- “Lạ thật sao lại là Lan nhi thế này? Đích thị là nàng rồi không sai chút nào cả?”
Chàng vừa nghĩ vừa thấy phía đằng trước của Lan nhi quả có hai bóng người và hai người ấy đã chạy vào trong một căn nhà ở trước núi.
Chàng liền kêu ủa một tiếng và nghĩ tiếp:
- “Không ngờ đối phương lại là Yến Sơn song kiệt”
Chàng để ý nhìn căn nhà ở phía trước mới hay đó không phải là nhà của người thường dân mà hình như là một ngôi chùa miếu đổ nát.
Lúc ấy Lan nhi bỗng đi nhanh hơn trước. Khi tới cạnh chùa, nàng chỉ khẽ nhún chân một cái đã nhảy lên trên bờ tường, thì ở trong chùa cổ đã có tiếng cười ha hả và tiếng người nói vọng ra:
- Con nhãi, ngươi tới đây muốn chết hay sao?
Thanh Lam đã nhận ra tiếng nói đó chính là tiếng của Khương Nhân. Lan nhi đã lên tới trên bờ tường, nghe thấy đối phương nói như vậy, nàng kinh hãi vô cùng, đang định nhảy lui về phía sau, nhưng bên trong đã có một chùm ám khí nhỏ như sợi tóc bạc phi ra.
Lan nhi thực không hổ thẹn là con gái của Thiên Lang, Thiên Hồ, bị nguy hiểm như thế mà nàng không kinh hoàng chút nào, chỉ thấy nàng khẽ nhún chân một cái đã nhảy ra bên ngoài ngay. Động tác của nàng nhanh như thế, nhưng hai chân vừa xuống tới mặt đất thì đã nghe thấy một tiếng cười nhạt nổi lên ở bên tai, trước ngực giá lạnh và hai chân lảo đảo ngã ngửa người về phía sau liền. Trên đầu tường đã thấy hiện ra hai cái bóng người béo lùn.
Sự thể xảy ra một cách quá đột ngột. Thanh Lam không kịp ra tay cứu giúp, chàng vội nhảy lại, giơ tay trái đỡ lấy Lan nhi, mồm quát lớn tay phải dùng ngay Đàn Chỉ Kim Hoàn bắn luôn ba trái một lúc vào ngay hai kẻ địch.
Thì ra chàng bị người ta lấy trộm mất Thất Tinh kiếm, nên lúc này phải xử dụng kim hoàn làm khí giới. Lúc ấy chàng thấy Yến Sơn Song kiệt xuất hiện ở trên đầu tường, chỉ sợ đối phương thừa cơ hạ độc thủ, nên thừa dịp ra tay đã dùng kim hoàn đối phó ngay là thế.
Khương Nghĩa trông thấy kim hoàn bắn tới, chưa kịp trông thấy rõ hình bóng của Thanh Lam, đã thất kinh la lớn. Sự thực y không dám nhìn thì đúng hơn, và đã vội nhảy vào bên trong lẩn trốn ngay.
Thanh Lam thâu kim hoàn lại cúi đầu nhìn thấy áo của Lan nhi không hề bị rách, trên người cũng không có vết máu nào cả, nhưng sắc mặt nhợt nhạt hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, lông mày cau lại. Chàng đoán chắc nàng đau quá chịu không nổi, liền ôm lấy nàng, khẽ gọi mấy tiếng:
- Lan nhi, Lan nhi...
Nhưng Lan nhi đã mê man bất tỉnh rồi, nên cứ nằm yên ở trong tay chàng. Lúc này chàng đoán chắc nàng đã trúng phải ám khí sợi bạc nhỏ như lông bò của Song kiệt. Chàng lại nghĩ tới lời của thầy đồ Thư nói:
Hễ bị trúng phải ám khí nhỏ như kim tóc, nếu không kịp thời phong bế huyệt đạo lại có khi những ám khí nho nhỏ ấy sẽ theo giòng máu của mình mà chạy lên tới trái tim. Nếu ám khí của đối phương có chất độc thì phải có thuốc giải độc của người xử dụng ám khí ấy mới có thể cứu thoát.
Nghĩ như vậy, chàng liền điểm luôn vào mấy nơi yếu huyệt của Lan nhi để phong bế huyệt đạo cho nàng, rồi rút trường kiếm ở sau lưng nàng ra khẽ phất một cái, chỉ nghe thấy “coong” một tiếng.
Chàng múa mấy cái thử xem, nhận thấy thanh kiếm này cũng hợp dùng. Đã có thanh kiếm này rồi, chàng không còn sợ bàn tính sắt với túi tiền của đối thủ nữa.
Tiếp theo đó, chàng ẵm Lan nhi đi vào trong chùa đổ nát ấy và lớn tiếng kêu gọi:
- Hai vị Khương đại hiệp, tiểu sinh là Giang Thanh Lam, môn hạ của phái Không Động, vừa rồi tiểu muội của tại hạ vì không biết hiệp giá của hai vị ở đây, lỡ xâm nhập nên mới bị ám khí độc đáo của hai vị bắn trúng, mong hai vị nghĩ đến nghĩa khí giang hồ mà ban cho một ít thuốc giải.
Giọng nói của chàng rất to, nhưng nói đi nói lại hai lượt mà vẫn không thấy có người trả lời. Chàng trợn ngược đôi lông mày lên, quát lớn:
- Yến Sơn song kiệt, nếu hai vị không có tiếng thì tiểu sinh phải mạo hiểm xông vào đấy!
Bên trong vẫn không có tiếng người trả lời, chàng liền cười nhạt một tiếng, tiến thẳng vào bên trong tức thì. Cũng vì quá tức giận, chàng vừa đi vừa ra tay tấn công luôn một chưởng kêu đánh “ùm” một tiếng, bờ tường cao lớn ở trước mặt bị chưởng của chàng đánh cho rung động như sắp đổ. Chàng không ngờ mình khẽ ra tay một cái mà oai lực lại lợi hại đến như thế? Chàng vẫn tiếp tục đi vào bên trong, mới hay ngôi chùa này bỏ hoang từ lâu, nhưng chàng đi vào một bước lại nghe thấy có tiếng kêu “soẹt soẹt” nho nhỏ vọng ra.
Trong lúc đêm khuya, nghe thấy tiếng kêu như vậy, khiến chàng cũng phải kinh hãi nghĩ thầm. Chàng vừa đi vừa cẩn thận đề phòng.
Khi vào tới đại điện, chàng thấy những tượng phật ở bên trong đã đổ lổng chổng, tình cảnh hoang tàn ấy trông không còn vẻ gì là một ngôi chùa nữa, và cũng không thấy hình bóng của Yến Sơn song kiệt đâu hết. Lúc đó chàng mới chắc anh em họ Khương trông thấy kim hoàn của mình, lại tưởng là đại sư bá tới, nên chúng mới ù té chạy ngay như thế.
Chàng biết lúc này có đuổi theo cũng không sao kịp, chàng thất vọng thở dài một tiếng, liền quét sạch cái bàn thờ rồi đặt Lan nhi nằm lên trên rồi nhặt ít gỗ vụn để đốt lửa. Nhờ có ánh sáng lửa, chàng thấy sắc mặt của Lan nhi vàng khè, hơi thở càng yếu thêm.
Chàng mới bước chân vào giang hồ, chưa có kinh nghiệm gì cả, nên nhất thời không biết cách cứu chữa cho nàng ta như thế nào, và cũng không biết đem nàng đi đâu để cứu chữa? Chàng thắc mắc và lo âu khôn tả.
Chàng lại cúi đầu nhìn xuống xem xét lại Lan nhi. Lúc này chàng mới trông thấy rõ, dưới hai trái tuyết lê ở trước ngực nàng có năm sáu lỗ nho nhỏ. Chàng mới biết là nàng đã bị năm sáu mũi ám khí bắn trúng, liền bụng bảo dạ rằng:
“Bây giờ biết làm sao đây”
Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy phía đằng sau có tiếng gió động, vội quay trở lại thì thấy cách mình hơn trượng đã có một lão ni mặc áo cà sa đen xuất hiện.
Trước đống lửa, chàng trông thấy rõ lão ni lưng đeo trường kiếm, tay cầm phất trần, tuổi trạc năm mươi, mặt lạnh lùng, hai mắt sáng quắc, đang nhìn chằm chập vào Lan nhi. Vì bị chàng che lấp, nên bà chưa trông thấy rõ mặt của Lan nhi, nhưng bà ta cũng biết nàng là một thiếu nữ, rồi bà ta kêu “hừ” một tiếng và lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tưởng đêm khuya ở trong ngôi chùa đổ tại núi hoang này là không có người đi qua lại hay sao?
Thanh Lam nghe giọng nói của bà ta hình như khiển trách mình định ở trong ngôi chùa đổ này giở trò bậy bạ, nên chàng trợn ngược đôi lông mày lên, lớn tiếng đáp:
- Đêm hôm khuya khoắt, dù ở trong chùa đổ tại chốn núi hoang này, nhưng cũng có người đi qua chứ sao lại không được? Đại sư là người đắc đạo, sao lại ăn nói như thế? Nàng bị...
Chàng muốn nói là nàng bị ám khí đả thương, nhưng lão ni đã cướp lời nói trước:
- Bị ngươi điểm huyệt phải không?
Thanh Lam bỗng nghĩ ra một kế, bụng bảo dạ rằng:
- “Có lẽ vừa rồi bà ta núp ở quanh đây đã biết mình điểm huyệt nàng.”
Vì vậy chàng gật đầu đáp:
- Thế ra đại sư đã biết rồi?
Lão ni cười nhạt đáp:
- Hành vi của ngươi làm sao mà che nổi mắt của lão ni này!
Ngươi phải biết trước mặt Tam Nhỡn Tỷ Ni, khi nào lại để cho ngươi tác oai tác quái như thế?
Thanh Lam ngẩn người ra, vì chàng biết đối phương vẫn còn hiểu lầm, nên vừa tức giận, vừa tức cười, liền nghiêm nghị đáp:
- Đại sư chớ hiểu lầm tiểu sinh!
Tam Nhỡn Tỷ Ni vội quát lớn:
- Khỏi cần phải nói nhiều, muốn sống thì bước ra ngoài kia!
Bà ta vừa nói vừa phi thân tới, giơ tay áo lên phất mạnh một cái vào đầu vai của chàng, thế công này nhanh như điện chớp và cũng không báo trước.
Thanh Lam không ngờ lão ni lại đột nhiên hạ độc thủ như thế?
Chàng tức giận khôn tả, vẫn đứng yên tại chỗ, giơ tay áo bên tai lên chống đỡ luôn. Chàng dùng Ly Hợp thần công để đối phó, tuy mới học biết môn này, chưa có thể xử dụng theo ý muốn của mình được, nhưng cũng làm cho Tam Nhỡn Tỷ Ni kinh ngạc khôn tả. Bà ta yên trí thế công đó thế nào cũng đẩy nổi đối phương bắn ra ngoài xa hơn trượng.
Ngờ đâu bà ta vừa ra tay đã thấy công lực của mình tựa như tấn công vào chỗ hư vô và biến mất một cách vô hình vô tích. Bà ta giật mình kinh hãi, cười nhạt nói tiếp:
- Cuồng đồ, ngươi có bao nhiêu tài ba thì cứ giở ra đi! Hãy tiếp thêm hai thế công nữa của lão ni này xem sao?
Nói xong bà ta lại tiến tới gần, ra tay tấn công luôn ba chưởng một lúc.
Thanh Lam cảm thấy luồng kình lực của lão ni mạnh khôn tả, trong lòng phải kinh hãi thầm. Chàng không chống đỡ như trước, vội nhảy chéo sang bên và giơ cả hai tay áo lên, dùng thế dẫn thực phản hư trong “Ly Hợp thần công” để làm tiêu tan chưởng lực của đối phương đi.
Chàng đang đứng ở trước mặt Lan nhi, lúc này lùi chéo nửa bước thì lão ni đã trông thấy rõ mặt của Lan nhi rồi, bà ta liền quát lớn:
- Đứng yên, cuồng đồ, ngươi dám hà hiếp đồ đệ của ta phải không?
Nói xong, bà ta bỏ Thanh Lam nhảy lại gần Lan nhi.
Thanh Lam lo âu vô cùng, vì Lan nhi đã trúng phải ám khí ác độc nên mình mới phải bế huyệt đạo của nàng nhỡ đối phương không hay biết lại giải huyệt cho nàng thì nguy hiểm biết bao? Chàng lo âu khôn tả, liền quát lớn một tiếng, rồi tấn công hai chưởng thật mạnh.
Tam Nhỡn Thần Ni Thẩm sư thái là môn hạ của Thiên Si Thượng Nhân và cũng là cao thủ có hạng của môn phái Tần Lãnh.
Lúc ấy bà ta thấy đồ đệ của mình bị kìm chế như vậy trong lòng tuy tức giận, nhưng dù sao bà ta cũng là một nhân vật có tuổi, nên tay của bà ta vừa tới người của Lan nhi thì bên cạnh đã có một luồng kình lực đấy mạnh tới. Bà ta rùng mình kinh hãi, vội quét ngang một cái. Vì ra tay quá nhanh, bà ta đã giở tới tám thành công lực ra rồi.
Nhưng khi va đụng vào kình lực của đối phương, bà ta mới biết kình lực của mình như đụng vào chỗ vô hình. Tiềm lực ấy càng ngày càng mạnh, đồng thời cũng dồi dào như nước thác chảy xuống, nên bà ta càng kinh hãi thêm. Tuy vậy bà ta rất giàu kinh nhiệm, biết địch không nổi, vội tránh sang bên ngay.
Tuy vậy bà ta vẫn bị tiềm lực của đối phương quét trúng một ít và đã bị lôi ra ngoài xa mấy trượng suýt tí nữa thì đứng không vững, liền bụng bảo dạ rằng:
- “Võ công của tiểu tử này là võ công gì thế?”
Trong lúc Thẩm sư thái đang ngẩn người ra thì Thanh Lam đã nhảy tới trước bàn thờ, giơ tay ra ẵm Lan nhi lên, tay phải giơ luôn thanh trường kiếm, coi vẻ rất nghiêm nghị.
Chàng đấu chưởng với lão ni rồi mới nhận thấy tài ba của Tam Nhỡn Tỷ Ni cũng chỉ có thế thôi. Bây giờ chàng lại có thanh kiếm ở trong tay, nên chàng không còn sợ hãi nữa.
Còn Thẩm sư thái không ngờ tiểu tử đứng ở trước mặt đây lại có võ công cao siêu như vậy, và thấy đối phương đã đẩy lui mình rồi, lại còn đương nhiên ẵm đồ đệ của mình lên như thế, bà ta càng kinh hãi và càng tức giận thêm. Bà ta từ khi ra đời tới giờ chưa hề bị ai đẩy lui như thế cả, và nhất là ở trước mặt mình lại còn cướp đồ đệ của mình như thế? Nên bà ta tức giận đến chân tay run lẩy bẩy, mặt xám lại dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, rút luôn thanh trường kiếm ở bên lưng ra, quát lớn:
- Ngươi có để đồ đệ của ta xuống không?
Thanh Lam vẫn ẵm Lan nhi, lớn tiếng đáp:
- Ai là đồ đệ của bà? Cô ta là em gái của tôi, tên là Lan nhi, vừa rồi ở trước cửa chùa này đã bị trúng phải ám khí của kẻ gian.
Tam Nhỡn Tỷ Ni lại quát lớn:
- Câm mồm! Cuồng đồ, ngươi lại còn dám nói dóc phải không?
Có mau đặt Liễu nhi xuống không? Nếu ngươi nghe lời thì bần ni sẽ tha chết cho!
- Ta là Giang Thanh Lam, đường đường là một đấng nam nhi chẳng lẽ lại lừa dối bà hay sao?
Ba chữ Giang Thanh Lam khiến lão ni bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn và nói tiếp:
- Được, ta tưởng là ai? Thì ra là tiểu tử họ Giang! Bần ni đang kiếm ngươi đây! Tối hôm nay, ngươi lại định hại đồ đệ của ta là định tâm làm nhục phái Tần Lãnh phải không?
- Tam Nhỡn Tỷ Ni đừng có giở phái Tần Lãnh ra để dọa nạt tiểu sinh làm chi! Không dọa nạt nổi đâu! Nhưng các người đã đính ước vào Tết Đoan Ngọ ở trên núi Ngao Sơn rồi, sao bây giờ bà còn ra tay tấn công lén, trong lúc tiểu muội của tại hạ đang lâm nguy. Như vậy mà cũng tự nhận là một nhân vật có tên tuổi ở trên giang hồ hay sao?
Lão ni tức giận quá hoá cười, và đỡ lời:
- Tiểu tử khỏi cần nói nhiều, hãy tiếp thử mấy thế kiếm của ta xem sao!
Bà ta vừa nói xong đã múa kiếm nhằm đầu Thanh Lam tấn công xuống.
Thanh Lam một tay ẵm Lan nhi, chỉ sợ đối phương đâm phải nàng, nên vừa ra tay đã dùng ngay “Truy Hồn bát kiếm” mà bảo vệ lấy bản thân với Lan nhi. Đồng thời, chàng nhún chân một cái đã nhảy ra ngoài xa bảy tám thước.
Tam Nhỡn Tỷ Ni cũng cười nhạt nói tiếp:
- Thì ra ngươi cũng chỉ có một chút tài mọn đó thôi!
Nói xong bà ta lại xông lên tấn công tới tấp. Nếu võ công của Thanh Lam không tiến bộ thì có lẽ không chống đỡ nổi và hơn nữa, tay trái của chàng đang ẵm Lan nhi, nên thân hình vẫn chậm chạp hơn. Nhưng chàng vẫn đấu ngang tay với Tam Nhỡn Tỷ Ni, cao thủ hữu hạng của phái Tần Lãnh. Như vậy, chàng cũng cảm thấy rất tự hào.
Thanh Lam giở “Truy Hồn bát kiếm” ra đối địch, tuy không thấy thất bại nhưng cũng ngạc nhiên hết sức. Bây giờ chàng chỉ còn có một thế kiếm pháp rất lợi hại, nhưng nắm chắc phần thắng, có thể đẩy lui được đối phương, đó là Càn Khôn Nhất Kiếm. Nhưng chàng nghĩ đến, nếu mình không gặp Côn Luân lão nhân thì những tài ba mình học được của sư môn, chẳng lẽ không thể nào hành tẩu được trên giang hồ hay sao?
Huống hồ thế kiếm này, nếu không gặp cường địch, thì không bao giờ giở ra. Nay chàng không coi Tam Nhỡn Tỷ Ni là một cường địch, nên chàng mới không chịu giở thế kiếm độc kia ra là thế.
Sở dĩ chàng đang bối rối, không biết nên đối xử ra sao, thì chàng bỗng nghĩ tới trận đấu giữa vợ chồng Thiên Lang với Vương Ốc Tản Nhân, và chàng nhận thấy những thế võ của họ đẹp tuyệt.
Không hiểu tại sao, chàng bỗng giở ra được một thế kiếm rất huyền ảo, nhằm đối thủ tấn công luôn.
Tam Nhỡn Tỷ Ni không ngờ Thanh Lam lại có thế kiếm kỳ lạ như vậy? Bà ta đã nhận ra thế kiếm này của chàng không phải là thế kiếm của phái Không Động, nhưng vẫn phải giơ kiếm lên chống đỡ. Chỉ nghe thấy kêu:
“Coong”
Cả hai người lui ngay về phía sau.
Trong lúc hai người đang ngẩn người ra nhìn nhau, thì trên đại điện đã có một người xuất hiện. Người đó là một người đàn bà trung niên, tuổi trạc năm mươi, mặt gầy gò, mặc quần áo vải, lưng đeo cây Ngọc Như ý. Bà ta chính là Thiên Hồ, người trong nhóm Thác Thành song hung.
Thanh Lam đã trông thấy rõ là bà ta rồi, liền tiến lên khẽ gọi:
- Bá mẫu tới vừa lúc lắm!