Sống như Tiểu Cường

Chương 20

Tôi, Tứ Mao và Tiểu Thuý bị người ta đuổi ra khỏi nhà hàng, Tứ Mao có vẻ hơi ngượng một chút, tuy mới được nửa bữa nhưng tôi đã rất no rồi, thậm chí còn hơi tức bụng, tôi nghĩ Tiểu Thuý cũng thế, nhưng xem ra Tứ Mao vẫn còn đói.

"Tứ Mao!" tôi gọi, Tứ Mao quay lại.

Tôi giải thích với cậu ta: "Thật ra đây chỉ là nhầm lẫn nhỏ thôi mà, mình cũng không ngờ phạm nhân bị tử hình mà người nhà lại làm mấy chục mâm cỗ thế này."

Tình hình ban nãy thật nguy hiểm, lúc có mấy anh hùng hảo hán xông lên định cho chúng tôi một trận, người phụ nữ kia đã ngăn lại, bà ta nói: "Hôm nay là tang lễ của con trai ta, lần sau mà để ta nhìn thấy chúng mày thế nào ta cũng đem nướng."

Tứ Mao thở dài, lúc bị đuổi ra cậu ta đang gặm cái móng giò thứ tư, thật đau xót khi miếng ăn trong miệng còn bị giằng ra.

Tiểu Thuý sống ở phía Đông thành phố, tôi nói với con bé: "Tiểu Thuý, khả năng diễn xuất của em khá tốt, từ nay anh em mình cùng kết hợp làm ăn nhé!"

Tiểu Thúy đáp: "Vâng ạ, em thấy một mình thân cô thế cô làm ăn cũng khó!"

Tôi thấy rất vui, đây đúng là sự kết hợp hoàn hảo! gọi là "độc biển bất như chúng biển" (một người lừa không bằng số đông cùng làm).

Nghề của bọn tôi cũng giống nhiều ngành nghề khác, đòi hỏi làm việc tập thể, đội ngũ càng lớn mạnh càng tốt, diễn viên càng đông càng lợi thế, tiếng tăm cũng lừng lẫy hơn, ngày nay hầu hết mọi người đều giỏi làm ăn buôn bán, cho nên cứ nói dối đến nghìn lần thì lúc đó giả cũng sẽ thành thật.

Tôi và Tứ Mao trở về khu trọ, tôi nằm dài trên giường, chẳng biết Tứ Mao chạy đâu, gió thổi tung mấy tờ giấy dán chỗ cửa kính vỡ bay loạt xoạt.

Tôi đang nghĩ không biết có phải thằng khỉ ăn chưa no nên lại ra ngoài đi kiếm cái gì đó ăn rồi không. Hy vọng hắn có chút lương tâm, lát nữa cũng mang về cho tôi ít đồ ăn, miễn không phải món phao câu gà khoái khẩu của cậu ta là được.

Khá lâu sau, Tứ Mao từ ngoài bước vào, mặt mày rạng rỡ, xem ra cái dáng vẻ này là ăn uống rất no say rồi đây, tôi dò xét, hy vọng cậu ta đang giấu trong người cái đùi gà hay một món gì đó.

Kết quả là cậu ta lôi ra mấy trang giấy, tôi tò mò nhổm qua xem.

Tứ Mao nói với tôi: "Mình nhờ mấy người bạn cũ làm hộ cậu mấy cái bằng rồi đây này, cậu xem đi."

Tứ Mao đưa qua mấy tấm bằng cho tôi xem, tôi lật xem đúng là có mấy tấm liền, có bằng của Đại học Bắc Kinh, bằng của Thanh Hoa, còn có bằng của nhiều trường đại học nổi tiếng khác, mà ngành học nào cũng có một tấm.

Tứ Mao nói: "Mấy tờ giấy này giờ rẻ như bèo, mình cứ nhiều cho cậu, ngày trước bọn mình bán mười mấy tệ một cái đấy".

"Mười mấy tệ?" Tôi ngạc nhiên, "Lợi nhuận cao đến thế cơ à?".

Tứ Mao đáp: "Gì mà đã gọi là lợi nhuận cao chứ? Có người còn bán loại bằng cấp này mấy chục nghìn tệ một cái, thế mà người ta vẫn tranh nhau mua, người mua móc tiền túi ra mà vẫn thấy mình thật may mắn, sung sướng như đang ở trên thiên đường vậy".

Tôi tiếp tục hào hứng lật đống bằng của mình, bỗng nhìn thấy cả chứng chỉ tiếng Anh cấp 4.

Tôi khen Tứ Mao: "Cậu thật chu đáo quá, cái này cậu cũng làm hộ mình."

Tứ Mao hãnh diện đáp: "Nói gì đến cấp 4, chứng chỉ cấp 6 mình cũng làm luôn cho cậu rồi đấy thôi."

"Thật không?" Tôi xúc động lật tiếp, bên dưới đúng là có cái chứng chỉ tiếng Anh cấp 6, tôi biết mấy thứ này rất có ích, nghe nói có cái chứng chỉ này là tương đương trình độ tiếng Anh của một thạc sỹ.

Con gái dì Quế Hoa cùng mấy chị em nó ra nước ngoài làm ăn mấy năm, trình độ tiếng Anh cũng được cải thiện rất khá, về nước cũng thi được cấp 6, giờ tiền boa cao hơn rất nhiều. Họ còn tổ chức trình diễn hàng trên mạng, và có rất nhiều đàn ông tranh nhau tham gia đăng ký.

Tôi cầm đống bằng cấp, trong lòng phấn khởi nghĩ đến ngày mai cầm chúng đi thi tuyển công việc mới, hoặc tôi có thể bước vào một thế giới mới, hoặc mở ra cho công việc lừa đảo của tôi một chân trời mới.