Song Kiếm

Chương 263: Thần Ma Diệt Thế

“Tiểu Lang, chờ ngươi ở trà lâu Nhất Phẩm cư Thành Đô, nhanh.” Đường Hoa vẫn thắc mắc hoài, đó là mình đã đối xử với Sát Phá Lang như thế, sao Sát Phá Lang còn chưa kéo mình vào danh sách đen vậy nhỉ? Cho dù danh sách đen có đầy rồi, thì ít nhất cũng phải loại bỏ hảo hữu với mình mới đúng chứ, lẽ nào là do tính sói chưa tan sao?

“Vì sao ta phải tới?”

“À, không dám tới thì thôi vậy.”

“Móa! Ai không dám tới? Không dám tới là đồ chết bầm.”

“Nhanh!”

“...” Sát Phá Lang phát điên lên.

* * * * * *

“Ngồi!” Đường Hoa vẫn còn rất lễ độ, cho dù là đang đối mặt với Sát Phá Lang với biểu tình như muốn nuốt sống mình.

Sát Phá Lang ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong nhất thời, Đường Hoa đã tưởng rằng tên này nên đổi tên thành Chó Nhà mất rồi. Sát Phá Lang “Hừ” một tiếng rồi nói: “Nói!” Nói hắn không hiếu kỳ là không có khả năng.

“Gần đây thân thể được không?” Đường Hoa châm trà cho Sát Phá Lang, rồi chỉ vào chén trà: “Hương vị không tệ, lá trà một chỉ một kim đấy, thử đi.”

“...” Sát Phá Lang không chút chừa mặt mũi nào cho Đường Hoa, cứ khoanh tay nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi thật là...” Đường Hoa nhấp một ngụm trà: “Thật là không biết hưởng thụ cuộc sống gì cả. Chuyện là như vầy, bọn ta đang có một tiểu đội đột kích Sơn Hải giới nhưng thiếu mất một vị trí nhị kiếp, Huy Hoàng bảo ta hỏi ngươi coi có hứng thú gia nhập hay không. Đội viên hiện giờ của bọn ta là Phá Toái, Huy Hoàng, ta và Tinh Tinh.”

“Ở cùng đội với ngươi à? Bị ngươi bán lúc nào cũng không biết.”

“Ha ha! Tiểu Lang, ngươi coi trọng mấy lạng thịt trên người ngươi quá, một mâm thịt heo mới có ba kim thôi đó.” Đường Hoa nói: “Biết ngươi không yên tâm rồi, nên bọn ta đã định ra một quy tắc.”

“Quy tắc gì?”

“Những vật phẩm khác đều nhờ vận may hết. Pháp bảo tiên gia, phi kiếm, bí tịch do Viêm tướng rớt xuống nếu người nhặt được tự mình sử dụng thì phải xuất ra hai phần mười giá thị trường để làm hoa hồng. Nếu người nhặt được đem bán thì phải xuất ra bốn phần mười giá thị trường để làm hoa hồng.” Đường Hoa cười cười: “Có phải là tự mình sử dụng hay không hoàn toàn căn cứ vào đã ràng chặt hay chưa mà tính. Mọi giá trị đều do Huy Hoàng đánh giá cả. Thế nào? Chuyện này rất công bình đấy chứ?”

Sát Phá Lang cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi: “Đội viên tử vong thì chia hoa hồng thế nào?”

“Nếu như tử vong, sẽ chia hoa hồng thành năm phần, người chết lấy hai phần.” Thằng nhãi này thật là đã học khôn ra rồi, thế mà còn biết phòng ngừa bổn Gia Tử chơi xỏ nữa đấy.

“Được! Ta đồng ý vào đội.” Sát Phá Lang đâu mà không muốn đi Sơn Hải giới chứ, nhưng thực sự là thế đơn lực bạc quá, mặt khác, hắn cũng chưa tìm được đội nào đó có thể lọt được vào mắt xanh của hắn cả.

“Tốt lắm! Bọn ta đã thông qua việc xét duyệt của ngươi rồi, bây giờ là lúc ngươi phải thông qua việc xét duyệt của bọn ta.”

“Chưa rõ.”

Đường Hoa nói: “Rất đơn giản, bọn ta muốn xem thực lực của ngươi.”

“Nói!”

“Ở phố Đông của phủ Thái Nguyên có một cô nương tên là Quàng Khăn Đỏ đang đẩy hai đứa bé đi tắm nắng, cộng với hát nhạc thiếu nhi.” Đường Hoa nói: “Yêu cầu để thông qua xét duyệt rất đơn giản, xử lý ba người bọn nàng.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải đi?” Sát Phá Lang không phải là kẻ ngu, hắn nghe thế là đã hiểu trong đây có chuyện kỳ quặc liền. Có lẽ là Huy Hoàng đã sớm không thuận mắt hai đứa tiểu quỷ đó rồi, nhưng e ngại Quàng Khăn Đỏ cho nên không tiện nói ra, bởi vậy mới chơi cái kế tuyệt hậu rút củi dưới đáy nồi này... Không đúng! Huy Hoàng sẽ không ác độc như vậy! Sát Phá Lang nhìn qua Đường Hoa: mười phần có tám, chín là do thằng nhãi này nghĩ ra đây.

Lần này Sát Phá Lang đã hiểu lầm Đường Hoa rồi, việc này đúng thật là do Huy Hoàng nghĩ ra đấy. Huy Hoàng là một tên pháp y, nên hắn đã nhạy bén cảm thấy được Quàng Khăn Đỏ vì hai đứa bé này đã có dấu hiệu của chứng vọng tưởng, cho nên mới quyết đoán mời Phá Toái đến xử lý hai đứa bé này. Phá Toái đương nhiên sẽ không tiện ra mặt, cho nên mới hỏi Đường Hoa, cuối cùng Đường Hoa chơi chiêu mượn sói giết người này.

Đường Hoa hỏi: “Ngươi không có năng lực à? Cũng phải! Quàng Khăn Đỏ là người có cấp cao nhất trong Song Kiếm mà, ngươi không dám đi thì thôi vậy.”

“... Ngươi chờ đó!” Sát Phá Lang “Hừ” một tiếng rồi mở cửa gian riêng, bước xuống lầu.

Tiểu nhị sáng mắt bèn vội vàng ngăn Sát Phá Lang đang định bước ra khỏi cửa lại ngay: “Khách quan, ngài còn chưa có tính tiền.”

“Ta á? Tìm cái tên ở trên kia kìa.”

Tiểu nhị khách khí nói: “Bằng hữu của khách quan đã đi rồi. Tiểu điếm vốn mỏng lời ít, xin khách quan đừng làm khó cho tại hạ.”

“Đi rồi? Ta đệt!” Sát Phá Lang hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Sáu mươi kim.”

“Sáu mươi kim?” Sát Phá Lang phát điên hỏi: “Tiểu nhị, các ngươi mở là mở hắc điếm đó hả, ta còn chưa chạm môi vào cốc trà đã tính sáu mươi kim?”

“Khách quan, trước khi ngài đến bằng hữu của ngài đã có gói mấy lạng Mao Tiêm thượng đẳng rồi.”

“Đông Phương Gia Tử, ngươi uống cho chết đi, ngươi uống cho bán thân bất toại đi!” Sát Phá Lang nhắn tin qua: “Quay về trả tiền!” Lá trà mà cũng gói đem đi cho được nữa hả, loại người gì thế này?

“Ngươi không có tiền à?”

“Có!”

“À!”

Ta đệt, ‘à’ là nghĩa làm sao? Là trở về hay không trở về vậy? Sát Phá Lang chờ đến mười phút sau mới đưa cho tên tiểu nhị đang cảnh giác nhìn hắn một tờ ngân phiếu: “Không cần thối lại. Sau này trông thấy người bằng hữu kia của ta đến thì cứ bỏ thạch tín vào trong trà của hắn, hắn có sở thích kỳ lạ là bị độc chết.”

* * * * * *

Huy Hoàng quan tâm vỗ vỗ Quàng Khăn Đỏ đang khóc thút thít: “Không sao rồi không sao rồi, có thấy rõ là ai không?”

“Không có!” Quàng Khăn Đỏ thút thít nói: “Chắc chắn là người chơi ma nhị kiếp, với lại chắc chắn là kiếm thủ nữa. Đáng thương hai đứa con của muội.”

Đường Hoa ở ngay bên cạnh, nói: “Tẩu tử, đừng đau lòng, Đợi đến hành tinh M rồi thì bảo Huy Hoàng giúp tẩu sinh một ổ.”

“Đúng, đúng!” Phá Toái - cũng ở ngay bên cạnh - nghiến răng nói: “Ta thấy mười phần có tám, chín là Sát Phá Lang đấy. Ngay cả trẻ con cũng giết, thực là biến thái quá rồi.”

Huy Hoàng đứng lên: “Ta đi tìm hắn tính sổ. Tinh Tinh, hắn đang ở đâu thế?”

Tinh Tinh trả lời: “Ở Sơn Hải giới.”

“OK!” Huy Hoàng phất tay: “Các huynh đệ tổ đội, đi Sơn Hải giới. Sương Vũ, phiền muội chiếu cố Quàng Khăn Đỏ giúp nhé.”

Sương Vũ than một hơi: “Đi đi đi đi, ở đây có muội rồi.” Ánh mắt nàng sáng như tuyết, cho nên đã sớm thấy có chỗ không đúng rồi. Tên Sát Phá Lang này cho dù có rảnh hơn nữa cũng chẳng làm như thế làm gì. Huy Hoàng cũng sẽ không, hắn là người hàm hậu, sẽ không hạ thủ ác nghiệt như thế. Lão công của mình... Không thể, trừ phi Sát Phá Lang điên rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không nghe lời hắn đâu... Không đúng, thằng nhãi này nào giờ luôn giỏi biến chuyện không có khả năng thành có khả năng, hiềm nghi lớn lắm. Đợi sau bắt Tinh Tinh qua tra hỏi một chút mới được. Còn phần Đường Hoa thì nàng không có tâm tình đi tra hỏi, có hỏi cũng chẳng hỏi được gì.

* * * * * *

Số người chơi tập kết nơi Mao Dân quốc hiện giờ đã không chỉ còn có bang chúng bang Song Sư nữa, sau khi tin tức khiến toàn thiên hạ phải chế giễu kia được loan ra, hai bang lớn lập tức rụt vòi liền, họ gắng hết khả năng bảo trì hòa bình và lặng tiếng.

Sơn Hải giới càng ngày càng nóng hơn, núi xanh đã biến thành núi trọc, ruộng nước đã biến thành sa mạc. Ở trong Mao Dân quốc chỉ còn lại có hai tên NPC thôi, một tên là NPC chức năng phụ trách việc truyền tống, tên còn lại là NPC cung cấp thực phẩm và nước uống. Còn phần dược phẩm và duy tu trang bị thì phải về Trung Nguyên để thực hiện. Bọn người chơi mặc dù không cảm thấy nóng bức, nhưng mức khát nước trong ống đói khát vẫn tụt xuống rất nhanh. Mà điều khiến bọn người chơi càng khó chịu hơn chính là đồ ăn và nước uống do Sơn Hải giới bán ra lại còn cao gấp ba so với Trung Nguyên nữa!

Một tên hòa thượng nấu nước uống, hai tên hòa thượng bưng nước uống, ba tên hòa thượng không nước uống. Bọn người chơi không còn tập kết theo tính tập đoàn nữa, mà tổ chức mấy tiểu đội thành một đoàn, còn các cao thủ thì năm người thành một tổ, cùng tiến hành lục lọi tìm giết. Phải nói Sơn Hải giới thật không phải là ‘lớn’ bình thường, hơn mười vạn người tập kết lại với nhau tuy là một con số rất khủng khiếp, nhưng phân tán ra rồi thì chỉ giống như muối bỏ biển vậy thôi.

Bốn người bọn Đường Hoa dựa theo tọa độ tìm được Sát Phá Lang. Sát Phá Lang hiện đang giải quyết một đội NPC mao dân. Thủ đoạn tấn công của các mao dân là ném đá, ném thương, chỉ có một số ít tế sư mới có thể sử dụng pháp thuật sát thương phạm vi lớn, không có bao nhiêu tính uy hiếp cả. Từ đấy có thể thấy được Sát Phá Lang đang nhàm chán đến mức độ nào.

Đối mặt với kẻ đã hại lão bà, các con của mình - Sát Phá Lang, Huy Hoàng chân thành bước đến bắt tay ngay: “Cám ơn!”

“Đừng khách khí, Huy Hoàng ngươi còn cần gì thì cứ nói một tiếng là được.” Thái độ của Sát Phá Lang khi đối xử với Huy Hoàng và khi đối xử với Đường Hoa thật là một cái trên trời, một cái dưới đất.

Trung niên lão bà mất chính là việc vui lớn thứ ba của nam nhân, cho nên Huy Hoàng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ mời Sát Phá Lang vào tổ rồi mở đường. Đường Hoa hỏi: “Tinh Tinh, bói qua bói lại cả nửa ngày trời rồi, tới cùng là có bói được gì hay không?”

Tinh Tinh lắc đầu: “Muốn bói chính xác thì phải cung cấp tên họ của đối phương, hệ thống đã nhắc đến nóng lên luôn, cho nên còn kèm thêm một câu nữa: đừng nên cứ tìm ‘Viêm tướng’ ‘Viêm tướng’ hoài.”

Huy Hoàng hỏi Đường Hoa: “Lần trước giao thủ các ngươi có giám định tên Viêm tướng ấy hay không?”

Đường Hoa xấu hổ toát mồ hôi hột: “Ban đầu chỉ chuyên tâm diệt giặc, sau đó chỉ chú tâm chạy trốn.”

Sát Phá Lang chọt vào một câu không nóng không lạnh: “Đệ nhất cao thủ, hừ!”

“Bổn Gia Tử tốt xấu gì cũng đã chạy giữ mạng được khỏi tay hắn. Có gan thì hồi nữa ngươi chơi solo với hắn đi, xem xem ngươi có thể trốn được hay không cho biết.”

“Hừ!” Sát Phá Lang dù có tự đại hơn nữa cũng tự biết bản thân mình không chịu nổi cảnh người ta liên tục chơi kỹ năng chữ màu kim như vậy, cũng tương tự như việc không người chơi nào có thể chịu được liên tục bốn lượt kiếm nộ của mình vậy.

“Các ngươi mau mau nghĩ ra tên của chúng nó đi chứ!” Tinh Tinh giậm chân bực bội. Mấy người này cũng thật là, lại còn rảnh rỗi đi đấu võ mồm nữa.

“Vòng Đeo Tay Thiên Nữ!” Phá Toái mở đầu.

“Không có NPC này!”

Huy Hoàng: “Xích Đeo Tay Thiên Nữ!”

“Không có!”

Sát Phá Lang: “Vòng...”

Đường Hoa ngắt ngang: “Viêm tướng 001.”

“A! Tìm được rồi!” Tinh Tinh mừng rơn nói: “Ở Chu Tước quốc! Để ta tra 002...”

Mọi người cùng sùng bái nhìn Đường Hoa. Đường Hoa nhìn chân trời Tây xa xôi, mà trong lòng thì phiền muộn: đậu xanh nó, đã sớm biết Ốc Vít lười lắm mà. Bắt hắn nghĩ ra một trăm lẻ tám cái tên chẳng thà giết hắn đi cho rồi. Lại nói, tất cả đều có tên họ hết thì khó nhớ muốn chết, chi bằng đánh số đi cho khỏe.

“035 - 045 ở Mao Dân!” Tinh Tinh bổ sung: “036, 037 hành động một mình, có khả năng là lính gác. 037 có phần xa, 036 thì cách chúng ta một trăm cây số. Phương hướng: Đông Nam.”

“Các hán tử, khởi công nào!” Huy Hoàng thét to một tiếng, sau đó cùng Phá Toái, Sát Phá Lang hợp thành hình tam giác bảo vệ Tinh Tinh. Còn phần pháp sư Đường Hoa thì bọn họ không lo lắng chút nào, nếu thật sự có chuyện, hắn chạy còn nhanh hơn ai hết nữa là. Dù sao đi nữa thì trong năm người, Đường Hoa tuyệt đối sẽ không phải là người đầu tiên chết trận.

* * * * * *

Lòng sông khô cạn, những cây tiên nhân chưởng mọc tán loạn, những con rắn độc cấp 65, những con kền kền cấp 66... Tinh Tinh dừng lại nói: “Trong phạm vi năm cây số!”

“Liếc qua là biết rồi!” Đường Hoa dặn dò: “Coi chừng người ta núp trong cát đánh úp, hoặc là trốn sau cái chỗ rẽ nào đó nhé.”

“Phá Toái, Sát Phá Lang một tổ. Tinh Tinh với ta một tổ, Gia Tử một mình một tổ, phân ra tìm. Gặp phải kẻ địch thì đầu tiên là chạy giữ mạng trước, còn Tinh Tinh trông thấy là khóa lại chúng ngay.”

Đường Hoa kháng nghị: “Vì sao chỉ có mình ta?”

Sát Phá Lang trả lời thay cho Huy Hoàng: “Đi chung với ngươi chỉ tổ làm quỷ chết thay.”

“Không đi chung với ta thì kẻ chết đầu tiên cũng vẫn là ngươi.” Đường Hoa nói xong không chờ Sát Phá Lang móc ngược lại mà đã quát ngay: “Khởi công!”

“Mọi người đừng để cách nhau quá xa rồi bị văng khỏi đội đó nhé.” Đội trưởng Huy Hoàng dặn dò trong kênh đội ngũ: “Không cần tấn công kẻ địch, chỉ cần dụ chúng nó ra thôi.”

* * * * * *

Một tiếng đồng hồ sau, mấy người tập hợp lại với nhau, Đường Hoa là người đầu tiên báo cáo: “Ta tuyệt đối đã cẩn thận cộng cẩn thận điều tra khu vực ta phụ trách rồi, còn sẵn tiện đào lên hai ổ rắn nữa, nhưng chưa phát hiện ra tung tích của Viêm tướng.”

“Giống như trên!”

“Giống như trên!”

Tinh Tinh lập tức nói: “Ta dùng nhân cách cam đoan, Viêm tướng tuyệt đối đang ở trong phạm vi năm km quanh đây.”

Huy Hoàng nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào là ẩn thân à?”

“Ẩn thân thì có rất nhiều cách, một loại là kiểu dùng màu sắc ngụy trang như tắc kè hoa mà chúng ta đã thấy ở hang ổ của Hỏa Quỷ vương ấy, một loại là kỹ năng ẩn thân do hệ thống cung cấp, còn một loại nữa là...” Đường Hoa ngẩng đầu lên trời: “Chính là dùng ánh mặt trời để ẩn thân như ở trong giếng Thần Ma. Phá Toái!”

Phá Toái lặng lẽ lấy mực nước và mảnh thủy tinh ra, nhìn về phía mặt trời một thoáng, sau đó nói: “Trúng thưởng rồi, ở giữa đám mây phía bên trái mặt trời từ vị trí này, cách mặt đất chừng hai mươi cây số, trôi nổi ở trên không trung.”

Huy Hoàng phân phó: “Sát Phá Lang, Gia Tử bọc đánh hai bên, Tinh Tinh định ra phạm vi hoạt động để khóa địch nhân lại bảo vệ bản thân. Phá Toái dốc sức tấn công, ta theo sau ứng đối, gắng hết khả năng tiêu hao kỹ năng chữ màu kim của địch nhân. Mọi người có vấn đề gì không?”

“Không có!”

“Giết!” Phá Toái làm đầu tàu gương mẫu, xông thẳng lên trời. Hắn người như kiếm, kiếm như rồng, khí thế tựa cầu vồng lao thẳng vào giữa tầng mây.

Kỹ năng chữ màu kim đầu tiên lóe lên, Phá Toái dùng kiếm nộ chọi một đòn với nó, rồi lập tức bại lui, quay về mặt đất uống thuốc liền. Viêm tướng vẫn không chịu dừng, thấy Huy Hoàng ào ào lao đến bèn xuất ra kỹ năng chữ màu kim thứ hai ra, đánh rơi Huy Hoàng. Đường Hoa là người thứ ba lao tới, Viêm tướng không hoảng không gấp lại đánh ra một kỹ năng nữa. Sát Phá Lang cũng đến, Viêm tướng lại dùng một kỹ năng có kèm theo hiệu quả đánh lui thổi hắn đi. Viêm tướng đang chuẩn bị bứt ra để lui, không ngờ lại có ngay một người chơi khí đen bốc lên ùng ùng chặn lấy trước mặt mình. Viêm tướng nhìn mà kinh hãi cực kỳ, sao tên này không mất dù chỉ một chút máu nào thế?

Kỹ năng chữ màu kim thứ năm không chút do dự được bắn ra. Qua chiêu này, Viêm tướng coi như đã biết rõ rồi, ngón tay mình vừa mới động thì tên người chơi này đã vội quay đầu lại, khi dòng chữ màu kim xuất hiện, người ta đã chạy ra được mấy chục thước rồi, chờ đến khi kỹ năng chữ màu kim sinh ra tác dụng, đuổi theo hắn thì hắn lại ném một tờ ngân phiếu ra xuất hiện ở cách đấy cả trăm mét. Đến khi kỹ năng đuổi theo gần đến thì người ta đã lợi dụng được khoảng thời gian chênh lệch ấy để chạy được thêm một trăm mét rồi, cuối cùng khi xém trúng hắn, thì kỹ năng đã vì mục tiêu thoát khỏi phạm vi hữu hiệu mà biến mất. Mặc dù thời gian chỉ rất ngắn, nhưng chính bởi vì rất ngắn nên mới có thể thấy được thằng nhãi này đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc luyện tập bỏ trốn, các dạng tăng tốc phối hợp rất đúng mực, dịch chuyển tức thời không ngượng ngập mà thi triển rất chi là lưu loát...

“Ngươi còn một kỹ năng nữa!” Phá Toái, Huy Hoàng và Sát Phá Lang cùng nhất tề vây quanh Viêm tướng. Bọn họ không sợ Viêm tướng còn thủ đoạn gì nữa, vì Tinh Tinh đã khóa chết nó rồi, Viêm tướng mà không còn kỹ năng chữ màu kim nào nữa thì làm sao trốn được? Lẽ nào ngươi còn có thể bay nhanh hơn được tên Gia Tử chết toi kia sao?

Đường Hoa lại hô: “Ngươi đã bị bao vây rồi, lập tức bỏ vũ khí xuống, đừng nên tự tuyệt trước mặt nhân dân.”

Tinh Tinh - ở phía dưới - kêu lên: “Hắn sắp tự nổ rồi, đếm ngược mười giây!”

“Ta đệt!” Huy Hoàng, Phá Toái và Đường Hoa cùng vã đầy mồ hôi. Hóa ra kỹ năng cuối cùng của hắn chính là tự nổ tung đấy. Ngẫm lại cũng không thấy kỳ quái gì, cũng như mấy con cầy hương đấy thôi, nó biết loài người giết nó một cách vô tội vạ là để lấy xạ hương, cho nên trước khi chết nó sẽ cố gắng hết sức để cắn đứt xạ hương của mình. Đặc điểm này theo lời Đường Hoa mà nói thì chính là hành vi hại người không lợi mình vậy.

Phá Toái, Huy Hoàng cùng nhất tề xuất kiếm nộ ra. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, khả năng có thể trong mười giây xử lý được một con BOSS nó nhỏ đến chừng nào.

“Ta đến!” Sát Phá Lang đột nhiên vận ma khí bùng lên, thanh Ma Kiếm rít dài, rồi ùng ùng lao đi, thế như thiên quân vạn mã. Sát Phá Lang quát: “Nhân kiếm hợp nhất! Hợp nữa! Lại hợp! Tiếp tục hợp!” Thanh thần binh thất giai được ma khí truyền vào đã đánh ra bốn đòn khiến người ta kinh khiếp. Mà điều càng khủng khiếp hơn chính là trong bốn đòn đánh trúng đó thì có đến ba đòn kích hoạt được bạo kích! Chiêu "tiếp tục hợp" của Sát Phá Lang còn chưa phát huy được hết sức mạnh thì Viêm tướng đã hóa thành ánh trắng mất rồi.

Phá Toái toát mồ hôi, vội kéo Huy Hoàng nói: “Lực tấn công của người chơi ma cũng thật là kinh khiếp quá đi.”

“Quả là biến thái thật.”

“Gia Tử cũng là ma, sao lực tấn công kém thế?”

“Khác nhau chứ, Gia Tử không có thần binh, hắn toàn dựa vào pháp thuật để sát thương thôi, hơn nữa toàn là pháp thuật sát thương phạm vi lớn cả. Tiểu Lang thì toàn bộ đều là kỹ năng tấn công đơn thể tầm gần, lại có thêm thanh thần binh kia, uy lực dĩ nhiên phải lớn rồi. Hơn nữa ngươi xem kìa, Sát Phá Lang dùng xong kiếm nộ rồi là thực lực đã giảm đi bảy, tám phần, mà Đường Hoa thì vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu như cũ. Còn một điều này nữa, ta đoán có lẽ toàn thân tiểu Lang đều là trang bị tăng tỷ lệ bao kích hết đấy, mà theo đuổi sức tấn công mạnh nhất thì dĩ nhiên lực phòng ngự, sinh mệnh hiển nhiên phải rất thấp cho coi.”

“Nếu bọn họ một chọi một thì sao?”

“Sát Phá Lang thua chắc, có điều nếu mà đánh lén thì... Gia Tử bị nguy hiểm.”

Sát Phá Lang đón lấy ánh nắng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt qua thân kiếm, trông tự kỷ vô cùng.

“A! Thần Ma Diệt Thế!” Đường Hoa mừng rơn hô: “Phát tài rồi!”

“Cái gì cái gì?” Mọi người vội cùng nhau tụ lại, ngay cả Sát Phá Lang cũng rất mất phong độ mà chạy qua ngay, trong lòng âm thầm cầu nguyện: đừng nên là pháp thuật đấy, đừng nên là pháp thuật loại mạnh, nếu không ta sẽ hận mình cả đời mất.

“Kẻ tiên thể ma tâm, tiên tâm ma thể có thể tu luyện, là đòn tấn công siêu mạnh cự ly trung bình, sử dụng chín phần pháp lực giáng một đòn tấn công trí mệnh đối với mục tiêu. Lực tấn công tỷ lệ thuận với giá trị pháp lực, tu vi và cảnh giới ma khí của người sử dụng.” Đường Hoa ngửa mặt lên trời rú dài: “Ông nội đây cuối cùng cũng có pháp thuật tấn công đơn thể rồi!”

Sát Phá Lang chua xót nói: “Với cái ống pháp lực đó của ngươi thì không ngừng uống thuốc bổ sung lại chín phần pháp lực phải mất bao lâu chứ?”

Đường Hoa cười hì hì trả lời: “Ta có tuyệt học lấy máu đổi pháp lực mà. Có điều ngươi cũng không cần phải quá thất vọng, kỹ năng này không thể vô hạn sử dụng được đâu, thời gian làm mát cao tới mười phút lận.”

“...” Sát Phá Lang thật là muốn chém mình lắm, đánh chết cũng không ngờ được rằng có một ngày mình lại làm tảng đá kê chân cho người ta thế này, mà đấy lại còn là Đông Phương Gia Tử nữa. Mình hẳn phải nghĩ được rằng con Viêm tướng đầu tiên chết trận chắc chắn có thể rớt ra được thứ tốt chứ? Rồi lại nghĩ, Viêm tướng vốn là tiên, sau mới làm ma gây họa cho Sơn Hải giới, vậy có rớt ra cuốn sách kỹ năng Thần Ma Diệt Thế cũng không phải là không có khả năng đâu phải không?

Phá Toái xắn tay áo lên: “Mụ nội nhà nó, nếu cuốn tiếp theo là Thần Phật Diệt Thế, ông đây sẽ chém Phong Vân Nộ một vạn lần cộng một vạn lần cho coi.” Theo thông tin mà mọi người đã biết, thì chỉ có duy nhất Phong Vân Nộ là phật - tiên hợp nhất thôi. Còn hắn và Huy Hoàng thì đều là loại thuần tiên cả.

Tinh Tinh vội nhắc: “Chia hoa hồng! Nàng không có ý định gì khác, chỉ là vì trông thấy ánh mắt thê thảm của Sát Phá Lang cho nên định dùng phương pháp đả kích Đường Hoa chút xíu nhằm cổ vũ cho sĩ khí của Sát Phá Lang thôi. Dù sao thì cuốn sách sắp tới là Thầy Bói Diệt Thế cũng đang chờ mình mà... Tinh Tinh chảy nước miếng mất rồi.

Việc đánh giá để chia hoa hồng là do Huy Hoàng tiến hành, toàn bộ mọi người đều tín nhiệm nhân phẩm của Huy Hoàng một cách vô điều kiện. Huy Hoàng cũng nói một cách công chính: “Không thể phủ nhận được cuốn sách này của Gia Tử tuyệt đối chính là một bảo vật vô giá. Mọi người cũng biết đấy, những kỹ năng học được trong môn phái đều là những thứ cơ sở cả, muốn có thứ tốt thì hoặc là làm các nhiệm vụ lớn, hoặc là giết BOSS lấy được, hoặc là do vũ khí mang kèm. Cho dù là Tiên - Ma giới thì cũng chỉ có hai kỹ năng có phần trâu thôi, còn lại đều là rác rưởi cả. Bởi vậy cuốn sách này của Gia Tử tuyệt đối phải là cực phẩm trong cực phẩm trong cực phẩm. Nhưng, chúng ta cũng phải xét ngược lại, đó là trước mắt người thỏa được điều kiện để học kỹ năng này cũng chỉ có mỗi mình Gia Tử mà thôi. Rồi lại xét theo tình hình trước mắt mà nói, thì đừng nói là chưa phát hiện ra thêm ai có khả năng qua được ma kiếp thứ hai, cho dù có phát hiện được thì cũng chẳng ai ngớ ngẩn như Gia Tử đi học ma rồi chọn tiên cả.”

“Phản đối!” Đường Hoa giơ tay, đây là hành động sỉ nhục mình một cách trần trụi đó.

“Phản đối vô hiệu!” Huy Hoàng tiếp tục nói: “Cá nhân ta định giá tám ngàn, bới vì cao hơn nữa sẽ không đáng giá chút nào, mọi người ai cũng mong tiết kiệm thêm chút tiền chờ đến hành tinh M đổi cả.”

“Một vạn!” Mặt Sát Phá Lang xạm lắm.

“Mọi người có ý kiến gì không?” Huy Hoàng dò hỏi mấy người còn lại, thấy không ai có ý kiến gì thì tuyên bố luôn: “Sách này trị giá một vạn, Gia Tử tự học, hoa hồng là hai phần mười tức hai ngàn kim. Mỗi đội viên được năm trăm kim.”

Đường Hoa lập tức lấy ngân phiếu ra giao dịch liền: “Cám ơn Huy Hoàng ca, lần sau nếu muốn chém lão bà thì huynh đệ ta trực tiếp ra tay luôn... Cảm ơn Tinh Tinh, sự mỹ lệ của ngươi là nguồn suối may mắn của ta... Cảm ơn Phá Toái ca, làm lợi cho ta dù sao cũng đỡ hơn là làm lợi cho dã súc... Cám ơn Lang ca, sự nỗ lực của ngươi là thu hoạch của ta. Có rảnh thì solo.” Đường Hoa vẫy vẫy tờ ngân phiếu cuối cùng trong tay mình: “Ta mời mọi người uống nước. Gia Tử ra tiền, ai làm chân chạy?

Phá Toái tru lên: “Uống cái máu á! Mau mau đánh con tiếp theo đi, Thần Thần Diệt Thế của ta!”

*** Mao Tiêm: là một loại trà đặc sản của vùng núi Lô Nha, nước trà có màu vàng đỏ, hương vị thuần, ngon miệng, có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa, chống lạnh, giải lao. Tùy theo cách chế biến mà trà này có công hiệu khác nhau.

Hình của trà Mao Tiêm: