Edit: Thanh Thạch
Ngày Tết.
Sáng sớm, Vương Đại Hổ đã cùng Lý Thanh Nhiên “tay trái xách gà, tay phải cầm vịt”, vác bao lớn bao nhỏ quà Tết đến nhà Long Nhất Minh. Bước qua cửa vào đến phòng khách liền thấy ông bà nội đang ôm hai thằng quỷ sứ trêu đùa.
“Ông nội, bà nội, Đại Hổ đến chúc Tết ông bà nha!” Vương Đại Hổ cợt nhả khom lưng cúi đầu.
Thấy cháu trai mình yêu thương nhất đến, hai cụ lập tức mặt tươi như hoa, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt, Hổ Tử với Nhiên Nhiên đến đây, mau đến bên này để ông bà xem các cháu nào!”
“Ông bà thân thể thế nào ạ? Có khoẻ không ạ? Chân bà năm nay còn đau không?”
“Đều tốt, hồi trước cháu gửi cho bà mấy miếng cao kia dùng tốt lắm, dán trên đầu gối thấy nóng nóng, chân cũng không đau nữa!”
“Thật ạ?” Vương Đại Hổ cười hề hề tựa vào bên người bà nói: “Nhưng mà bà ơi, cháu không dám kể công đâu, miếng cao kia là Nhiên Nhiên mua đấy, nghe nói là sản xuất bên Tây Tạng, không dễ kiếm đâu ạ!”
“Phải rồi! Nhiên Nhiên, bà thật sự cảm ơn cháu!”
“Cảm ơn gì ạ!” Lý Thanh Nhiên khẽ cười: “Hiếu thuận ông bà là việc cháu nên làm mà!”
“Đúng thế! Đúng thế!” Vương Đại Hổ nháy mắt, xun xoe: “Đều là người một nhà cả!”
Hai thằng quỷ vừa thấy Lý Thanh Nhiên đến lập tức cao hứng phấn chấn nhào tới, nhao nhao muốn kéo cậu đi xem đồ chơi bọn nó mới được tặng, mà Vương Đại Hổ thì cùng bà nội vào bếp, bọn họ còn phải chuẩn bị cơm tất niên nha! Buổi trưa, ba mẹ Đại Hổ mang Tiểu Hổ tới, gia đình sum họp tất nhiên là hoan hoan hỉ hỉ thân thiết không ngừng.
“Anh, chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, càng lớn càng đẹp trai, mê đảo con gái khắp thiên hạ!” Tiểu Hổ năm nay đã mười hai tuổi, cúi đầu khom lưng nịnh nọt Vương Đại Hổ.
Nhìn gương mặt giống mình trước đây tới sáu bảy phần, Vương Đại Hổ giơ tay nhéo cái mặt béo phì kia, lấy từ túi ra một phong bao màu đỏ lấm la lấm lét nói: “Cẩn thật một chút nhá, đừng để mẹ thấy!”
“Tất nhiên!” Hì hì giấu kỹ phong bao, Vương Tiểu Hổ lại hỏi: “Anh Đại Hổ, Nhiên Nhiên đâu?”
“Nhiên Nhiên là để mày gọi sao? Gọi anh Nhiên Nhiên!”
“Vâng! Vâng! Vâng! Anh Nhiên Nhiên ở đâu ạ?”
“Tầng hai, đang chơi với hai thằng ranh kia kìa! Mày đi tìm bọn nó đi!”
“Ô? Thế, em tý nữa lại đi…. Táp Nhi với Việt Nhi quá lợi hại, em cũng không dám đi chọc chúng nó!” Rõ ràng là nhớ tới chuyện cũ nghĩ mà kinh, bạn nhỏ Vương Tiểu Hổ lộ ra biểu tình lòng còn sợ hãi.
Tết năm nay, người một nhà tụ họp, thế nào cũng phải náo nhiệt náo nhiệt mới được, vì thế, tiếng mạt chược đã lâu không nghe lại bắt đầu vang lên.
Chờ Vương Đại Hổ nấu xong, từ trong bếp đi ra thì mọi người đã đánh xong sáu ván. Tự động tự giác ngồi cạnh mẹ mình, Vương Đại Hổ nóng lòng muốn thử đảm đương chức quân sư quạt mo. Chỉ tiếc ánh mắt hắn rất thối, mấy tấm hắn chỉ không phải bị người khác ăn thì chính là điểm pháo*. Thành ra Trương Phương tức giận không thôi, đuổi con trai lớn cách mình ra một chút.
*Như hồi trước mình đã nói 1 lần, mình không hiểu cách chơi mạt chược mà cùng lười tìm hiểu nên mình để nguyên từ trong QT. Cứ hiểu đại khái là không tốt là được.
“Đúng rồi! Hổ Tử…. Tháng sáu là thi đại học rồi! Thế nào, con đã nghĩ ra thi trường nào chưa?” Ba Đại Hổ ngẩng đầu từ bàn mạt chược lên hỏi.
Vấn đề này nháy mắt chiếm được chú ý của mọi người trên bàn, đặc biệt là Trương Phương, hai lỗ tai đều dựng đứng.
“Thành tích của Đại Hổ rất tốt!” Nơi này đại khái có quyền nói nhất chính là “cựu” chủ nhiệm lớp Chihuahua. “Em có nói chuyện với thầy của nó, Đại Hổ rõ ràng mạnh nhất ở môn Lý, nếu lúc thi mà phát huy bình thường thì đậu trường công nghiệp* hay thậm chí là đại học T đều không có vấn đề!”
*Này chắc là trường Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, còn đại học T thì mình chịu.
Cách đó không xa, Lý Thanh Nhiên đang dỗ hai tiểu quỷ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, hơi hơi cau mày, không biết lại đang nghĩ gì.
Đối với chuyện này trong lòng Vương Đại Hổ sớm đã dự tính, lập tức chỉ cười nói có lệ: “Chuyện thi đại học đều là có điểm rồi mới nghĩ xem nên báo danh trường nào, hiện tại nghĩ nhiều có ích gì đâu, đến lúc đó tính sau!”
“Vậy con cũng phải nghĩ trước một chút mới được chứ!” Ba Đại Hổ nói lời thấm thía: “Dù sao cũng liên quan đến quyết định cả đời a!”
“Ây! Con biết mà, ba cứ yên tâm!”
“Anh Nhiên Nhiên, anh sao thế?” Táp Nhi ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên bỗng dưng có chút tái, nghi hoặc lắc lắc cánh tay cậu.
“Anh không sao!” Lý Thanh Nhiên khôi phục tinh thần, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Vương Đại Hổ thấy cậu áo khoác cũng chưa mặc, vội vàng túm lấy cái áo chạy theo: “Chúng ta đi mua rượu đi!”
“Ai……..” Chihuahua vừa định mở miệng nói trong nhà có rượu, không cần đi mua, Long Nhất Minh bên cạnh liền nhẹ nhàng huých chú một cái, dường như có chút đăm chiêu nháy mắt với chú.
Ra cửa, Vương Đại Hổ đuổi theo Lý Thanh Nhiên.
Có thể là gió lạnh thổi khiến đầu óc thanh tỉnh, Lý Thanh Nhiên lúc này đã khôi phục trấn định thường ngày, ít nhất mặt ngoài nhìn qua là như vậy!
“Cảm ơn!” Nhận lấy áo khoác, cậu khách khí dị thường.
Vương Đại Hổ nhíu mày, không hiểu đang êm đẹp con mèo nhỏ lại không tự nhiên cái gì.
“Bảo bối nhi!” Vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hắn lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Không sao cả, em rất tốt!” Lý Thanh Nhiên thản nhiên nói: “Không phải muốn đi siêu thị sao?”
“Nhiên Nhiên!” Vương Đại Hổ một chút cũng không thích thái độ của cậu lúc này, tựa như là cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Một đường trầm mặc, thằng đến lúc về nhà, thẳng đến lúc ăn xong cơm chiều, thẳng đến ăn xong cơm cúng Tết, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều không nói thêm câu nào. Không phải Vương Đại Hổ không muốn nói, chỉ là đối phương giống như cố ý lảng tránh, đúng là ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn.
Bị phạt ngồi tù cũng phải có tội danh chứ!
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Vương Đại Hổ từ từ cháy bùng lên, hắn chạy đến ban công vô cùng u oán nhìn sao trời.
“Làm một điếu?” Không biết khi nào, Long Nhất Minh xuất hiện bên người đưa cho hắn một điếu thuốc.
Bật lửa, Vương Đại Hổ khụ khụ ho khan hai tiếng, lâu không động đến thứ này, hắn không quen.
“Giận dỗi với Nhiên Nhiên?” Long Nhất Minh liếc nhìn hắn, có chút sung sướng khi người gặp hoạ.
“Ai nha! Cha nuôi đừng có trêu ghẹo con!” Vương Đại Hổ chép miệng, than thở: “Nhiên Nhiên cả ngày không cho con sắc mặt hoà nhã! Trong lòng em ấy nhất định có chuyện.”
“Hai đứa –” Long Nhất Minh hơi trầm ngâm, vẫn cứ hỏi: “Đến mức nào rồi?”
Vương Đại Hổ quay đầu, không chút giấu giếm dứt khoát lưu loát trả lời: “Sống không rời, chết không buông!”
Được! Long Nhất Minh vừa nghe lời này, liền biết hai đứa này đã đến mức nào.
Y thầm thở dài, lấy thân phận người từng trải nói: “Con đường này không dễ đi a!”
“Này không giống lời của cha nuôi!” Vương Đại Hổ nhả khói nhún nhún vai: “Không có đường thì mình đi nhiều khắc thành đường, cha cùng chú không phải là tấm gương tốt nhất sao!”
“Thằng ranh con!” Long Nhất Minh lắc đầu mắng: “Nhưng mà con nếu đã thực sự quyết tâm, ta cũng không nói thêm cái gì! Chỉ là hai người nếu muốn đi tiếp, nhất định phải thẳng thắn với nhau, làm tốt câu thông, không thể khiến đối phương cảm thấy bất an được! Đây chính là kinh nghiệm của ta, nhớ cho kỹ!”
Trong lời này có ý a!
“Ý của cha nuôi là?”
“…….. Hiểu chưa?”
Nguyên lai là có a! Vương Đại Hổ đột nhiên lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, nghĩ: cái đồ ngốc nghe gió tưởng mưa kia, xem lần này anh dạy dỗ em thế nào!
.
Đêm khuya, thừa dịp mọi người ngủ, Vương Đại Hổ lén lút chui vào phòng, vừa vào liền thấy hai thằng quỷ một trái một phải kẹp Lý Thanh Nhiên không động được.
Cậu đúng là tự làm khổ mình, đồ ngốc, nhìn qua lại có chút đáng thương.
Haiz!
Vương Đại Hổ thầm oán giận nhưng khoé miệng vô thức cong lên.
“Pặc –” Đầu bị búng một cái rõ đau.
Lý Thanh Nhiên bừng tỉnh dậy, cau mày, không vui nhìn người nào đó dương dương tự đắc.
Vương Đại Hổ xốc chăn lên, thật cẩn thận ôm Việt Nhi bên trái đặt sang cạnh Táp Nhi, còn mình thì chui vào bên cạnh Lý Thanh Nhiên.
“Anh làm cái gì!” Lý Thanh Nhiên cắn môi, có chút tức giận hỏi.
“Kệ! Muốn nói chuyện với em…” Vương Đại Hổ duỗi tay, không để ý cậu giãy giụa mà ôm sát vào lòng, trực tiếp hỏi: “Có phải tại vì hôm qua ba nhắc đến chuyện báo danh đại học nên em mới náo loạn không được tự nhiên phải không?”
“Em không….”
Giống như tâm sự mình cật lực che giấu bị người vạch trần, trên mặt Lý Thanh Nhiên lộ ra thần sắc xấu hổ, giãy giụa càng mạnh: “Em không có! Anh buông ra!”
“Suỵt! Em muốn đáng thức hai thằng kia à!” Vương Đại Hổ vờ đe doạ một cậu, Lý Thanh Nhiên nghe xong cứng đờ, sau đó quả nhiên yên lặng.
“Em là đồ ngốc sao? Nếu có cái gì bất mãn hay hoang mang, làm sao không nói thẳng ra, cứ nhất định muốn nháo với anh, cái kiểu ngươi đoán ta đoán một chút cũng không thú vị!”