Sống như Tiểu Cường

Chương 52

Thang máy dừng ở tầng nơi tôi làm việc, tôi bước ra khỏi thang máy thì gặp ngay Lâm Tiểu Hân đang đi đến. Vừa nhìn thấy tôi, chị ấy vui mừng nói: "Tiểu Cường, đang định tìm em nhờ giúp một tay đây, hôm nay em có rảnh không?"

Tôi đáp lời chị: "Hôm nay em cũng không có nhiệm vụ gì cụ thể."

Chị nói: "Vậy tốt rồi, hôm nay em cùng chị đi mua một ít đồ nhé!"

Tôi hơi ngần ngừ, trong giờ hành chính lại ra ngoài mua đồ, ngộ nhỡ giám đốc Giang có hỏi ...

Lâm Tiểu Hân thấy tôi chần chừ bèn nói: "Chỗ giám đốc Giang em không phải lo, chị sẽ đi tìm cô ấy mượn người, chỉ sợ em có việc gì không đi được thôi."

Vậy thì không có vấn đề gì, con gái của ông Chủ tịch tìm giám đốc Giang để mượn người hẳn là quá đơn giản rồi.

Cảm giác của tôi với Lâm Tiểu Hân thật tế nhị. Trước khi biết mối quan hệ của chị, tôi có cảm giác rất gần gũi, sau khi biết chị ấy chính là chị ruột mình thì cảm giác gần gũi ấy lại tăng thêm một bậc. Nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một cái gì đó, tôi chỉ cảm thấy chị ấy vừa vời vợi trên cao lại vừa dung dị gần gũi chứ tôi không hề coi chị ấy là chị ruột của mình. Nhiều lúc tôi thấy vị trí của chị trong lòng tôi không bằng Tứ Mao, bởi giữa chúng tôi có một khoảng cách không thấy được, có thể do thời gian 20 năm xa cách, cũng có thể do hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng tôi vẫn sẵn lòng giúp đỡ chị ấy cho dù những gì tôi có thể giúp Tiểu Hân chỉ là những thứ vặt vãnh.

Tiểu Hân cười với tôi một cách bí hiểm: "Hôm nay đi dạo phố với chị là chị phải nhờ em xách đồ đấy."

Tôi đáp: "Không vấn đề gì, xách đồ là sở trường của em rồi."

Cả buổi sáng tôi quanh quẩn cùng Tiểu Hân bên mấy cửa hàng đồ dùng trong thành phố. Thảo nào mà chị ấy cứ úp úp mở mở, lần trước tôi đã nhìn thấy bạn trai chị ấy trong ảnh, lần này bạn trai chị đi công tác nên chị ấy lôi tôi đi cùng để mua đồ đạc chuẩn bị cho đám cưới.

Tôi xách đống đồ đi theo sau Tiểu Hân, tôi hỏi: "Chị Tiểu Hân, khi nào chị cưới?"

Chị ấy cười trong hạnh phúc đáp lời tôi: "Hai tháng nữa, lúc đó Tiểu Cườn nhất định phải đến nhé!"

Tôi chợt nghĩ đến mẹ, nếu mẹ biết chuyện này chắc chắn mẹ sẽ vui lắm.

Đồ cũng đã mua được tương đối, chúng tôi vội quay trở về, lúc sắp đi qua chỗ chúng tôi ở, trời đột nhiên tối sầm lại, mưa to đến bất chợt mà trên đường không tìm nổi một chiếc xe trống.

Chúng tôi chạy vội trên đường, tôi nói với chị: "Chị Tiểu Hân, đằng trước là chỗ em ở, hay chị em mình vào đó tránh mưa đi!"

Tôi đã chạy đến bên dưới gác, lại thấy hơi hối hận vì đưa chị ấy đến đây, nếu như mẹ nhìn thấy chị ấy ngộ nhỡ mẹ không kìm nén được bản thân? Chị ấy theo tôi lên gác, ngó nghiêng tứ phía, đống đồ đạc ngổn ngang ở hành lang, những bức tường lâu ngày không quét vôi in đầy những tít quảng cáo, sắc mặt Tiểu Hân có đôi chút sầm lại, chắc chắn chị ấy không nghĩ nơi tôi ở lại có thể tồi tàn đến thế. Lên trên gác, cửa phòng đang khép, tôi đẩy cửa, mẹ đang ngồi nhặt rau, tôi khẽ gọi bà.

Mẹ ngoái lại nhìn thấy Tiểu Hân theo sau tôi lặp tức ngắc ngứ không nói nên lời.

Tiểu Hân cười chào mẹ, mẹ như tỉnh mộng nói với Tiểu Hân: "Nhuận Nhi, xem con kìa, ướt sũng cả rồi, để mẹ đi lấy khăn cho con."

Mẹ cuống cuồng chạy về phòng mình đem đến một chiếc khăn bông màu hồng mà mẹ lúc nào cũng tiếc không dám dùng rồi nói với Tiểu Hân: "Nhuận Nhi, để mẹ lau cho con nhé!"

Tiểu Hân hơi ngại ngùng nhưng không từ chối.

Bàn tay mẹ nhẹ nhàng lướt qua trên mái tóc Tiểu Hân, tôi nghĩ mẹ đã đợi cơ hội này từ lâu lắm rồi. Mẹ lau thật cẩn thận, từng chút từng chút một, mẹ chắc chắn cũng không muốn lau nhanh vì như thế bà có thể vuốt ve con gái mình thêm một lúc, nhưng bà sợ lau lâu quá con gái sẽ bị lạnh.

Tóc đã long xong, Tiểu Hân cảm ơn mẹ, bà cứ nhìn chằm chằm chị ấy.

Tôi sợ mẹ không kìm nén nổi nên kể cho mẹ nghe về chuyện Tiểu Hân sắp kết hôn.

Mẹ nói với chị Tiểu Hân: "Nhuận Nhi, thế thì mẹ phải chúc mừng con rồi!"

Tôi biết trong thâm tâm mẹ mừng lắm nhưng không thể tỏ ra quá hân hoan được.

Tiểu Hân khách khí nói với mẹ: "Dì à, nếu dì có thời gian thì đến dự hôn lễ của con nhé!"

Mẹ đáp: "Nhất định rồi."

Tuy chỉ là một câu khách khí không thể coi là thật, nhưng trong lúc này mẹ thấy lòng mình hạnh phúc biết bao.

Tiểu Hân bị dính mưa lạnh hơi run, mẹ vội đi rót một cốc nước nóng mang đến trước mặt Tiểu Hân rồi chăm chú nhìn chị uống từng uống từng ngụm nước.

Tôi ngồi trong góc phòng, nhìn mẹ và chị Tiểu Hân. Tôi cũng không biết liệu mẹ và chị còn duyên mặt đối mặt một lần nữa như thế này không. Có thể đây là lần cuối cùng nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành một hồi ức đẹp của mẹ.

Cuộc sống giống như một vòng tròn vẽ bằng tay, không bao giờ có một vòng tròn hoàn hảo. Việc chúng ta có thể làm là hãy vui vẻ chấp nhận cái vòng tròn không hoàn mĩ đó mà thôi.