Khi Phác Thắng Cơ ở trong cung gặp qua thế tử, lúc ấy liền cảm thấy tiểu tử kia cùng Vương bộ dạng rất giống, nhưng chỉ cho là trùng hợp.
Chính là hiện tại tiểu thế tử bị hắn bắt đi, ở gần như vậy mới thấy được, cái mũi này, ánh mắt này, còn có tiểu chủy (miệng nhỏ nhắn) nhục đô đô (đại khái giống là thịt môi đầy đặn), quả thực như được khắc ra từ một khuôn mẫu cùng với Vương.
Phác Thắng Cơ trước đó vội vàng chạy trốn, tinh thần khẩn trương, còn phải xem chừng Vương hậu, cho nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng là chạy nhiều ngày như vậy, cũng không gặp phải truy binh, một số nhân theo dõi đều bị chặt đứt, hắn liền mang theo Vương hậu cùng thế tử ẩn núp đến thôn trang ở vùng nông thôn xa xôi này, tá túc trong nhà lão nông gia.
Lúc này hắn mới có tâm tư một bên tinh tế ngắm nhìn tiểu thế tử, một bên trong lòng cân nhắc.
Cho dù thế tử bộ dạng cùng Vương giống nhau, cũng không thể giống đến như vậy. Chỉ sợ vô luận là người nào, đem đại nhân cùng hài tử đặt ở cạnh nhau, vừa thấy liền biết bọn họ là phụ tử.
Phác Thắng Cơ càng suy nghĩ càng cảm thấy cổ quái, tầm mắt nhìn chằm chằm tiểu tử kia cũng bất thiện.
Vương hậu đem hài tử gắt gao ôm vào trong ngực, cuộn mình ở trong góc căn phòng đơn sơ. Thấy hắn nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng, không khỏi thập phần khẩn trương.
Phác Thắng Cơ bỗng nhiên âm u nở nụ cười một chút, nói: “Vương hậu nương nương, ngươi không biết là tiểu thế tử cùng điện hạ lớn lên rất giống nhau sao?”
Tiểu tử kia vừa mới ăn tiểu mễ thang (*), táp mạc táp mạc (chép miệng) tiểu chủy, cảm thấy hương vị không bằng đồ ăn trong cung. Bất quá nghĩ nghĩ liền quên đi, bé hiện tại bị người xấu bắt cóc, có thể ăn no tiểu bụng cũng không tệ rồi, không thể muốn đông thiêu tây kiểm (kén cá chọn canh). Vả lại thứ tốt trong cung ăn nhiều rồi, mấy ngày nay vừa hay thay đổi khẩu vị. Chỉ cần không để bé đói bụng, bé đều có thể nhẫn nại.
Bé nghe được lời nói của Phác Thắng Cơ, nghĩ thầm: ta là nhi tử của phụ vương, đương nhiên là giống y a. Cái tên xấu xa này thực bổn (ngu ngốc).
Vương hậu thản nhiên nói: “Thế tử là thân sinh cốt nhục của điện hạ, cũng không kỳ lạ”
“Ha ha ha, Vương hậu nương nương, tiểu thế tử là thân cốt nhục của ai, ngươi ta trong lòng đều biết rõ” Phác Thắng Cơ đột nhiên biến sắc, ngữ hàm trào phúng (lời mang châm biếm): “Điện hạ nếu có thể sinh, mười năm trước sớm để cho ngươi sinh hạ tự tử, như thế nào lại chờ tới bây giờ? Điện hạ bất ái nữ nhân, ngài ấy căn bản không có hứng thú với ngươi”
“Phác Thắng Cơ, ngươi không được vũ nhục điện hạ cùng bản cung!” Vương hậu sắc mặt tái nhợt, cực lực bảo toàn bí mật kia.
Phác Thắng Cơ âm âm nói: “Bất quá giống như nương nương nói. Hài tử cùng điện hạ giống nhau như vậy, nói không chừng thật sự là thân sinh nhi tử của điện hạ. Chỉ không biết mẫu thân của hài tử, rốt cuộc có phải là nương nương hay không”
Vương hậu hơi hơi sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi có ý tứ gì?”
Phác Thắng Cơ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu tử kia, nói: “Nếu Hồng Lân có thể sinh, ta thật tin tưởng hài tử này là Hồng Lân sinh cho điện hạ”. (Phác Thắng Cơ, ngươi đoán gần đúng…) (Thập tỉ a =)))
Vương hậu kỳ thật cũng có chút hoài nghi, hài tử thật sự rất không giống chính mình. Này cũng không sao, nhưng vì sao cũng không giống Hồng Lân, ngược lại cùng Vương giống nhau như vậy? Mặc kệ nói như thế nào, đều là không có khả năng a.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu nhi trong lòng.
Vương Duyên trong lòng giật mình một cái, thầm nghĩ không tốt không tốt, mẫu hậu che chở chính mình cũng bị người xấu lừa gạt. Không được, không thể để cho mưu kế của người xấu thực hiện được.
Tam đẳng nhân đại não đại (đầu to bằng 1/3 người khác) của bé lập tức dụi vào trong lòng Vương hậu, miệng y y nha nha kêu, bỗng nhiên toát ra một từ: “Nương (mẹ)…”
Kỳ thật lấy tinh thần lực cùng chỉ số thông minh cao đã gặp qua là không quên được của bé, phụ vương, phụ thân, mẫu hậu vâng vâng những từ này khi ở trong cung đã sớm học được. Chính là dây thanh quản vẫn chưa phát dục hảo, không thể mở miệng nói chuyện nhanh như vậy được.
Hiện tại bé đã muốn cửu nguyệt, dây thanh quản phát triển tương đối, có thể miễn cưỡng nói vài từ. Chính là bé còn chưa kịp mở miệng nói với tối thân ái phụ vương của bé, đã bị người xấu bắt đi rồi. (trời ơi, sao bé lại cute thế này >____