“Tiếp theo...” Phong Vân Nộ thoáng cười khoe ra một chiếc răng nanh trắng noãn của mình: “Vì để chúc mừng cho sự ra đời của đội bóng chói lọi nhất Song Kiếm, ta tiếp thu ý kiến, tuyên bố tên của đội sẽ là: đội Mã Hoàng.”“Đội Mã Hoàng?” Mọi người đều xạm mặt lại: “Ai nghĩ ra đấy?”“Hà Tả!” Phong Vân Nộ rơi lệ đầy mặt: “Hắn không nghĩ ra được tên nào hay hơn cả.”* * * * * *Bóng đá trong Song Kiếm không phải là bóng đá thường, nó không có lỗi việt vị, cũng không có chuyện thay người. Sân bóng dài 1 cây số, rộng 68 mét, độ cao trên dưới là 200 mét. Cầu môn là một hình tròn đứng giữa không trung, độ rộng của cầu môn với vùng cấm địa đều được gia tăng lên gấp đôi có thừa. Bởi vì đội ngũ nhiều quá, cho nên Ủy Ban Cử Hành đã hủy bỏ vòng tiểu tổ, trực tiếp cử hành vòng đào thải luôn.Nội quy đã không phải là nội quy thường, vậy tất nhiên bóng cũng không thể nào là bóng thường được. Trọng tài cú mèo nói: “Bóng này là do hàn thiết từ Thiên Sơn tôi luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành, nặng ba ngàn ba trăm ba mươi ba khắc...”“...” 22 tên vận động viên đều đổ mồ hôi lạnh tập thể, ây da, hóa ra là phải đá quả tạ đây này. Nếu dùng chân thì còn chịu được, chớ nếu đánh đầu thì...“Chọn sân thi đấu... Trận đấu bắt đầu!” Ngay lúc trọng tài ném quả bóng lên trên trời cao, trận đấu chính thức được bắt đầu.Là người tranh bóng, Sát Phá Lang rất có lễ độ liếc nhìn qua quả bóng vẫn còn chưa rơi xuống: “Mời ngài trước.”Tiền đạo của đối phương cũng rất có lễ độ: “Không dám, mời ngài trước vậy.”Một đám ngu ngốc! Phi Thường Kiếm khinh bỉ một câu, thanh kiếm trong tay bắn ra, trực tiếp vút về phía quả bóng trên cao, quả bóng bị đánh trúng liền xoay một vòng, sau đó nhắm thẳng hướng Phong Vân Nộ mà bay tới. Phong Vân Nộ rớt nước mắt ào ạt, sao mình lại trở thành người đầu tiên làm liều rồi chứ hả? Có điều thân là một người đội trưởng, hắn không dám do dự, bèn duỗi chân ra, đụng vào bóng, vừa thấy không có cảm giác gì khác bèn mừng rỡ trong lòng, rồi lập tức dựa theo nội quy, giữ bóng trên thân kiếm, bắt đầu lao về phía cầu môn của đối phương.Vừa qua được nửa sân một chút, ba thanh phi kiếm nhất tề bắn tới, mục tiêu là quả bóng dưới chân Phong Vân Nộ, đồng thời còn có hai tên trung vệ đang cấp tốc lao lại đây.Phong Vân Nộ vội vàng làm một cú xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không, né được ba thanh phi kiếm. Nhưng vì như thế, hắn đã bị người của đối phương bao vây lại.“Ta đạp, ta đạp.” Ba người ở trên trời bắt đầu đưa chân đạp tới để cướp bóng, trước sau đều đã bị chắn lại, Phong Vân Nộ lại không thể xoay người để bảo vệ bóng, thế là rất nhanh bóng đã bị trung vệ Giáp cướp đi mất. Nhưng Phong Vân Nộ cũng không phải là người bình thường, hắn nghiến răng lao tới, dùng một thế trượt người định đoạt lại bóng trở về. Nhưng không ngờ người ta có hai người lận, trung vệ Ất lập tức đưa chân đá một phát vào đầu của Phong Vân Nộ. Tuy không có thương tổn, nhưng Phong Vân Nộ cũng bị lực quán tính vật lý khiến cho lảo đảo, trung vệ Giáp lại nhân cơ hội cướp lại bóng ngay, sau đó dùng một kỹ năng chuyền bóng về phía sau, hậu vệ Giáp tức khắc nhận bóng, chặt chẽ khống chế bóng trong chân.“Ta kháng nghị!” Phong Vân Nộ nổi giận bừng bừng: “Hắn đá người.”Cú mèo đẩy mắt kính xuống, nói: “Sử dụng khí giới tấn công đối phương sẽ bị thẻ vàng, nhưng không sử dụng khí giới thì thuộc dạng tiếp xúc thân thể, còn sử dụng kỹ năng thì đã được nội quy cho phép rồi.”“Ta đệt!”“Chửi tục với trọng tài.” Cú mèo chìa thẻ vàng ra, xong nói: “Nếu ta là ngươi thì sẽ suy nghĩ làm thế nào để phòng thủ trong lúc này đấy, người ta có bốn người xuống được vùng cấm địa của các ngươi rồi kìa.”“A!” Phong Vân Nộ quay đầu nhìn lại, quả nhiên... Đội Mã Hoàng - được xưng là đội chói lọi nhất - đối mặt với sự tấn công của đối phương đều không ai biết phải làm gì cả, có người đang lục túi Càn Khôn, cũng có người đang định xuất kiếm nhưng lại sợ làm bị thương người ta. Nhìn lại, hiển nhiên đội xx đã có bỏ công sức rất lớn ra để tìm hiểu về nội quy thi đấu, mà bốn hậu vệ của phe mình thì đang bị hai tên trung vệ đội người ta tấn công, lại chỉ biết tra tìm vì sao hệ thống còn chưa có thông báo ở vào trạng thái phản kích.Tiếp tục ngó qua hy vọng duy nhất của Phong Vân Nộ, anh bạn thủ môn Đường Hoa, lại có vẻ đang sôi trào nhiệt huyết, chuyên tâm chăm chú nhìn quả bóng đang bay tới, hai con mắt không hề nháy chút nào.“Hô, hô!” Đường Hoa hết nhảy trái lại nhảy phải trên phi kiếm, miệng luôn hô hào, hai tay đưa lên trước ngực tùy thời chuẩn bị lao ra.Sút, cuối cùng cũng sút rồi! Bởi vì vùng cấm địa có tác dụng chậm lại 50% tốc độ của cầu thủ đối phương, cho nên tiền đạo của đối phương không dẫn bóng tiếp, mà dùng kỹ năng kèm vào quả bóng, nhắm thẳng hướng góc chết của cầu môn mà bắn đi.“Xem ta!” Đường Hoa học theo tư thế trên truyền hình, thân mình từ phi kiếm lao ra, đưa một tay chụp về phía quả bóng. Bởi vì vùng cấm địa cũng có giảm 50% tốc độ sút bóng của đối phương, cho nên cú lao này của Đường Hoa chắc chắn có mười phần mười sẽ chặn lại được trái này.“Thiên sư chú phù - định!” Tên tiền đạo không sút bóng của đối phương lập tức ném một tờ bùa mà hắn vẫn mãi túm trong tay ra.“Đậu xanh cả rổ.” Đường Hoa đang bay với một góc 45 độ đột nhiên bị đứng hình, hệ thống thông báo rằng hiệu quả chỉ duy trì có 2 giây, nhưng không cần đến 2 giây, chỉ cần 0,1 giây là đã đủ rồi... Đường Hoa rơi lệ đầy mặt nhìn quả bóng lướt qua vị trí chỉ cách ngón tay của mình có 1cm rồi lao vào trong cầu môn, lần vào lưới nhặt bóng đầu tiên của mình thế là đã đến rồi.1 : 0:Đội Mã Hoàng bi thảm nhìn vào màn hình lớn trên sân, bắt đầu trận chưa đến 3 phút là đã bị vào một trái rồi. Dựa theo tiến độ trước mắt, vậy đến khi kết thúc 90 phút, điểm số trung bình hẳn sẽ là 30 - 0 đấy. Điều tồi tệ nhất là toàn bộ mọi người đều không có tinh thần gì cả, bởi vì mọi người đều đã quá tự mãn, cho nên không bỏ công ra tìm hiểu nội quy thi đấu, cũng như lập ra chiến thuật trước trận đấu. Lúc này mọi người đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía đội trưởng Phong Vân Nộ.“Xốc tinh thần lên nào!” Phong Vân Nộ vỗ tay: “Chúng ta có bốn người nằm trong top 20 Tân Tiên giới mà, cố lên.”Đường Hoa bảo trong kênh chuyên dụng bóng đá: “Phía ta cần có hậu vệ để phòng thủ, ít nhất để che lại tầm mắt khi người ta dùng bùa nguyền rủa là được.”“Không!” Mặc Tinh kiên nghị nói: “Bọn họ đừng có mơ mà vào lại được vùng cấm địa. Gia Tử, ta sẽ bảo vệ ngươi.”Trọng tài cú mèo thấy màn ăn mừng cũng vừa đủ rồi, bèn thổi còi một nhát, trận đấu lại được tiếp tục.Sát Phá Lang giao bóng cho Phi Thường Kiếm. Phi Thường Kiếm nhận được bóng xong thì lập tức tàng hình, nhưng... Hắn bi ai phát hiện, mình với phi kiếm thật đúng là có tàng hình thật, nhưng quả bóng đang lăn trên kiếm lại vẫn còn nguyên ra đó. Một cái bia ngắm rõ ràng như thế, làm sao người ta không nhắm vào được? Quả nhiên có ánh kiếm loé tới, mười thanh phi kiếm đều nhất tề chặn lại hắn, đồng thời đối phương còn dùng cả chiến thuật hai kẹp một nữa. Nhưng Phi Thường Kiếm lại không phải là phi thường nhân, cho nên hắn dùng một kỹ năng nghiêng người chuyền bóng cho Sát Phá Lang, còn bản thân mình bị mười thanh phi kiếm một loạt bắn trúng...“Đệt, làm sao lại chưa chết chớ.” Đường Hoa, Phong Vân Nộ cùng nhau mắng một tiếng, một khi tên Phi Thường Kiếm này mà bị chết, đối phương sẽ bị nhận một cái thẻ đỏ ngay, mà Phi Thường Kiếm lại chỉ cần ra khỏi sân nghỉ ngơi 10 phút là ổn.Lúc này Sát Phá Lang vừa nhận được bóng, lập tức dẫn bóng xông lên. Phi kiếm bắn tới, dùng Ma Kiếm hộ thân toàn bộ ngăn lại hết. Đối phương thấy tên này thật là hung dữ lẫn mạnh mẽ, bèn theo an bài của tên đội trưởng, ba tên ở truyến giữa lẫn tuyến sau cùng vây qua.“Vô Địch Uyên Ương Thối!” Sát Phá Lang chơi một cú song phi về phía tên đội viên định chặn đường đi hắn, ý đồ dọn ra một con đường để tiến công. Nhưng không ngờ người ta lại rất là có kinh nghiệm, trượt một cái trên phi kiếm, hai chân móc một cái, thoải mái móc được quả bóng từ trên kiếm của Sát Phá Lang.Phong Vân Nộ tức giận bừng bừng quát: “Chúng ta tới là để đá bóng, chứ không phải để đá người.”“Móa! Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Sát Phá Lang nghe vậy thì tức tối lên, bèn lập tức bắn ra một chiêu kiếm nộ, quét về phía cầu thủ đang giữ bóng của đối phương.“My god!” Các cầu thủ đội Mã Hoàng nhìn anh bạn kia hóa thành ánh trắng thì than trong lòng một tiếng. Quả nhiên, trọng tài cú mèo đã xồng xộc lao đến, chìa chiếc thẻ đỏ ra cho Sát Phá Lang: “Ra ngoài.”Phong Vân Nộ rơi lệ đầy mặt: mười người đá với mười một người thì đá mần răng đây? Lẽ nào đội Mã Hoàng - được xưng là đội chói lọi nhất - lại phải cuốn gói về nhà ngay trong trận đầu sao? Nhưng hắn không còn thời gian để than thở nữa rồi, vì đối phương đã một lần nữa xông qua...“xx, xx với xx chặn lại, những người khác bố trí canh phòng.” Mặc Tinh hô lên, sau đó lại dặn dò: “xx, ngươi ở ngoài vùng cấm địa để bảo vệ.”Lần tiến công này của đối phương có tới 5 người, Mặc Tinh, cô nàng chỉ huy lâm thời này, người ta nhìn vào đã biết không phải là người hiểu biết về bóng đá ngay, Đường Hoa rớt nước mắt, đại tỷ à, đây là bóng đá, người ta có thể chuyền bóng đó. Quả nhiên, cầu thủ đối phương trong lúc sắp bị bao vây, chưa chờ đối phương tiến vào được phạm vi 3 mét tranh cướp bóng đã chuyền bóng đi liền. Nếu có cầu thủ của đối thương tiếp cận được phạm vi 3 mét quanh mình thì sẽ không được phép chuyền bóng, đây là nội quy của sân bóng.Bởi vì như thế, Đường Hoa bi thảm phát hiện mình lại một lần nữa gặp phải cục diện 1 chọi 4.Giáp nhấc chân định sút, Đường Hoa lao về bên trái. Không ngờ động tác của Giáp chỉ là giả, ý đồ thật sự của hắn là chuyền bóng cho Ất. Ất vừa thấy cầu môn đã mở rộng, bèn tức khắc dùng kỹ năng ngay. Bính cũng không ở không, bèn dùng một kỹ năng trói buộc với Đường Hoa, còn Đinh thì đột nhập vào vùng cấm địa, chuẩn bị nếu có tình hình bất ngờ xuất hiện thì đá bồi thêm.Lúc này chỉ có thể có một trận thiên tai nào đó mới mong xoay chuyển được tình hình mà thôi, Phong Vân Nộ bèn che mặt lại khóc.“Thần Quang bảo tháp.” Vào thời khắc mấu chốt nhất, Đường Hoa ném ra bảo tháp, nhốt chặt bóng vào bên trong. Nhưng ngay tức khắc, sắc mặt Đường Hoa trở nên kinh hãi cực kỳ, lực công kích của quả bóng này mạnh kinh người, pháp lực của mình bị tuôn ra như suối chảy, cơ hồ chỉ mới 2 giây mà đã gần cạn đáy luôn. Không còn pháp lực chống đỡ, bảo tháp bị quay về túi Càn Khôn. Đương nhiên, cũng nhờ 2 giây này, Đường Hoa đã thoát được khỏi thuật trói buộc, hắn đưa một tay chuẩn xác chụp vào quả bóng kia, sau đó quả bóng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ cần thủ môn vừa đụng được vào bóng, vậy bóng sẽ thuộc về họ.“Vạn tuế!” Phong Vân Nộ kích động hô: “Gia Tử, khoảnh khắc này ngươi đã không còn là người nữa rồi!”“Vỗ tay!” Đám cầu thủ còn lại đều cùng nhau reo hò. Nếu thật sự mà bị ăn 2 : 0, vậy gần như đã bị đào thải luôn ấy chứ.* * * * * *Sĩ khí đã được tăng lên, bất chấp thực trạng trước mắt là 10 người đá với 11 người. Vị trí giữa sân bắt đầu diễn ra một màn đấm đá kịch liệt nhất, Mặc Tinh đã trở thành chủ lực tuyệt đối của đội Mã Hoàng.Móc hàm, khóa cổ, bẻ khớp... Mặc Tinh đứng giữa sân tả xung hữu đột, đụng đâu là dứt đó, mà đối phương thấy bà má này vừa hung dữ lại vừa mạnh mẽ, đành chịu trận cho nàng đánh, chỉ cần cam đoan có thể giữ được bóng là xong, ngươi có đấm ta một đấm cùng lắm cũng chỉ ngăn được bước ta đi một chốc mà thôi.Dưới sự đeo bám đánh đấm lung tung của Mặc Tinh, Phong Vân Nộ cuối cùng cũng lấy được bóng, tức khắc có 3 tên cầu thủ đối phương lao qua chặn lại ngay. Đã sớm có chuẩn bị, 3 người trong đội Mã Hoàng đều mỗi người nhắm về một mục tiêu, dùng thân thể ngăn lại đường đi của đối phương. Mà Phong Vân Nộ lại rất đột ngột xuất ra một chiêu kiếm nộ, quả bóng bay thẳng về phía cầu môn của đối phương.Thủ môn bên kia cười lạnh một cái: tên nhép, xa như vậy mà ngươi cũng dám sút à. Nhưng còn chưa chờ hắn kịp đắc ý, quả bóng sắp bay tới vùng cấm địa lại đột ngột đứng khựng trên không trung. Thủ môn nhìn kỹ lại, sau đó kinh hãi cực kỳ, ở chỗ bóng dường như có một tàn ảnh nào đó... Không sai, đó chính là Phi Thường Kiếm đồng học. hắn đã sớm mai phục ở khoảng giữa phần sân của đối phương rồi, mà bởi vì hắn tàng hình, với lại thủ môn của đối phương chỉ chú ý tới màn đánh lộn ở khoảng giữa sân, cho nên không phát hiện bên cạnh có một tàn ảnh ở đó.“Xem bóng!” Phi Thường Kiếm rống lên một tiếng, xuất ra một chiêu kiếm nộ, quả bóng bắn vụt đến phía cầu môn. Bởi vì đang quá mức ngạc nhiên, cho nên thủ môn không kịp làm ra động tác cứu bóng hữu hiệu, bóng đã bay được vào trong góc chết.1 : 1:Ôm chầm, chạy tưng tưng, lộn mèo,... sĩ khí của đội Mã Hoàng đã tăng lên đến cực điểm.Bóng lại bắt đầu lăn, tiền đạo của đối phương còn chưa kịp chuyền bóng, đã bị Mặc Tinh chơi một cước vào ngay giữa mặt. Phong Vân Nộ lướt tới đón được bóng xong tru lên một tiếng, trừ Đường Hoa với hai tên hậu vệ, còn lại đều một loạt cắm đầu cắm cổ chạy như điên vào phần giữa sân của đối phương. Kẻ chuẩn bị nhận bóng thì chạy chỗ, không nhận thì phụ trách đánh đấm, bảo vệ cho cầu thủ có banh.Mặc Tinh thuận lợi vớt được bóng, bởi vì nàng không có phi kiếm, nên bóng chỉ có thể dính vào chân nàng. Lúc này hậu vệ của đối phương đã vây tới, không thể chuyền bóng được. Mặc Tinh chỉ đơn giản dùng một kỹ năng xoay người sút bóng. Thủ môn tỏ ra đắc ý ngay, kỹ năng này quá là phổ thông đi, không có đường cong cũng không có cả tốc độ nữa... Hắn lao người chụp về phía bóng, nhưng không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một con cọp gỗ lao song song với bóng về phía cầu môn, cho nên hắn đúng là có bắt dính được, nhưng lại là bắt trúng con cọp, còn bóng thì đã chuẩn xác rớt vào trong cầu môn rồi.2 : 1, đội Mã Hoàng nhờ vào Phi Thường Kiếm với Mặc Tinh ghi bàn, đã dẫn trước đội xx.*** khắc: đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta.