Song Kiếm

Chương 226: Tiên Kiếp

Địa điểm độ kiếp của Huy Hoàng được thiết trí trên đỉnh một ngọn núi ở Côn Lôn. Đương nhiên hắn sẽ không đãi tiệc trước khi độ kiếp thành công rồi, những người biết tin này mà đến tham gia lễ hội mừng hắn bị sét đánh đều là bạn bè tốt của hắn cả. Hơn nữa, phần nhiều đều là những người bạn chuẩn bị độ kiếp thứ hai. Cho dù Huy Hoàng có thất bại thì ít nhất cũng khiến cho mấy người này có thêm chút kinh nghiệm độ kiếp... Lại nói, nếu như thất bại, vậy mọi người ở gần cũng sẽ dễ an ủi hơn.

So với sự phóng khoáng của Huy Hoàng thì người đầu tiên độ kiếp - Phong Vân Nộ - lại có vẻ hẹp hòi lắm, chỉ rúc một mình trong cái xó nào đó mà lén độ thôi. Phong Vân Nộ là một người rất sĩ diện, một khi thất bại, vậy hắn sẽ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Hành vi này của hắn khiến mọi người rất là mù mờ về tiên kiếp thứ hai. Còn phần ma kiếp thứ hai thì ngay cả những người thông minh cũng đều như lạc vào trong sương vậy, mặc dù Đường Hoa đã miêu tả rất kỹ càng tỉ mỉ quá trình độ kiếp trên Vô Biên đặc san rồi. Mặc dù kỳ đặc san ấy bán rất chạy, nhưng vẫn có rất nhiều người còn chưa đọc xong là đã ném nó đi như một cục rác, là bởi vì cái nết ăn ở của Đường Hoa mọi người đều tận mắt thấy rõ lắm lắm.

Theo kết quả nghiên cứu phân tích của mười một nhà tâm lý học, chuyên gia điều tra hình sự, chuyên gia ngôn ngữ, v.v... về quá trình độ kiếp của Đường Hoa thì có chứng cứ cho thấy rõ Đường Hoa đã giấu diếm đi một ít chi tiết, có chứng cứ cho thấy rõ Đường Hoa đã lược bớt đi một ít trình tự, cũng có chứng cứ tỏ rõ rằng Đường Hoa đã khuếch đại lên một ít sự thật, và cũng có chứng cứ tỏ rõ rằng Đường Hoa đã cố tạo ra thêm một ít khói mờ. Đương nhiên những phân tích trên cũng đều được đăng trên Vô Biên đặc san luôn, bởi vậy đám độc giả cũng đã từng thử phân tích với nhau xem đó là ‘chuyên gia’ hay là ‘chuyên da’ nói... Thành ra, thiên kiếp thứ hai nó ra làm sao, trong Song Kiếm vẫn chưa có mấy người có thể nói rõ được.

Huy Hoàng không cấm phóng viên đến phỏng vấn, nhưng bởi vì có Đường Hoa với Tôn Minh cùng đến, Huy Hoàng uyển chuyển từ chối yêu cầu phỏng vấn của Song Kiếm nhật báo. Một nam một nữ phóng viên của Song Kiếm nhật báo không phục, một người thì chơi trò ở lì không đi, còn một người thì mưu đồ lấy lý phục người, bởi thế đã bị bầy đảng của Huy Hoàng diệt gọn. Từ đấy có thể thấy, người ta nói phóng viên là nghề nghiệp nhiều nguy hiểm đúng là không quá chút nào. Không những phần tử khủng bố có thể sẽ giết ngươi, dã thú ăn thịt ngươi, biên tập sẽ xào ngươi, mà ngay cả những đối tượng được phỏng vấn cũng nhiều khi là dạng nhân vật bạo lực hở chút là móc vũ khí ra nữa.

* * * * * *

Trong một khoảng đất trống ở một đỉnh núi nào đó, có năm - sáu mươi người đã quây mấy chiếc bàn thành một vòng tròn lớn, chính giữa của miếng đất này thì được lưu lại cho diễn viên chính hôm nay - Huy Hoàng. Trên mặt bàn hiện có các loại đồ ăn vặt, hoa quả, bia, xúc xắc, bài poker, mạt chược, v.v... Ở giữa chừng của một cây tùng gần đấy có treo một biểu ngữ: nhiệt liệt chúc mừng buổi họp trà nghiên cứu và thảo luận về việc độ kiếp của Huy Hoàng.

Đám vây xem đều tự mang theo ghế dựa với ghế gập, còn bàn thì do đồng bọn của Huy Hoàng vận chuyển, đồ ăn vặt thì do các cô nương tự mua, những vật phẩm khác do Vô Biên đặc san xử lý. Phải nói là tên Huy Hoàng này giao du rộng rãi thật, mọi người tuy quây thành từng nhóm dăm ba người nói chuyện phiếm với nhau, hơn nữa trong đó có không ít người chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng có thể thấy họ đều thực tâm coi Huy Hoàng là bạn của mình cả. Đường Hoa dĩ nhiên là tụ họp với đám người Phá Toái, Quàng Khăn Đỏ rồi. Phần lớn những người không được mời đều có chút ít tự giác không đến buổi họp này, có một số cực ít những người không được mời mà đến thì đều bị đám vây xem ở đây căn cứ theo giới tính và diện mạo mà quyết định xem nên giữ lại sống hay chết. Nữ thì càng xinh đẹp càng có cơ hội lưu lại, nam càng anh tuấn lại càng có khả năng viếng địa ngục. Dù sao thì Huy Hoàng còn chưa có mặt ở đây, mọi người lại cùng nhau ra tay, kẻ bị giết cũng chỉ biết ngậm ngùi mà cắn răng chịu thôi.

Còn cách ba tiếng đồng hồ nữa là đến thời gian độ kiếp, trong số ghế của đám bạn bè được mời vẫn còn có hai chỗ trống, một cái là của Sát Phá Lang, còn một cái là của Mặc Tinh. Bởi vì Đường Hoa là cổ đông của Vô Biên đặc san, cho nên lý do vì sao Sát Phá Lang không tới, Mặc Tinh cũng không tới, với lại gần đây họ đang bận rộn làm cái gì, rồi quan hệ giữa hai người, v.v... sớm đã bị Vô Biên đặc san tiết lộ ra hết rồi.

Phá Toái, Quàng Khăn Đỏ, Tinh Tinh vừa chơi súc sắc vừa uống bia, lại vừa nói: “Tên Sát Phá Lang này phỏng chừng tính học theo Phong Vân Nộ núp vào trong một xó rồi. Thắng thì làm vua, thua thì ở ẩn. Lại nói, ta vẫn cứ luôn thắc mắc chuyện này, chúng ta đối xử với hắn cũng có tệ đâu, sao hắn luôn cứ...”

“Vấn đề tính cách.” Nhược Hân nói chen vào.

Phá Toái dừng tay nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chỉ mình ngươi biết à?”

“Xin lỗi!” Nhược Hân vội xin lỗi vì hành động nói chen vào của mình.

Đám người Đường Hoa cùng cảm thán, thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà. Con chó Nhật năm đó lại vùng lên làm đại tướng quân kìa, xem cái uy thế này thật khiến biết bao nhiêu nam nhân phải ước ao đến chết mà. Đặc biệt là khi mình thân là một nam nhân Trung Quốc, thì đừng nói là nói cái kiểu đó với lão bà, mà chưa quỳ dưới chân lão bà đã là kiếp trước có tích phúc rồi đó chớ.

Sương Vũ kéo Đường Hoa lại: “Lựa chọn này. Sau khi kết hôn thì: một, lão bà là cu li chính. Hai, lão công là cu li chính. Ba: tương tôn như tân.”

“Có lựa chọn thứ tư không?”

“Không có.”

“Ừm... Trong phòng ngủ thì huynh chọn một, ra ngoài phòng ngủ thì chọn hai, rời khỏi cửa nhà thì chọn ba. Cảm ơn!”

“Oa! Vậy chẳng phải là lợi lộc gì cũng khiến huynh chiếm hết rồi hay sao?”

“Lợi cái gì mà lộc cái gì thế?” Mấy tên nam nữ bà tám chung quanh đã chìa cái lỗ tai lại gần.

“Chúng ta không nói họ biết nhỉ.” Sương Vũ cười rạng rỡ, nói với Đường Hoa.

“Huy Hoàng đến rồi kìa!” Đám bạn bè cũng nhau đứng dậy hoan nghênh nhân vật chính tiến tới.

Huy Hoàng hạ xuống ở giữa mọi người, rất hào phóng vẫy tay: “Mọi người cứ tự nhiên nhé, còn hai tiếng đồng hồ nữa mới tới mà.”

Đường Hoa vội vàng thoắt ra, tay cầm một miếng bánh quai chèo đưa đến bên miệng Huy Hoàng, hỏi: “Huy Hoàng tiên sinh, hiện giờ mọi người đều rất muốn biết là trước khi bị sét đánh, tâm tình của ngài có khẩn trương lắm hay không đấy. Trước khi bị sét đánh ngài đã mua bảo hiểm chưa? Trước khi bị đánh, ngài nghĩ tới chuyện buồn hay vui thế?”

Huy Hoàng nhận lấy miếng bánh, nói: “Đầu tiên ta xin cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn vẫn đến tham gia cái... cái sự kiện này. Mặt khác, còn phải cảm tạ Vô Biên đặc san đã cực lực ủng hộ. Sự kiện này sẽ kéo dài liên tục mười hai tiếng đồng hồ, mỗi hai tiếng đồng hồ sẽ có một sự kiện rút thưởng, mọi phần thưởng đều do Vô Biên đặc san cung cấp. Đầu tiên, xin công bố phần thưởng đầu tiên của bốn giờ đầu là... Gói quà sinh mệnh!”

Tiểu Dâm vội hỏi Tôn Minh: “Gói quà sinh mệnh là gì thế?”

“Một cụm thuốc hồi phục máu!” Tôn Minh nhỏ giọng trả lời xong còn bổ sung thêm: “Là cái loại mà cửa hàng bán một kim một cụm đấy.”

“Ông chủ... Ngài thực là dám chơi mà!” Tiểu Dâm sùng bái lắm, dưới tình huống tập hợp nhiều cao thủ thế này mà dám dùng cái mặt hàng rác rưởi đó góp mặt này, coi chừng người ta bất mãn một cái là xử lý ngài luôn đó.

“Cám ơn...” Tôn Minh vỗ vỗ vai tiểu Dâm: “Vì thưởng cho hành động khen ngợi ông chủ của ngươi, lát nữa ngươi sẽ được phụ trách trao giải.”

“Ta...”

Huy Hoàng lại nói: “Mọi người cũng biết đấy, tiên kiếp chỉ có hiệu lực với người ứng kiếp thôi. Đồng thời, người ứng kiếp sẽ ở trong trạng thái miễn nhiễm với mọi thứ trừ thiên kiếp. Bởi vậy mọi người có thể yên tâm về sự an toàn của mình. Có điều ta tin rằng mỗi lần thiên kiếp đều sẽ có nội dung mới, cho nên lần độ kiếp này của ta chỉ thuần túy mang tính tham khảo mà thôi.”

Đường Hoa cầm lại miếng bánh, nói tiếp: “Huy Hoàng tiên sinh, ngài còn có di ngôn gì cần phải bàn giao nữa không? Chẳng hạn như... Ngài có muốn nói gì đó với ai đó không?”

“Roạt!” Mọi người cùng nhìn về phía Quàng Khăn Đỏ ngay. Quàng Khăn Đỏ vô thức nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống. Biểu tình này có thể hiểu là ngượng ngùng, mà cũng có thể hiểu là đang chờ bị tuyên án này.

“Ta đã nói cái gì đâu!” Huy Hoàng vội đoạt lấy miếng bánh. Nhưng không nói thì cũng đã nói ra mất rồi, Huy Hoàng bèn ho khan một tiếng, nhìn chung quanh rồi cuối cùng nhìn Quàng Khăn Đỏ, nói: “Ừm... Cái này thì... Nguyện cho những người hữu tình trên đời đều trở thành thân thuộc.”

“Muội bằng lòng!” Câu này khiến toàn trường kinh hoàng. Quàng Khăn Đỏ thấy đã lỡ miệng bèn vội chữa cháy: “Ý của ta là ta cũng nguyện cho người hữu tình trên đời đều trở thành thân thuộc.”

“Lý tưởng rất nhất trí.” Đường Hoa gật đầu: “Vậy không làm chậm trễ sự nghỉ ngơi của ngươi nữa, lát nữa qua đây uống hai cốc nhé.”

“Được được.” Huy Hoàng vội vàng đẩy Đường Hoa đi, sợ tên này lại nói cái chuyện gì khó nhá nữa. Bản thân hắn thì không có chuyện gì, nhưng quan trọng là Quàng Khăn Đỏ không có độ dày da mặt bằng của người thường.

* * * * * *

Tiểu Dâm nhảy lên trên bàn, nói: “Còn có một phút nữa, thời khắc khẩn yếu nhất của thế kỷ này đã sắp đến rồi...”

Có một anh bạn kia chen vào: “Chuyện khẩn yếu nhất thế kỷ chẳng phải là tình hình Cu Ba đang căng thẳng, với lại chuyện quan hệ giữa ta với lão bà nhà ta sao?”

“Ha ha!” Một loạt những tiếng cười thiện ý vang lên.

“Kiếp vân đến rồi.” Phá Toái ngẩng đầu nhìn bầu trời, xong nhắc nhở: “Huy Hoàng tiến lên!”

Bị dời tầm mắt đi mất rồi... Tiểu Dâm bèn hậm hực leo xuống bàn. Tôn Minh không hề nhìn lấy hắn một cái, nói: “Thằng nhãi đó tên là Sinh Diệt, một con heo trong bang Song Sư, nghe nói có lén phát sinh tình cảm với một nữ sinh trong Tinh Tinh đường sau lưng lão bà, thường xuyên ôm ôm ấp ấp cùng đi chơi thuyền trên Thái Hồ, mà lão bà của hắn trong hiện thực là một cái hũ dấm, thuộc dạng sẽ có thể tự sát.”

“Ý của ông chủ là...?”

“Tốc độ giết người của bút phải nhanh hơn của kiếm nhiều.”

“Kẻ nói bút mạnh hơn kiếm chắc chắn là chưa thấy qua vũ khí tự động.” Một giọng nữ vang lên phía sau lưng Tôn Minh: “Tướng quân Douglas MacArthur của nước Mỹ nói đấy.”

“Mặc Tinh?” Đường Hoa kinh ngạc lắm: “Ngươi thế mà đến rồi à?”

“Đương nhiên là phải đến chớ!” Mặc Tinh phản lại: “Bạn bè mời mà sao không đến được?”

“Bọn ta còn cho rằng ngươi với tiểu Lang...” Đám quần chúng phụ cận cùng nhau gật đầu.

“Thực ra các ngươi không cảm thấy tiểu Lang đáng thương lắm sao?” Mặc Tinh hỏi.

“...” Quần chúng cùng nhau lắc đầu.

“Bắt đầu rồi!” Phá Toái nhắc một câu. Vừa dứt lời, một tia sét đã giáng một phát thật mạnh lên trên thân Huy Hoàng. Huy Hoàng hứng một tia này xong, một bông hoa sen màu kim trên tay chợt nở rộ, toát ra một dòng chữ màu kim: Công Đức Vô Lượng!

Huy Hoàng giải thích trong khi vẫn còn đang bị sét đánh: “Sau khi điểm công đức tới giới hạn kiếp thứ hai, sẽ có người tới đưa cho ngươi pháp bảo sử dụng một lần này, chỉ có khi độ kiếp mới có thể sử dụng. Tác dụng của mọi dược phẩm được tăng gấp đôi, tốc độ khôi phục sinh mệnh và pháp lực của bản thân sẽ tăng lên gấp đôi trong 12 tiếng đồng hồ. Hiện giờ ta đang thử xem uy lực của trang bị và thiên kiếp trước.”

“Tên Phong Vân Nộ đáng chết, thế mà không nói.” Phá Toái nói với giọng căm hận.

Đường Hoa bắt tay thành loa kêu: “Huy Hoàng, có phải đang có một bầy nữ nhân xinh đẹp trần truồng lượn lờ trước mặt dụ dỗ ngươi không?”

“Đừng có làm trò mà!” Sương Vũ vội vàng kéo Đường Hoa ngồi xuống. Tên này đã tự sướng đến t*ng trùng lên não rồi hay sao ấy, người ta đang độ kiếp chứ có phải xem phim tình dục đâu mà.

Không ngờ ở giữa màn sấm sét, Huy Hoàng chợt xấu hổ hỏi lại: “Ngươi... Sao ngươi biết thế?”

“Oa!” Nghe thấy thế này, ánh mắt bầy sói lập tức sáng quắc lên ngay, bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm chưa được trông thấy nữ nhân không mặc y phục rồi đây...

Đường Hoa lại kêu lên: “Lần trước ta xém chút nữa đã bị sụp hố chết ngắc rồi đó, ngươi phải cẩn thận à!”

Một anh bạn cấp tốc lao tới bên người Đường Hoa: “Đại ca, có Riko Tachibana không?”

“Gia Tử Gia Tử! Có Mihiro không?” Phá Toái bất kể hình tượng, vội hỏi.

“Có, có điều hình như có treo mấy miếng vải...”

“Khụ!” Sương Vũ bóp bóp nắm đấm, sát khí tỏa ra tứ phía.

“Có hết có hết!” Đường Hoa vội nói một câu có lệ, rồi ngồi xuống một cách đoan chính bên cạnh Sương Vũ.

Sương Vũ nửa cố ý lại nửa vô ý hỏi: “Thường xem AV à?”

“Không phải không phải!” Lần đầu tiên Đường Hoa cảm thấy xấu hổ.

“Xem nhiều không tốt cho thân thể đâu.”

“...” Lần đầu tiên Đường Hoa cảm thấy khá là xấu hổ.

“Gia Tử!” Phá Toái kích động mon men mò qua nắm lấy tay Đường Hoa: “Giúp ta luyện một tuần nữa nhé, một tuần nữa thôi.”

“Vì sự sướng của huynh đệ, không có vấn đề!” Đường Hoa gật đầu lấy một thứ ra đưa cho Phá Toái: “Cái này ngươi cầm lấy, đến lúc chịu không nổi nữa thì đeo lên.”

“Ta không đeo b...”

“Là kính biến dạng.” Đường Hoa vội ngắt ngang ngay, thằng nhãi này bị t*ng trùng lên não mất rồi.

"Tương tôn như tân": luôn tôn kính nhau như ngày đầu mới cưới.