Sự chờ đợi của Lương Thần

Chương 12: Yêu không thể dùng lý trí lạnh lùng để kiềm chế tình cảm nhưng có thể dung hoà quá khứ với hiện tại hay không thì

Thứ hai đi làm, các đồng nghiệp biết sinh nhật của Lương Thần đều đến chúc mừng, riêng Đường Mật còn đặc biệt chuẩn bị món quà tặng, bao gói rất đẹp, lúc tặng cho Lương Thần còn kêu toáng lên: “Say tình quên bạn, tội nặng lắm, hôm nay nhất định phải bù đắp cho mọi người mới được”.Lương Thần bật cười.

Đường Mật bước đến, nói nhỏ: “Hôm qua Diệp Tử Tinh đại gia đả dành cho cậu bất ngờ gì vậy? Có phải là đêm trăng bên sông Hoài với buổi tồi có nến và dàn hợp xướng vĩ cầm?”

Lương Thần ngớ người, giơ tay gõ vào đầu ‘bà thấy bó’, vui vẻ: “Nhà cậu ở ven sông, đêm qua mưa to thế, nhìn ra sông có thấy gì không? Huống hồ nhà mình đâu có rộng, làm sao đủ chỗ cho dàn hợp xướng”. Nói đoạn, cô cầm tách trà đi vào phòng uống nước.

Đường Mật biễu môi, dùng mấy ngón tay xoa chỗ đau trên trán, vẫn không chịu thua, lại đi theo Lương Thần. Theo cảm nhận của bản thân cô, Lương Thần hôm nay rất khác, đột nhiên cô ‘à’ một tiếng rõ to, đủ thu hút sự chú ý của mọi người, chạy đến nắm áo Lương Thần, nói quả quyết: “Theo quan sát của tớ, sự lãng mạn của Diệp đai gia chắc chắn không thua kém tớ. Nếu là tớ, đương nhiên tớ sẽ nhân cơ hội này, làm một việc có ý nghĩa nào đó, ví dụ như cầu hôn chẳng hạn!”. Thấy Lương Thần đứng ngẩn người, Đường Mật hạ giọng nói nhỏ: “Bị đoán trúng tim phải không? Nhìn quầng đen ở mắt kìa, bên trong lại còn sưng đỏ nữa, nhất định là đêm qua…”, rồi bỏ lửng không nói, đoạn cười phá lên.

Lương Thần vẫn còn ngẩn ngơ, quay người xé gói café hoàn tan, đổ vào cốc rồi rót nước sôi, dùng thìa quấy, cười gượng: “Làm gì có đừng suy diễn lung tung”.Lúc này đem quan hệ của cô và Diệp Tử Tinh ra bàn tán thì thật là tàn nhẫn. Nhưng sự quan tâm nhiệt thành của Đường Mật khiến cô không nỡ nói ra sự thật hai người đã chia tay, cô vội lảng sang chuyện khác, hỏi: “Cậu dùng kem dưỡng mắt loại gì vậy? Mắt mình dạo này bắt đầu có quầng, đến là buồn”.

Quả nhiên câu hỏi có tác dụng di chuyển sự chú ý của cô bạn, Đường Mật bắt đầu kể bí quyết dưỡng da của mình. Lương Thần vừa gật gù tán thưởng vừa cố nén thở dài. Buổi chiều có cuộc họp phòng. Trưởng phòng Đại Lưu sau khi nghe hai nhân viên báo cáo nổi giận lôi đình: “Hiện nay cạnh tranh chuyên môn rất quyết liệt, cũng không biết có phải sắp đến tết không mà một số bạn trẻ có tư tưởng rã đám, không chuyên tâm làm việc, đã có lời phàn nàn từ phía khách hàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, e khách hàng sẽ chạy hết về phía đối thủ, nếu thế thì chúng ta có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi….”

Ra khỏi phòng họp, ai nấy nét mặt lầm lì, lặng lẽ cầm tài liệu trở về chỗ của mình, chẳng ai nói với ai. Lương Thần suyy nghĩ về những sơ xuất của mình trong công việc thời gian gần đây, không biết có nằm trong ‘một số bạn trẻ’ mà Trưởng phòng Đại vừa nói không. Đang mải suy nghĩ thì một nữ đồng nghiệp đi đến, lấy khuỷu tay khẽ huých vào người cô, nói nhỏ: “Mặc kệ ông ấy. Ông ấy đang bực, trút giận vào đầu chúng ta”.

Lương Thần ngoảnh lại, đó là một nữ nhân viên mới vào công ty chưa lâu, vừa tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm còn ít hơn Lăng Dụ, nghe nói có người quen làm việc trong công ty, do cô bé mới về nên cô chưa mấy quen. Cô bé tiếp tục nói: “Hình như là có chuyện gì đó với bên thuế vụ. Chuyện chẳng liên quan gì đến phòng chúng ta, nhưng trong cuộc họp lãnh đạo, tất cả các trưởng phòng đều bị giám đốc quạt cho một trận. Phòng chúng ta lại trực tiếp liên quan đến kinh doanh của công ty, rất quan trọng, chị xem làm sao chúng ta không bị Đại Lưu quan tâm”.

Lúc đó, họ đã ở trong hành lang, cách xa chỗ các đồng sự, Lương Thần nghe vậy cũng bật cười, nói: “Đúng là tin sốt dẻo”.

Cô bé cười bẽn lẽn: “Em cũng chỉ nghe bạn em nói lại”, phòng tài vụ, chẳng trách cô bé biết rõ ‘nội tình’ của công ty.

Đi đến cửa phòng làm việc, cô nói với cô bé: “Em về làm việc đi”. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, chạy về phòng. Lương Thần nhìn theo dáng người thon thả vừa khuất sau cánh cửa, thầm nghĩ, cô bé có đôi mắt rất đẹp, cái nhìn thẳng thắn còn chưa hiểu những phức tạp của xã hội, cũng như chưa biết trong công việc cũng như trong cuộc sống có những điều nghe thấy nhưng không nên nói ra, nhất là với những người chưa thật quen biết. Rắc rối giữa phòng tài vụ với phía cụ thuế là chuyện riêng của phòng tài vụ, cũng là bí mật nội bộ, phát hiện cũng là chuyện không hay. Đồng thời cô cũng thấy buồn cười về sự cả nghĩ của mình, hoá ra cô chẳng có liên quan trong chuyện này, định bụng lúc nào gặp cô bé sẽ nhắc nhở vài câu.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì gặp cô bé lúc nãy, cô bé chào: “Chị Lương Thần”, hai người đi ngược chiều nhau, lúc đi ngang qua, Lương Thần quay đầu lại gọi: “Tiểu Đặng!”

“Dạ có chuyện gì ạ?” cô bé chớp chớp mắt.

Lương Thần mỉm cười, lắc đầu: “Cũng không có gì, làm việc ở đây quen chưa?”

Hảo như vậy ngay trước của phòng vệ sinh có vẻ hơi kỳ lạ, sau khi ngẩn người cô bé lại gật đầu, cười: “Cũng tốt ạ, mọi người đều quan tâm giúp đỡ em”.

Lương Thần gật đầu: “Thế thì tốt, sau này hãy tiếp tục cố gắng, nhưng nói ít thôi, nói nhiều không có lợi đâu”.

Cô bé có vẻ nhạy cảm, nhớn mày suy nghĩ, sau lại ngẩn đầu, cười bối rối, lát sau hình như đã nghĩ ra cô bé cúi đầu nói nhỏ, giọng chân thành: “Cảm ơn chị Lương Thần”.

Đẩy cửa vào, Đường Mật đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy Lương Thần, cô nháy mắt: “Vừa dạy dỗ đàn em phải không?”

“Cậu nghe thấy à?”

“Ở đây cách âm hơi kém”.

Lương Thần phân vân: “Có phải tớ nhiều chuyện quá không?”

“không”, Đường Mật đặt hộp phấn xuống bàn, liếc nhìn Lương Thần, sau đó giơ tay gõ vào trán cô: “Không hề nhiều chuyện, trái lại rất đáng yêu! Cô bạn tôi quả là lương thiện”.

Lương Thần nhăn mặt cười gượng, thầm nghĩ: “không, mình vớ vẩn thật, đi lo chuyện của người khác, còn chuyện của mình thì không dám đối diện”.

Hết giờ làm việc buổi chiều, Lương Thần bỗng nhận được điện thoại của giám đốc: “Cô Lương Thần, nếu chiều tối nay không bận, cô có thể đi với tôi được không, công ty có chút việc với bên thuế vụ. Lãnh đạo công ty muốn cụ trưởng cục thuế ở nhà hàng”, giọng giám đốc tuy nhẹ nhàng, nhưng giống như mệnh lệnh, không thể từ chối.

Lương Thần cầm điện thoại ngẩn ngơ không biết nói sao. Từ lúc mới vào công ty, bây giờ Lương Thần hầu như rất ít khi tham gia vào những bữa tiệc kiểu như vậy dù thuần tuý vì công vụ hay vì tình cảm. Nhưng cô không thể chấp nhấp một giọt rượu, ngồi ở bàn tiệc không chủ động mời thì cũng bị người khác mời, trong văn hoá rượu dường như bị bóp méo này cô làm vậy không khỏi khiến người khác phật lòng. Hai năm trước Lương Thần cũng từng dự tiệc cùng giám đốc, thấy cô đẹp đối đáp thông minh nên mỗi khi có công việc ngoại giao giám đốc thường kéo cô đi cùng, nhưng khi phát hiện ra cô không biết uống rượu, ông cũng không ép cô có mặt ở những bữa tiệc quan trọng nữa.

Nhưng hôm nay, đột nhiên giám đốc lại đề nghị như vậy, Lương Thần cảm thấy kỳ lạ. Cô không nhớ lần cuối cùng cô phải đối phó với bữa tiệc như vậy là lúc nào.

Trong lúc cô còn đang phân vân, giám đốc đã nói: “Bởi vì cục trưởng đặc biệt nhắc đến cô…”

Nhớ lại những lời nói của Tiểu Đặng về chuyện rắc rối giữa phòng tài vụ với cục thuế, bây giờ cục trưởng cục thuế lại chỉ đích danh cô, xem ra bữa tiệc hôm nay Lương Thần nhất định phải đi dù muốn hay không.

Đúng giờ cao điểm, dọc đường liên tục tắc xe, khi đến được chỗ hẹn thì trời đã tối hẳn, nhà hàng đèn đã sáng trưng.

Cô phục vụ trẻ xinh đẹp dẫn đoàn người đi thang máy lên tầng tám, vào phòng 810, chưa thấy người đã nghe ra tiếng cười nói ồn ào từ bên trong.

Đoàn của Lương Thần, ngoài giám đốc còn có một nhân viên phòng kế toán và cô thư ký giám đốc. khi bốn người cả ngoại hình lẫn trang phục đều sang trọng lịch sự bước vào, mọi ánh mắt trong đó đều hướng vào họ.Lương Thần đi thứ ba, từ phía sau nhìn lên thấy giám đốc giơ cả hai tay nhanh nhẹn tiến về phía người đàn ông trung niên ngồi sau chiếc bàn tròn trải khăn ăn hai màu, cười lớn: “Rất hân hạnh! Xin chào cục trưởng, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp”.

Cục trưởng cũng cười bả lả, gật đầu: “Vừa đi Úc tham quan học tập một tháng mới về mấy hôm nay”, nói đoạn, mắt liếc nhanh về phía Lương Thần, vẫy tay, giọng xởi lởi: “Cô Tô! Rất hân hạnh, xin mời lại đây ngồi”.

Bàn đã có bốn người ngồi, vị trí của chủ và khách đều đã có người, ông ta chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, đó là vị trí của thứ khách. Ánh mắt mọi người đều dồn cả về phía người phụ nữ xinh đẹp đang đứng im như chôn chân xuống đất. Trong số khách dự tiệc chỉ có hai người phụ nữ, cả hai đều rất xinh đẹp, nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra người vừa được cục trưởng mời ngồi bên cạnh mình xuất sắc hơn cả. Y phục không cầu kỳ, nhưng sang trọng quý phái đặc biệt, cô trang điểm nhẹ, kiểu tóc để tự nhiên, khuôn mặt thanh tú yêu kiều, sống mũi cao, đường nhân trung rõ nét, đôi môi gợi cảm, một khuôn mặt chỉ nhìn một lần là không thể quên.

Giám đốc thấy Lương Thần ngập ngừng, tưởng cô giữ ý, muốn nhường vị trí bên cạnh cục trưởng cho mình, nên mỉm cười dể dãi: “Cô Tô, cục trưởng đã có nhã ý, cô ngồi đi!” Cô thư ký luôn tự hào về ưu thế của mình trong công ty nay thấy người được ngồi vào vị trí bên cạnh vị khách quan trọng nhất không phải là mình cũng chạnh lòng, nhìn Lương Thần giọng nửa vui vẻ nửa châm biếm: “Còn chần chừ gì nữa, đâu phải ai cũng được ngồi vào vị trí ấy đâu!”

Lương Thần cúi đầu, không để ý đến cô ta, mắt liếc nhanh chiếc ghế còn trống bên cạnh cục trưởng, rảo bước đi đến ngồi vào vị trí đã chỉ.

Ba người còn lại cũng lần lượt ngồi vào bàn. Sau khi tất cả đã yên vị, cục trưởng giới thiệu những người cùng đoàn. Hai thuộc cấp đi cùng tuổi còn khá trẻ, khoảng gần bốn mươi, dáng điệu lời nói có thể nhận ra ngay họ là những người từng trải, trước mặt cấp trên luôn lễ độ, nhưng khi nhìn người khác, dù nụ cười thường trực nhưng vẫn đầy ngạo mạn không giấu giếm. Lương Thần sau khi gật đầu mỉm cười chào họ, dường như không quên ngay hai con người đó.

Còn một người nữa ngồi ở vị trí dành cho khách quan trọng, có vẻ là nhân vật đặc biệt mà cục trưởng dành để giới thiệu sau cùng.

Quả thực cấp bậc của người ta nhiều khi không cần phải lắm sao nhiều gạch nhưng lại khiến cho người khác vừa nhìn đã phải nể trọng. Ông giám đốc vừa nghe giới thiệu, mắt đã sáng lên, gật đầu lia lịa: “Rất hân hạnh!”, vẻ chân thành ngưỡng mộ thực sự.“Khách khí quá”, một giọng nói bình thản lịch sự đáp lễ.

Cục trưởng cười to, vỗ vai người đó: “Đây mới thực sự là tuổi trẻ tài cao!”, sau đó như nhớ ra điều gì, ông ta quay đầu nói với Lương Thần: “Nghe nói cô Tô đây cũng là cựu sinh viên xuất sắc của trường đại học Z, như vậy hai vị chẳng phải là đồng môn ư?”Lương Thần vẫn cúi đầu, nghe ông ta nói vậy mới ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình, môi mấp máy như không lên tiếng.

“Vậy là rất có duyên với nhau, các vị thấy có đúng không?”

Mọi người cùng cười phụ hoạ.

Lương Thần gượng cười liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên, mắt tối sầm, lòng ngao ngán, ngồi giữa đám đông, được chú ý, được coi trọng nhưng cô thì chỉ thấy buồn. Anh bắt đầu quan hệ với những người cục thuế từ bao giờ? Vừa rồi cục trưởng gọi tên anh có vẻ rất thân mật, giống như là bạn cũ gặp lại.

Chủ nhân của bữa tiệc lập tức giơ cao ly rượu: “Nào lu thứ nhất mọi người cùng cạn”. Đó là quy định bất thành văn trong bàn tiệc. Cạn ly đối với mọi người là điều vô cùng đơn giản, nhưng với Lương Thần vốn dị ứng với rượu thì cô cảm thấy rất khó xử. Trong khi ly của mọi người đã trơ đáy thì cô mới chỉ chạm môi.

Ông cục trưởng nhìn Lương Thần vẻ không hài lòng: “Cô Tô nể mặt chúng tôi với chứ. Nào cạn hết đi, tôi sẽ đợi”.

Lương Thần lúng túng: “Xin lỗi, quả thực tôi không uống được”.

“Làm gì có chuyện đó?” đối phương không chịu: “Bây giờ làm gì có phụ nữ không biết uống rượu, nhất là những phụ nữ xinh đẹp. Ai nói không biết uống chẳng qua không muốn thể hiện thôi”, nói xong ông ta nháy mắt, ý nói ly này cô không thể không uống.

Lương Thần vẫn lắc đầu. Thực ra cô cũng có lần dùng bữa với cục trưởng, ông ta cũng biết cô dị ứng với rượu, nhưng hôm nay không biết là quên hay cố tình ép cô.

Có lẽ do nét mặt Lương Thần quá nghiêm nghị, không khí bữa tiệc bỗng nhiên chùng xuống. Giám đốc đón ly từ tay Lương Thần, đứng lên: “Cục trưởng, cô Tô quả thực không uống rượu được, điều này thì tôi biết, hay là ly này tôi thay cô ấy chúc ông được không?”

Chẳng qua là cứu nhau thôi. Ông cục trưởng nhìn Lương Thần, nét mặt vui vẻ trở lại. Lăng Diệc Phong vẫn ngồi yên lặng thoải mái, đôi môi mỏng hơi mím lại, những ngón tay dài thanh tú hờ hững cầm đế ly, ánh mắt lướt ngang qua gương mặt Lương Thần thoáng xao động rồi lại bình thản như chuyện vừa xảy ra không liên quan đến anh. Lòng thắt lại, Lương Thần ngoái đầu vẫy cô phục vụ: “Làm ơn cho xin một lon Coca”.Anh chàng kế toán cũng là tay rượi số một của công ty, lần này đi cùng giám đốc là có nhiệm vụ. Là người khuấy động không khí bàn tiệc, anh ta lần lượt uống với từng người từng Lương Thần từng ly lần lượt cạn. Ngay đến các sếp là những người lăn lộng trong thương trường, vốn là những tay bợm rượu cũng không khỏi thán phục ‘tửu lượng’ của vãn bối.

Mặc cho mọi người ồn ào cụng ly chúc tụng, Lương Thần chỉ cuối đầu, nhấm nháp thức ăn, không hiểu tại sao lại đưa cô đến đây. Bây giờ thì chỉ biết ngồi ngây như khúc gỗ làm người khác mất hứng, lại phải phiền sếp cứu nguy. Không hiểu sao cô có mặt ở đây làm gì!

Nhưng đến quá nửa bữa tiệc thì đáp án hiện ra.

Khi ông cục trưởng cứ vô tình chạm vào tay Lương Thần và nhiệt tình gắp thức ăn vào bát cho cô kèm theo những câu nói đầy ẩn ý thì mọi chuyện dường như đã trở nên rõ ràng. Dù vì công việc thực sự cũng không thể bàn công việc trong hoàn cảnh này, vậy mà ông ta lại đích danh yêu cầu cô tham dự, mục đích của ông ta còn có thể là gì nữa.Nếu nói bữa tiệc này là cơ hội để công ty và cơ quan hữu trách gần gũi nhau hơn, để tạo điều kiện giúp nhau giải quyết những vấn đề khó khăn trong công việc, thì với Lương Thần đó chỉ là một bữa ăn khó chịu không hơn không kém.

Không biết trong điện thoại ông cục trưởng đã nói gì với giám đốc, nhưng giữa những người đàn ông lão luyện trong thương trường có gì mà họ chẳng nhanh chóng hiểu ý nhau.

Vậy có nghĩa là cô đã hồ đồ bị ông chủ lợi dụng. Đột nhiên hình dung ra tất cả sự thật trần trụi đằng sau những ly rượu, những bộ mặt đả gay, những nụ cười gượng, những câu nói đùa nhạt thếch, lại còn khuôn mặt xinh đẹp đố kỵ của cô thư ký, Lương Thần bỗng thấy bực mình, ngồi yên, hai tay đan lại dưới gầm bàn, không động đến thức ăn. Khi ông cục trưởng sau mỗi câu nói đùa với mọi người làm ra vẻ vô tình chạm tay vào bàn tay bên cạnh phát hiện ra đã chạm vào một chỗ trống, liếc thấy khuôn mặt không biểu cảm, lập tức hiểu được sự từ chối không lời của đối phương, nhưng ông ta vẫn giả bộ không biết, quàng cánh tay ra sau để lên tay ghế của Lương Thần, miệng vẫn tươi cười: “Sao không ăn? Ăn tôm đi, lại cả món cá nướng nữa, ở đây làm ngon lắm. Người cô đã rất lý tưởng rồi, không phải lo giảm béo”.

Lương Thần cố nén giận, tự nhủ nhất định không để ông ta lấn tới, cô cau mày, ngồi thẳng người, nói lạnh nhạt: “Tôi ăn đủ rồi”

Những người khác vẫn ăn uống nói cười bình thường như không để ý đến chuyện đang xảy ra, hoặc cố tình làm ngơ vì không muốn làm phật lòng nhân vật quan trọng. Bên kia thỉnh thoảng vnag đến tiếng nói của Lăng Diệc Phong, rõ ràng anh cũng không để ý đến cô, lòng Lương Thần mỗi lúc một nặng trĩu.

Cô đang nghĩ có nên tìm một lý do nào đó để ra về thì giám đốc nồi đối diện Lăng Diệc Phong bỗng nói: “Lương Thần cứ ngồi như vậy ư, dù sao cũng nên uống với bạn cũ một ly chứ. Không uống rượu thì dùng Coca cũng được, nào lại đây, xin chúc Tổng Giám đốc Lăng một ly. LC là tập đoàn mạnh trong giới truyền thông quốc tế, sau này công ty chúng ta còn có nhiều vấn đề cần thỉnh giáo Lăng tổng, nhân dịp này làm quen một chút”.

Lương Thần cảm ơn ông chủ. Nhất định ông đã nhận thấy thái độ không hài lòng của cô khi ngồi cạnh cục trưởng nên muốn kiếm cớ để cô rời ông ta. Nếu cứ ngồi cạnh con người đó, cô đến muốn ói. Bây giờ bất luận đối phương là ai, chỉ cần được rời ông ta, cô cũng chấp thuận.

Tay bê ly coca, cô đang định đi thì cánh tay bỗng nặng trĩu. Bàn tay chắc nặng, nịch của ông cục trưởng đã đặt lên cánh tay của cô, ông ta nhún vai cười to: “Như thế là không công bằng. Chủ động mời người khác mà lại dùng coca là không thành ý! Tô tiểu thư dù là đại mỹ nhân nhưng cũng không thể phá lệ. Vừa rồi tôi đã thế tất, nhưng bây giờ với người anh em Lăng Diệc Phong, luận về quan hệ hai vị còn gần gũi hơn cả chúng tôi, nên cô Tô nhất định không thể dùng Coca”. Nói xong ông ta quay về phía cô phục vụ đang đứng đầu bàn bên kia, gọi: “Lại đây, rót đầy ly này”, bàn tay phải của ông ta vẫn để trên cánh tay Lương Thần…

Đáng ghét! Lương Thần nghĩ thầm, ly coca vẫn đang trong tay, không thể đứng sững như trời trồng, cũng không thể bó đi, cô bèn tuyệt vọng nhìn quanh.

Cuối cùng, một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng mà dửng dưng vang lên: “Không sao, Coca cũng được!”

Lương Thần ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bình thản của Lăng Diệc Phong, anh nói tiếp: “Vả lại bây giờ những người hùng trên bàn tiệc quá nhiều, thỉnh thoảng có vài người không biết uống lại thành ra quý hiếm. Cục trưởng Trương, chúng ta không nên ép Tô tiểu thư”.

Thật không hổ danh là thượng khách, một câu bằng mười câu của người khác. Ông cục trưởng có vẻ rất sùng bái con người này, ngập ngừng giây lát lại cười lớn: “Cũng được, cũng được, nếu anh thế tất, chúng tôi đương nhiên cũng nhất trí”, chần chừ mãi ông ta mới chịu thu tay về vẻ tiếc rẻ.

Lương Thần như được giải thoát, đang định bước ra, Diệc Phong đã nâng ly hướng về cô: “Xin cứ tự nhiên”. Rượu trong ly tức thời cạn.

“Tổng giám đốc Lăng đúng là bậc quân tử, rất biết thương hoa tiếc ngọc”. Ông giám đốc mỉm cười đầy ẩn ý: “Chúng ta nên học tập Lăng tổng”, lúc đó cô thư ký nâng ly mời, ông ta cũng bắt chước mói: “Cô Lưu, tôi xin cạn, còn cô cứ tự nhiên”.

Nhưng cô thư ký không chịu, lặng lẽ ngửa đầu uống cạn ly rượu, khi đặt ly xuống bàn, mắt còn liếc nhìn Lương Thần vẻ đắc ý.

Lương Thần ngao ngán, chẳng buồn để ý đến thái độ của cô ta. Cùng công ty, cô biết cô thư ký xưa nay nổi tiếng khó chơi, dựa vào mối quan hệ gần gũi với giám đốc, cô ta luôn có thái độ trịch thượng với những người muốn gặp giám đốc, còn với những nữ nhân viên trong các phòng cô ta lại tỏ ra thiếu tự tin và đa nghi, luôn sợ mất vị trí hiện có. Với Lương Thần cô ta chưa bao giờ tỏ ra có thiện cảm nhưng cô không quan tâm. Cô buồn, nói đúng ra không chỉ buồn mà đau đớn ngấm ngầm bởi câu nói và thái độ của Lăng Diệc Phong, anh hoàn toàn tỏ ra họ là những người xa lạ.

Mấy phút sau, Lăng Diệc Phong đột nhiên đứng lên, cầm máy di động đi ra phía cửa. Mặc dù vừa rồi thấy cô bị làm phiền mà anh không hề có ý giúp đỡ giải vây, thậm chí không quan tâm, nhưng không biết vì sao anh vừa rời đi, Lương Thần lập tức cảm thấy lo lắng, như vừa bị mất chỗ dựa lớn để có thể cầu cứu khi cần. Mặc dù đến bây giờ, sự ủng hộ và ứng cứu này có thể đã trở nên xa vời, nhưng trong lòng cô vẫn thầm hy vọng.

Giờ thì ngay đến anh cũng không giúp, cô còn có thể trông đợi vào ai?

Sau khi Lăng Diệc Phong khuất sau cánh cửa, điện thoại trong túi Lương Thần đổ chuông. Mở xem, đó là một tin nhắn, số quen quen, Lương Thần giật mình, nhìn kỹ, tin nhắn chỉ có hai chữ: “Ra đây” và một dấu chấm than.

Ngón tay cô khẽ run, nắm chặt điện thoại, bất giác liếc nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Dường như nhận ra tâm trạng không thoải mái của người đẹp, ông cục trưởng chạm cốc với cô, ghé tai hỏi: “Nhìn gì thế?”

Lương Thần ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt phức tạp của giám đốc, trong đó hàm chứa sự bất lực và lo âu, và cả sự van nài nhờ cậy.

Ăn cơm của người thì phải giúp người. Lương Thần nén thở dài, xem ra vai kịch này cô không thể không diễn đến cùng, cô cố dẹp nỗi bực quay sang nói chuyện với ông cục trưởng. Thấy cô thay đổi thái độ, tưởng người đẹp đã quan tâm đến mình, ông tỏ ra cực kỳ hưng phấn, quay hẳn người sang cô, hào hứng kể trong bữa tiệc nào đó, cô đã gây ấn tượng cho mọi người, nhất là ông ta như thế nào.

Lương Thần ngồi yên nghe ông ta nói, thỉnh thoảng lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười nhã nhặn trước lời tâng bốc của ông ta.

Lúc đó lại có chuông điện thoại. Lương Thần nhấc máy, lòng mừng thầm.

“Còn làm gì trong đó?” trong điện thoại vang lên giọng nói có vẻ bực mình của Lăng Diệc Phong.

Lương Thần do dự, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng”.

Đây là cơ hội tốt, không thể bỏ qua, Lương Thần quay đầu xin lỗi ông cục trưởng đang hưng phấn bên cạnh: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại”.

Vậy là cô đã thoát khỏi căn phòng sặc mùi rượu và thuốc lá. Tuy nhiên vừa ra khỏi, cô ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt cau có lạnh tanh.Đây là nhà hàng Hồng Kông kiểu cũ, sự sang trọng của món ăn và thái độ phục vụ của nhân viên tỷ lệ thuận với giá cả. Hai người đứng đối diện ở một góc hành lang. Mấy nhân viên phục vụ đứng đằng xa, không dám quấy rầy phút riêng tư của thượng đế.

Lăng Diệc Phong đứng tựa vào góc tường, nhìn khuôn mặt cũng cau có của người đối diện, với vẻ mặt đó, dường như ngay lập tức cô sẽ hỏi: “Anh gọi tôi ra đây có việc gì?”

Thực ra đúng là Lương Thần có việc cần hỏi, vừa máy môi, thấy vẻ cau có tức giận của đối phương, cô lại bỗng im lặng. Anh đã gọi cô ra ngoài, dù với thái độ như nào thì cũng là sự giải vây, ít nhất cũng tạm thời không phải ngồi bên ông khách khó chịu đó.

Nhưng Diệc Phong sau khi nhìn vào mặt cô đã lên tiếng. Giọng nói nhỏ đủ hai người nghe nhưng đầy chì chiết, bất bình: “Rốt cuộc em vẫn chẳng bao giờ có ý thức tự bảo vệ bản thân, không biết uống rượu lại còn chạy đến đây ăn uống. Tất cả bọn họ đều là những bợm rượu, em tưởng họ dễ dàng tha cho em, nói không uống là không uống được sao, lại còn…”. Nghĩ đến bàn tay vô tình hay hữu ý của ông cục trưởng liên tục chạm vào tay Lương Thần, giọng anh càng gay gắt: “Tôi tưởng khi đi ra xã hội bằng ấy năm, ít nhất em cũng biết cách tự bảo vệ bản thân mình chứ. Nếu em muốn thì vừa rồi đã có cớ để bỏ đi, vậy mà em vẫn cứ ngồi để bị người ta lợi dụng, thực không hiểu em đang nghĩ gì”.

Anh nói liền một mạch, ngực phập phồng, rõ ràng là anh đang vô cùng tức giận. Vậy mà đối phương cứ đứng ngây người nghe, lòng xao động.

Thì ra anh biết tất cả, nhìn thấy tất cả, nhưng không tỏ ra gì hết, coi như đứng xa xem lửa cháy!

Nghĩ đến nỗi khổ của cô bị anh nhìn thấy, mọi ấm ức tích tụ trong lòng suốt buổi tối bỗng trào ra, Lương Thần mím môi, cười nhạt, giọng chua chát: “Vậy ra anh cũng biết tôi một mình lăn lộn kiếm sống. Liệu anh có hiểu nỗi khổ của những người phụ nữ như tôi? Tôi có thể sánh với anh sao? Anh là thượng khách, nói một câu không ai dám phản đối. Tôi là cái gì? Chỉ là một viên chức quèn, hưởng lương, ông chủ đã nhờ, tôi có thể từ chối không? Hơn nữa, yêu cầu của ông chủ cũng không có gì quá đáng, chỉ là cùng ăn tiệc với ông ấy, ông ấy đâu có bảo tôi làm gái bao!”. Cô dừng lại, dằn giọng: “Mà tôi nghỉ, mọi quy tắc, luật chơi ở đời cũng không đến lượt anh dạy tôi. Muốn nhờ vả người ta tất phải hạ mình, huống hồ người làm ăn không dại gì đắc tội với những người của cục thuế. Điều này chắc anh hiểu rõ hơn tôi, nếu không tại sao anh cũng…”Cô đột nhiên dừng lại, không muốn nói tiếp, bởi vì cô không muốn động đến nỗi đau trong lòng. Nếu không …tại sao? Anh có lẽ muốn lấy lòng ông cục trưởng nên mới dửng dưng nhìn cô bị ông ta lợi dụng. Những cái đụng chạm, những câu ẩn ý của ông cục trưởng thực ra không đáng sợ, bằng thái độ bàng quan của anh.

Cô muốn nói những điều như thế nhưng lại không thể. Lương Thần thở dốc, hướng về Lăng Diệc Phong đang tái mặt và đứng sững người, cô cười nhạt với vẻ khiêu khích: “Anh bảo tôi ngốc ư? Anh cũng thấy rồi đấy, đâu có cách nào khác, có thể vừa không làm mất lòng người ta mà lại có thể thoát thân an toàn. Bây giờ anh tức giận gì chứ? Anh có quyền gì trách cứ tôi?”

Lăng Diệc Phong lúc đầu nét mặt lầm lì nhưng dần dịu lại, nhìn khuôn mặt phẫn nô với đôi mắt tuyệt đẹp long lanh vì tức giận, anh đột nhiên mỉm cười, bước tới, vòng qua người cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng đã dịu dàng hơn: “Em tưởng ai cũng ngốc như em sao?”, nói xong anh ngoảnh lại nhìn Lương Thần đang định đi theo, nói như ra lệnh: “Không được vào nữa, ở đây đợi tôi”.

Nhìn cánh cửa mở ra đóng vào, nhìn dáng người vừa mất hút trong đó, Lương Thần tựa lưng vào tường nhắm mắt, thở phào.

Cô đoán được mục đích của Lăng Diệc Phong, mặc dù cô không biết anh sẽ giải thích thế nào với mọi người, nhưng lúc này cô hoàn toàn yên tâm.

Không còn phải uống, không còn ông chủ, không cần phải cười, không cần những lời xã giao, tất cả chỉ cần để anh lo liệu, công việc của cô chỉ là yên lặng chờ đợi, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thấm.

Điều cô cần cũng chỉ là cảm giác đó thôi.

Một lúc sau, Lăng Diệc Phong lại xuất hiện, chiếc áo măng tô vắt hờ trên tay.

“Đi thôi”, anh quay sang cô, Lương Thần đi theo như một cái máy, nhìn nghiêng đôi mắt anh dưới ánh đèn càng thêm trong sáng, như có hơi nước, cô lập tức đoán ra sự rút lui an toàn của họ lúc này chắc chắn được đổi bằng những ly rượu đầy. Không chịu phạt, anh khó có thể rút lui, cô buột miệng hỏi: “Anh không say đấy chứ?”

Lăng Diệc Phong nghe thấy, liếc nhìn cô, cái nhìn lần này như âu yếm, giọng nghiêm túc: “Không hề”.

Lương Thần cúi đầu, thầm quan sát bước chân người bên cạnh. Vẫn tốt, vẫn bình ổn. Cô lại băn khoăn liếc nhìn một lần nữa. Thôi mặc anh!

Ra khỏi nhà hàng, lập tức đã có chiếc taxi lướt đến.

Mở cửa xe.

Lương Thần vào trong xe còn chưa kịp nói địa chỉ với người lái xe, cánh cửa bên đã mở, một người cao lớn len vào ngồi cạnh cô.

“Anh làm gì vậy?” Lương Thần tròn mắt.

Lăng Diệc Phong ngả đầu vào thành ghế thư giãn, hơi khép mắt, nói: “Tôi không mang xe, mình cùng đi một đoạn”.

Cùng đi? Khi nhà cả hai người ở hai đầu thành phố?

“Vậy…” Lương Thần nghiên đầu, nhân ánh sáng bên ngoài lọt vào cửa kính, cô liếc nhìn Diệc Phong, vẻ mệt mỏi như hiện rõ trên khuôn mặt, cô bỗng thấy lòng dịu lại, đưa anh về nhà trước vậy. Cô vừa định nói với người lái xe, đã thấy Diệc Phong nói nhỏ: “Phiền bác đưa đến trường đại học Z, cảm ơn”, giọng nói có vẻ như sắp ngủ đến nơi. Cô ngẩn người, cao giọng hỏi: “Đến đó làm gì?”

Diệc Phong cau mày, sau đó uể oải mở mắt, nhìn người vừa hỏi, nửa cười nửa không: “Tôi ở nước ngoài đã lâu, không về trường cũ, may hôm nay gặp lại bạn học xưa, đột nhiên có hứng, phiền em cùng ôn lại kỷ niệm vườn trường. Tôi đã nói như vậy với mấy người đó, nếu không sao có thể thoát thân?”, anh quay sang nhìn Lương Thần, nháy mắt tinh nghịch: “Hình như tôi thông minh hơn em một chút thì phải?”

Có gì đáng gọi là thông minh! Lương Thần chợt lo lắng, hay là anh say quá rồi?Ánh đèn neon bên ngoài sáng rực, chiếu rõ mặt người trong xe, rất nhiều đèn đường phản chiếu tạo nên những hình bóng đan xen, hơi thở bên cạnh rất gần, mùi rượu phảng phất. Lương Thần vừa quay đầu đi, thấy Diệc Phong nhắm mắt, lọn tóc đen xoà xuống vầng trán trắng xanh, khuôn mặt trở nên rất mực dịu dàng, êm đềm. Chỉ có điều anh thở hơi mạnh, trong một không gian chật hẹp, tiếng thở của anh nghe rất rõ, lồng ngực phập phồng theo hơi thở. Xem ra anh đã uống không ít.

Có lẽ, chính vì vậy mà tối nay anh không hề nhắc tới chuyện hai người phải “nói cho hết” trong lần gặp trước.

Tuy nhiên, giọng nói bình thản nhưng chua chát của anh, cô vẫn nhớ nguyên vẹn. Hôm đó anh đã nói: “Tô Lương Thần, thì ra tất cả sự tin tưởng của em đối với tôi chỉ có vậy”, sau đó quay đi không hề ngoảnh lại. Thực ra không phải cô không nghi ngờ, từ khi gặp lại, đã bao lần anh có những cử chỉ khác thường, mỗi câu nói dường như đều rất hận cô, có vẻ như anh mới thực sự là người bị phản bội. Lại còn vẻ kinh ngạc của anh tối hôm đó, sao không đáng nghi ngờ?

Cô cũng đã từng nghĩ, có thể chuyện năm xưa có gì uẩn khúc, nhưng cảnh tượng cô tận mắt nhìn thấy đã đóng đinh vào trong ký ức của cô, đây là đời thường, đâu phải phim ảnh, làm sao tình yêu của họ lại có thể gắn với âm mưu nào đó?

Xe dừng lại trước cổng trường đại học Z, Lương Thần lay vai người bên cạnh đang ngủ: “Đến nơi rồi!”

Mí mắt anh khẽ động đậy rồi từ từ mở ra, Lương Thần đã mở cửa xe, nói: “Xuống đi dạo cho tỉnh rượu”

Đêm lạnh, ánh trăng rất đẹp, hai người sánh vai nhau, hai cái bóng một cao một thấp đổ xuống đường.

Khi yêu có thể dùng lý trí kiềm chế, nhưng có thể chấp nhận quá khứ hay không thì mỗi người mỗi khác.

Lương Thần tự nhận không làm được, cũng như không thể buộc bản thân không yêu người ấy nữa. Nhưng nếu như sự thật đúng như những gì năm xưa cô đã nhìn thấy, dù cả đời không tìm được người thứ hai có thể yêu như cô đã yêu anh thì giữa cô và Lăng Diệc Phong cũng không thể nào trở lại trường như trước nữa.

Cũng như lúc này, đi bên nhau, cùng bước trên những lối đi ngày trước, nhưng con tim mỗi người ra sao, ai biết?

Có tiếng chuông báo hết giờ từ phía xa vọng lại, qua khu vườn nhỏ đen thẫm, thấp thoáng nhìn thấy khu giảng đường lớn nhất ở phía tay. Ở đó ánh đèn lốm đốm như sao, một lát sau, tiếng ồn lan qua không khí lạnh mỗi lúc một rõ. Nhìn đồng hồ, đúng thời điểm tan học của các lớp buổi tối. Hai người cùng đi trên con đường nhỏ trải nhựa, lát sau một tốp sinh viên đạp xe ào tới, hình như có tiếng phàn nàn.

Lương Thần cười thầm, ngày xưa cũng vậy. Trong những buổi tối lạnh buốt, cô thường đạp xe lên lớp, lúc về phóng càng nhanh gió càng mạnh, gió táp vào mặt bỏng rát, cơ hồ làm cho lớp da trên má nứt nẻ, gió lạnh rít bên tai, về đến phòng, mặt mũi lạnh cứng, răng va vào nhau lập cập.

Sau khi quen Diệc Phong, anh thường đèo cô bằng xe đạp, cô ngồi trốn sau lưng anh, tay nắm chặt chiếc áo khoác bị gió thổi căng phồng của anh, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Diệc Phong như đọc được suy nghĩ của cô, lúc đó hai người đang đi theo con đường nhỏ dẫn tới con dốc vừa cao vừa dài phía xa, anh nghiêng đầu sang cười: “Cũng may lúc đó em gầy, nếu không anh còn vất vả đến đâu!”

Lương Thần đang mải theo đổi những hình ảnh vừa bất chợt lướt qua trong đầu, bỗng bật cười thành tiếng, vui vẻ: “Hết năm thứ ba, em tăng liền mấy ký, những năm mươi ký, anh cũng vẫn đèo em bình thường đấy thôi.”

Diệc Phong ngoảnh sang lẩm bẩm: “Thì ra anh bị đánh lừa mấy năm liền mà không biết, sao lúc nào em cũng bảo em chỉ có bốn muơi tư ký”. Lương Thần nhún vai, nói vẻ đắc ý: “Nguời ta bảo nguời mẫu không nên nặng quá năm muơi ký, vả lại đó cũng là một kiểu ám thị, ít nất chưa bao giờ thấy anh phàn nàn em quá nặng, đúng không?”Diệc Phong cuời ngất, ánh sáng long lanh. Anh dèo cô nhẹ như không, bao lần đưa nhau qua con dốc đó, gã trai lãng mạn là anh hồi ấy những tuởng có thể đèo cô suốt cuộc đời.

Anh giơ tay chỉ sân bóng ổ phía bên trái: “Mình đến đó ngồi”.

Sân bóng rổ mùa lạnh, sự náo nhiệt kém xa thời tiết đêm hè, nhưng khi họ đến, vẫn thấy ba bốn sinh viên đang tập bóng ở những vị trí khác nhau trên sân, tiếng bóng rơi lúc nặng lúc nhẹ trong đêm lạnh yên tĩnh nghe rất rõ.

Họ cùng ngồi xuống bậc thềm đá nhẵn bóng, trên khoảng đất trống truớc mặt gần chỗ họ ngồi chỉ có hai cậu sinh viên mặc áo phông trắng đang tập bóng. Cách đó một đoạn là đống đồ cuả họ gồm quần áo và ba lô. Cô tự dưng nhớ lại ngày xưa Lăng Diệc Phong cũng luôn như vậy, anh luôn ra sân bóng, bất luận thời tiết và nhiệt độ như thế nào anh cũng đều cởi phăng áo ngoài, chỉ mặc quần cộc và áo thể thao, mồ hôi đầm đià. Lương Thần ngồi xem, có lúc dù đã mặc áo khoác to sụ vẫn rét run.

Cậu sinh viên ở gần họ chơi bóng rất khá, cậu ta chạy hai bước rồi giơ cao quả bóng, tư thế rất đẹp, lát sau khi đã ở vị trí thích hợp cậu bắt đầu ném bóng, lực ném và góc dộ điều đẹp và chuẩn. Sở dĩ Lương Thần hiểu những điều này, một phần là do thời trung học cô cùng đám bạn hâm mộ mấy cầu thủ bóng rổ, đua nhau xem không bỏ xót một trận đấu lờn nào trên ti vi. Còn một phần là do hồi đó cô thường xuyên xem Lăng Diệc Phong chơi bóng, lâu dần cũng biết vài kỹ thuật và thuật ngữ chuyên môn.Nhớ lại chuyện ngày trước, Lương Thần bất giác mỉm cười, nhìn Lăng Diệc Phong, cô chỉ cậu thanh niên trên sân vận động nói: “Trông cậu ta rất giống anh ngày trước”.

Lăng Diệc Phong cũng nhìn chàng trai, vui vẻ: “Thì ra anh cũng sung sức như cậu ta?”. Lương Thần không hiểu, Diệc Phong chỉ chàng trai ở sân bên cạnh nói: “Em không nhận ra sao? Đối phương ném một quả, cậu ta dùng một tư thế đẹp hơn đánh trả một quả, kiểu dáng thì đẹp, nhưng rõ ràng có vẻ thách thức”.

Ra vậy! Lương Thần đâu có biết. Quan sát kỹ, quả nhiên đúng như anh nói. Tay chống cằm Diệc Phong lẩm bẩm: “Năm xưa hình như anh không như thế”.

Bóng rổ, uống rượu và chơi bài Diệc Phong đều rất giỏi, tất cả đều phản ánh bản chất tính cách kiên định của anh. Cách đánh bài của Diệc Phong ổn định đến mức chỉ cần có anh trên sân là cả đội tự tin hẳn lên, có thể chấp cả một đội toàn những sinh viên hăng hái nhất, Mọi trận đấu tranh giải của sinh viên toàn thành phố, anh đều tham dự, Lương Thần cũng không bỏ một buổi nào, trên khán đài cô luôn bị chinh phục bởi ánh mắt và cả lối chơi bóng đặc biệt điềm tĩnh đó.

Trong đôi mắt ấy, ngoài cái vẻ điềm tĩnh tự tin còn ẩn chứ một sức mạnh khiến người khác yên lòng.

Những điều này Lương Thần chưa bao giờ nói với anh, bậy giờ cô đương nhiên lại càng không nói. Nhưng Diệc Phong đột nhiên hưng phấn, anh đứng dậy vẫy chàng trai: “Các bạn, cho tôi chơi một lát được không?”

Lương Thần ngẩn người, cũng đứng lên theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh định chơi thật sao?”. Cô chỉ vào đôi giầy da dưới chân anh: “Cẩn thận bị thương”.

“Không sao”, Lăng Diệc Phong khởi động nhẹ, cởi áo khoác, vén cao tay áo sơ mi, đi xuống sân.

Hình như trở về trường cũ, những đam mê ngày trước cũng trở về.

Có lẽ hai cậu sinh viên cũng muốn nghỉ một lát, một cậu chuyền bóng lại, giơ tay chỉ về phía căng tin cách đó không xa: “Chúng tôi đi uống nước, anh chị cứ tự nhiên”. Nói xong đoạn ù chạy, bước chân chắc nịch, khoẻ khoắn, sức lực sung mãn, thoắt cái đã khuất sau rặng cây.

Dáng người dong dỏng đứng một mình trên góc sân bóng trống không, một trận gió thổi làm vạt áo tung bay.

Anh vẫn tư thế chuẩn mực năm nào, đường vươn của cánh tay đẹp, quả bóng màu nâu thẫm, vạch một đường tròn trong đêm…

Quả bóng trượt trên miệng lưới, cuối cùng nảy ra, Diệc Phong chạy đến nhặt lên, vỗ vỗ rồi cười: “Lâu lắm không chơi, quả nhiên tay cứng quá”.

Nói xong, anh quay người, ném quả thứ hai. Lần này là nhảy ném, hai chân nhẹ nhàng rời mặt đất, một giây sau, “soạt” tiếng bóng rơi trúng rổ.

“Chúc mừng, phong độ vẫn như xưa”, Lương Thần vỗ tay cười.

Anh lại thử mấy quả nữa, lần nào cũng trúng, anh hào hứng ngoảnh lại vẫy tay, nói to: “Em cũng xuống chơi đi!”

Lương Thần ngập ngừng giây lát rồi cũng bước xuống sân, giơ tay đón quả bóng trong tay anh, vỗ vỗ rồi đứng vào vạch phạt đền. Đó là thói quen của cô. Trước đây mỗi khi chơi bóng với bạn, Lương Thần luôn thích đứng ở vị trí đó.

Diệc Phong bảo cô không có chí tiến thủ, đứng cố định một chỗ như vậy, đối diện với lưới, chỉ cần đối diện với lưới, chỉ cần luyện quen tay, quen lực chắc chắn mười quả trứng cả mười.

“Không chu đứng chỗ khác để tự nâng cao”, lúc đó Diệc Phong gõ vào đầu cô nói vậy. Nhưng cô không muốn nâng cao. Nâng cao làm gì? Cô vốn đã không ưa vận động chỉ cần biết chơi là tốt rồi.

Nhưng ít nhất vẫn còn một điều khiến cô đắc ý, đó là đúng như Diệc Phong nói, đứng ở chính giữa chấm phạt đ ền, bỗng không biết nên vận dụng lực bao nhiêu.

Diệc Phong vén áo quá khuỷ tay, một tay chống eo, cuời: “Để xem bây giờ em có còn lưà đuợc nguời mù tịt bóng rổ nữa không”.

Thì ra anh vẫn nhớ. Lương Thần cảm thấy buồn cuời, một tối cô cùng Diệc Phong tập bóng,lúc đó trên sân cũng có một đôi trai gái đang dạy nhau tập bóng. Chàng trai cầm tay người yêu dạy cách ném bóng nhưng cô bạn gái mới nhìn đã biết thuộc loại ít hoạt động, lực cánh tay quá yếu, quả bóng ném đi còn chưa chạm miệng lưới. Diệc Phong và Lương Thần ở nửa sân bên kia, hôm đó Lương Thần chơi rất hăng, đứng ở vị trí cố định, ném quả nào trúng quả đó.

Lúc ấy sau lưng hai người chợt vang lên tiếng reo ngạc nhiên, thán phục: “Bạn ở trong đội tuyển của trường phải không, học lâu chưa mà chơi siêu thế?”. Ngoái đầu lại, họ bắt gặp một khuôn mặt trẻm mắt đang trợn tròn khâm phục.

Lương Thần ngẩn người, trong lúc lắc đầu không khỏi cảm thấy đắc ý. Tuy nhiên, Diệc Phong lại cười một cách đáng ghét, nói nhỏ: “Tuyển thủ bóng rổ ơi, thử biểu diễn kiểu chạy ba bước xem nào!”.

“Trở về với hiện tại đi”.Có tiếng nói nhỏ bên tai cô, ánh mắt Lương Thần vẫn đang tập trung vào quả bóng trên tay. Tiếng nói ấy lại tiếp tục: “Mặc dù cả đời khó mà gặp được một fan hâm mộ như thế nhưng em cũng đừng vì vậy mà đắc ý suốt ngần ấy năm”.

“Đáng ghét!” Lương Thần lườm anh, bắt đầu tập trung chú ý, nhớ lại tư thế Diệc Phong đã dạy năm xưa, từ từ giơ cao quả bóng.

Quả nhiên vẫn không được, cô bất lực nhìn vật thể tròn màu nâu nảy lên nảy xuống phía xa. Nghiệp dư vẫn là nghiệp dư thôi, bao nhiêu năm không động tay vào quả bóng, cô không còn nhớ gì hết.

“Góc độ khá tốt”, Diệc Phong mỉm cười, động viên, chạy đi khéo léo bắt quả bóng ném trả lại Lương Thần, nói to: “Cố lên, sao chẳng có tý sức nào vậy?”

“Thử lần nữa!” Lương Thần sửa lại cổ áo.

Lần này lực tương đối, nhưng ném quá bổng, bóng vượt qua xà.

Cô bắt đầu thấy nàn, ngày xưa cô chơi cũng không tồi, tại sao chỉ sau một quả Diệc Phong đã quen tay, còn cô dù thử mãi cũng không được?

Lại thử tiếp. Mấy quả sau dù có khá hơn, phối hợp toàn thân cũng nhuần nhuyễn hơn nhưng vẫn không quả nào lọt lưới. Cuối cùng cô nản chí, ném trả bóng cho Diệc Phong, phủi tay đứng lui một bên.

“Không chơi nữa sao?” Diệc Phong chớp mắt, buồn cười vì vẻ mặt tiu nghỉu của đối phương.

“Lại đây!”, anh vẫy tay.

“Để làm gì?” Từ xa cô đã thấy hai cậu sinh viên quay lại.

Ngay sau đó, quả bóng đưa trở lại vào tay cô. “Tối nay nhất định phải ném trúng một quả em mới cam lòng”.

Lương Thần nhăn mặt: “Anh cũng hiểu cơ đấy!”, nói xong cô mới nhận ra hình như cô đã quên mối quan hệ không rõ ràng giữa họ, bầu không khí này quá đỗi thân thiết. Cô liếc nhìn thái độc của Diệc Phong, nhưng anh đã vòng ra sau lưng cô, nói nhẹ nhàng: “Tập trung chú ý nào!”

Người đằng sau nhẹ nhàng áp sát người cô, cánh tay dài bòng ra phía trước, áp sát cánh tay cô nhẹ như không, bàn tay ấn nóng phủ lên bàn tay cô đang cầm quả bóng.

Cô liếc nhìn hai cậu thanh niên tay cầm chai nước đứng phía xa nhìn lại, có lẽ họ không muốn quấy rầy giây phút thân mật của hai người. Lương Thần hơi thiếu tự nhiên, khẽ nhúc nhích người, Diệc Phong thì thầm: “Bảo em tập trung tư tưởng cơ mà. Trúng quả này chúng ta sẽ đi, người ta đang đợi”, giọng anh như đùa giỡn. Mình đã nói nhất định phải ném! Lương Thần thầm lẩm bẩm, bắt đầu tập trung chú ý. Ngày xưa cô cũng học theo kiểu kèm sát như thế này, tiến bộ rất nhanh.

Lúc bóng rời khỏi tay, Lương Thần lờ mờ cảm thấy có điều gì không ổn bời cơ thể người sau lưng bỗng như cứng lại.

Dãy đèn dày đặc cạnh sân bóng, ánh sáng rất tốt, quả bóng vẻ một vòng trên không trung, coay tròn ồi đập vào thành lưới bật ra ngoài. Lương Thần ngẩn người. Tại sao chứ? Lực ném dường như vừa đủ, nhưng góc hơi lệch, tất cả là do chính vào khoảnh khắc quả bóng sắp rời tay, bàn tay của người sau lưng khẽ run, làm sai góc ngắm đã định trước đó.

Hai cậu sinh viên chạy đến nhặt quả bóng đem lại, Lương Thần mỉm cười nói vui: “Tôi chơi chán quá phải không?”

Ngoảnh đầu lại, cô sững người thấy mặt Diệc Phong đang nhăn nhó. Anh cúi đầu, mi mắt động đậy, khom người, lùi về sau, hai tay ôm gối. Sắc mặt anh đột nhiên xấu đi, cô chỉ nhìn thấy đám tóc ngắn sau gáy của anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”Im lặng một lúc, anh mới nói: “Hơi choáng”, sau đó lại gượng cười như không có chuyện gì: “Tối nay uống quá nhiều, trước khi đi bị phạt ba ly, lúc đầu cũng thấy bình thường, không ngờ bây giờ lại hơi khó chịu”.

Lương Thần không bao giờ động đến rượu nên cũng không hiểu thế nào là dư âm của rượu, cũng không biết dư âm đó kéo dài bao lâu. Nhưng cô bỗng thấy băn khoăn, rõ ràng lúc trước Diệc Phong còn tỏ ra hoàn toàn bình thường, lúc chơi bóng động tác của anh vẫn rất chuẩn, không có dấu hiệu nào chứng tỏ ảnh hưởng của rượu. Dù vậy, cô vẫn hỏi: “Anh có cần vào trong kia ngồi nghỉ một lát?” Anh khoát tay, giọng nói vẫn như cười cợt: “Bây giờ tạm thời không nên vận động, đang bị choáng vận động sẽ nôn mất”.

Nôn được sẽ dễ chịu hơn. Cô định nói như vậy nhưng Diệc Phong đã nói: “Đi lấy áo khoác hộ anh”. Trước đó tập luyện ra khá nhiều mồ hôi, bây giờ có gió cô chợt thấy ớn lạnh, Lương Thần thấy tay áo anh vẫn vén cao, cô ngập ngừng rồi ngồi xuống bên cạnh thả tay áo cho anh, lúc ngước lên bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình, cô bối rối cúi xuống.

Lương Thần đi khỏi, Diệc Phong mời từ từ ngồi thẳng người, những ngón tay dài thanh tú giơ lên xoa huyệt thái dương, anh ngước mắt nhìn bầu trời, trăng vẫn rất đẹp.

Lương Thần choàng áo lên người anh, lo lắng hỏi: “Anh có đi được không?”, và đứng sát người anh giơ tay định dìu: “ Sắc mặt anh kém lắm!”

“Không sao”. Anh liếc nhìn cô, một tay xoa mặt, cau mày: “Do rượu thôi!”

“Về nhà nghỉ nhé?”

“Ừ”, anh gật đầu, gượng cười: “Tiếc là không đưa em về được”. Lương Thần lắc đầu: “Không sao!”

Bên ngoài cổng trường có một dãy taxi xếp hàng ngay ngắn.

Mấy người tài xế, đứng tựa cửa xe hút thuốc, thấy có khách đi đến, một người vội dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe. Lương Thần ngồi vào ghế phía sau giơ tay vẫy, bỗng Diệc Phong bước tới giơ tay gõ nhẹ vào ô kính.

“Sao thế?”, cô hạ của kính, gió lùa vào, lạnh buốt.

“Về chuyện đó”, anh nhìn cô, ánh mắt như van nài, giọng nghiêm túc, “Lương Thần, bất luận em có tin hay không nhưng những gì em đã nhìn thấy trên đất Mỹ, anh không hề làm”. Nói xong anh nhìn thẳng vào mắt cô, yên lặng hồi lâu rồi giơ tay vẫy, chiếc xe lướt đi.

Lương Thần ngẩn ngơ ngoảnh lại, sau lớp kính thấp thoáng bóng người cao lớn bước vào xe, trước khi cô kịp giơ tay vẫy, chiếc xe màu trắng đó đã quay đầu phút chốc biến mất trong màn sương lạnh, để lại phía sau vệt khói trắng mỏng tang.