[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 49

Buổi tối Yam cùng Vương ở trong tẩm thất cực tẫn triền miên. Tinh thần lực giống như hải triều phô triển bung ra, câu dẫn lẫn nhau.

Hiện tại tinh thần lực của Vương tăng trưởng rất nhanh, đã có thể tự mình sử dụng một ít năng lực, cũng cảm nhận được một ít dao động. Y nghĩ đến đây là hiệu quả do nhiếp hồn thuật Hồng Lân dạy y mang lại, không khỏi phi thường kinh hỉ, luyện tập thập phần cần cù.

Đêm nay là lần đầu tiên y chủ động nếm thử tinh thần lực phát ra hoan ái, khiến cho Yam thần hồn điên đảo, chính mình có hay không phóng xuất ra hạt giống tinh thần cũng không để ý.

“Kì…”

“Hồng Lân a, ngươi đêm nay hảo nhiệt tình”

“Nhiệt tình chính là điện hạ a”

“Ha hả…như nhau thôi”

Yam yêu thương vuốt ve sống lưng quang hoạt (trơn nhẵn) kiện mĩ của Hồng Lân, mặc khế (hiểu ngầm) hòa tư nhuận giữa hai người không thể nói nên lời.

Hoan ái giữa nam nhân luôn có thiên hướng kịch liệt nhiều một chút. Đêm nay hai người thử các loại tư thế, mức độ cũng từ kịch liệt đến ôn nhu bất đồng, cơ hồ gây sức ép một đêm.

Thẳng đến sắc trời gần sáng, hai người mới yên phận, một bên ôm nhau đồng dạng an ủi, một bên nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai chạm vào nhau), dạ tĩnh tư ngữ (đêm tối nói thì thầm).

Trước kia loại kịch liệt hoan ái này, nhất định sẽ làm Vương thập phần mệt mỏi, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Bất quá hiện tại tinh thần lực của y đề cao rất nhiều, loại tinh thần cùng thân thể mập hợp cùng Hồng Lân này, ngược lại làm cho y cảm thấy tinh thần được thỏa mãn.

“Ngày mai chính là bách nhật yến (tiệc mừng trăm ngày) của vương nhi, Hồng Lân, ngươi nhớ phải ăn mặc đẹp một chút a”


“Ha hả, điện hạ, không phải ngày mai, phải nói là hôm nay” Trời cũng sắp sáng rồi.

“Thật sự là kỳ quái, ta thế nhưng tuyệt không cảm thấy mệt. Hồng Lân, cái kia nhiếp hồn thuật ngươi dạy ta thật sự là rất thần kỳ a”

“Đại khái bởi vì bên trong có một chút phương pháp dưỡng sinh của đạo gia cùng phật gia a. Đối với tinh thần lực của ngài rất có trợ giúp”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy được gần đây tinh thần rất tốt. Đúng rồi, Hồng Lân a, ta phải ở bách nhật yến của vương nhi phong nó vi thái tử, ngươi nói sứ thần Nguyên triều sẽ hay không gây khó dễ a?”

Yam hôn hôn y, nói: “Điện hạ, ngài đã sớm biết rõ. Hỏi ta làm gì a”

Vương nhịn không được mỉm cười nói: “Ta cũng không biết sao lại thế này, chỉ nghĩ cùng ngươi nói một chút. Trước kia ta giống như rất ít cùng ngươi nói những điều này”

“Đúng vậy. Đại khái trước kia ta niên khinh (tuổi còn trẻ), điện hạ cảm thấy ta không có năng lực đảm đương những chuyện này”

“Ha hả” Vương cười cười, vô hạn ái ý vuốt ve khuôn mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Hồng Lân của ta trưởng thành, có thể giúp ta phân ưu a”

Yam cúi đầu hôn một cái vào lòng bàn tay của y, giương mắt giảo hoạt mà khoái trá nói: “Đây là vinh hạnh của vi thần”

Vương sáp lại dựa vào trong lòng ngực hắn, song chưởng (hai cánh tay) thon dài dùng sức ôm hắn, nhắm mắt lại nói: “Hồng Lân, ta càng ngày càng không thể ly khai ngươi. Chỉ cần ngươi không ở trước mắt, trong lòng sẽ rất khổ sở a”

“Điện hạ” Yam nhẹ nhàng vỗ về lưng y, tựa như hống hài tử, thấp giọng nói: “Ngài phải tin tưởng, ta cũng giống như vậy a. Bất quá nói đi phải nói lại, hiện tại điện hạ giống như càng không thể ly khai tiểu bảo?”

Vương bật cười, véo véo hai má hắn, nói: “Ngươi là đang ghen tị với hài tử sao?”

Yam ôn nhu vui đùa nói: “Có một chút a. Có đôi khi thật sự ghen tị a”

“Mới vừa nói ngươi trưởng thành, nguyên lai vẫn còn là một hài tử a” Vương trong lòng ngọt ngào gần như tràn ngập, dùng sức hôn một cái lên môi hắn, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, ngươi vẫn là ta yêu nhất”


Yam dở khóc dở cười nói: “Vậy ta phải tạ tạ (cảm ơn) điện hạ rồi”

“Ân. Mệt mỏi, ngủ đi”

Tinh thần lực của Vương dù sao chỉ mới thành lập, vẫn là không thể chịu được quá mức mệt nhọc, rất nhanh mệt mỏi nằm trong lòng hắn ngủ, hai tay hay chân vẫn một mực cùng hắn giao triền.

Yam nhìn thụy nhan trầm tĩnh của Vương, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán của y, ôn nhu nói: “Điện hạ, ta biết ta tùy hứng, ngươi hội sinh khí, bất quá hết thảy đều vì ngươi cùng hài tử, phải tha thứ ta a”

Vương hiển nhiên là không nghe thấy, an tâm mà ngủ.

Bách nhật yến của đệ nhất (đầu tiên) thế tử Triều Tiên, long trọng mà linh đình, tất cả triều thần đều thay hỉ khánh (vui mừng) triều phục, vẻ mặt hỉ sắc tham gia yến hội. Thậm chí các phi tử luôn luôn bị lạnh nhạt trong hậu cung, hôm nay cũng đều đả phẫn (ăn mặc trang điểm) xinh đẹp, muôn màu muôn vẻ.

Phải biết rằng những cung phi này sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, Vương cũng chưa từng sủng hạnh. Đối với quan hệ của Vương cùng Hồng Tổng quản, mọi người trong lòng đều biết rất rõ. Hiện giờ Vương giống như thật vất vả “cải tà quy chính”, rốt cuộc nhượng Vương hậu sinh hạ thế tử, bọn họ đều là hựu tật hựu hỉ (vừa ganh tỵ vừa vui mừng), cảm thấy chính mình ngày sau cũng có hi vọng.

Các lão thần phía dưới khe khẽ nói nhẹ: “Thế tử sinh ra đã ba tháng, đây vẫn là lần đầu tiên ở trường hợp chính thức lộ diện a”

“Hôm nay muốn sắc phong thế tử, vô luận như thế nào, cũng phải để thế tử xuất đầu lộ diện. Còn phải đi tế tổ nữa”

“Bất quá thật đúng là lo lắng, cũng không biết thế tử lớn lên có cùng điện hạ giống hay không a…”

“Ngươi có ý tứ gì?”

Lão thần kia một bên vuốt chòm râu, một bên hướng hậu cung phi tần bên kia liếc một cái, nói: “Những nữ nhân này bị lạnh nhạt nhiều năm như vậy, cuộc sống chẳng khác gì quả phụ. Điện hạ nếu có thể sinh hài tử, đã sớm sinh, làm gì phải kéo dài đến mười năm, bị Nguyên triều áp chế nhiều năm như vậy”

“Hanh hanh (hừ hừ). Cũng không nhất định như vậy” Một đại thần hướng Kiện Long Vệ canh giữ phía sau vương vị nhìn một cái, nói: “Ngươi không có nghe nói qua cố sự “li miêu tráo thái tử” của Tống triều ở Trung Nguyên sao?” (đại thần này nhưng thật ra tri thức uyên bác = =)

“Ý của ngài là…”

“Ta cái gì cũng chưa nói. Ai nha, ngươi không biết là mấy ngày không thấy, phong thái của Hồng Tổng quản càng hơn trước sao?”


Mấy đại thần thân thiết nhìn nhau một cái, đều tự cho là “tâm tri đỗ minh” (trong lòng biết rõ ràng), ý vị bất minh nở nụ cười.

“Mặc kệ như thế nào, Triều Tiên ta cuối cùng có người kế nghiệp”

“A, cũng không nhất định. Nói không chừng có lẽ có người cảm thấy huyết thống của Kinh Nguyên Quân càng thuần chính a”

“Cấm thanh (ngậm miệng lại)! Ngươi không muốn sống nữa!” Vị lão thần đứng đầu vẫn lắng nghe mấy người phía dưới khe khẽ nói nhỏ, lúc này rốt cuộc nhịn không được độ nhiên biến sắc, thấp giọng quát: “Các ngươi không muốn sống nữa, nhưng lão phu vẫn chưa sống đủ a. Có mặt điện hạ, các ngươi có cái gì tâm tư đều lão lão thật thật (ngoan ngoãn) mà đặt ở trong bụng đi. Thủ đoạn của vị đó, các ngươi không phải chưa từng nhìn thấy!”

Các vị đại thần lúc này mới nghĩ đến một năm trước sau một hồi cung yến, Vương liền huyết đồ đại điện, tâm trạng không khỏi đều run lên, nhất tề biến sắc, không dám nói thêm nữa.

Lúc này, Vương cùng Vương hậu đã dắt tay nhau đi vào đại điện, ngồi ở chủ vị. Phía sau là vài tên nội cung cẩn thận ôm thế tử.

Các đại thần cùng toàn thể mọi người phía dưới đứng dậy, cung nghênh Vương cùng Vương hậu, đợi đến khi Vương nói bình thân, cũng nhượng mọi người ngồi xuống, từng người mới cẩn cẩn dực dực (dè dặt) trở về vị trí cũ.

Vương nhìn thấy quần thần phía dưới, tâm tình phi thường tốt. Y vừa rồi đã tế tổ tiên, chính thức đem danh tự của hài tử Vương Duyên đăng kí vào gia phả, cũng ban bố phong chỉ (đại loại như thánh chỉ sắc phong ^^”) thế tử. Hiện tại chính là đại yến quần thần, đem thế tử lộ diện, để cho mọi người phía dưới nhận thức chủ tử.

Vương Duyên mấy tháng nay lớn lên phi thường mau. Bé vốn là so với anh nhi bình thường phát dục rất nhanh, huống chi nội cung chiếu cố phi thường tỉ mỉ, dinh dưỡng đầy đủ, bởi vậy tuy rằng mới được sinh ra trăm ngày, cũng đã lớn giống như ngũ nguyệt (năm tháng) anh nhi.

Vương đem hài tử tiếp nhận đến, tự mình ôm vào trong ngực.

Tiểu Vương Duyên đã có thể dựa vào ôm ấp của đại nhân mà ngồi dậy. Bé mặc trang phục truyền thống của thế tử Triều Tiên, đội mũ, bộ dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, phi thường đáng yêu.

Đại thần phía dưới còn không có lão đến mắt mờ, tinh tế thấy rõ dung mạo của thế tử, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Bộ dạng của tiểu thế tử chính là cùng Vương giống nhau như đúc a.

Tuy rằng anh nhi mới mấy tháng, nhưng là dung mạo đã muốn hiển lộ rõ ràng, hơn nữa bé kế thừa tám chín phần dung mạo của Vương, quả thực như từ một khuôn mẫu khắc ra, cho nên liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra phụ tử hai người giống nhau.

Các lão thần trầm ổn một chút còn không có phản ứng gì, các đại thần tuổi trẻ một chút liền nhịn không được nói thầm: chẳng lẽ thế tử thật sự là cốt nhục của Vương?


Vương nhìn lướt qua quần thần phía dưới, theo biểu tình trong ánh mắt của bọn họ có thể đoán ra bọn họ trong lòng suy nghĩ cái gì, nhịn không được trong lòng cười lạnh: các ngươi nghĩ hài tử không phải của trẫm sao? Vậy thật sự là khiến cho các ngươi thất vọng rồi, tiểu bảo không chỉ có là cốt nhục của trẫm, còn là trẫm “thân sinh” a (tự mình sinh a).

Vương hậu là đương cục giả mê (trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường), cũng không có nghĩ nhiều, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn. Hài tử của chính mình được phong thế tử, được quần thần thừa nhận, so với bất cứ điều gì càng trọng yếu.

Vương tâm tình hảo, ôm hài tử cùng quần thần cộng ẩm (cùng uống rượu), phía dưới ca vũ cũng bắt đầu biểu diễn.

Vài tên đại thần đức cao vọng trọng tiến lên kính rượu, thừa cơ hội đến gần trộm ngắm tiểu thế tử vài lần, sau khi trở lại chỗ ngồi đều âm thầm cảm thán trong lòng: giống, thật sự là quá giống.

Tiểu thế tử không thể nghi ngờ là Vương hậu thân sinh, thế nhưng khuôn mặt lại cùng Vương giống nhau như thế, làm sao có thể là thâu lương hoán trụ (thay xà đổi cột = treo đầu dê bán thịt chó) được a.

Lại âm thầm hướng Hồng Tổng quản nhìn vài cái, một phần bóng dáng cũng không có.

Xem ra hậu cung tư mật, quả nhiên không phải để cho bọn họ các đại thần bên ngoài có thể đoán được.

Tiểu thế tử hôm nay thập phần nể mặt, ngồi ở trong lòng phụ vương thực ngoan ngoãn, không khóc nháo. Chính là một đôi mắt đen giống Vương như đúc không ngừng ngắm ngắm xung quanh, tựa hồ cảm giác thập phần mới mẻ, còn thực hưng phần, miệng ô ô nha nha kêu.

Vương hậu nhịn không được nói: “Điện hạ, nhượng nô tì ôm tiểu thế tử đi”

Vương ha hả cười nói: “Không cần, vẫn là để trẫm ôm đi. Hơn nữa tiểu tử kia thật sự nặng, ái phi sẽ mệt chết a”

Vương hậu không nghĩ Vương đối hài tử này yêu thích đến trình độ này, quả thực giống như không để cho chính mình chen tay vào. Nàng tuy rằng cảm thấy buồn bực, nhưng tin tưởng mẫu tử thân tình, chờ chính mình thân thể tốt một chút, sẽ có nhiều thời gian làm bạn với hài tử, nhất định phải đạt được kính yêu của hài tử.

Tiểu thế tử chỉ xuất hiện một chút, chủ yếu là để các đại thần nhìn một lát, nhận thức chủ tử, biết chủ tử tương lai bộ dáng như thế nào. Không đến nửa canh giờ, Vương nhượng các nội cung cùng nhũ nương đem hài tử ôm hồi (về) tẩm cung.

Hiện tại đã đầu xuân, thời tiết ấm áp, khí hậu phù hợp, một số loài hoa đầu xuân bắt đầu nở rộ.

Vương tâm tình vui sướng, chúng thần cũng cẩn thủ thân phận (an phận), nói rất nhiều lời chúc mừng, mã thất phách (vỗ mông ngựa, ý là tâng bốc, nịnh nọt) dồn dập. Vương lần đầu tiên cảm thấy được cung yến có ý nghĩa, tâm tình tốt, bất tri bất giác uống nhiều mấy chén.


Đợi cho vãn yến (tiệc tối) kết thúc, Vương cơ hồ là được Hoàng nội cung dìu về tẩm điện.

Y rất ít uống rượu, không quá thích ứng cảm giác vựng huyễn (chóng mặt hoa mắt), trở lại tẩm điện liền ngã xuống giường, nên sự tình gì cũng không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương chậm rãi tỉnh lại, đỡ lấy cái trán còn có chút say rượu khó chịu, rên rỉ một tiếng, kêu: “Hồng Lân a, đầu của ta thật khó chịu…”

Bên người không có tiếng trả lời, cũng không có ôn nhu hôn môi cùng quan tâm hầu hạ mỗi buổi sáng, Vương lại kêu một tiếng: “Hồng Lân?” Y giương mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh chính mình trống rỗng, băng lương lương (lạnh giá), gối đầu của Hồng Lân cũng không có một tia dấu vết đêm quá có người chạm đến.