Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 107: Không vội

Editor: Calcium

"Mẹ, con thực sự không biết gì về giới giải trí, tùy rằng Ninh Phong có cơ hội thì cũng là do công ty và người đại diện tìm được, chỉ sợ không có cách nào giúp đỡ Lê Tú được đâu." Dung Tuân nói.

"Mẹ thấy gần đây sự nghiệp của Ninh Phong phát triển rất tốt mà, trên tay chắc chắn có tài nguyên, chỉ là con không biết thôi?" Nhuế Tư dường như khẳng định chắc chắn trong tay Ninh Phong có nhiều tài nguyên, hơn nữa còn có thể giúp đỡ được Lê Tú, "Không phải quan hệ của con và thằng bé tốt lắm sao? Con nói với thằng bé một tiếng, nó sẽ nể mặt con mà ra tay giúp đỡ Lê Tú."

Dung Tuân trầm mặc hơn. Nói thật ra thì cậu căn bản không quen biết Lê Tú, cũng không biết đối phương là dạng người gì. Nếu không phải có cuộc điện thoại này của mẹ thì cậu cũng chẳng biết giữa mẹ và Lê Tú còn có tầng quan hệ như vậy. Nhưng việc này nhìn nhận từ bất cứ phương diện nào thì khả năng cậu có thể giúp đỡ cũng vô cùng hữu hạn, huống chi là còn muốn đi nhờ vả Ninh Phong. Nếu là bạn bè mà cậu hiểu biết, biết đối phương đáng tin cậy thì còn có thể giới thiệu với Ninh Phong một chút thì cậu sẽ không thấy sao cả, còn giúp được hay không lại là chuyện khác. Đằng này hiện tại cậu chẳng hiểu gì về cô gái kia, lại còn muốn Ninh Phong đem tài nguyên cấp cho đối phương, có phải quá nực cười không?

Thấy Dung Tuân không nói gì, Nhuế Tư cảm thấy bản thân có chút nóng nảy, liền nói chậm lại: "Tiểu Tuân, nếu không phải quan hệ của con và Ninh Phong tốt như vậy thì mẹ nhất định sẽ gọi cuộc điện thoại này cho con. Con cũng biết đấy, mẹ và dượng con kết hôn, kỳ thực thân phận của mẹ ở nhà họ vẫn rất xấu hổ. Anh trai của dượng con coi như là phát triển tốt nhất nên tiếng nói cũng có trọng lượng, tạo mối quan hệ với ông ấy được thì hoàn cảnh của mẹ ở nhà cũng thư thái hơn, về sau có chuyện gì thì ông ấy cũng có thể giúp đỡ."

Dung Tuân không biết là có phải cậu trường thành thì nghĩ càng nhiều hay là thấy nhiều đạo lý đối nhân xử thế thì khi làm việc gì cậu càng suy xét nhiều hơn trước - đúng, hạnh phúc của mẹ cậu rất coi trọng, nhưng mẹ không hề nghĩ tới cậu rất khó xử trong chuyện này hay sao? Chuyện này đối với cậu một chỗ tốt cũng không có, hơn nữa theo như cậu biết thì tài nguyên mà Ninh Phong có được thật ra đều là Bách Phỉ tìm giúp, không phải có thể tùy tiện muốn đẩy cho ai thì đẩy, mà những tài nguyên đó không phải Ninh Phong tùy tùy tiện tiện muốn tiếp xúc là được. Nếu cậu nói với anh, anh chắc chắn sẽ giúp, nhưng đồng thời anh sẽ thiếu nợ ân tình không ít người, họ còn chưa chắc sẽ vui khi anh giới thiệu cho họ một người hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng chẳng có trình độ như vậy. Cho nên kết quả của chuyện này là, phía đạt được lợi ích chỉ có mẹ và Lê Tú, còn cậu và anh không được lợi bất cứ chỗ nào, chưa biết chừng người khác sẽ ghi nợ trong lòng rồi đòi hai người, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy không có lời.

Nếu cậu có tài nguyên thì cậu cũng không đùn đẩy nhưng chuyện này còn kéo theo Ninh Phong, cậu không muốn vậy - cậu chưa giúp gì được anh thì thôi, không thể hại anh như thế được.

Hít một hơi, Dung Tuân nói: "Mẹ, con cảm thấy Lê Tú nên tìm một công ty quản lý tương đối tốt, đến lúc đó sẽ có người sắp xếp lên kế hoạch cho em ấy, nhà em ấy cũng không cần hao tâm tổn tứ nữa."

Nhuế Tư nói: "Nói thì nói thế. Nhưng Lê Tú muốn gia nhập công ty giải trí Tinh Tập, nhưng Tinh Tập lại không có ý tuyển người. Nên mới phải bất tài mà nhờ đến Ninh Phong đó, thằng bé là người của Tinh Tập, nếu có thể giúp đỡ dẫn dắt vào đó một chút thì sự phát triển về sau của Lê Tú khẳng định sẽ rất tốt."

Dung Tuân quả thực không muốn nói nữa....Tinh Tập, đó là công ty mà muốn vào là vào được sao? Ninh Phong năm đó có thể gia nhập Tinh Tập cũng là vì nhu cầu cấp bách cần có một công ty quản lý, vừa hay đó lại là công ty gia đình của anh, cha Ninh Phong không muốn việc tìm công ty ảnh hưởng đến việc học nên mới trực tiếp để Ninh Phong ký với công ty.

Dung Tuân không hiểu mẹ cậu đang nghĩ cái gì, không biết liệu có phải ở nhà chăm sóc trẻ con một thời gian rồi tư duy trở nên đơn giản hơn hay không mà lại đưa ra một ý tưởng phi thực tế như vậy.

Nhuế Tư mặc kệ Dung Tuân muốn nói gì thêm: "Nếu không thì thế này đi, con giới thiệu Lê Tú cho Ninh Phong, để con bé tự tiếp xúc với Ninh Phong, còn về sau con bé phát triển thế nào thì dựa vào chính mình đi."

Đây là lần đầu tiên Dung Tuân cảm thấy nói chuyện với mẹ mình lại mệt mỏi như vậy, khả năng bà cảm thấy giới thiệu Lê Tú cho Ninh Phong, với điều kiện của Lê Tú nhất định có thể lấy được tài nguyên từ tay Ninh Phong. Nhưng bà không nghĩ tới, liệu Ninh Phong sẽ để ý đến Lê Tú sao? Nếu đến lúc đó Ninh Phong căn bản ngó lơ Lê Tú thì có phải bà sẽ quay ra trách cậu là giới thiệu không nghiêm túc, không khiến hai người họ thành bạn?

"Mẹ, chuyện này con thực sự bất lực. Lời con muốn nói con đều nói hết rồi, nếu phía mẹ mà thật muốn tốt cho Lê Tú thì nên để em ấy bước từng bước một đi. Ninh Phong hiện tại rất bận, con và cậu ấy còn không liên lạc nhiều cho nên không có cách nào giới thiệu được. Nếu ở trường Lê Tú gặp khó khăn gì cần con giúp đỡ thì con có thể giúp. Nhưng liên quan đến giới giải trí thì con và mẹ đều không phải người trong giới, có nhiều chuyện không hiểu được đâu, tốt nhất là không nên can thiệp." Dung Tuân nói.

"Tiểu Tuân, con sao lại trở thành như thế này? Trước kia không phải con rất nghe lời sao?" Giọng điệu Nhuế Tư có vẻ vô cùng không vui: "Ta nuôi con lớn như vậy, muốn nhờ con giúp đỡ một chút thôi mà con thì ra sức khước từ, con có còn là con của ta nữa hay không?"

Lời này Nhuế Tư nói ra khiến Dung Tuân cảm thấy bi thương - cậu không giúp thì không còn là con trai của bà nữa sao?

"Mẹ...." Dung Tuân cố đè nén sự chua xót trong lòng xuống nói: "Con chỉ là thấy được nhiều, trưởng thành rồi."

"Con...."

Không đợi bà nói thêm gì nữa, Dung Tuân nói tiếp: "Nếu mẹ không còn việc gì thì con cúp máy đây, mẹ giữ gìn sức khỏe." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu đúng là đã thay đổi nhưng không phải bà cũng thế sao?

Buông di động, Dung Tuân thẫn thờ trong chốc lát, dần dần bình tĩnh lại mới đứng dậy cầm chiếc ly muốn rót một chén nước. Chưa kịp làm vừa quay đầu qua thì thấy đôi mắt Ninh Phong nhìn qua.

"Đánh thức anh à?" Dung Tuân miễn cưỡng nở nụ cười, thực ra cậu không muốn đánh thức anh, chỉ là có thể vừa rồi không chú ý nên mới vậy.

"Không có." Ninh Phong nhích vào phía trong giường một chút, sau đó nói với cậu: "Lên đây."

Dung Tuân do dự một lát, liền buông chiếc ly lên giường. Ninh Phong ôm cậu vào ngực, không hỏi gì cả, anh không phải bị cậu đánh thức, chỉ là anh vừa ngủ thấy thấy điện thoại cậu kêu. Nếu là người khác gọi đến thì anh sẽ không quá chú ý nhưng là mẹ cậu thì anh sẽ nghiêm túc nghe xem, tuy rằng không biết cụ thể mẹ cậu đã nói gì nhưng thông qua những câu trả lời của Dung Tuân thì anh cũng đoán được đại khái.

Cái ôm của Ninh Phong khiến Dung Tuân cảm thấy thực kiên định, dường như mọi mệt mỏi đã tan biến. Tham luyến hồi lâu, Dung Tuân mới thực sự bình tĩnh lại, hơi ngượng ngùng mà cọ cọ trong lòng anh.

Thấy cảm xúc của cậu đã tốt hơn, Ninh Phong lúc này mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Dung Tuân khẽ thở dài một cái, kể lại cho anh nghe về cuộc điện thoại vừa rồi của cậu và mẹ.

Ninh Phong nghe xong, xoa xoa tóc cậu nói: "Chuyện này em đừng lo lắng nữa. Nếu Lê Tú tìm em nhờ giúp đỡ làm quen trường lớp thì em cứ đưa cô ấy đi dạo. Còn chuyện khác thì mặc kệ đi. Chưa nói tới việc cô gái này và em chẳng có quan hệ gì cả, cho dù là em gái ruột của em thì trong tay anh cũng không có tài nguyên gì cả nên chẳng giúp được gì đâu. Cô gái này nếu là một người thông minh thì nên biết đi từng bước một sẽ giúp cho tương lai sau này phát triển tốt hơn."

"Ừm, xem biết rồi." Dung Tuân gật đầu. Cậu chưa từng tiếp xúc với Lê Tú, cuộc điện thoại này cũng chỉ là ý tưởng từ một phía của mẹ, đến mức Lê Tú là người như thế nào, hiện tại cậu không thể đoán mò mà đánh giá được. Nếu là một cô gái tốt thì cậu có thể đóng góp ý kiến để cô không quá nôn nóng, dù sao trong giới giải trí rất loạn, đôi khi còn cần một chút may mắn.

"Ngủ với anh một lát đi." Ninh Phong nói, tuy rằng hai người một giường hơi chật nhưng có thể ôm cậu thế này, chật tí cũng không có gì không tốt.

"Được rồi." Dung Tuân đáp ứng. Cậu tuy rằng không buồn ngủ nhưng bồi anh ngủ một lát cũng tốt.

Mấy ngày sau, Nhuế Tư không gọi điện tới, bên phía Lê Tú cũng im ắng, chuyện này cứ như thế mà qua đi.

Hôm nay sau bữa trưa, Ninh Phong đưa Dung Tuân đến phòng học, sau đó đến thư viện trả sách giúp cậu, thuận tiện mượn thêm vài cuốn cậu muốn đọc về.

Giúp bạn bè trả sách hoặc mượn sách ở trường là chuyện bình thường, đặc biệt là bạn cùng phòng. Nhưng người tới giúp bạn trả sách là Ninh Phong, khiến cho các fans của anh trong thư viện không thể bình tĩnh được.

Sau khi Ninh Phong trả sách rồi tiến đến chỗ tìm sách thì các nữ sinh bắt đầu nhiệt tình thảo luận, anh có một hành động như trả sách giúp bạn thế này khiến cho người khác cảm thấy anh không kiêu căng, còn rất thân thiết, quả là một vũ khí sắc bén để xoát độ hảo cảm. Chỉ là các cô gái này không biết rằng, Ninh Phong sở dĩ đến đây là vì người mượn sách là người yêu của anh.

Danh sách những cuốn mà Dung Tuân muốn mượn đều đã ghi lên giấy, sau khi tiến vào thì trước tiên Ninh Phong tra xem trên máy tính để biết vị trí của sách, dùng bút đánh dấu lại rồi mới theo phương hướng đã đánh dấu mà đi đến.

Vận khí của Dung Tuân khá tốt, sách cậu cần đều chưa bị mượn mất. Thực ra trước đây Ninh Phong từng có ý định mua hết sách cậu cần về nhà để chậm rãi xem, nhưng Dung Tuân nói rằng có một số cuốn không biết có hay hay không, có khả năng không có tác dụng gì lớn, không đáng giá để mua cho nên trước tiên cứ tới thư viện mượn sách, nếu có cuốn nào thực sự tốt thì lúc đó mua cũng không muộn, nếu không hay thì không nên mua tránh chiếm diện tích và lãng phí.

Chọn xong sách cho Dung Tuân, Ninh Phong đang định đi đăng ký thì bị một người cản đường, vừa cúi đầu thì thấy Trần Ấu Tinh đã im hơi lặng tiếng được một thời gian.

Ninh Phong căn bản không muốn nói chuyện với cô gái này, vòng qua đi tiếp, nhưng Trần Ấu Tinh chạy đến phía trước một lần nữa cản anh lại nói: "Cậu mà đi thì sẽ hối hận!"

Ninh Phong quét mắt liếc cô gái này một cái, ý có chuyện gì thì mau nói.

Trần Ấu Tinh thấy Ninh Phong không đi nữa, hơi đắc ý mà lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó từ trong tú lấy ra một phong bì đưa cho Ninh Phong.

Phong bì này là loại thường thấy trên thị trường, còn không đóng lại, hẳn là không phải thư từ gì cả, hơn nữa còn có độ dày.

Tiếp nhận phong bì, Ninh Phong lấy ra đồ vật bên trong, một tá ảnh chụp - là ảnh của anh và Dung Tuân. Là ảnh chụp được ở nước ngoài lúc anh còn quay phim, Dung Tuân đến tham ban bị chụp lén.

Trong khoảng thời gian đó, anh và Dung Tuân chỉ ra ngoài đúng hai lần, đều là buổi tối, thời gian tương đối muộn, bọn họ đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ, tiện mua đồ ăn vặt cho Dung Tuân lúc cậu sáng tác. Vì trên đường không có ai nên anh và Dung Tuân nắm tay, không ngờ lại bị chụp lén.

"Cô có ý gì?" Ninh Phong lạnh lùng hỏi. Anh không biết những bức ảnh này là cố ý hay vô tình chụp được, nhưng ảnh đã rơi vào tay Trần Ấu Tinh, vậy hẳn là không phải phóng viên chụp, tám chín phần là có người cố ý chụp anh, mà đúng lúc anh đi cùng với Dung Tuân nên bị chụp lại.

"Tớ là fans của cậu, chắc cậu biết điều này." Trần Ấu Tinh mỉm cười nói: "Từ đầu chỉ là muốn nhờ bạn tớ chụp mấy tấm về cậu, không ngờ lại chụp được mấy tấm này. Cậu đang hẹn hò với Dung Tuân à?"

"Liên quan gì đến cô?" Âm thanh Ninh Phong càng lạnh lùng. Đừng nói hẹn hò, cho dù anh và Dung Tuân kết hôn thì nửa điểm cũng chẳng liên quan gì đến Trần Ấu Tinh.

"Cậu là đồng tính luyến ái?!" Trần Ấu Tinh cau mày hỏi.

Ninh Phong lười không thèm nói, cẩm ảnh chụp đi.

Trần Ấu Tinh vội vàng kéo áo anh nói: "Tớ còn nhiều ảnh chụp lắm, cho dù cậu lấy đi cũng không sao cả. Đương nhiên, tớ không muốn hủy hoại cậu. Nhưng hẳn là cậu biết, đồng tính ở nước ta là một điều rất khó được đại chúng chấp nhận đi?"

Ninh Phong nhìn cô, không mở miệng nói.

Trần Ấu Tinh cong cong khóe miệng nói tiếp: "Như vậy đi. Cậu chia tay Dung Tuân, hẹn hò với tớ thì tớ sẽ không công bố những bức ảnh này ra. Nếu không, tớ sẽ gửi những tấm ảnh này tới Tinh Tập và các tạp chí giải trí lớn."

Mặt Ninh Phong lạnh đến mức muốn đóng băng, ánh mắt như đang nhìn rác rưởi, chán ghét nhìn Trần Ấu Tinh, kéo lại áo mình từ trong tay cô ta nói: "Cô xem nhiều phim quá rồi đấy à? Tùy cô, muốn tôi cho cô địa chỉ nhà không, tiện cô gửi cho bố mẹ tôi một bộ đi?"

Trần Ấu Tinh không ngờ là Ninh Phong sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.

Ninh Phong không nói tiếp nữa, xoay người về phía bàn đăng kí, dù sao anh đã chuẩn bị come out với cha mẹ rồi, Trần Ấu Tinh muốn gửi thì cứ gửi. Còn bên phía truyền thông, đây chỉ là ảnh chụp nắm tay mà thôi, không phải hôn môi, cùng lắm chỉ bị hoài nghi mà thôi, Dung Tuân không ở trong giới, báo chí sẽ phải bôi mờ mặt cậu, nếu không sẽ bị khiếu nại, cho nên tùy Trần Ấu Tinh muốn làm gì thì làm. Đòi lấy cái này uy hiếp anh sao, đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!

- ------------------------------------

Sao chương này toàn thành phần hãm vậy???