Edit: Thanh Thạch
Một tháng sau, khi chân Lý Thanh Nhiên rốt cuộc khỏi hẳn thì kẻ vẫn mặt dày ở trong nhà cậu – Dương Lệ lại gặp phiền toái.
“Anh là cái đồ trời đánh, đồ không có lương tâm! Vì con hồ ly tinh kia mà muốn vứt bỏ vợ mình, rồi sẽ có ngày bị sét đánh chết!” Dương Lệ ngồi trên giường hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt méo xệch, chỉ vào người đàn ông, mắng cũng không xong.
“Đừng có m* nó dông dài với ông đây!” Khổng Đại Quốc tức mình tát mụ một phát: “Tôi nói cho cô biết, cô muốn ly hôn thì ly hôn, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn!”
Dương Lệ bị tát nổ đom đóm mắt, ngã từ trên giường xuống. Mụ vốn cũng không phải người tốt tính, thấy gã thật sự muốn bức mình, nhất thời nổi điên.
“Nghĩ muốn một cước mà đá bà đây để cưới con hồ ly tinh kia à? Bà nói cho mà biết, Khổng Đại Quốc anh cứ ở đó mà nằm mơ!!!”
Khổng Đại Quốc nhìn Dương Lệ ngồi dưới đất tóc tai bù xù, vẻ chán ghét trên mặt càng đậm, lại nghe mụ không chịu ly hôn, còn luôn mồm mắng tiểu tâm can của mình thì càng tức, tiến lên túm tóc Dương Lệ, nắm tay to giáng tới. Dương Lệ nổi giận bừng bừng, cũng hướng chỗ hiểm mà đấm trả, hai người cùng xông vào đánh nhau.
“Hu hu hu hu……” Cùng Khổng Đại Quốc đến đây còn có đứa con gái út, Khổng Thuý Bình thấy bố mẹ đánh nhau, sợ hãi khóc lớn, đi tới bên bà nội kéo kéo áo. Bà già gầy gầy đen đen khuôn mặt nhăn nheo vung tay lên, đẩy con bé ra làm nó té ngã: “Khóc cái gì mà khóc, bà đây còn chưa chết đâu! Đồ sao chổi, đẻ mày ra đúng là lỗ vốn mà!” Bà Khổng mắng cháu mình xong, giương mắt nhìn con trai, con dâu còn đang hăng hái đánh nhau.
“Đại Quốc đánh nó đi, đánh chết nó đi! Bẻ gãy hai tay nó, xem nó còn dám trộm tiền của bà không!” Nhắc tới cục tức trong lòng, bà già càng điên lên mà chửi. Khổng Đại Quốc nghe mẹ mình “cổ vũ”, hai mắt càng đỏ, xuống tay càng nặng. Thoáng chốc, Dương Lệ liền như chó chết nằm trên đất bất động.
Một chậu nước lạnh giội xuống đầu.
Bà Khổng nheo mắt, hung ác hỏi: “Nói! Mày giấu hộp tiền của bà ở đâu?”
Dương Lệ biết mụ già này lợi hại, thấy hai người hôm nay thật có ý muốn đánh chết mình, vô cùng sợ hãi, nhưng mà tiền đã vào túi mụ làm gì có chuyện mụ lại nhả ra.
Thấy Dương Lệ vẫn nằm trên đất “giả chết”, bà Khổng cười lạnh, hai ngón tay đen gầy lấy từ vạt áo ra một cây châm, nhìn cũng không nhìn, lập tức cắm mạnh lên tay Dương Lệ.
“Au —-” Dương Lệ đau đến run người, nhìn bà già hai mắt phủ kín cay nghiệt: “Kẻ độc ác như bà đáng lẽ nên bị sét đánh chết từ lâu rồi, xứng đáng ở goá cả đời. Bà chính là cái đồ khắc chồng hại con, đáng đời Khổng gia các người không có cháu trai, cho các người đoạn tử tuyệt tôn!!!”
“Con tiện nhân, mày dám chửi mẹ tao…” Khổng Đại Quốc lại xắn tay áo, muốn đánh tiếp.
“Ha ha…..” Bà Khổng lại vung tay, trên mặt chẳng những không giận mà ngược lại, lộ ra thần sắc cao hứng.
“Mày còn dám nói!” Bà già không chút chần chừ cắm thêm một cây châm.
Dương Lệ đau đến lăn lộn.
“Nhà họ Khổng tao vì sao đến bây giờ vẫn chưa có con cháu nối dõi tông đường? Còn không phải vì mày là cái loại gà mái không biết đẻ trứng, đất mặn không trồng nổi cây? Nhưng mà hiện tại không thế nữa rồi, tao nói cho mày biết, Tiểu Mĩ đã có thai con của Đại Quốc, nó làm sao mà giống cái loại chỉ biết đẻ một đống vịt giời như mày, lần này nhất định là con trai, cho nên thức thời thì lập tức ly hôn với Đại Quốc, cái chức con dâu nhà họ Khổng cũng nên đổi người ngồi.”
“Cái gì? Hồ ly tinh kia có con hoang?” Dương Lệ trợn tròn mắt.
Sở dĩ lần này mụ đột nhiên chạy đến nhà Lý Thanh Nhiên cũng là có nguyên nhân, mấy tháng trước mụ phát hiện chồng mình mắt đưa mày lại với một ả goá trong thôn. Sao mà chấp nhận được? Dương Lệ khi ấy liền nháo hết cả lên, nhưng ả goá kia cũng không vừa, hai người đánh từ đầu này thôn đến đầu kia thôn, cứ phải gọi là chiến đấu kịch liệt.
Mà Khổng Đại Quốc là cái loại “thấy sắc quên vợ”, tâm đã sớm bay đến bên “tình nhân” yêu quý của mình rồi. Bị vợ bắt gian tại giường cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn bày ra bộ dáng “quang minh” mà bắt Dương Lệ ly hôn khiến mụ vừa ghen vừa tức, điên tiết cuỗm luôn hai ngàn giấu dưới đáy hòm của bà Khổng rồi chạy. Mụ cũng chẳng có chỗ nào để đi, nghĩ tới Lý Thanh Nhiên giờ đã không còn ba mẹ, chẳng phải để mình tuỳ ý sai bảo hay sao.
Nhưng là mụ vạn vạn không ngờ tới, mấy tháng mụ “trốn đi” thế mà con hồ ly tinh kia đã có thai, này thật khiến mụ hối hận không chịu nổi.
“Đại Quốc à!” Dương Lệ mất hết khí thế, thái độ lập tức mềm xuống, chỉ thấy mụ run rẩy bò đến, ôm đùi gã đàn ông khóc lóc: “Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tình nghĩa mười mấy năm anh không quan tâm thì cũng phải nghĩ đến em vì nhà họ Khổng nhiều năm vất vả, còn cả năm đứa con gái nữa! Anh đừng nhẫn tâm như vậy mà!”
Ba mẹ Dương Lệ đã qua đời từ mười mấy năm trước, mụ cũng chẳng có anh chị em gì, đúng là tứ cố vô thân. Mấy năm nay Khổng Đại Quốc cùng bà Khổng tuy đối đãi mụ không tốt, nhưng mụ cũng chưa từng nghĩ tới rời khỏi nhà họ Khổng. Nghĩ tới bản thân về sau có lẽ sẽ phải lưu lạc đầu đường, nước mắt của Dương Lệ lúc này chảy ra cũng coi như là thật.
Khổng Đại Quốc nghe vợ mình gào khóc thê lương, hai con mắt lưu manh đảo vài vòng. Sắc mặt bỗng trở nên nhu hoà, gã vươn tay kéo Dương Lệ từ dưới đất đứng lên, cảm thán nói: “Ai! Việc này chung quy vẫn là lỗi của anh, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, anh cũng không thể bức em đến bước đường cùng được! Như vậy đi! Chỉ cần em đáp ứng ly hôn, anh liền để cho em một căn nhà, mỗi tháng lại gửi em hai trăm phí sinh hoạt, em thấy thế nào?”
“Đại Quốc!” Bà Khổng lập tức biến sắc, vừa định nói gì đó lại bị con trai trừng mắt bảo đừng.
Dương Lệ nghe vậy cũng lộ ra chần chừ.
Khi nãy vừa khóc vừa tính toán trong lòng, xem chừng hôm nay Khổng Đại Quốc quyết tâm muốn bỏ mình, nếu tiếp tục, có lẽ cũng không vớt thêm được lợi lộc gì. Nhưng là tình huống trong nhà, Dương Lệ đương nhiên rõ ràng, ở đâu thừa ra một cái nhà?
“Chúng ta hôm nay cũng không về nhà, em có thể suy nghĩ cho kĩ.” Khổng Đại Quốc cười ha ha hai tiếng, xoay người đi vào phòng trong.
Bà Khổng tiếp tục chì chiết một hồi, buộc Dương Lệ phải lấy ra hai ngàn đồng.
Nhưng Dương Lệ đợt vừa rồi bị thương đến hai lần, tiêu vào thuốc men cũng không ít, hơn nữa mụ cũng giấu lại một ít cho mình, cuối cùng trả lại được có bốn trăm.
Bà Khổng tất nhiên là tức điên người, lại chửi mắng một trận.
Đợi đến khi trời tối, trong thôn từng nhà bắt đầu bốc lên khói bếp thì ba người ầm ĩ cả ngày rốt cuộc mới yên tĩnh được một chút.
Bà Khổng tránh Dương Lệ, kéo con trai đến một góc, tức tối nói: “Đại Quốc, con hôm nay nói mấy lời kia là ý gì! Định lừa nó hả!”
“Ai nha! Mẹ!” Khổng Đại Quốc bắt chéo chân, đầy mặt đắc ý “ẩn sĩ tự khắc có diệu kế”: “Yên tâm! Con là con mẹ mà, sao mà có thể buôn bán lỗ vốn cho được.”
Bà già bán tín bán nghi, hai hàng lông mày thưa thớt cau lại: “Dương Lệ là cái con tiện nhân, quân trộm cắp! Không thấy thỏ sao đuổi được ưng, nói lời suông mà mong dỗ được nó à!”
Khổng Đại Quốc cười to trả lời: “Ai nói con dỗ nó!”
Lần này đúng là khiến bà già ngạc nhiên.
“Chúng ta có nhà dư ở đâu ra vậy?”
“Mẹ ngốc của con ơi!” Khổng Đại Quốc đảo mắt nhìn xung quanh: “Đây không phải là có sẵn sao! Dương Lệ đã chạy đến nơi này, cho nó ở lại đây là được rồi!”
Bà Khổng bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hai mẹ con đúng là triệt để quên mất còn có một Lý Thanh Nhiên, hoàn toàn coi cậu thành vật có thể nắm trong tay.
“Ai! Ngược lại là con tiện nhân kia được lợi.”
Cái nhà này vốn đã cũ nát, so với nhà bọn họ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa mấy tháng nay lại bị Dương Lệ phá, càng có vẻ rách nát không chịu nổi. Nếu dựa theo ý của bà Khổng, sợ là ngay cả cái nhà này cũng không cho mụ. Chỉ là hiện tại sốt ruột nghênh đón Tiểu Mĩ vào nhà, bà muốn ôm cháu đích tôn, không có biện pháp mà thôi.
“Hơn nữa mẹ đừng quên.” Khổng Đại Quốc ghé đầu lại, trong giọng nói không giấu được hưng phấn: “Tú Mai không chỉ có một cái nhà mà còn mười mẫu đất đấy! Chúng ta bán đất, tối thiểu cũng được bảy tám ngàn!”
Hai mắt bà già liền sáng lên, vỗ đùi đen đét: “Đúng rồi, đúng rồi, sao mẹ không nghĩ tới, mẹ nuôi con bé Tú Mai kia mười mấy năm, nó lại không biết liêm sỉ mà bỏ chạy theo đàn ông, một câu cũng không nói với mẹ. Giờ đem bán, chúng ta được tiền, cũng coi như đền đáp ơn dưỡng dục của mẹ.”
“Chính là như vậy!” Khổng Đại Quốc vỗ đùi cười đến không thấy mắt đâu.
Phải nói dạo này gã cũng không sống tốt, ngày trước vì cưa tiểu tâm can mà tốn không ít tiền!
Nhà gã vốn nghèo, đành đi vay nặng lãi, mua cho tình nhân cái vòng vàng. Giờ tổng cộng nợ khoảng hai vạn.
Gã đang lo, hôm nay lại tự dưng nghĩ ra “ý kiến hay” như vậy.
Nếu mà bán tốt, có khi cũng phải được vạn tám. Mình lại lấy được “tiểu tâm can” về nhà, nàng trong thôn mở quán ăn nhỏ nhiều năm, hẳn trong tay cũng có chút đỉnh.
Hai khoản cộng lại, khẳng định có thể trả hết nợ.
Ha ha ha…… Bước này đi đúng là diệu mà!
Quả thực là “có cả tiền lẫn người”!
Về phần đáp ứng về sau mỗi tháng cho Dương Lệ hai trăm phí sinh hoạt?
Hừ hừ…. Này nhưng đúng là dỗ mụ ấy đấy!
Nhất thời, hai mẹ con đều đắm chìm trong “khoản tiền lớn” sắp tới tay, cười đến xuân phong đắc ý!