điều cô tha thiết mong muốn. Lương Thần biết khó khăn của gia đình nên bắt đầu tìm việc làm. Những mối quan hệ xã hội trước đây của gia đình như thế nào cô biết rõ, vả lại thất bại lần này là do bạn làm ăn hãm hại, không phải do công ty quản lý kém nên muốn khôi phục lại công ty cũng không phải quá khó.

Có một dạo, liên lạc điện thoại với nước ngoài bỗng dưng gián đoạn, Lăng Diệc Phong vốn mỗi tuần gọi một lần không hiểu sao bặt tin. Lương Thần đã thử gọi đi nhưng lần nào cũng không có người nhận. Cuối cùng anh cũng gọi về, nửa đêm, cả nhà bị đánh thức, Lương Thần nửa mơ nửa tỉnh choàng dậy nghe điện, đầu dây bên kia là giọng nói mơ hồ của Lăng Diệc Phong: “Lương Thần, anh rất nhớ em”.

Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, Lương Thần ngồi xuống một góc tường. TIết trời đêm tháng mười một lạnh cóng, trong phòng không có lò sưởi, sàn nhà lạnh như băng, lạnh từ chân lên đỉnh đầu, nhưng Lương Thần không hề thấy lạnh. Diệc Phong hỏi:

“…Lương Thần, khi nào em sang đây?”

Cô không trả lời, hỏi lại: “Sao anh mất hút lâu như vậy?”

“À, anh tham gia một cuộc hội trại, hay lắm”.

Suốt một tháng sao? Quả đáng ngờ, cô nghĩ thầm.

Chuyện hội trại như thế nào, có những trò vui gì, cô không có tâm trạng để hỏi. Nắm chặt ống nghe lạnh ngắt, cô ngước đầu nhìn bầu trời nặng nề ngoài khung cửa, cô cố hình dung bản đồ địa lý đã học thời phổ thông, cảm thấy Thái Bình Dương ngăn cách Mỹ và Trung Quốc dường như trở nên không thể nào vượt qua được.

Hai người nói chuyện khá lâu, Lương Thần đứng dậy nói nhỏ: “Em đã tìm được việc làm rồi”. Một thoáng yên lặng đầu dây bên kia nói: “Em trở nên chăm chỉ từ khi nào vậy? Sang đây tìm việc kiến tiền cũng chưa muộm mà”.

“Không phải thế. Nhưng thời gian qua trước mắt khó mà đi được”.

“..Vì sao?”

“Nhà xảy ra chuyện”. Lương Thần nắm chặt ống nghe không biết nói thế nào. Nói gia đình đã phá sản? Tiền đã phải trả nợ hết sạch? Hay là nói bây giờ cô gọi điện thoại đường dài cũng phải tính thời gian, nói nhiều tốn tiền biết ăn nói với cha mẹ thế nào?

“Đã xảy ra chuyện gì?”, Diệc Phong hỏi.

Cô không trả lời. Lúc đó mẹ từ phòng ngủ đi ra thấy Lương Thần chỉ mặc áo mỏng đứng trước của sổ, liền đi lấy áo khoác choàng lên người con gái.

“Anh khỏi lo”,cô cố gượng cười: “Công việc này rất tốt, chuyện du học đợi thu xếp xong hãy nói”.

Chỉ sợ anh hỏi tiếp thì cô khó lòng mà giấu được, không ngờ Lăng Diệc Phong ngừng một lát, nói: “Thế cũng được, ra nước ngoài không phải là con đường duy nhất, em có thể ở lại trong nước đợi anh học xong trở về cũng được”.

Lương Thần sững người. Đầu dây bên kia tiếp: “Sắp tới bài vở nhiều, có lẽ không thể gọi cho em mỗi tuần một lần”.

“…Không sao”.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trắng lạnh, cô nhìn thấy hình bóng lờ mờ của mình trên kính.

Hai người nói thêm vài câu mới cúp máy. Đêm đó giấc ngủ không bình yên, tại sao cô lại có cảm giác Lăng Diệc Phong dường như thở phào khi biết cô không sang Mỹ nữa?

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, bạn bè hẹn hò tụ tập. Lương Thần vốn dĩ không hay biết, đột nhiên buổi chiều nhận được điện thoại của Chu Bảo Lâm nói chiều nay có cuộc gặp mặt bạn đại học ngày xưa, mọi người gặp gỡ có liên hoan nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, Lương Thần như bốc hơi, chẳng liên lạc với ai, lần này biết tin về cô, bạn bè dứt khoát đòi Chu Bảo Lâm phải kéo cô đến bằng mọi giá.

Địa điểm là một nhà hàng mới mở gần trường đại học Z, thiết kế lộng lẫy, có vẻ không hài hoà lắm với khung cảnh trang nghiêm quanh trường, nhưng vừa xuống xe cô đã lập tức cảm nhận được không khí quen thuộc ngày xưa.

Bạn bè tụ tập có tất cả mười mấy người, chia hai bàn trong một phòng nhỏ sang trọng, chuyện trò rôm rả. Năm sáu năm không gặp, Lương Thần cảm thấy mọi người thay đổi quá nhiều, vẻ vụng về ngây ngô ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là sự chín chắn từng trải.

Rượu quá tam tuần, không khí náo nhiệt, hưng phấn lên tới đỉnh điểm. Trong phòng rất ấm, lại có người hút thuốc, tuy có quạt thông gió nhưng Lương Thần vẫn thấy nóng bức. Cô vừa định ra ngoài cho thoáng khí, chưa kịp đứng lên thì đã thấy cánh cửa trước mặt bật mở.

Dáng cao dong dỏng, Lăng Diệc Phong xuất hiện.

“Ồ, cuối cùng thì cũng đến”, một anh bạn trai ngồi cạnh cô kêu lên, giơ tay vẫy.

Tất cả đều hướng nhìn ra cửa, không khí lắng đi trong chốc lát, rồi lại ồn lên, mọi người râm ran chào nhau. Lăng Diệc Phong cũng cười, bắt tay, vỗ vai thậm chí ôm nhẹ bạn cũ. Những cựu sinh viên khoa Truyền thông vốn là bạn bè của anh, họ vẫn liên lạc với nhau.

“Sao anh ấy cũng đến?”, Chu Bảo Lâm hỏi nhỏ.

Lương Thần ngồi im, không nói, có một thoáng nào đó ánh mắt hai người gặp nhau, nhưng trước khi cô kịp có phản ứng thì ánh mắt đó đã dời đi, như nhìn một người xa lạ.

“Diệc Phong, lại đây ngồi”.

Ngay sau đó vị trí bên cạnh đã trống không, Lương Thần liếc nhìn anh chàng từ đầu đến giờ luôn nhiệt tình quá mức này, nghĩ bụng chắc anh ta là người mời Diệc Phong.

Chu Bảo Lâm ngồi bên lặng lẽ kéo áo cô: “Có cần đi nhà vệ sinh không, lúc về nhân đó chúng mình có thể đổi chỗ cho nhau?”

Lương Thần lắc đầu, cười: “Không đến mức phải như thế, chúng mình đâu còn là trẻ con”.

Lúc đó Lăng Diệc Phong đi tới, tay để lên vai người bạn thấp hơn anh đến nửa cái đầu, vui vẻ nói: “Cậu ngồi đi, mình đã gọi kê thêm ghế vào bàn kia”.

Lương Thần nghe vậy, liếc nhìn anh, thấy bàn bên cạnh quả nhiên đã có người phục vụ mang thêm ghế đến. Lăng Diệc Phong đi lướt qua cô như một người hoàn toàn xa lạ.

Lương Thần nhấc ly nước lên miệng, nhấp một ngụm, nước mía ngọt dịu thấm vào họng lành lạnh.

Gần tàn cuộc, Lương Thần ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thấy mọi người rủ nhau đi hát.

Chu Bảo Lâm cầm áo khoác lên, nói: “Mình không tham dự được, sáng mai có buổi ghi hình, còn cậu?”

“Mình cũng về thôi”, Lương Thần choàng áo khoác, từ biệt mọi người.

Trước khi quay người bước đi, cô vẫn kịp nhìn thấy Lăng Diệc Phong đang nói chuyện với mấy người bạn, có vẻ như không để ý đến sự vắng mặt của cô. Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thấu xương, những chùm đèn bằng sứ nằm rải rác khuất trong lùm cây quanh vườn toả ánh sáng mờ nhạt yếu ớt.

Hôm nay Chu Bảo Lâm không đi xe riêng đến, hai người phải đứng đợi taxi bên đường. Nhìn những chiếc taxi chở khách vèo vèo lướt qua trước mặt, hai người đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Đằng sau có tiếng bước chân lại gần, Lương Thần quay đầu. dưới ánh trăng hạ tuần và ánh sáng đèn đường, đôi mắt đen của anh càng thêm sâu thẳm.

Chiếc xe nhẹ nhàng rẽ lên cầu qua sông, hai bên bờ, đèn sáng rực, tô điểm cho màn đêm, đồng thời cũng khiến cho không khí dường như bớt lạnh.

Thực ra gió rất mạnh và thời tiết rất xấu. Khi Chu Bảo Lâm xuống xe trước cửa nhà, lúc mở cửa xe, luồng khí lạnh tạt qua tai, Lương Thần bất giác co người lại.

Thiếu một người, không khí trong xe đột nhiên yên ắng hẳn. Đèn sáng rực, đường phố vẫn còn phảng phất không khí của Tết Nguyên Đán, người đi chơi rất đông, quang cảnh vô cùng náo nhiệt. Chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp kính trong suốt nhưng Lương Thần như cảm thấy cô đang lọt vào một thế giới khác, khác xa thế giới ngoài kia, trong thế giới đó cô không tìm thấy được niềm vui.

Đôi lúc ánh mắt cô vô tình liếc sang ngang, chỉ thấy nửa khuôn mặt rất đẹp được ánh đèn chiếu sáng, lúc mờ lúc tỏ, những đường nét đẹp càng trở nên cuốn hút nhưng hoàn toàn không một chút biểu cảm.

Qua đường lớn tám làn xe, chiếc xe màu đen rẽ lên cầu vượt. Điện thoại bên cạnh đổ chuông. Lương Thần quay sang, thấy chủ nhân chiếc điện thoại vẫn đang thản nhiên nắm vô lăng, ánh mắt không thay đổi, hình như không có ý định nhấc máy. Tuy nhiên người gôi vẫn nhẫn nại, tiếng chuông vẫn kiên nhẫn đổ từng hồi, không chịu nhượng bộ.

Tình trạng đó kéo dài khoảng hai ba phút, Lương Thần cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, bản lĩnh giả điếc của cô không bằng Lăng Diệc Phong, cô liếc nhìn anh, nhắc: “Điện thoại”.

Lúc đó người ngồi sau tay lái mới có phản ứng liếc nhìn cô, nói: “Cứ tưởng cả đời này em sẽ không chịu nói với tôi nữa”. Lương Thần thoáng ngạc nhiên, sau đó quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Quả thực đây là câu đầu tiên cô nói với anh trong buổi tối hôm nay. Buổi chiều hôm đó, khi anh nói anh hận cô, Lương Thần thực sự thầm nghĩ đã như vậy thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Ý nghĩ này không chỉ một hai lần, nhưng như một trò ú tim, họ vẫn luôn chạm mặt nhau.

Có lẽ trong cuộc đời, có người nào đó luôn mang theo hình bóng một người khác, muốn xoá bỏ cũng không được.

Lăng Diệc Phong giơ tay cầm điện thoại vẫn đang đổ chuông không dứt đưa cho Lương Thần: “Nghe giúp tôi”.

Lương Thần kinh ngạc nhìn màn hình, có một cái tên nhấp nháy nhìn không rõ.

“Phía trước có cảnh sát, tôi đang lái xe, không thể nghe điện thoại”.

Đây là lý do ư? Lương Thần liếc nhìn con người vẻ mặt chẳng có gì chứng tỏ là đang nói đùa. Uống rượu như nước vẫn lái xe bình thường, vậy mà giờ lại quá tuân thủ luật lệ giao thông!

Tuy nhiên cô vẫn cầm điện thoại, chủ yếu là do không còn lữa chọn nào khác. Sau tiếng “A lô”, đầu dây bên kia chợt im lặng rồi bất chợt gọi đúng tên cô: “Tô Lương Thần phải không?”

“…Vâng”, Lương Thần cũng kinh ngạc.

“Tôi là Trình Kim”.

Vì sao lại muốn cô nghe điện thoại của Trình Kim? Lương Thần ngước mắt, phân vân nhìn Lăng Diệc Phong, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cô bỗng dưng thấy buồn vô cớ.

Trình Kim dường như cũng khó xử, ngập ngừng một lát mới nói: “Cho tôi nói chuyện với anh ấy được không?”

“Đương nhiên”, Lương Thần thầm nghĩ, Trình Kim muốn nói chuyện với bạn trai cô ấy tất phải trưng cầu ý kiến của cô?

Cô lặng lẽ trao điện thoại. Ai ngờ Diệc Phong vừa đón lấy, không cần nhìn, tắt máy luôn.

“Anh…” Lương Thần kinh ngạc. Sao anh có thể làm chuyện mất lịch sự đến như vậy, mà lại là người yêu của mình?

Lăng Diệc Phong không để ý đến phản ứng của cô, lặng lẽ bấm một vị trí trên bàn phím, quay sang hỏi: “Cuối tuần có rỗi không?”

Lương Thần chưa kịp trả lời, điện thoại lại đổ chuông.

Lần này chắc vẫn là Trình Kim.

“Có lẽ Trình Kim có chuyện quan trọng”, Lương Thần nói, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Sắc mặt Lăng Diệc Phong không thay đổi, mắt liếc nhìn chiếc điện thoại đang nhẫn nại đổ chuông như lần trước, nhưng cuối cùng có lẽ không kiên nhẫn được nữa đành yên lặng. Không khí trong xe đột nhiên lắng lại. Mắt vẫn nhìn phía trước. Diệc Phong tiếp tục chủ đề vừa nói: “Có một số đồ cần đưa cho em, hẹn địa điểm gặp nhau, hoặc tôi sẽ mang đến nhà”.

“Đồ gì thế?”

“Đĩa CD và sách”.

Lương Thần lặng người.

Năm xưa Diệc Phong sang Mỹ, sợ anh buồn, Lương Thần đã mua cả chồng tiểu thuyết dày cộp bỏ vào va li của anh, lại còn thêm một chiếc máy hát hiệu Sony kiểu cũ, màu xanh thẫm, nặng trịch. Diệc Phong từng nói đùa, chiếc máy hát của em có thể làm vũ khí phòng thân.

Hôm nay vật lại quay về chủ cũ sao?

Qua đèn đỏ, thoắt cái chiếc xe đã dừng dưới tẩng trệt.

“Tôi sẽ đưa số điện thoại cho em, rỗi thì gọi điện” Diệc Phong dừng xe, nói.

Lương Thần im lặng, lúc lâu sau mới nói: “Tiếc là những thứ của anh ở chỗ tôi đã thất lạc, không thể trả lại”.

“Không sao, đằng nào cũng chẳng để làm gì”.

Câu nói thốt ra bình thường nhưng lại giống như bàn tay đầy gai từ từ bóp lấy trái tim cô, đau nhói.

Lăng Diệc Phong thấy cô không nói, chậm rãi nói, chậm rãi cài cúc áo khoác như sắp bước ra ngoài, môi anh đột nhiên mấp máy, định nói điều gì đó, đúng lúc đó có người gõ cửa xe.

Lương Thần hạ cửa kính, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tử Tinh.

“Anh cũng đến sao?”

“Quả nhiên là em!”

Cả hai người gần như tranh nhau nói rồi lại nhìn nhau cười.

Lăng Diệc Phong vẫn ngồi ở chỗ của mình sau tay lái, liếc nhìn hai người đó, ánh mắt tối dần.

cuối tuần là sinh nhật Lương Thần. Anh vốn định nói những chiếc đĩa ghi những bài hát năm xưa kia là để tặng Lương Thần làm kỷ niệm, nhưng sau đó không có cơ hội, anh đành để đến giờ.

Diệp Tử Tinh mỉm cười gật đầu với Lăng Diệc Phong rồi quay sang Lương Thần chìa ra một cái hộp: “Đoán là em, quả nhiên đúng, cái này cho em”.

Lương Thần mở cửa xe bước xuống.

Diệp Tử Tinh trao cái hộp cho Lương Thần, nhìn bóng người thấp thoáng trong xe, hỏi nhỏ: “Bạn đại học phải không? Tối nay vui chứ?”

Lương Thần cười, không trả lời, nhắc Tử Tinh: “Lên nhà thôi, ngoài này lạnh quá”.

Nói xong cô vòng sang bên kia, nói với người trong xe.

“Cám ơn anh đã đưa về”.

“Đừng khách sáo”, người đó thờ ơ đáp lại, đoạn nổ máy, nhấn ga.

Tiếng động cơ giòn giã, chiếc xe lao đi.

Lương Thần cúi đầu định lên nhà, bước chân chợt khựng lại, phía xa đằng sau, chếch một bên, vang lên tiếng xe phanh rít trên mặt đường đến chói tai.

Xe vừa đi khỏi một phút đột nhiên dừng lại, đèn hậu báo hiệu dừng lại đỏ rực, liên tục nhấp nháy. Chờ một lát cũng không thấy động tĩnh gì, Lương Thần không yên tâm, lập tức quay lại.

Bầu trời lúc này như bị một chiếc khăn đen dày che kín, vầng trăng khuyết vừa rồi còn thấy bỗng dưng cũng biến mất, vật duy nhất có thể chiếu sáng là ngọn đèn vàng vọt cô đơn bên đường. Lăng Diệc Phong ngồi sau vô lăng, cúi đầu, lọn tóc trước trán xoã xuống mặt, ánh lên những tia đen nhánh.

Lương Thần đứng ngoài xe, thấy khuôn mặt trắng xanh của anh càng nổi bật một cách đáng sợ.

“Sao thế?” cô lo lắng hỏi.

Lúc này Diệp Tử Tinh cũng vừa đi đến, một tay đặt lên vai cô, nhìn vào xe cũng vẻ mặt âu lo như thế.

Lăng Diệc Phong cau mày, những ngón tay thanh tú nắn chặt vô lăng, lặng lẽ liếc nhìn cô, không trả lời.

Một chiếc xe hơi lướt qua, đèn pha sáng rực, Lương Thần nhân đó nhìn thấy đôi mắt đen sẫm của Diệc Phong càng thêm u ám, màu đen đó dường như có làn hơi nước phả qua, trở nên long lanh, vì vậy càng thêm quyến rũ. Bất giác cô ngây người đứng nhìn. Đến khi bờ vai bị bàn tay ai đó ấn nhẹ cô mới sực tỉnh, đồng thời cô cũng nhận thất thần sắc Lăng Diệc Phong rất khác thường, hoàn toàn không phải sắc diện bình thường của anh.

Không kìm được, cô bật hỏi: “Anh sao thế?”

Trên khuôn mặt nhợt nhạt dần hiện lên nụ cười, Diệc Phong không nói, chỉ khẽ nhắm mắt, khi mở mắt ra sau đó một lát, khoảng trán giữa hai hàng lông mày mới từ từ giãn ra, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển qua lại giữa hai người đứng ngoài xe, sau đó anh mới nói bằng giọng hoàn toàn bình thường: “Không sao cả”

Mặc dù câu nói của anh không hề có sức thuyết phục, mặc dù chắc chắn biểu hiện của anh vừa rồi rất không bình thường, nhưng Lương Thần hoàn toàn không có cơ hội hoài nghi, chiếc Porsche đã bị chủ nhân của nó nhẹ nhàng đưa đi.

Lần này chiếc xe nhanh chóng ngoặt ra đường lớn, lẫn vào dòng xe, không nhìn thấy nữa

Trở về nhà, nhìn món canh gà thơm phức, Lương Thần cố gắng ăn nửa bát để khỏi phụ lòng người mua, Trước khi về, Tử Tinh lại nhắc kế hoạch ngày nghỉ cuối tuần “Em đừng nhận thêm việc, chúng mình đi du lịch”.

“Vâng”.

Cô mỉm cười, gật đầu: “Để em lên mạng tìm địa điểm tốt nhất nên xa thành phố một chút”.

Sau khi tắm, nằm trên giường, trong căn phòng tối, mờ mờ ánh đèn ngủ, nhắm mắt lại, Lương Thần như vẫn nhìn thấy cái nhíu mày của Diệc Phong lúc ngồi trong xe. Vẻ đau đớn mơ hồ đó, cô tuyệt nhiên không nhìn lầm. Lăng Diệc Phong lúc đó đúng là không bình thường. Lại còn tiếng phanh rít chói tai đó nữa.

Cô trờ mình, thấp thỏm không yên, bỗng bật dậy sờ tìm điện thoại, vừa ấn con số đầu tiên cô lại thấy chán nản, bàn tay nắm điện thoại từ từ buông xuống.

Hoá ra cô vẫn quan tâm!

Không biết là vui hay buồn..