Edit: Thanh Thạch
Triệu Văn mặt đầy máu cuống cuồng chạy ra ngoài.
Người đàn ông cao to vạm vỡ, mặt mày hung dữ vác “dao phay” đuổi theo sau.
Dọc đường không biết đã đụng ngã bao nhiêu người, cũng không biết bị bao nhiều người tức giận chửi mắng, chân Triệu Văn mềm nhũn, cuối cùng kiệt sức ngã trên cầu vượt.
Mệt như chó, mệt muốn nôn.
“M* mày chạy à, sao mày không chạy nữa, dám trộm đàn bà của ông, cắm sừng ông. Tao thấy mày là chán sống rồi!” Người đàn ông bị chụp mũ xanh hai mắt loé lên vẻ điên cuồng, từng bước tới gần Triệu Văn.
“Đại ca, đại ca, hiểu lầm! Hiều lầm mà!” Triệu Văn bị doạ đến tim gan lộn tùng phèo, chỉ hận mình không mọc ra bốn cái chân. Tên kia vốn ngang ngược, ngày thường kiếm ăn bằng nghề mổ lợn, một thân mùi máu cách xa đã có thể ngửi thấy, càng đừng nói đến đứng gần hăm doạ như vậy.
Một dòng nước tiểu màu vàng chảy ra từ đũng quần Triệu Văn. Mắt thấy tên hung hãn kia càng ngày càng gần, mắt thấy con dao phay đang huơ qua huơ lại sắp chém vào người mình, Triệu Văn cũng không biết lấy sức ở đâu, đứng bật dậy, nhắm mắt cắn răng nhảy từ trên cầu xuống.
Chỉ nghe thấy “Bịch —-” một tiếng, toàn bộ thân thể Triệu Văn nện lên một chiếc ô tô đang chạy qua, bắn ra, lăn lông lốc trên đường đến hơn hai mét mới thôi nhúc nhích, chả biết là sống hay chết.
Kết quả này hiển nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của tên hung hãn kia, gã ghé vào lan can cầu vượt trợn mắt há mồm nhìn thảm cảnh phía dưới, một lúc lâu sau mới phi phi hai ngụm, xách dao chạy. Khi Dương Lệ gào thét chạy tới bệnh viện thì được bác sĩ báo cho biết chân Triệu Văn bị cán nát bét, phải cắt.
Không nói đến bộ dạng tuyệt vọng trời đất sụp đổ của Dương Lệ mà chuyển sang phía Vương Đại Hổ, hắn buông di động, trên mặt lộ vẻ cao hứng phấn chấn. Lý Thanh Nhiên nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi: “Đắc thủ?”
Trái tim nhỏ của Vương Đại Hổ giật nảy, run run nói: “Em biết hết?”
Lý Thanh Nhiên tỏ vẻ vô nghĩa, anh làm sao có thể qua mắt được em.
“Hì hì, bảo bối nhi! Lúc này cái đồ súc sinh Triệu Văn kia hẳn là đang chịu báo ứng.” Vương Đại Hổ vui vẻ ôm người ta vào lòng khoa tay múa chân nói: “Báo ứng a~~~~ báo ứng~~~~”
“Anh đã làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cho một tên bất hạnh bị cắm sừng có cơ hội lên sàn. Ai! Anh thật sự là rất thiện lương!”
Triệu Văn về vấn đề quan hệ nam nữ thật sự không biết kiềm chế, đây là chuyện chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết. Mà cực kỳ trùng hợp là hồi trước khi Vương Đại Hổ đến khu xung quanh nhà họ để theo dõi thì đã từng thấy Triệu Văn thừa dịp trời tối lén lút chui vào cửa hàng thịt bên kia phố. Nhà kia ông chồng nhiều năm không ở nhà, để lại người vợ xinh đẹp một mình a!
Vương Đại Hổ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra Triệu Văn đi vào đó làm gì.
May mắn anh đây có thói quen phòng ngừa chu đáo, lúc này mới có thể một lần đã lưu loát thu thập gã.
“Anh như vậy có thể tính là mượn đao giết người.” Lý Thanh Nhiên nhẹ cười gạt sợi tóc trên trán hắn.
“Cái này gọi là ác giả ác báo, chồng em đây là đang thay trời hành đạo! Dương Lệ không phải rất thương chồng mụ sao? Để xem xem tình yêu này sâu đậm đến nhường nào!”
Thực hiển nhiên, tình yêu của Dương Lệ ngay cả cái chén cũng không sâu bằng. Vừa nghe nói Triệu Văn phải cắt chân, từ nay về sau trở thành người tàn phế thì ngày hôm sau đã không thấy mụ ấy đâu, bỏ mặc chồng mình lẻ loi tại bệnh viện. Sau này Vương Đại Hổ nghe nói Triệu Văn rốt cuộc vẫn trụ được, chỉ là mất một bên chân, mỗi ngày chống tay lết phố ăn xin, kết cục rất là thê lương.
Đấy là nói sau này, còn hiện tại.
Vương Đại Hổ khoanh tay trước ngực cách thật xa đã nhìn thấy Khổng Thuý Bình đi qua đi lại trước cổng trường. Hắn lạnh lùng nghĩ thầm: “Tao còn chưa đi tìm mày thì mày đã tự dâng mình đến cửa.”
“Em và anh cùng đi.” Lý Thanh Nhiên bên cạnh bỗng nhiên nói vậy.
Vương Đại Hổ ngẩn người, lập tức nhíu mày nhìn tiểu bảo bối nhi, như nghĩ tới cái gì, hắn lộ vẻ muốn cười. Vô luận bao nhiêu năm đi qua, cái tính thích “ghen” này của cậu thật sự là một chút cũng không đổi.
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Vương Đại Hổ lập tức tan mây, cười đến cong mắt kéo tay Lý Thanh Nhiên đi tới cổng trường.
“Nghe nói phố Nhất Đông mới mở quán lẩu, vừa lúc mấy hôm nay em đang muốn ăn, tý chúng ta đi làm một bữa no nê, anh thấy thế nào?” Lý Thanh Nhiên tuy rằng không biết người này tại sao lại lộ ra vẻ mặt đắc ý như vậy nhưng khi thấy cách đó không xa, Khổng Thuý Bình vừa nhìn thấy bọn họ liền có vẻ vui sướng, đôi mắt trong trẻo tại thời điểm không ai chú ý nhanh chóng nhiễm lên một tầng lãnh ý.
.
Phố Nhất Đông, quán lẩu “Vị ngon tới”, khu ghế lô.
Vương Đại Hổ từ trong nồi nóng hôi hổi gắp một miếng thịt dê vào đĩa trước mặt Lý Thanh Nhiên: “Mau, ăn nóng mới ngon!” Mắt thấy hai người đối diện “ngọt ngào mật mật” dùng cơm, một chút cũng không chú ý đến mình, Khổng Thuý Bình đã sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa.
Nó hai mắt ngấn lệ, khóc thút thít run giọng nói: “Anh, anh Đại Hổ, em có thể nói riêng với anh mấy câu được không?”
“Có cái gì không thể nói ở đây mà lại cứ nhất định muốn nói riêng?” Không đợi Vương Đại Hổ trả lời, thái độ Lý Thanh Nhiên trở nên khác thường, sắc bén nói.
“Anh, anh họ!” Khổng Thuý Bình mở to hai mắt, tựa hồ có chút không tin lời này là từ trong miệng cậu đi ra.
Anh họ trước kia mặc dù có chút lãnh đạm nhưng chưa bao giờ dùng loại thái độ châm chọc này để nói chuyện.
“Nhiên Nhiên nói rất đúng!” Vương Đại Hổ bóc thêm con tôm bỏ vào đĩa của cậu: “Có cái gì muốn nói cô cứ việc nói thẳng, không cần phải lãng phí thời gian của nhau.” Cũng không cần làm hỏng khẩu vị ăn lẩu của vợ chồng tôi nha.
Khổng Thuý Bình khụt khịt mũi, cố gắng ngừng khóc, nghẹn ngào nói: “Anh Đại Hổ, anh còn giận bé năm sao? Em biết lần trước là em không tốt, em, em, em không nên làm như vậy, thực xin lỗi, anh tha thứ cho em được không?”
Nghe cái giọng vừa khóc vừa kể lể, Vương Đại Hổ rốt cuộc buông đũa, chịu đem ánh mắt dừng lại trên người người ta.
Có thể nhìn ra được con bé mấy ngày nay cực kỳ không tốt. Tuổi mười lăm hẳn là nên tinh thần phơi phới, là cái tuổi hoa tươi khoe sắc, nhưng con bé lại chỉ khiến người nghĩ đến đoá cúc sắp tàn. Khuôn mặt xanh xao vàng vọt, hai mắt thâm quầng, cả người khô khốc dẹp lép như que diêm.
“Nếu hôm nay cô đến đây để nói mấy lời này thì tôi có thể nói cho cô biết, được! Tôi tha thứ cho cô.” Vương Đại Hổ không quan tâm nhún vai, khi Khổng Thuý Bình lộ ra sắc mặt vui mừng thì lại tiếp tục nói: “Chỉ là tôi hi vọng từ hôm nay trở đi, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi và Nhiên Nhiên nữa, được chứ?”
“Anh Đại Hổ!” Khổng Thuý Bình kích động đứng bật dậy, giây tiếp theo lập tức quỳ xuống túm ống quần Vương Đại Hổ khóc lóc cầu xin: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên không nghe lời anh mà vụng trộm giúp người nhà. Em, em không nên đưa tiền cho mẹ, cũng không nên làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, em….. Em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em đi, đừng không để ý đến em được không.”
Vương Đại Hổ lúc này cảm thấy có chút may mắn mình chọn ngồi ở trong phòng, hắn không khỏi cảm thán: Con bé này đầu gối vẫn trước sau như một đặc biệt mềm a!
“Cô khóc cái gì, tôi không phải đã nói là tha thứ cho cô rồi sao!” Vương Đại Hổ ôn tồn nâng nó dậy.
Cái quần bò số lượng có hạn hắn vừa mới mua chịu không nổi nước mũi giàn giụa như vậy a!
“Nhưng mà, anh nói, anh nói….” Nhìn gần khuôn mặt anh tuấn của người trong lòng, trong mắt Khổng Thuý Bình không khỏi loé lên ngượng ngùng si mê.
“Au!!” Đột nhiên khuôn mặt anh tuấn kia hơi vặn vẹo.
“Anh Đại Hổ, anh, anh làm sao vậy?”
“Không sao.” Vương Đại Hổ nhe răng nhếch miệng nói: “Không cẩn thận bị mèo cào một cái, khụ khụ khụ khụ…. Chúng ta quay trở lại chuyện chính, tóm lại tôi hi vọng về sau không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa, chúng ta coi như người xa lạ, cô không cần đến tìm tôi nữa!”
“Nhưng mà em thích anh!” Khổng Thuý Bình kích động mà thổ lộ.
Mặt Vương Đại Hổ lập tức lạnh xuống, hắn gằn từng chữ một: “Thì sao! Cô thích tôi là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi. Nếu cô lặp đi lặp lại dây dưa không dứt, tôi đây cũng đành nói thẳng, tôi không chỉ không thích cô, còn cực kỳ chán ghét cô, ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng thấy ghê tởm.”
Sắc mặt Khổng Thuý Bình trắng bệch, khiếp sợ liên tục lui về sau mấy bước, ôm ngực lẩm bẩm: “Vì sao…. vì sao…..”
“Vì sao? Đừng nói như thể mình vô tội.” Vương Đại Hổ trào phúng gợi lên khoé miệng: “Cô trăm ngàn đừng nói cho tôi biết mẹ cô đã làm ra chuyện gì.”
Nghe Vương Đại Hổ nói thế, Khổng Thuý Bình tựa hồ nghĩa tới cái gì, đột nhiên tầm mắt chuyển qua Lý Thanh Nhiên từ đầu đến giờ vẫn nhàn nhã tự ăn.
“Không, anh họ, em, em…..” Nó nói năng lộn xộn liên tục quơ tay, hoảng sợ lắc đầu.
Lý Thanh Nhiên ưu nhã cầm lấy giấy ăn lau khoé miệng, giương mắt, thản nhiên nói: “Mợ mấy ngày nay vẫn sống tốt chứ?”
Không biết tại sao, nhìn đôi mắt thanh lãnh phảng phất chút quỷ mị, Khổng Thuý Bình rùng mình một cái, chột dạ khiến nó như nhũn ra, lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Không phải em nói, thật sự không phải em nói.”
“Chẳng lẽ không phải cô nói cho Dương Lệ là chúng tôi giúp cô? Chẳng lẽ không phải cô nói cho Dương Lệ hai ngàn kia là tiền Đại Hổ cho cô mượn? Chẳng lẽ không phải cô nói cho Dương Lệ chuyện tôi nằm trong danh sách tuyển thẳng?” Lý Thanh Nhiên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải cô nói cho Đới Văn Bác ba tôi là tội phạm giết người?”