Editor: Calcium
Buổi tối hai hôm sau, Tống Hinh gọi điện thoại mời rủ Dung Tuân hôm sau đi ăn trưa, bữa này chỉ có hai người không có Ninh Phong.
Dung Tuân đồng ý, hơn nữa còn sớm chuẩn bị, muốn bản thân thoạt nhìn chỉn chu một chút. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp mẹ Ninh sau khi Ninh Phong come out với người nhà, cảm xúc có hơi khác những lần trước.
Lúc này mẹ Ninh lái xe đến trường đón Dung Tuân, sau đó hai người tới một nhà hàng ăn tại gia đã đặt trước. Mẹ Ninh vẫn đối đãi với Dung Tuân thân thiết như thường ngày, cũng không nhắc gì gì tới chuyện Ninh Phong đã come out với bà, tựa hồ chuyện này sau khi đã tiếp nhận thì không cần thiết phải nhắc tới nữa, so với việc này thì hai đứa nhỏ sống thật tốt mới là điều bà đang quan tâm nhất.
Dọc đường đi, mẹ Ninh hỏi Dung Tuân về tình hình học tập gần đây, bao gồm cả việc học ở trường và theo học Ân Hạo. Dung Tuân đều ngoan ngoãn trả lời. Hôm qua bà cũng đã gọi cho Ân Hạo để tìm hiểu tình hình học tập của Dung Tuân. Ân Hạo không nói gì nhiều, chỉ bảo cần phải luyện tập thêm. Đối với Ân Hạo, anh ta không phê bình Dung Tuân đã là lời khen tốt nhất rồi, có thể thấy rằng anh ta tương đối hài lòng với Dung Tuân.
Tống Hinh vẫn như thường lệ đặt một phòng riêng, vì không phải cuối tuần, nhà hàng không đông người lắm, đồ ăn cũng được đưa lên nhanh hơn.
"Đói bụng chưa? Nhanh ăn đi. Có hai chúng ta thôi, con đừng khách khí." mẹ Ninh mỉm cười múc một chén canh cho Dung Tuân.
"Vâng, cảm ơn cô ạ." Dung Tuân tiếp nhận canh, uống mấy hớp trước. Đồ ăn của nhà hàng này nhìn rất hấp dẫn, hai người không gọi món ăn gì quá quý giá, nhưng có thể khiến các món đơn giản thế này trở nên mĩ vị mới là có bản lĩnh.
Hai người ăn được một lúc, mẹ Ninh mới bắt đầu cùng Dung Tuân nói chuyện phiếm, "Nhà Ninh Phong hiện tại hai đứa đang ở có hơi nhỏ, ta đổi cho các con một căn hộ mới nhé?"
Lúc trước bà và Ninh Đường suy xét căn hộ đó chỉ để Ninh Phong ở một thời gian, cho nên không cần lớn quá, quan trọng nhất là an toàn mà thôi. Chờ đến khi Ninh Phong kết hôn thì đổi cũng được. Nhưng không ngờ anh lại dự tính còn sớm hơn cả hai người, hơn nữa người chung sống lại là con trai, nhà lớn hơn sẽ càng tiện. Dù sao hai người cũng là cha mẹ của Ninh Phong, không khờ dại đến mức cho rằng con trai không đưa Dung Tuân về nhà riêng.
"Không cần đâu ạ, nhà hiện tại đã rất tốt rồi." Dung Tuân vội nói. Cậu rất thích chỗ ở hiện tại của hai người, không quá xa hoa, đồ dùng trong nhà cũng là do hai người tự tay chọn, rất có cảm giác gia đình.
Mẹ Ninh nghĩ nghĩ nói: "Vậy hiện các con cứ ở đó, chờ tốt nghiệp rồi đổi cho hai đứa."
Dung Tuân muốn trở thành nhà văn hoặc biên kịch, không thể thiếu một thư phòng lớn được, còn Ninh Phong là diễn viên, một phòng thay đồ để quần áo cũng không thể thiếu được. Hai căn phòng này nếu sắp xếp trong căn nhà hiện tại thì không gian còn lại không đủ dùng.
"Cô và chú đừng tiêu pha. Cháu và Ninh Phong đều đã thành niên, tuy rằng con không kiếm được nhiều tiền như Ninh Phong nhưng con sẽ nỗ lực. Nếu về sau chúng con muốn đổi nhà, con và anh ấy sẽ chia nhau." Dung Tuân nói. Cậu thật sự suy nghĩ như vậy, trong tình yêu cậu và anh bình đẳng, cho nên không thể chỉ tiêu tiền của anh được. Tuy rằng hiện tại số lần anh mua đồ nhiều hơn nhưng cậu không cảm thấy đây là điều hiển nhiên. Cho nên chỉ cần cậu có điều kiện kinh tế thì sẽ mua một số đồ dùng như quần áo linh tinh cho anh.
"Con khách sáo thế với người nhà làm gì?" mẹ Ninh mỉm cười: "Cô biết con có suy nghĩ riêng của mình nhưng cô và chú cũng muốn dùng cách thức của mình để thể hiện sự ủng hộ với hai đứa."
"Con biết hai cô chú tiếp nhận và ủng hộ chúng con, con thực sự rất cảm tạ hai người." Dung Tuân nói.
Mẹ Ninh vỗ vỗ tay Dung Tuân nói: "Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn làm gì. Về sau hai đứa muốn mua nhà ở hoặc xe cộ gì đó thì cô sẽ không hỏi tới. Nhưng làm cha mẹ, hai đứa muốn thành gia, nhà ở nên để cô chú mua mới đúng."
Dung Tuân hiểu bà đây là coi trọng cậu mới kiên trì làm như vậy nên không từ chối nữa nói: "Vậy chúng con cảm ơn cô chú trước."
"Ngoan." Bà vui lòng cười nói.
Chuyện mua nhà mới cũng không phải gấp gáp, dù sao cũng phải một thời gian lâu nữa Dung Tuân với Ninh Phong mới tốt nghiệp. Mẹ Ninh lại bắt đầu cùng Dung Tuân sôi nổi nói chuyện khác, nhiều đề tài xoay quanh Ninh Phong. Ninh Phong là người mà cả hai đều coi trọng và yêu thương nên tự nhiên cũng nói chuyện say sưa.
Sau bữa cơm, hai người cùng nhau xuống lầu chuẩn bị rời đi, mới vừa xuống lầu một. Dung Tuân ngoài ý muốn nhìn thấy Thích Huệ Na.
Lúc này Thích Huệ Na đang ngồi cùng một người đàn ông, người này thoạt nhìn trên dưới 50 tuổi, ngoại hình bình thường, khuôn mặt đại chúng nhìn thoáng qua liền quên, tuy nhiên cách ăn mặc lại rất đáng chú ý, nhưng đến tột cùng là thế nào thì Dung Tuân lại không rõ lắm. Người đàn ông này đầu tóc chải chuốt không hề cẩu thả, hẳn là người coi trọng vẻ bề ngoài. Bất quá thân thể mập mạp cùng bụng bia hơi phá hình tượng.
Thích Huệ Na hôm nay mặc một chiếc váy liền thân trễ ngực, cố gắng phô bày hết dáng người hoàn mỹ. Tuy nhiên tuổi còn quá trẻ, vì thế ngoại hình thành thục gợi cảm đó lại không thực sự hợp với cô, ngược lại có vẻ quá mức tâm cơ.
Dung Tuân còn cho rằng người đàn ông đó là cha của Thích Huệ Na nhưng đến lúc cậu nhìn thấy cảnh Thích Huệ Na cười khanh khách gắp đồ đút cho người đàn ông đó mới phát giác ra chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
Cậu lại không thân thiết gì với Thích Huệ Na nên thấy cảnh này cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi, không quá để tâm, rời đi cùng Tống Hinh.
Khi về tới phòng, đã đến 4 giờ chiều rồi. Vào phòng thì thấy Ninh Phong đang gọi điện thoại. Dung Tuân mỉm cười với anh, không quấy rầy, đặt đồ ăn mẹ Ninh mua cho anh lên bàn, chuẩn bị lát nữa phân loại rồi bỏ vào tủ quần áo.
Điện thoại là Bách Phỉ gọi tới, nói có tạp chí thời trang muốn mời Ninh Phong chụp bìa tạp chí. Tạp chí này cũng được coi như một tạp chí lâu đời, được mọi người yêu thích. Mỗi tháng đều ra một kỳ, giá không quá cao, ngoài giới thiệu một số nhãn hàng thời đang trang thịnh hành trong và ngoài nước, tạp chí còn có cách phối đồ, giới thiệu mỹ phẩm, trang sức mà phái đẹp đang yêu thích, vì thế mỗi kỳ doanh số đều rất khả quan.
Lần này bọn họ muốn mời Ninh Phong tới một buổi chụp ảnh giới thiệu sản phẩm, đồng thời mời người mẫu hiện đang rất được giới truyền thông hoan nghênh - Giai Tử làm cộng sự với anh, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ chụp ảnh thời trang là một hình thức thường thấy, cũng tương đối được hoan nghênh.
"Nhãn hàng thời trang nào vậy?" Ninh Phong hỏi. Cho dù muốn chụp thì cũng muốn chọn trang phục thích hợp với mình, bằng không sợ sẽ đưa tới hiệu quả kỳ quái.
"Lát nữa anh sẽ gửi cho em các trang phục bên đó chụp." Bách Phỉ nói. Trang phục mà bên tạp chí muốn chụp không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng đại chúng, cũng không quá mức đặc sắc, giá cả tương đối bình dân, cho nên cho dù muốn nói thì anh cũng không nói rõ được, chi bằng trực tiếp gửi ảnh chụp cho Ninh Phong.
"Được, em xem xong sẽ trả lời anh." Ninh Phong nói.
"Được." Bách Phỉ đáp ứng rồi cúp điện thôi.
Ninh Phong buông điện thoại, lật lật các món đồ mà Dung Tuân vừa mang về, nhìn phong cách không cần nói Ninh Phong cũng khẳng định đây là đồ mẹ anh chọn, một số bộ mặc ngày thường, cũng có bộ dùng cho thời điểm quan trọng, không phải loại quá xa xỉ, nhưng chất lượng quần áo rất tốt, cảm giác cũng rất hợp.
"Đi dạo phố với mẹ có mệt không?" Ninh Phong lôi kép Dung Tuân ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Cũng ổn." Dung Tuân mỉm cười nói. Đồ lần này đều là mua cho cậu và anh mặc, hơn nữa đi liền mấy cửa hàng, tuy thời điểm chọn đồ tốn kha khá thời gian nhưng trên thực tế lại không phải đi bộ nhiều.
Ninh Phong tự hiểu mẹ anh thế nào, bà là một người đặc biệt thích dạo phố, thể lực trên mặt này, anh và cha đều không phải đối thủ của bà. Người duy nhất có thể đi cùng bà đến tận hứng hiện tại mới có người đại diện Quan Mẫn của bà.
Đang nói chuyện thì Bách Phỉ gửi ảnh tới. Ninh Phong lôi kéo Dung Tuân qua xem cùng, cũng nói với cậu tạp chí tìm anh chụp quảng cáo. Kỳ thực trên phương diện này, Dung Tuân không thể cho anh quá nhiều ý kiến vì đối với cậu thì cho dù anh có mặc vải vụn thì cũng đẹp trai nhất.
Ninh Phong xem xong loạt ảnh trang phục, đồng ý tiếp nhận. Chuyện còn lại cứ giao cho Bách Phỉ xử lý, anh chỉ việc chờ tới ngày thì đến làm việc mà thôi.
Giải quyết xong hết các công việc, Ninh Phong và Dung Tuân vừa cùng nhau sửa sang lại quần áo mới mua vừa tán gẫu xem hôm nay có chuyện gì vui hay không. Sau đó Dung Tuân đột nhiên nhớ tới lúc ở nhà hàng gặp Thích Huệ Na, liền thuận miệng kể anh nghe.
Ninh Phong không quá để tâm, trong giới này có rất nhiều chuyện như thế, đều do cá nhân lựa chọn. Hơn nữa, vốn anh và Thích Huệ Na không thân gì, chuyện yêu đương của cô ta cũng không liên quan gì tới anh.
Sửa sang lại quần áo xong, hai người liền đến căn tin dùng bữa. Giờ này căn tin đang là giờ cơm nên rất đông người, hơi chen chúc. Hai người lên lầu hai, vừa hay nhìn thấy Kỷ Như Phỉ một mình chiếm bàn bốn người. Kỷ Như Phỉ cũng thấy họ, liền vẫy tay ý bảo hai người lại đó ngồi.
Ninh Phong nói với Dung Tuân: "Em đến đó trước đi, anh đi mua cơm."
"Ừm." Dung Tuân gật đầu, đi về phía Kỷ Như Phỉ.
Trên lầu hai ít người hơn một chút nhưng vẫn phải xếp hàng mua cơm.
Dung Tuân ngồi đối diện Kỷ Như Phỉ hỏi: "Sao hôm nay đi có một mình thế? Tư Hiền đâu?"
"Cậu ấy đang bận việc bên hội sinh viên, tớ đói bụng nên không đợi nữa." Kỷ Như Phỉ cười nói. Hôm nay cô mua cơm gà xối mắm, món này hương vị đều giống nhau, số lượng lại đủ, cho nên rất được sinh viên yêu thích.
"Ừ." Dung Tuân đoán nếu muộn thì Tư Hiền sẽ đi ăn cùng hội sinh viên.
Kỷ Như Phỉ nhìn về phía Ninh Phong, thấy anh không nhìn qua bên này mới cười tủm tỉm, thần thần bí bí nói: "Tiểu thuyết của tớ viết xong rồi, cậu xem cho tớ đi? Lại chỉ điểm cho tớ vài chỗ,"
Tiểu thuyết Kỷ Như Phỉ nói đương nhiên chính là bộ đồng nhân văn kia của cô nàng.
"Được." Dung Tuân cũng không cự tuyệt.
Ngay từ đầu Dung Tuân cho rằng đây chỉ là một sở thích nho nhỏ của Kỷ Như Phỉ nhưng gần đây mới biết được, trong trường còn có một nhóm các nữ sinh cũng thích viết thể loại đồng nhân này, cũng không rõ các cô ấy liên lạc với nhau kiểu gì, lại hình thành nên một câu lạc bộ nhỏ không đăng ký chính thức ở trường, việc làm mỗi ngày chính là tụ tập với nhau thảo luận, từng người sẽ viết ra yy của chính mình, sau đó truyền tay nhau đọc. Có lẽ một câu lạc bộ như thế người khác sẽ thấy kỳ quái nhưng các cô ấy lại không quấy rầy gì đến người khác, chỉ là tự tiêu khiển mà thôi cho nên cũng không có gì không tốt.
Kỷ Như Phỉ không có ý kéo Dung Tuân gia nhập cùng các cô, dù sao thì cậu cũng không có hứng thú với thể loại này, lại không yy người khác, càng không lén ghép cp. Kỷ Như Phỉ cho cậu xem, thuần túy là muốn cậu giúp cô định hướng phát triển cốt truyện cùng sắp xếp một số tình tiết. Những gì cô viết ra, đương nhiên cũng muốn Dung Tuân xem xem dưới ngòi bút của cô thì các tình tiết đã được sắp xếp đạt đến hiệu quả vừa lòng hay chưa.
Kỷ Như Phỉ lấy vở ra đưa cho Dung Tuân xem, cậu tới căn tin không mang theo balo, chỉ có thể cầm về xem. Dù sao thì Ninh Phong cũng biết đây là gì nên cậu không cần cố gắng tránh né.