Sống như Tiểu Cường

Chương 74

Lý Dương hốt hoảng mở túi, bà ta nhìn đống tiền rồi thắc mắc với tôi: "Sao vậy ạ?"

Tôi hừ lên một tiếng: "Ở giữa những tập tiền hầu hết đều là tiền giả."

Lý Dương giật mình, bà ta lật lật trong túi lôi một tờ tiền ra xem, mặt bắt đầu lấm tấm mồ hôi vì bà ta cũng nhận ra rằng đó là tờ tiền giả.

Bà ta lắp bắp trong mồm: "Sao lại có thể thế này, làm gì có chuyện này được chứ?"

Chúng tôi lạnh nhạt nhìn bà ta, bỗng Lý Dương nói: "Có sự nhầm lẫn! Đúng là có sự nhầm lẫn! Tôi không biết xảy ra vấn đề này từ khâu nào, chắc chắn tôi sẽ bù đắp lại cho các vị."

Bà ta vừa nói vừa lôi điện thoại ra, tôi đang định mở lời ngăn bà ta lại thì bà ta đã đi đến cửa phòng và đứng ngoài hành lang gọi điện thoại.

Tiểu Thuý hỏi nhỏ tôi: "Anh Tiểu Cường, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Tôi nói: "Chúng ta cứ đúng kế hoạch mà làm, đợi bà ta gọi điện xong chúng ta sẽ lập tức bỏ đi, ít nhất là chúng ta cũng an toàn cho đến trước khi công bố kết quả đấu thầu, sau đó chúng ta tính tiếp."

Một lát sau, Lý Dương từ ngoài bước vào trong phòng, bà ta nở ngay nụ cười nói với chúng tôi: "Tôi đã gọi người đem tiền đến, tôi đảm bảo lần này sẽ không có vấn đề gì."

Tôi thầm nghĩ trong lòng, số tiền này tuyệt đối không được nhận thêm một lần nữa, tôi cười nhạt đáp: "Cầm tiền? Chúng tôi không muốn rơi vào rắc rối này một lần nào nữa."

Tôi nói với Tiểu Thuý: "Chúng ta đi thôi em!"

Lý Dương vội vàng tiến lên định kéo tôi và Tiểu Thuý lại, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng rời khỏi quán trà. Ra đến cửa tôi thở phào một hơi thật dài, mọi việc dường như diễn ra suông sẻ hơn mức tưởng tượng, vậy là đã xử lí ổn thoả chỗ tiền đút lót ấy.

Trong một thời gian ngắn có lẽ bà ta sẽ không tìm đế làm phiền chúng tôi, tôi vui hớn hở, còn Tiểu Thuý mặt mũi sầm sì, tôi biết nó nghĩ gì bèn nói: "Tiểu Thuý, nếu lần này em không giúp đỡ nhà Tiểu Nguyệt lỡ Tiểu Nguyệt có gặp rắt rối gì thì anh nghĩ sau này em cũng sẽ bị dằn vặt."

Tiểu Thuý chu mỏ lên cãi lại: "Em chẳng việc gì phải dằn vặt! Tốt nhất là họ huỷ hoại nhan sắc của Tiểu Nguyệt đi."

Nó nói tiếp: "Nhưng Tiểu Nguyệt có bị huỷ hoại nhan sắc hay không thì khác biệt cũng chẳng đáng là bao."

Tôi bật cười, vui vẻ đá một cái hộp lon bị người ta vức ra ngoài đườn, cái lon bắn vào tường và bật trở lại, tôi quay người né, trong ánh sáng lờ mờ tôi bỗng nhìn thấy một bóng người vừa thoắt chạy phía sau chúng tôi rồi trốn trong một cửa hàng.

Tôi bước thêm vài bước nữa, mấy lần vô tình giả bộ quay lại phía sau nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi hỏi Tiểu Thuý: "Em có cảm giác là có ai đó đang theo sau bọn mình không?"

Tiểu Thuý nói: "Có đấy, khi nãy em cũng có cảm giác kẻ nào đó đang ngấm ngầm đi theo mình."

Xem ra không phải tôi đa nghi rồi, tôi nói nhỏ với Tiểu Thuý: "Tiểu Thuý, mình không nên về thẳng nhà, không thể để bọn chúng biêt chỗ ở củ chúng ta." Tiểu Thuý khẽ đồng ý.

Tôi và Tiểu Thuý rảo bước nhanh, lại vòng vèo qua mấy con phố, đã ra đến vùng biên của thành phố, đường phố càng lúc càng trống trải. Tôi quay lại nhìn, quả nhiên phía sau óc bốn vị cơ bắp, trong lòng tôi bỗng thấy ân hận quá, lúc đầu Tứ Mao đòi đưa chúng tôi đi nhưng tôi sợ nó ăn nói lung tung nên không cho nó đi cùng, nếu có nó ở đây chúng tôi sẽ đánh lại ngay.

Mấy kẻ phía sau hình như chẳng cần quan tâm chúng tôi có phát hiện ra bọn chúng hay không, vẫn giữ một khoảng cách không xa cũng chẳng gần với chúng tôi. Phía trước có một chiếc xe tải lớn đang chuẩn bị lăn bánh, tôi và Tiểu Thuý chạy thục mạng rồi hét lên với nói: "Tiểu Thuý, mình đuổi theo chiếc xe tải kia thôi!"

Mấy kẻ phía sau phát hiện ra chúng tôi đột nhiên bỏ chạy liền đuổi theo, tôi và Tiểu Thuý càng lúc càng nhanh. Chiếc xe tải trước mặt vừa lăn bánh không lâu nên tốc độ cũng không nhanh lắm, chúng tôi bám vào thành sau của xe, chân dẫm lên thanh sắt thò ra sau xe. Bốn tên kia cũng không bỏ cuộc vẫn miệt mài đuổi theo, chỉ có điều chiếc xe chạy nhanh dần lên, nhìn thấy được khoảng cách đang xa dần.

Thêm một lúc nữa, dường như mấy kẻ đuổi theo đã kiệt sức nên cũng không đuổi theo nữa, khoé miệng tôi lộ ra một nụ cười, Tiểu Thuý vui vẻ nói với tôi: "Anh Tiểu Cường, anh giỏi thật đấy, đến thế rồi mà bọn chúng vẫn để chúng ta chạy mất."

Tôi khiêm tốn nói với nó: "Có gì đâu, tại bọn chúng ngốc đấy chứ." Tôi bật cười đắc chí, đợi lát nữa về tôi lại có thể tự hào kể cho Tứ Mao và Tiểu Nguyệt về câu chuyện nguy hiểm đầy kịch tính này. Bọn nó sẽ phải nhìn tôi bằng con mắt khâm phục, tuy không nói ra nhưng trong lòng thế nào cũng tự hào vì có người bạn như tôi.

Tôi cứ nghĩ ngợi miên man, tay bám vào thành chuẩn bị nhảy vào thùng xe, cứ vắt vẻo ngoài xe mãi thế này rất nguy hiểm, tôi thò được cái đầu vào thì trong xe cũng có một cái đầu thò ra.

Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh và đầy nước mắt nhìn tôi chằm chằm. Nếu nói tai to là tượng trưng cho sự phúc hậu thì chủ nhân của đôi mắt này là người rất có phúc vì đôi tai cực kỳ to, lại khẽ vẫy vẫy, một làn gió nhẹ thoảng đến.

Tai người không thể phe phẩy như quạt được, vì thế nó không phải là người, đó là một con lợn. Hoá ra chiếc xe tải này chở lợn, tôi suỵt suỵt mấy tiếng mà con lợn vẫn tò mò nhìn tôi, rồi nó bỗng kêu ủn ỉn, tôi khẽ nói: "Ngoan nào, đi ra đi."

Gần đây tôi làm được không ít việc tốt nên sức hấp dẫn cũng tăng lên đáng kể, thậm chí cả con lợn cũng không nỡ rời, nó lại kêu lên ủn ỉn, nó hít hít cái mũi rồi bỗng dưng dùng lưỡi liếm mặt tôi một cái. Tôi thấy ghê quá, vội đưa tay xua nó đi, đúng lúc đó xe lên một con dốc, hình như đâm phải một vật gì đó nên xe xóc mạnh một cái, tay kia của tôi không bám được vào thành xe nên tôi rơi khỏi chiếc xe đang chạy.