Sống như Tiểu Cường

Chương 63

Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt quay về nhà, dạo này Tiểu Nguyệt buộc phải ở cạnh chúng tôi trong một thời gian dài vì Lý Dương có thể liên lạc với nó bất cứ lúc nào. Chúng tôi phải căn cứ theo tình hình cụ thể để lập tức bố trí kế hoạch tiếp theo. Nhưng lần này, sau khi Lý Dương liên lạc với Tiểu Nguyệt chúng tôi không định để bà ta phải chờ đợi nữa, việc này cũng giống như người đẹp từ chối lời cầu hôn của trang nam tử vậy. Lần đầu từ chối sẽ chứng tỏ mình là người cao giá, lần thứ hai từ chối càng cho thấy mình cao giá hơn. Nhưng nếu lần thứ ba mà từ chối, chàng trai kia có thể sẽ bỏ đi.

Cho nên sự không tự nhiên vừa phải sẽ làm tăng giá trị của bạn, nhưng mất tự nhiên quá sẽ thành ngốc nghếch. Mà nếu Lý Dương không lay chuyển được chúng tôi, bà ta sẽ tìm đường khác để làm thân với Trưởng phòng Lưu, lúc đó chúng tôi lại trở vể tay trắng.

Tiểu Nguyệt tính tình hiếu động, suốt ngày lôi kéo Tứ Mao và Tiểu Thuý đánh bài. Lúc đầu nó cũng rủ tôi, nhưng tôi suy đi tính lại quyết định không tham gia, vì kỹ thuật đánh bài của tôi quá cao. Mấy kỹ xảo nhìn trộm bài, tráo bài ngay cả kẻ chuyên nghiệp như Tiểu Thuý cũng khó mà phát hiện ra được. Họ đều là bạn tôi cả, đánh bài với họ không nên ăn gian, nhưng kiềm chế khả năng siêu phàm của mình là một việc làm hết sức đau khổ, vì tình bằng hữu tôi đành phải từ chối.

Không nằm ngoài dự kiến, điện thoại của Lý Dương đã gọi đến. Chúng tôi cùng túm tụm lại, Tiểu Nguyệt cầm điện thoại làm bộ như không biết gì hỏi: "A lô, ai đấy?" Thật ra Tiểu Nguyệt có số điện thoại của Lý Dương. Họ nói chuyện qua lại vài câu tôi đã thấy giọng điệu của Tiểu Nguyệt rất chuyên nghiệp, rất giống họ hàng của sếp, đó chính là kiểu nhờ người khác làm gì thì cung cung kính kính, người khác mà nhờ vả gì thì giọng điệu nhạt nước lã.

Có lẽ Lý Dương hỏi chuyện con gái Trưởng phòng Lưu.

Tiểu Nguyệt nói vào trong điện thoại: "Chị tôi vừa hay cũng đang ở đây, bác nói chuyện trực tiếp với chị ấy luôn nhé!"

Nó cố ý gọi với ra phía xa: "Chị họ, đến nghe điện thoại này!"

Tiểu Thuý dừng một lúc rồi nghe điện, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt lần trước nói: "Ai đấy? Có việc gì không?"

Tôi ghé tai vào cạnh cái điện thoại, bên trong đang truyền đến giọng Lý Dương, bà ta nịnh nọt nói với Tiểu Thuý "Cô Lưu, tôi là Lý Dương bên công ty vật liệu xây dựng Tam Tân đây mà! Tôi muốn có cơ hội đến thăm cô và lệnh tôn, không biết có tiện không?"

Tiểu Thuý vẫn rất khách khí đáp: "Không tiện, bố tôi và tôi đều rất bận."

Lý Dương nói: "Cô Lưu, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hẹn ông Trưởng phòng ra nói chuyện một chút. Cô xem lúc nào có thể được, tôi không làm mất nhiều thời gian của ông và cô đâu ạ."

Tiểu Thuý đáp lời bà ta: "Có việc gì bác cứ nói trực tiếp qua điện thoại đi."

Lý Dương hơi lúng túng, bà ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Cô Lưu, tôi muốn hỏi một chút về dự án mời thầu, công ty chúng tôi là công ty nhất nhì trong thành phố, nếu như..."

Tiểu Thuý bỗng ngắt lời Lý Dương, "Những việc thế này bố tôi làm đúng nguyên tắc, bác không phải lo đâu, nhưng tôi nghe nói công ty bác làm ăn cũng không đàng hoàng lắm thì phải? Thường xuyên nợ hàng thanh toán của mấy cửa hàng nhỏ."

Cuối cùng Tiểu Thuý cũng đã nói thẳng ra những gì chúng tôi định nói, bên kia đầu dây than nghèo kể khổ: "Cô Lưu, cô hiểu nhầm rồi, công ty chúng tôi có những lúc khó khăn về tiền mặt nên chỉ tạm thời lùi lại vài ngày thôi."

Tiểu Nguyệt thầm chửi bà ta: "Gì mà chậm chỉ vài ngày, quỵt của nhà em một năm nay rồi. Bà ta thường vung tiền mua nhà mua xe, nhưng tiền của người khác thì không trả." Tôi cười nhắc nó cẩn thận một chút.

Lý Dương lại nói: "Nhưng hiện nay tiền mặt của công ty đã chu chuyển đến, hay là ngày mai tôi viết phiếu gửi trả được không? Tôi cử người đến đón hai người, nhân tiện đến tham quan công ty của chúng tôi luôn."

Tiểu Thuý nói với Lý Dương "Bác cứ trực tiếp chuyển khoản luôn đi, chúng tôi không qua lấy đâu."

Lý Dương đáp: "Cô Lưu, tôi có mấy việc muốn gặp cô để trình bày, nhân tiện gửi cô chút quà nhỏ."

Tiểu Thuý dừng lại nhìn tôi, tôi biết Tiểu Thuý định hỏi tôi xem có đến công ty Lý Dương một chuyến không. Tôi cảm thấy Lý Dương hình như vẫn muốn tìm lý do gặp mặt con gái ông Lưu, nếu không bà ta hoàn toàn có thể chuyển tiển bằng tài khoản. Tôi nói thầm với Tiểu Thuý: "Bảo với bà ta chúng ta qua bên đó cũng được."

Tiểu Thuý làm bộ như nghe thấy có quà nên giọng điệu đã ôn hoà hơn. Nó nói với Lý Dương: "Vậy ngày mai chúng tôi qua công ty bác, không phải sai người đến đâu."

Lý Dương nói: "Vậy sao được ạ? Cứ để chúng tôi đón, chúng tôi biết đường mà." Tôi thấy hơi lo, bà ta cứ nhất định đòi đến thì mọi việc rất dễ bị lộ tẩy.

Tôi nghe Tiểu Thuý nói: "Bà Lý, có một số chuyện có lẽ bà không hiểu, dạo này Uỷ ban làm rất chặt chuyện chống tham ô, hối lộ, mong bà đừng đến hay cử người nào đến gần khu vực nhà tôi, như vậy nhỡ có kẻ tiểu nhân nào đó nhìn thấy lại rêu rao."

Lý Dương phấn khởi cười nói trong điện thoại: "Tôi biết rồi ạ, tôi biết rồi ạ, chắc chắn không đến quấy rầy ông trưởng phòng nữa. Vậy có mấy việc đành phiền cô Lưu, tôi nhất định không quên ơn của cô Lưu đâu ạ." Bà ta lần nữa lại ngầm nhấn mạnh ám hiệu.

Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi Tiểu Thuý, Tiểu Thuý trả lời rất hợp tình hợp lý. Nếu Lý Dương không tiếp cận trưởng phòng Lưu, trong một thời gian ngắn chúng tôi khó mà bị bại lộ.

Tiểu Thuý và Lý Dương hẹn ngày mai 4 giờ đến công ty vật liệu xây dựng Tam Tân. Tuy vậy lúc này vẫn không thể mất cảnh giác được, ngày mai mới là ngày quan trọng nhất.