Song Tử Tiêu

Chương 5

Mưa đã tạnh, tôi mặc lại quần áo rồi bế cậu lên ngựa, đưa về căn nhà gỗ của tôi ở rừng trúc. Nếu còn trong hang đá, không khéo cậu sẽ cảm nhiễm phong hàn. Cậu run rẩy trong tay tôi, có lẽ vì lạnh. Hay là vì sợ? Tôi mỉm cười, ôm chặt cậu hơn. Hơi ấm từ cậu toả ra yếu ớt, mơn man trái tim tôi. Cậu lạnh quá! Chút nữa đến nhà tôi sẽ sưởi ấm cho cậu, sẽ nằm trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một cái chăn, và ôm cậu thật chặt.

Không! Tôi đang nghĩ cái quái gì thế? Tôi vừa cưỡng bức cậu, để làm gì cơ chứ? Để cậu hận tôi. Để tôi dễ dàng rời xa cậu. Chứ không phải để rồi sao đó ôm cậu vào lòng mà nói những lời yêu thương!

Tôi phi ngựa nhanh hơn. Rồi bế cậu bước thật nhanh vào nhà, đặt cậu trên giường. Y phục cậu bẩn quá, bụi đất bám đầy, loang lổ vết dịch đã khô lại, và cả vết máu. Y phục của tôi cũng chẳng khá gì hơn. Tôi ra sau nhà lấy một chậu nước và cái khăn. Cởi bỏ y phục cậu, tôi nhúng khăn vào chậu, vắt ráo nước rồi bắt đầu giải quyết hậu quả chuyện mình đã làm. Cậu rùng mình vì lạnh khi lớp vải mềm chạm vào da thịt, nhưng vẫn chưa tỉnh. Đành chịu vậy, nhà không có nước nóng, mà đợi nấu thì biết tới chừng nào? Tôi lau dần xuống dưới, chợt giật mình nhớ lại. Lúc nãy tôi đã quá thô bạo với cậu. Khi có cậu trong tay, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ biết mỗi một việc là phải có được cậu. Cậu phải thật thảm hại sau khi ân ái, thế thì tôi mới có thể vứt bỏ cậu.

Nhưng cậu không được quyền vứt bỏ tôi!

Cậu phải nhớ thật rõ cái gã chết tiệt đã hại cậu. Một vị vua cao quý bị cưỡng bức bởi một tên chẳng ra gì chốn giang hồ. Không giây phút nào cậu được quyền quên tôi. Từng sợi thần kinh, từng thớ thịt trên người, từng sợi tóc của cậu đều phải nhớ đến tôi. Cậu thuộc về tôi. Đúng, tôi không thuộc về cậu, nhưng cậu phải là của tôi! Của tôi chứ không phải ai khác, kể cả hoàng hậu xinh đẹp, hoàng nhi dễ thương, hay hoàng đệ mà cậu yêu nhất trên đời.

Hãy hận tôi, hãy dùng cả cuộc đời của cậu để hận tôi! Không một ai khác được quyền chiếm giữ tâm trí cậu, ngoại trừ tôi!

Và tôi thì sẽ vứt bỏ cậu, như vứt một tờ giấy đã bị chính tôi nhàu nát.

Tình yêu bị vò nát, vứt lăn lóc ở một xó xỉnh nào đó trong tim.

Có một điều Tử Y Lang đã quên. Chuyện là khi còn nhỏ, y có vẽ một bức họa. Phải mất cả ngày chăm chút mới hoàn thành, nhưng vừa xong thì y lại bất cẩn làm vẩy một giọt mực lên. Bực lắm, y vò nát bức tranh ném nó vào một góc nhà. Trong mắt y chỉ có cái đẹp là tồn tại.

Nửa đêm hôm đó, y ném chăn sang một bên, lục tung căn phòng tìm bức tranh lúc sáng – giờ chỉ còn là mảnh giấy nhàu nát, mực lúc ấy chưa khô lem luốc cả ra. Y vuốt lại cho thẳng thướm một tí, cuộn tròn rồi cất vào trong hộp gỗ. Mỉm cười, y leo lên giường đánh một giấc tới sáng.

Cái hộp gỗ nằm sâu trong tủ, ngày này qua tháng nọ, cho đến khi sự tồn tại của nó bị lãng quên, nó vẫn nằm yên ở đó, nằm sâu trong tủ...

============================

“Tử Y Lang, tên khốn kiếp!!!!”

An Hải túm lấy cổ áo y, đôi mắt hằn lên những tia giận dữ. Y không phản kháng, cũng không nói gì, chỉ nhìn sang hướng khác. An Hải giận run người, tát cho y một cái thật mạnh. Y ngã ra đất, rồi nằm đó, không buồn lau vết máu nơi khóe miệng.

Nhưng An Hải vẫn chưa nguôi cơn giận, lại túm lấy y, lên gối thật mạnh, tát y thêm mấy cái nữa.

“Từ nay về sau đừng hòng ta gọi ngươi là sư huynh, đồ hèn hạ!”

Có vẻ như lửa hận trong lòng vẫn còn quá lớn so với sức chịu đựng, An Hải rút cây sáo bạc trong tay áo, đưa lên môi thổi. Y đột ngột co người, quằn quại, nhưng không bật lên tiếng rên nào cả. Ma âm pháp An Hải đang sử dụng y cũng có luyện, và hai người ngang tài nhau. Nếu muốn y chỉ cần vận công chống lại nhạc khí là được, nhưng y cứ mặc kệ những đợt sóng âm thanh dội mạnh vào tim, vào từng sợi thần kinh, từng thớ thịt, đau đến không thở nổi.

An Hải không thèm thổi nữa. Nhìn thấy y đau đớn cũng không đủ hả cơn giận. An Hải bước đến bên y, đôi mắt lạnh băng, hai tay giữ chặt cây sáo bạc, đưa lên cao rồi đâm thẳng xuống.

*Cạch*

Cây sáo đâm vào vỏ kiếm bằng vàng nạm ngọc. An Hải ngạc nhiên nhìn người thanh niên áo vàng thêu rồng.

“Hoàng huynh?”

“Được rồi!”

“Nhưng hắn…”

“Đừng vì ta mà làm bẩn tay hoàng đệ.”

“Đệ không quan tâm, hắn dám…”

“Dừng-ở-đây-thôi.” – chàng nhấn mạnh từng chữ.

An Hải tức tối bỏ ra ngoài. Y không nhìn chàng, chỉ nhìn xuống đất, cười khẩy một mình.

“Lúc mạng sống hoàng đệ không còn phụ thuộc vào ngươi” – chàng dừng một chút – “Hoặc đệ ấy không còn trên đời này nữa” – chàng nói nhỏ đến gần như không nghe được, rồi lên giọng, không chút cảm xúc – “Đó là lúc thanh kiếm của ta xuyên thẳng qua tim ngươi.”

Chàng không thèm quay lại nhìn y đến một lần, dù là với ánh mắt khinh bỉ.

Y cười nhẹ, rồi cười to. Đúng rồi đó, cứ thế đi. Hãy cứ hận tôi như thế.

Những cơn gió chết tiệt cuối thu thổi rét cả người. Có lẽ mùa đông đã đến từ lâu rất lâu rồi.

=============


An Hải đứng ngoài tiểu đình, quay lưng lại hướng mà cậu biết chắc An Thiên sẽ bước tới. Cậu cảm nhận rõ sự hiện diện của chàng ngay khi chàng vừa bước chân vào hoa viên.

“Tại sao chứ?” – An Hải đấm mạnh tay vào cây cột gần đó, nghiến răng, không quay mặt lại.

“Câu trả lời hoàng đệ cũng đã biết rồi.”

“Đệ không quan tâm đến cái mạng sống này!” – An Hải quay mặt lại, hét to – “Nếu vì đệ mà hoàng huynh không thể ra tay, vậy thì đệ sẵn sàng tự vẫn ngay tại đây để hoàng huynh có thể xé xác y ra!”

“Hoàng đệ nghĩ với ta, cái đầu của y đáng giá bằng mạng sống của hoàng đệ?” - chàng nhìn thẳng vào mắt An Hải.

“Sao hoàng huynh lại có thể bình thản đến thế? Cái chuyện y đã làm---”

“An Hải!” – chàng cắt ngang lời cậu – “Ta không bình tĩnh, hoàng đệ à, không hề! Hơn ai hết hoàng đệ phải hiểu rõ tâm trạng của ta lúc này. Nhưng ta còn có thể làm gì hơn? Đuổi y ra khỏi kinh như hoàng đệ không cho Kỳ Vũ đến Nhạc Y Trai? Hoàng đệ nghĩ ta có thể bỏ mặc nỗi đau thể xác dày vò hoàng đệ trong khi ta hoàn toàn có thể ngăn chặn nó?”

“Hoàng huynh…”

“Hoàng đệ còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”

An Hải không đáp, chỉ nhìn chàng, rồi gật đầu.

“Ta sẽ thực hiện lời hứa đó cho đến tận hơi thở cuối cùng, hoàng đệ cũng thế, phải không?”

Cậu lại gật đầu.

“Tại sao cả hoàng huynh và đệ đều phải chịu cùng một nỗi đau thế này? Chúng ta đã làm gì sai cơ chứ? Chúng ta đã làm gì để bị ông trời ghét bỏ?”

Chàng im lặng. Đó cũng là câu chàng muốn hỏi. Phải chăng đây là nghiệt duyên từ kiếp trước?

An Hải cúi chào chàng rồi quay về phòng, ngồi khảy huyền cầm suốt cho đến khi các đầu ngón tay tê dại. Lúc này đây cậu vẫn chưa thực sự lấy lại bình tĩnh, và nếu không tìm việc gì đó để làm, An Hải không chắc có thể kiềm chế nổi bản thân mà chạy ngay đến đâm chết một gã vận tử y.

Giờ đây đệ đã biết, tâm trạng của hoàng huynh khi biết chuyện Kỳ Vũ đã làm…

Còn lại một mình trong tiểu đình giữa hoa viên, chàng siết chặt tay cầm thanh kiếm. Sau một lúc có vẻ như không chịu đựng nổi nữa, chàng rút thanh kiếm ra, dùng hết sức đâm mạnh xuống sàn gạch làm vang lên một tiếng KENG khô khốc.

“Rồi một ngày nào đó, lưỡi kiếm này sẽ xuyên thẳng qua tim ngươi.”

Giờ đây ta đã biết tâm trạng của hoàng đệ mỗi khi nghĩ về Kỳ Vũ.

Chàng tra gươm vào vỏ, bước về thư phòng với mớ tấu chương. Lúc này đây chàng không muốn gặp ai cả, dù là hoàng hậu hay hoàng tử, chàng chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Ta đã hai lần phản bội

Khi lập hậu, ta đã phản bội lòng mình

Và giờ đây, ta đã phản bội hoàng hậu…

====================================

“Bộ mặt đó là sao hả?” – Yến tỉ đứng chống nạnh, còn cái gã áo tím thì nằm ườn ra bàn.

“Để đệ yên đi!” – y ngồi thẳng người lại, với lấy bình rượu – “Chết tiệt!”

Y ném bình rượu vào một góc phòng, rồi lại ườn ra bàn.

“Phá đồ là phải trả tiền đó nghen.”

“Đây này!” – y móc trong túi ra một xấp ngân phiếu ném lên bàn – “Giờ thì tỉ để đệ yên được chưa?”

Yến tỉ thở dài bước ra ngoài. Vài phút sau nàng trở lại với hai bình rượu to.

“Chỉ một lần này thôi đấy.”

Y không nói gì, mở một bình tu ừng ực. Y còn muốn uống nữa, nhưng bình còn lại đã bị Yến tỉ uống hết. Nàng dùng tay áo chùi mép.

“Lâu rồi không uống một hơi thế này.”

“Ai mượn tỉ uống đâu?”

*Cốp*

Nàng cốc vào đầu y một cái rõ đau.

“Muốn nghe thử tiếng đàn của Ngọc Nhi không?”

“Ngọc Nhi? Thanh Vân lâu của tỉ có người mới hồi nào vậy? Sao không nói đệ biết?”

*Cốp*

Lại thêm một cú nữa vào đầu. Nhưng hôm nay y chả buồn cằn nhằn, dù sao với y cũng không có gì là to tát lắm.

“Ngọc Nhi là thê tử mà ngài ấy “ngắm” cho Tiểu vương gia, tỉ tỉ đây chỉ chăm sóc giùm thôi.”


“Ừ, và sẵn lợi dụng người ta để hái ra tiền luôn.”

“Ta đâu ép buộc muội ấy đâu. Với lại mấy gã dám động dù chỉ một ngón tay vào muội ấy đều nhẹ nhất là bán thân bất toại rồi.”

“Tỉ muốn hại chết đệ à?”

“Bảo đệ nghe muội ấy đàn chứ có bảo đệ táy máy tay chân đâu mà lo?”

“Gặp mỹ nhân mà bảo không táy máy tay chân sao được chứ?”

“Đệ sẽ không đâu.” – Yến tỉ khẳng định chắc nịch – “Nói đúng hơn là, đệ của hiện tại sẽ không hứng thú với ai khác nữa đâu.”

“Tỉ nói gì chứ? Đệ mà không hứng với mỹ nhân à?” – y cười khẩy.

“Vậy xin hỏi Băng sát Tử Y Lang công tử đã bao lâu rồi không qua đêm chốn lầu xanh nhỉ? Nếu nhớ không nhầm thì cũng hơn hai năm---”

“Cáo từ!”

Y đập mạnh tay xuống bàn cắt ngang lời Yến tỉ, đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Ay da, tự dưng khách sáo gớm.” – Yến tỉ đùa cợt. Nhưng rồi đột nhiên nàng hạ giọng, nghiêm túc – “Có những chuyện không thể kể với người tỉ tỉ này sao?”

Y hơi khựng lại một chút rồi bước nhanh đi.

Nhạc Y Trai

Ngôi nhà gỗ trong rừng trúc

Thanh Vân lâu

Những chỗ ấy luôn chờ đón y

Nhưng không một nơi nào chờ đón trái tim y.

========================

Người có nghe gió đông đang về

Rừng phong trụi lá

Ngàn năm hoài công kiếm tìm một giấc mộng uyên ương.

“Nhị hoàng huynh!”

“An Cơ, lâu không gặp. Ngồi đi. Hoàng đệ vẫn khỏe chứ?”

“Vâng ạ. Còn hoàng huynh?”

“Cũng thế thôi.” – An Hải ra hiệu cho tì nữ vào rót trà – “Hoàng đệ tìm ta có chuyện gì không?”

“Đệ rảnh rỗi nên đến tìm hoàng huynh trò chuyện thôi. Không phiền hoàng huynh chứ?”

“Không đâu. Cũng lâu rồi chúng ta chưa có dịp gặp nhau thế này.”

“Hoàng huynh có hứng thú chơi với đệ một ván cờ không?”

“Được thôi. Hoàng đệ dùng trà đi.”

“Vâng ạ.”

An Hải và An Cơ cùng thưởng trà trong lúc chờ tên thái giám bày bàn cờ, nhưng tách trà chưa tới miệng thì có tiếng hô thông báo hoàng thượng đến.

“Tham kiến hoàng huynh.” – cả hai người cùng đứng dậy, cúi đầu.

“Được rồi, không cần khách khí thế đâu. An Cơ cũng ở đây à?”

“Đệ thấy rảnh nên đến tìm nhị hoàng huynh đánh cờ cho đỡ buồn ạ.”

“Cũng tốt. Hoàng đệ hãy thường đến chơi với An Hải hơn thì ta cũng an tâm.”

“Hoàng huynh cứ làm như đệ là con nít không bằng!”

“Chứ còn gì nữa!” – An Thiên cười to – “Các đệ ai cũng là con nít cả. Lúc nào cũng là hai đứa em đáng yêu của người anh này!”

An Hải mỉm cười khi An Thiên cốc nhẹ lên đầu mình.

“Mà sao hoàng huynh lại đến đây? Chẳng phải mọi hôm giờ này hoàng huynh đều đang xem tấu chương sao?” – An Cơ thắc mắc.

“Hôm nay cũng không có gì gấp lắm. Với lại đột nhiên ta thấy lo cho sức khỏe của An Hải. Sáng này sắc mặt đệ ấy hơi tệ.”

“Đệ không sao đâu. Lúc nào hoàng huynh cũng bắt hai ngự y theo sát bên đệ mà còn lo gì nữa?”

“Hoàng đệ cứ hay xem nhẹ bệnh tình của mình.” – An Thiên lắc đầu, nâng tách trà.


“Hoàng…HOÀNG HUYNH!!!”

An Cơ vừa định nói gì đó nhưng chưa kịp hết lời thì An Thiên đột ngột ngã gục xuống bàn. Hai người ngự y vẫn theo bên An Hải vội chạy đến bắt mạch.

“Ngự y, hoàng thượng bị sao thế?” – An Hải hoảng hốt hỏi.

“Thần cũng không rõ, xin vương gia cho gọi các ngự y khác nữa đến.”

“Người đâu, đỡ hoàng thượng vào phòng! Cho gọi tất cả ngự y trong cung đến đây!”

“Sao rồi?” – Thái hậu lo lắng.

“Xin Thái hậu tha tội.” – các ngự y đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi sát đất – “Chúng thần đã cố hết sức, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên do.”

“Vô dụng!” – An Hải hét to – “Các ngươi là ngự y kiểu gì thế hả?”

“Hải nhi!” – Thái hậu nhẹ nhàng gắt, rồi ra lệnh cho các ngự y lui – “Bây giờ không phải lúc quát mắng hay giận dữ. Điều quan trọng là tìm ra nguyên do căn bệnh của Thiên nhi.”

“Nhưng tất cả các ngự y đều…” – An Cơ nói như sắp khóc, nét mặt hoang mang tột độ.

“Mẫu hậu.” – Hoàng hậu hơi ngập ngừng, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn ngồi bên giường An Thiên – “Con nghe nói Tử công tử, đại phu riêng của Nhị hoàng đệ rất tài giỏi, sao chúng ta không thử…?”

“Đúng rồi!” – An Cơ quay sang níu chặt tay áo An Hải – “Nhị hoàng huynh, tìm hắn mau đi!”

An Hải nghiến chặt răng, nhíu mày quay lại nhìn An Thiên lần nữa rồi chạy vội ra ngoài, lấy con tuấn mã tốt nhất phi đi.

Thật ra phải tìm y ở đâu bây giờ? Y trước nay cũng như một cơn gió, tìm ra y không phải chuyện dễ dàng. Nơi khả dĩ nhất là các kỹ viện, nhưng lần này y ở kinh thành cũng đã khá lâu, chắc các nơi đó cũng đã đi hết rồi. Y sẽ không đến nữa đâu.

Có khi nào y đã rời kinh?

Chắc không đâu! An Hải lắc đầu để xua đi ý nghĩ đó. Sau chuyện xảy ra ngày mưa tháng trước, thỉnh thoảng An Hải vẫn cảm nhận được sự hiện diện của y, chắc y lo cho An Thiên. An Hải biết y yêu An Thiên, nhưng chuyện y làm cậu tuyệt đối không tha thứ.

“Phải rồi!”

An Hải thúc ngựa nhanh hơn nữa. Nếu nói có nơi nào đó ở kinh thành mà y có chán cũng phải ghé lại mỗi lần đến đây, thì đó chính là ngôi nhà gỗ trong rừng trúc! Cầu trời y còn ở đó!

Cùng lúc ấy, ở trước cửa Thanh Vân Lâu – kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, một người thanh niên vận lam phục đang đứng quay mặt vào trong nói chuyện với Yến tỉ mà không để ý bóng người vừa phi ngựa lướt ngang phía sau mình.

Liệu có còn cơ hội gặp nhau không, khi mà một người cứ mãi trốn tránh, còn một gã chỉ biết nhớ mong?

==================================

Tử Y Lang đứng bên cửa sổ, mày nhíu lại. Thật ra An Thiên bệnh gì? Không có dấu hiệu trúng độc, hơi thở, mạch đập vẫn bình thường, gương mặt chẳng khác nào đang say ngủ.

“Chết tiệt!”

Y đập mạnh vào cạnh cửa. Ông trời đang trừng phạt thứ tình yêu tội lỗi này ư? Nếu thế thì tìm y này! Sao lại trút lên đầu chàng? Chàng vốn đâu có lỗi, bởi chàng không hề yêu y!

“Cả ngươi cũng không tìm ra ư?”

An Hải hỏi, nắm chặt tay An Thiên, gục đầu vào đó. Hoàng huynh, nếu huynh có chuyện gì, đệ biết phải làm sao đây?

Y bước đến bên giường. Gương mặt chàng dưới ánh nến và ánh trăng mới đẹp làm sao! Y đưa tay trong vô thức. Muốn chạm vào. Muốn vuốt ve mái tóc ấy. Muốn sờ nhẹ làn môi…

*Cốc cốc cốc*

Y giật mình rụt tay lại, An Hải ngước lên nhìn. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

“Tham kiến hoàng hậu.” – An Hải đứng lên, cùng y cúi đầu chào.

“Miễn lễ.” – hoàng hậu dịu dàng – “Nhị hoàng đệ, trời cũng đã khuya rồi, hoàng đệ sức khỏe không tốt nên về phòng nghỉ ngơi sớm. Hoàng thượng mà biết sẽ lo lắm đấy.”

“Hoàng hậu cứ nghỉ ngơi đi, đệ chăm sóc hoàng huynh được mà.”

“Nhị hoàng đệ.” – đôi mắt nàng đượm nét buồn – “Thỉnh thoảng, hãy cho người nương tử này có cơ hội làm tròn trách nhiệm đối với phu quân.”

Tử Y Lang chợt nghe tim mình đau nhói. Phải, người con gái xinh đẹp hiền lành đang đứng trước mặt y chính là vợ của người mà y yêu. An Hải cũng chẳng biết nói gì hơn, đành cùng Tử Y Lang cáo từ rồi bước ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại, hoàng hậu nhẹ nhàng bước đến bên An Thiên, vén lại những sợi tóc rũ, kéo lại chăn. Nàng quỳ xuống bên giường, nắm chặt tay chàng, bờ vai run run.

“Hoàng thượng, xin ngài hãy tỉnh lại đi. Thiếp biết ngài không yêu thiếp… nhưng… thiếp yêu ngài…”

“Không về nghỉ à? Có gì sao?”

“Không.” – An Hải nói, mắt nhìn về phía hòn non bộ – “Lúc nhỏ mỗi khi có chuyện buồn ta đều trốn sau hòn non bộ đó, hoàng huynh luôn tìm ra ta…”

An Hải bước lại đó, sờ nhẹ lên phiến đá. Tử Y Lang cũng đi theo.

“Tử Y Lang, ta đã nghĩ là ngươi yêu hoàng huynh. Nhưng tại sao…”

Y hơi ngạc nhiên một chút, định nói gì đó nhưng rồi im lặng chờ đợi. Lên tiếng à? Phản đối ư? Để làm gì?

“Ngươi đã từng qua đêm với một vài mỹ nam, nên không thể nói là do tò mò được. Nhưng sao lại là hoàng huynh?”


“Ta…”

“Mà thôi, lý do gì đi nữa thì chuyện cũng đã rồi. Ta không cần biết ngươi có yêu hoàng huynh, hay chỉ do ta hiểu nhầm, nhưng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”

Y cười buồn. Y không mong được bất cứ ai tha thứ, kể cả An Thiên.

“Nếu lỡ hoàng huynh…” – An Hải ngập ngừng – “Thì nghe này Tử Y Lang, chính tay ta sẽ giết chết ngươi. Bởi ta cũng chẳng cần phải sống nữa.”

Mặt trăng chưa tròn chiếu thứ ánh sáng mờ nhạt khắp vườn thượng uyển. Tử Y Lang vẫn không nói gì. Y đã từng nghĩ đến việc chàng sẽ biến mất như ngày xưa, nghĩa là chàng vẫn còn ở một nơi nào đó trên cõi đời này mà y chưa tìm được. Nhưng nếu chàng thật sự không qua khỏi, những ngày còn lại trong cuộc đời y sẽ ra sao? Sẽ lại là y của những ngày trước, lang thang vô định trong giang hồ, tìm niềm vui trong các kỹ viện, chết chìm trong những phong cảnh đẹp ngây người mà y thấy chán chỉ sao vài ngày nhìn ngắm?

“Phải chi bây giờ uống vài chung rượu nhỉ? Cử bôi tiêu sầu mà.” – An Hải đột ngột phá tan sự im lặng – “Nhưng hoàng huynh mà biết thể nào cũng làm ầm lên cho mà xem.”

“Uhm…Hả? Đúng rồi, sao lại quên chứ! Bảo người mang đến cho ta một chung rượu!”

Tử Y Lang đang ậm ờ cho qua, thì đột ngột nhớ lại một điều gì đấy. Y quay lưng chạy vội về phòng An Thiên, mặc cho An Hải ngơ ngác hỏi vội theo phía sau.

“Có thật là cách đó sẽ tìm ra nguyên nhân không?” – hoàng hậu lo lắng.

“Chúng ta phải thử hết mọi cách, thưa hoàng hậu.” – y khẳng định.

Hoàng hậu quay sang nhìn An Hải, chàng gật đầu trấn an. Nàng do dự thêm một chốc rồi cũng gật đầu. Chỉ đợi có thế, Tử Y Lang dùng dao rạch một đường nhỏ ở cổ tay An Thiên, đủ để máu chảy ra. Y hứng máu vào chung rượu đã rót sẵn, An Hải vội băng vết thương lại ngay.

Y lắc chung rượu ba vòng sang trái, rồi ngược lại ba vòng sang phải. Đột nhiên, dung dịch hòa giữa máu và rượu ấy chuyển sang màu đen kịt.

“Chết tiệt!” – y cau mày.

An Hải cũng có biểu hiện tương tự. Hoàng hậu vốn không hiểu gì lại càng hoảng hốt hơn.

“Hoàng thượng… bị sao vậy?” – nàng lo lắng.

“Vẫn còn cơ hội.” – y nói, gượm bước đi, nhưng chợt nhớ một điều, y đến thì thầm vào tai An Hải một câu rồi biến mất.

“Nhị hoàng đệ, hoàng thượng sẽ không sao phải không?”

“Như y nói, vẫn còn cơ hội. Đệ xin phép cáo lui.”

An Hải cúi đầu chào rồi nhẹ bước ra ngoài. Vậy là hoàng huynh bị trúng độc, nhưng ai đã ra tay? Kẻ đó hẳn phải là người thân cận hoặc có được một nguồn tin đáng tin cậy. Và mục tiêu của hắn chắc chắn không phải hoàng huynh, bởi thường vào giờ đó hoàng huynh còn đang ở thư phòng. Thật ra hắn muốn nhắm vào ta hay An Cơ, và vì mục đích gì?

“Hải nhi.”

“Mẫu hậu.” – An Hải cúi đầu.

“Tham kiến Thái hậu.” – người tướng quân đang nói chuyện với cậu cũng hành lễ.

“Mọi chuyện sao rồi?” – Thái hậu đưa tay tỏ ý miễn lễ.

“Hạ thần vô dụng, vẫn chưa tìm ra hung thủ.” – tướng quân quỳ sụp xuống – “Xin Thái hậu trách tội.”

“Chương tướng quân đứng dậy đi.” – Thái hậu nhẹ nhàng – “Chuyện này không thể trách khanh được.”

“Tạ Thái hậu khoan dung!”

“Được rồi, khanh lui đi.”

“Thần xin cáo lui. Thần sẽ cố hết sức mình tìm ra hung thủ.”

Chương tướng quân cúi đầu chào lần nữa, lui ba bước rồi quay người bước đi. Thái hậu hướng đôi mắt buồn bã ra ngoài hoa viên đầy nắng.

“Lúc nhỏ con và Thiên nhi thích chỗ này nhất.”

“Mẫu hậu yên tâm, hoàng huynh nhất định sẽ không sao đâu.”

Thái hậu cười buồn, khẽ gật đầu.

“Hải nhi, con hãy nhớ kỹ điều này. Ta không chỉ có một, mà là ba đứa con ngoan.”

“Vâng ạ.”

Hai người họ không nói gì nữa, chỉ im lặng dạo một vòng hoa viên trước khi đến phòng thăm An Thiên.

Mẫu hậu, con xin lỗi, nhưng nếu hoàng huynh thật sự qua đời, con thật không còn lý do gì để sống nữa. Con đã yêu một người, đồng thời cũng hận người đó. Là do lòng tự tôn của con quá cao chăng?

Dù sao đi nữa, con cũng đã chán cuộc đời này rồi. Con không muốn gặp lại hắn nữa. Con không muốn phải tự dày vò chính mình. Giờ đây con không cần ai khác, không muốn ai khác bước vào cuộc đời mình nữa, con chỉ cần hoàng huynh thôi!

Kể từ khi biết mình không phải con ruột của người, tương lai của con đã được quyết định. Con sẽ đi theo con đường thẳng ấy, dù nó có cắt ngang bao nhiêu con đường đi nữa, con vẫn sẽ không rẽ hướng. Mẫu hậu ơi, cái chết đang chờ con phía trước. Sớm hay muộn cũng vẫn là chết thôi. Con chỉ mong sẽ có hoàng huynh trong những giây phút cuối của cuộc đời.

Mặt trời mọc, rồi mặt trời lại lặng. Ngày từng ngày trôi qua một cách nặng nề.

Hoàng hậu gần như túc trực suốt bên Hoàng thượng. An Hải và An Cơ lo đốc thúc việc tìm kiếm thủ phạm. Tử Y Lang vẫn bặt vô âm tính. Thỉnh thoảng An Hải lại nhìn trời thầm đếm thời gian như đang chờ đợi một điều gì đấy.

Tối ngày thứ ba kể từ lúc Tử Y Lang biến mất, An Hải ngồi trong phòng, đếm từng giọt nước nhễu xuống cái chậu đồng điêu khắc khá đẹp mắt của chiếc đồng hồ nước. Cây sáo bạc để sẵn trong tay áo, thứ còn lại chỉ là thời gian.

Cậu đứng dậy, lấy ngựa cưỡi ra khỏi cung, đến đứng chờ ở cổng thành phía Tây.


Từng khắc từng khắc chậm chạp trôi qua.

Ba.

Hai.

Một.



“Chỉ là để đề phòng bất trắc thôi, nhưng nếu sau ba ngày ta chưa trở về, đệ hãy đi lấy thuốc giải. Đệ biết chỗ mà...”

An Hải leo lên lưng ngựa phóng vội đi. Đã qua ba ngày rồi, chẳng lẽ y thật sự có chuyện gì sao? Quái lạ, nếu là nơi khác thì không nói, đằng này chỗ y tới lại là…

“Hả?”

Cậu vội ghì cương giảm tốc độ, bởi từ xa con tuấn mã quen thuộc đang từ từ bước đến với bóng áo tím đang gục trên lưng, hai tay buông thõng hai bên.

“Tử Y Lang!!!”