Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 161: Chương 126: Khám bệnh

Tất cả mọi người đều đi theo Triệu Khánh Dương rời khỏi phòng họp, chỉ có mình Chu Cẩn Du vẫn ngồi yên tại chỗ, bàn tay gõ gõ mặt bàn, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Thư ký Lý Việt cũng rất biết điều không quấy rầy anh, im lặng đứng đợi bên cạnh.

Một hồi sau, Chu Cẩn Du lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi điện thoại.

Thư ký Lý thấy vậy thì âm thầm gật đầu, anh ta biết ông chủ mình không phải người tốt lành gì, bị người khác làm mất mặt trước nhiều người như vậy, nếu không phản kích lại cũng không phải là tính cách của anh.

"Kỳ Kỳ, trưa nay em rảnh phải không, một lát nữa anh tới đón em, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau." Đây là một câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn, anh đang thông báo, chứ không có hỏi cô.

Lý Việt nghe xong xém chút nữa phát khóc, thì ra ông chủ gọi điện thoại cho bà chủ, điện thoại thì chừng nào gọi chả được, cần gì phải gọi vào thời khắc mấu chốt như lúc này! Từ khi nào thì ông chủ của mình đã bị rơi vào bẫy tình rồi, không phải bây giờ anh nên gào thét tìm người đi dạy dỗ tên Triệu Khánh Dương không biết điều kia sao.

Mà bên kia đầu dây điện thoại, bà chủ vừa mới kết thúc xong hai tiết dạy đang ngồi trên ghế uống nước, liền nhận được điện thoại của anh. Vương Tĩnh Kỳ thật buồn bực, cơn gió nào thổi qua vậy không biết, tự dưng khi không anh và cô ở cách xa nhau như vậy, giữa trưa lại gọi đi ăn cơm chung. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, nhiều nhất cũng là tiện đường chở cô về nên cùng đi ăn tối thôi.

"Có chuyện gì sao? Giờ nghỉ trưa ngắn như vậy, anh chạy tới chạy lui sẽ rất mệt đó!" Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày hỏi.

"Không có việc gì thì không thể đi ăn cơm chung với em sao? Vả lại, anh mới là người chạy tới chạy lui, anh kêu em đi với anh, em không được phép bàn ra!" Đại gia Chu mất hứng, ngày nào ở chỗ làm cũng phải xem sắc mặt người khác, muốn tìm vợ yêu của mình để được an ủi một chút, vậy mà cô lại muốn từ chối. Cuộc sống này thật là bất công mà.

Vương Tĩnh Kỳ bĩu môi. Kể từ sau kỳ nghỉ Tết, Chu Cẩn Du đột ngột cầu hôn với cô xong, cô phát hiện Chu Cẩn Du thay đổi rất nhiều, nhất là về phương diện đối xử với cô.

Vốn là anh rất ngang ngược, nhưng ít nhiều cũng có chừng mực, bây giờ càng lúc càng ngang ngược lại thêm ăn vạ, ngay cả thể diện mà cũng không cần. Bình thường mỗi ngày lúc sắp tan tầm đều sẽ gọi điện thoại cho cô, báo trước sẽ đến đón cô, nếu anh có bữa tiệc phải tham gia, cũng sẽ cho tài xế đến đón cô, hoặc là kêu cô đón xe về nhà, lúc có việc riêng anh cũng sẽ dẫn cô theo, cho dù cô không muốn đi cũng không được.

Mấy tháng nay Chu Cẩn Du có dẫn cô đi tiệc họp mặt bạn bè mấy lần, chuyện của hai người hiện tại xem như cũng đã công khai với bạn bè của anh. Mà thái độ của Chu Cẩn Du đối với cô trước mặt bạn anh cũng cực kỳ tự nhiên, làm cho mọi người đều cảm thấy sắp có chuyện vui đến nơi rồi. Những biến hóa này làm cô luống cuống. Cô cảm thấy, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tiến triển như vậy, cô sẽ bị hãm sâu vào trong tình yêu này, không cách nào thoát ra được nữa, nhưng mà hiện tại cô cũng đã không cách nào phản kháng được nữa rồi.

"Ừm, biết rồi." Vương Tĩnh Kỳ yếu ớt nói.

Chính là như vậy, vốn là cô không muốn trưa nay đi ra ngoài, giờ nghỉ trưa chỉ có tổng cộng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, nếu ăn cơm ở căn tin trường học, vậy thì còn có thể ngủ trưa được một giấc. Bây giờ thì hay rồi, ra ngoài ăn cơm, đi tới đi lui, mình cũng mệt mỏi. Nhưng đối với Chu Cẩn Du, cô không thể nào từ chối được.

Chu Cẩn Du nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Hai mươi phút nữa ra cửa chờ anh."

"Hả, không phải anh nói là giữa trưa sao, một lát nữa anh tới em còn chưa tan làm!" Vương Tĩnh Kỳ giảm âm lượng nói chuyện, dáo dát nhìn xung quanh, xem có ai chú ý tới cô hay không, giống như sợ người khác biết cô sắp sửa trốn việc vậy.

"Không sao đâu, cũng sắp đến giờ tan sở rồi, em cứ ra ngoài trước đi, nếu sợ có ai gây khó dễ cho em, bây giờ anh sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng của em để xin phép. Mặc dù bên trường em quản lý nghiêm ngặt, nhưng cũng phải buông lỏng một chút, phải quản lý theo cảm tính, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp với nhau, muốn con ngựa chạy thì cũng phải cho con ngựa ăn cỏ chứ!" Chu Cẩn Du một chút cũng không hề cảm thấy lời nói của anh vô sỉ tới nhường nào.

"Không cần, không cần, anh đừng gọi điện thoại cho hiệu trưởng của em, cứ để em tự xử lý!" Nói đùa, nếu anh thật sự gọi điện thoại, vậy về sau cô cũng không cần đến trường đi dạy nữa.

"Quả thật, đúng là phong thủy luân hồi, lúc trước người khác có năn nỉ anh cũng không làm, bây giờ anh phải cực khổ năn nỉ thật lâu, mà em vẫn muốn từ chối anh!" Gương mặt Chu Cẩn Du hàm chứa ý cười, lắc lắc đầu nói, anh biết rất rõ tính cách nhát gan của cô gái kia.

Đừng thấy bình thường cô nói chuyện với anh hay giương nanh múa vuốt, lúc cô về nhà họ Chu cùng với anh, cũng biểu hiện như không sợ hãi chút nào, kỳ thực lúc cô đối mặt với người khác thì nhát gan như con thỏ ấy. Thí dụ như lão yêu bà ở chỗ làm của cô, anh đã nghe cô nghiến răng nghiến lợi kể rất nhiều về chuyện cô bị lão yêu bà khi dễ, vậy mà khi anh vừa nói muốn ra mặt giúp cô, xử lý cái người kia, cô liền xìu xuống, nói cái gì mà không cho anh nhúng tay, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói là cô cũng có điều sai sót, không thể đổ tất cả mọi chuyện lên người khác được vân vân và vân vân.

"Ha ha, không phải là em sợ phiền phức đến anh sao! Anh toàn nghĩ đến chuyện lợi ích cao cả của nhân dân, làm sao em có thể đem chút chuyện vặt vãnh này ra mà quấy rầy anh được, tự em xử lý là tốt rồi!" Vương Tĩnh Kỳ nịnh bợ.

Lúc này Chu Cẩn Du đã cầm điện thoại đi tới thang máy: "Được rồi, mười lăm phút nữa nhớ ra!" Anh nói xong cúp điện thoại, đi vào thang máy.

Lý Việt từ nãy giờ vẫn luôn theo sát anh, thấy lãnh đạo cuối cùng cũng cúp điện thoại, bây giờ mới nhắc nhở: "Thị trưởng, bên Bảo Hàng vẫn đang chờ điện thoại của chúng ta..."

Bây giờ mới đúng là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, Bảo Hàng làm việc có được hay không, anh không thèm để ý một chút nào, kỳ hạn công trình chỉ cần kéo dài hơn dự kiến một ngày thôi, thì số tiền tổn thất cũng thật sự là không hề nhỏ.

Chu Cẩn Du nhìn con số trên thang máy giảm giần, bớt chút thì giờ quay qua liếc anh ta một cái: "Không cần, mấy chuyện cỏn con này mà bọn họ không xử lý được, thì cũng không cần ra ngoài làm ăn gì nữa."

Tại sao anh lại tự tin như vậy? Bởi vì anh tin tưởng anh em của mình. Chút chuyện nhỏ này trong mắt Chu Vận Hàng không là cái gì cả. Hơn nữa, hôm nay anh còn có chuyện rất quan trọng có được không.

"Đinh..." Cửa thang máy mở ra, Chu Cẩn Du dẫn đầu đi ra ngoài, mở cửa ngồi vào xe.

Lý Việt nghe anh nói như vậy, trong lòng cũng thả lỏng. Anh ta vô cùng mù quáng sùng bái Chu Cẩn Du, chỉ cần nghe Chu Cẩn Du nói không sao, vậy chính là không có sao hết. Sự sùng bái này của anh ta cũng đã được xác minh qua rất nhiều chuyện đã xảy ra rồi.

Bên này Vương Tĩnh Kỳ cúp điện thoại xong, giống như tên ăn trộm lén lén nhìn mọi người trong văn phòng, thấy mọi người đều đang làm việc của mình, không ai chú ý đến cô, lúc này tâm trạng cô mới được thả lỏng.

Mỗi lần cô nói chuyện điện thoại với Chu Cẩn Du xong, cô đều cảm thấy chột dạ, mặc dù cô cố gắng không để lộ ra tin tức gì rồi, nhưng cô vẫn sợ bị người ta bắt được gian tình.

Cô lén lút lấy túi xách, sau đó suy nghĩ một chút, lấy ví tiền ra, nhét túi xách lại vào trong ngăn tủ, rồi bỏ ví tiền vào trong túi quần, đứng lên đi ra ngoài. Nếu là trốn đi, vậy thì không cần quá phô trương.

Bây giờ nếu có ai nhìn thấy cô như vầy, thì cũng chỉ nghĩ là cô đi vệ sinh.

Vả lại, cô tan làm trước có nửa tiếng, làm sao sẽ bị người khác phát hiện được.

Vương Tĩnh Kỳ mang tâm lý cầu may, lén ra ngoài.

Cô che che giấu giấu ra khỏi cổng trường, đi tới chỗ cũ, không tới hai phút sau, liền nhìn thấy chiếc Audi của Chu Cẩn Du.

Xe vừa dừng lại, cô đã nhanh chóng nhảy lên.

"Em có thể cẩn thận một chút được không hả, chờ xe dừng hẳn lại rồi lên không được sao!" Chu Cẩn Du thấy cô đột ngột nhảy lên xe liền hốt hoảng, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

"Không sao, anh đừng có chuyện bé xé to làm người ta chê cười!" Vương Tĩnh Kỳ ổn định chỗ ngồi xong nói với Chu Cẩn Du. Phía trước còn có người ngoài, ý bảo anh nên thu liễm một chút.

Chu Cẩn Du hung hăng lườm cô một cái, sau đó trầm giọng nói: "Lái xe."

Xe quẹo một vòng hòa vào con đường tấp nập.

"Trưa nay chúng ta nên đi ăn ở gần đây thôi, nếu không thời gian quá ít, chỉ sợ phải ăn vội vàng." Vương Tĩnh Kỳ đưa ra đề xuất hy vọng lãnh đạo sẽ tiếp nhận.

Chu Cẩn Du giữ im lặng, thư ký và tài xế ngồi phía trước đương nhiên cũng giữ im lặng theo.

"Trưa nay chúng ta đi đâu ăn vậy?" Vương Tĩnh Kỳ lại lên tiếng hỏi.

Chu Cẩn Du vẫn không nói lời nào.

Vương Tĩnh Kỳ có ngu cũng biết là người đàn ông này lại đang giận dỗi, cô nhìn hai người ngồi phía trước, sau đó lén lút kéo tay Chu Cẩn Du qua.

"Ông xã à, trưa nay chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?" Cô nói rất nhỏ, trên cơ bản là thì thầm vào tai Chu Cẩn Du, trong lời nói còn có chút làm nũng.

Đó là chiêu thức thần kỳ để đối phó với Chu Cẩn Du mà Vương Tĩnh Kỳ tổng kết lại được. Anh là một người đàn ông trưởng thành, nhưng anh chỉ thích bộ dạng như cô bé này của cô thôi. Kêu vài tiếng ông xã, nũng nịu một chút là anh lại mềm lòng.

Bây giờ cũng vậy, gương mặt âm trầm của Chu Cẩn Du hơi nghiêng qua nhìn cô, hừ một tiếng.

Khóe miệng Vương Tĩnh Kỳ giật giật, ngây thơ như vậy, thật hết nói nổi.

"Bây giờ không đi ăn cơm."

"Vậy chúng ta đi đâu đây, trưa nay có việc gì sao?" Vương Tĩnh Kỳ suy đoán.

"Ừ, chúng ta đến bệnh viện." Chu Cẩn Du xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy chiếc xe đã quẹo vào bãi giữ xe của bệnh viện.

"Đến bệnh viện? Để làm gì? Anh không khỏe sao?" Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc một lúc, ngay lập tức liền nghĩ đến khả năng anh cảm thấy khó chịu trong người.

"Thị trưởng, đã đến nơi rồi." Xe dừng lại, Lý Việt xuống xe mở cửa sau ra.

Lúc nãy ờ trên đường, Chu Cẩn Du đã bảo anh ta gọi điện thoại liên hệ với bệnh viện, kêu bọn họ chuẩn bị, giữa trưa sẽ có phó thị trưởng thành phố D ghé qua.

Chu Cẩn Du không trả lời câu hỏi của cô, xuống xe, thuận tay kéo theo cô xuống, sau đó sải bước đi vào trong bệnh viện.

"A, anh đi chậm một chút, từ từ thôi, rốt cuộc là làm sao vậy, anh bị bệnh à?" Vương Tĩnh Kỳ đuổi theo ở phía sau, trong lòng vẫn luôn lo lắng, muốn ngay lập tức biết được bây giờ anh đang không thoải mái ở chỗ nào.

Không ngờ Chu Cẩn Du cũng thật sự đi chậm lại cùng tốc độ với cô.

"Đừng có đoán mò, không phải là anh." Chu Cẩn Du nhìn cô, quyết định nhân nhượng thêm cho cô một chút.