[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 42

“Điện hạ, điện hạ, không nên cử động a điện hạ”

Vương bởi vì không thể chịu được đau đớn, không tự chủ vặn vẹo thân thể của chính mình, nếu không phải bụng quá lớn, chỉ sợ đều phải trở mình mấy lần, Vương thái y thấy cũng kinh tâm (hoảng sợ) không thôi.

Đau quá…

Vương cảm thấy được đau đớn cả đời cộng lại đều không đau đến như vậy.

Thai nhi trong bụng tấn công rất nhanh, đại khái duyên cớ là do sinh non, cho nên một lòng một dạ hướng bên ngoài đi ra.

Vương thái y cùng tên đại phu cao thủ phụ khoa tìm được ở dân gian, còn đang thương lượng như thế nào giúp Vương tiếp sinh, Hoàng nội cung đã kinh hoảng phát hiện đệm giường của Vương ướt đẫm.

Nước ối vỡ.

Vương không hiểu những điều này, y còn tưởng rằng chính mình là không khống chế được, theo bản năng nghĩ muốn đình chỉ, chính là như thế nào cũng không ngăn cản được mãnh liệt đau đớn cùng nước ối liên tục trào ra.

Cho đến khi Hoàng nội cung kinh hoảng kêu lên: “Vương thái y, điện hạ, điện hạ chảy rất nhiều máu”

Vương thái y hoảng sợ, đối Vương nói một câu thất lễ liền xốc chăn lên, phát hiện hạ thân của Vương quả nhiên là một bãi thủy tí (nước đọng).

Lão không biết là nhẹ thở ra, vẫn là càng khẩn trương, nói: “Không phải máu. Là phá thủy”


Hoàng nội cung mờ mịt trừng mắt nói: “Cái gì là phá thủy?”

Vương thái y cùng Kim đại phu không công phu giải thích với hắn. Hai người liếc nhau, rốt cuộc xác định nghi ngờ từ trước đến giờ: thai nhi là phải theo nơi đó của Vương sinh ra.

Suy nghĩ này làm cho hai người kinh hãi.

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng. Vương là một nam nhân, không có sản đạo như nữ tử, thai nhi nếu muốn thuận lợi sinh ra, còn có thể từ nơi nào nữa? Nhưng, nhưng là…địa phương đó của nam tử, có phải hay không rất miễn cưỡng?

Cũng may hai vị đại phu sớm có chuẩn bị. Kim đại phu lấy ra cao dược tổ truyền, sắp xếp thỏa đáng xong mới cẩn thận nói với Vương: “Điện hạ, thảo dân cần cho ngài thoa chút cao dược, trợ giúp sinh nở. Chỉ sợ phải thất lễ”

Vương đau đến đầu đổ đầy mồ hôi. Từ lúc bắt đầu đau bụng sinh đến bây giờ, đã hơn một canh giờ, y chỉ cảm thấy càng ngày càng đau, bụng từng đợt co rút đau đớn, cả nửa người dưới đều lâm vào giữa một loại đau đớn không cách nào hình dung được.

Y không nghĩ chính mình sẽ giống Vương hậu, giống nữ tử không ngừng tru lên giữ lúc sinh sản như vậy, cho nên nhượng Hoàng nội cung chuẩn bị bố khăn cắn ở miệng. Nhưng y hiển nhiên xem nhẹ đau đớn của việc sinh sản, chỉ một chút thời gian này, y đã muốn nhịn không được bắt đầu theo trong cổ họng rên rỉ. Mà sản trình, bất quá chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Y cố hết sức gật gật đầu, không thể mở miệng nói chuyện.

Vẫn là Hoàng nội cung linh hoạt, ở thâm cung nhiều năm, là đệ nhất nội cung bên người Vương, cực kỳ được tín nhiệm, vả lại sở hữu quyền lợi hiển nhiên biết rõ khi nào thì thích hợp, nói: “Không cần đa lễ, mọi chuyện tùy cơ ứng biến, không thấy điện hạ đã đau đến vậy rồi sao? Mau chóng giúp điện hạ tiếp sinh, những chuyện khác không cần hỏi nhiều”

Kim đại phu xuất thân hương dã, mặc dù ở trong cung nhiều tháng qua cũng học được chút ít lễ nghi, đối Vương cũng thập phần kính sợ, nhưng vẫn chưa dưỡng thành loại tính cách xâm nhập tận cốt tủy cẩn trọng từng chút từng chút một. Nghe vậy liền tẩy thủ (rửa tay), xốc lên đệm chăn của Vương, nghĩ muốn cởi trường khố của Vương.

Vương sau khi trở lại tẩm điện dưới sự trợ giúp của nội cung đã cởi đại y, thay đổi thường phục, nhưng thiếp thân đan y (áo lót) cũng không có cởi ra. Lúc này y đỗ đại yêu viên (bụng to eo tròn =))), thỉnh thoảng trong lúc đau đớn không tránh khỏi đá động hai chân, thoát y có chút khó khăn.

Kim đại phu có chút chần chờ, nói: “Có thể dùng cây kéo tiễn khai (cắt) khố tử của điện hạ hay không? Sản phụ dân gian khi sinh sản, các bà mụ cũng không thể di chuyển sản phụ, có khi chính là trực tiếp tiễn khai quần…”

Hoàng nội cung không đợi hắn nói xong, quát: “Lớn mật! Sao dám động lợi khí (đồ sắc bén) trên người điện hạ?”


Trong cung quy định, tất cả lợi khí đều không được tới gần điện hạ. Cây kéo thứ này cũng không ngoại lệ, trừ phi chính điện hạ sử dụng, bằng không là không được phép xuất hiện trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn đến.

Vương hiện tại thật sự là động cũng không được, thân mình nặng nề đến mức chỉ có thể vặn vẹo qua lại, nhưng căn bản nâng không dậy nổi. Hơn bị người bái hạ (cởi xuống) khố tử, lộ ra hạ thân, với y mà nói cũng khó chấp nhận.

Phun ra bố khăn trong miệng, thừa dịp đau đớn giảm bớt một chút, cố hết sức nói: “Dùng cây kéo…tiễn khai đi…”

Hoàng nội cung không yên tâm người khác, tự mình cầm lấy hoàng kim tiểu tiễn đao (cây kéo nhỏ = vàng), từ ống quần hướng lên trên đem thiếp thân đan khố của Vương tiễn khai.

Tuy nói các đại phu bình thường đều không nghĩ làm điều này, cái gì mà kiến huyết ô uế (gặp máu dơ bẩn), sản phòng bất khiết (phòng sinh không sạch sẽ), sẽ không giúp phụ nhân tiếp sinh, nhưng hiện tại đối mặt với Vương, lại phải cẩn thận hầu hạ. Hơn nữa bởi vì là lần đầu tiên giúp nam nhân tiếp sinh, đều thập phần không quen, lại sợ ra ngoài ý muốn, động tác khó tránh khỏi ma ma thặng thặng (dây dưa chậm chạp), quá mức cẩn thận.

Kim đại phu cẩn thận đem cao dược tổ truyền bôi lên địa phương đó của Vương.

Cao dược lạnh lẽo, vừa chạm vào da thịt, Vương liền hơi hơi chấn động: “Ngươi làm gì đó!”

Kim đại phu kêu khổ. Vừa rồi hắn rõ ràng đã hướng Vương bẩm báo qua. Đành phải đem lời nói lúc nãy nói lại một lần.

Vương thế mới biết hắn là giúp bôi dược lên nơi đó của mình, không khỏi có chút không được tự nhiên.

Vì sao lúc này Hồng Lân không ở đây a…(tự làm tự chịu =)))

Bất quá ở trong lòng y, Kim đại phu này đã so với người chết không có gì khác biệt, từ lúc hắn tách ra hai chân chính mình, hướng vào phía trong bôi lên cao dược lạnh lẽo kia.

Tựa hồ thật là có chút tác dụng. Nguyên bản không gian chặt chẽ nhỏ hẹp, quả nhiên chậm rãi nhu nhuyễn, có chiều hướng khuếch trương.

Vương thái y thấy thai vị của Vương đi xuống vẫn chưa đủ, liền giúp y nhu phủ (xoa nhẹ) bụng. Chính là lão trong lòng nhát gan, không dám dùng sức quá mức, hiệu quả liền giảm rất nhiều.

Vương toàn thân đều là hãn (mồ hôi). Rõ ràng là mùa đông, thán hỏa (lò sưởi = than) làm cho nội cung ấm áp, nhưng độ ấm cũng chỉ là vừa phải mà thôi, vậy mà Vương lại cảm thấy chính mình giống như ở trong hỏa lò. Hoàng nội cung cũng không ngừng giúp y lau mồ hôi.


“Ân…A, a —– ách —-”

Vương lúc đầu cảm thấy đau đớn giữa lúc còn có khoảng cách, dần dần lại cảm thấy liên miên không dứt, rên rỉ không ngừng.

Bố khăn lại một lần nữa quay trở về trong miệng của y, bởi vì y không chút nghi ngờ, nếu lại tiếp tục đau như vậy, chính mình cũng nhịn không được kêu lên.

Như thế nào…như thế nào sinh hài tử lại đau như vậy a…

Vương quả nhiên là xem năng lực nhịn đau của chính mình rất cao. Y nguyên tưởng rằng so sánh với Vương hậu nhược chất nữ lưu (thể chất yếu ớt của nữ nhân), chính mình tất nhiên cường đại hơn rất nhiều, nhưng ai ngờ ở phương diện sinh hài tử, y thật sự thể không bằng nữ tử.

Phải biết rằng tính dẻo dai cùng lực nhẫn nại của nữ nhân hơn hẳn nam tử, huống chi sinh sản tử tự lại là thiên chức của nữ nhân, tất nhiên có ưu thế. Nam nhân liền có chút thê thảm.

Bất tri bất giác, đã đến đêm khuya.

Vương hậu bên kia vẫn không có truyền đến tin tức. Vương bên này cũng là tra tấn.

Hoàng nội cung vẻ mặt đau lòng giúp Vương lau mồ hôi, thật sự không đành lòng nhìn. Nhưng hắn lại không thể rời đi, đành phải cứ cách một khoảng thời gian lại nhỏ giọng thúc giục hai người Vương thái y: “Điện hạ khi nào thì sinh a? Như thế nào còn không sinh a? Còn bao lâu a?”

Vương thái y cùng Kim đại phu đầu cũng là đổ đầy mồ hôi. Cho dù giúp Vương bôi cao (thuốc mỡ), dùng dược, nhưng là địa phương kia của nam tử quả thật quá mức nhỏ hẹp, cho dù khuếch trương đến bây giờ độ rộng cũng bất quá được năm ngón tay. Mà thai nhi đã xuống hẳn, cũng là vô lộ khả tẩu (không có đường ra).

Hai người áp lực tâm lý thập phần lớn, bộ dáng lại còn phải làm ra vẻ như đã định liệu trước, nói: “Chờ một chút, sẽ không nhanh như vậy, điện hạ là sơ sản, đều như vậy. Đều như vậy. Ngươi xem Vương hậu bên kia không phải cũng chưa sinh sao”

Hoàng nội cung hầu hạ ở trong tẩm điện, còn phải thỉnh thoảng đi ra ngoài hỏi một chút tình hình của Vương hậu.

So sánh với Vương hậu bên kia gào thét không dứt, Vương nơi này chính là im lặng. Không chỉ có các nội cung động tác thập phần nhẹ nhàng chậm chạp, Vương cũng là không rên một tiếng.


Vương thái y cảm thấy không khí này thập phần dọa người, thậm chí trong lòng thầm cầu nguyện Vương có thể la hai tiếng, gào khóc thảm thiết cũng không sợ, chỉ cần ngài có thể dùng sức sinh hạ hài tử là thành công.

Nhưng Vương gắt gao cắn bố khăn trong miệng, đau thành như vậy cũng không hé răng, chỉ có sâu bên trong yết hầu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ.

Kim đại phu cũng là ở dân gian hành tẩu nhiều năm, người bệnh xem qua không thể đếm hết, cũng chưa thấy qua tình trạng này.

Hoàng nội cung từ Vương hậu bên kia trở về, thấy Vương bên này vẫn không có gì tiến triển, bụng vẫn là cao cao hở ra, tiểu tự tử còn chưa sinh ra.

Hắn lau mồ hôi, ở bên tai Vương khẽ gọi: “Điện hạ, điện hạ”

Vương hừ một tiếng, có hết sức nhìn hắn một cái, ý bảo hắn nói chuyện, y nghe thấy.

“Điện hạ, Vương hậu nương nương dường như khó sinh…”

Vương nghe xong khẽ run lên, gắng gượng ngồi dậy.

“Điện hạ. Điện hạ ngài đừng kích động” Hoàng nội cung sợ tới mức vội vàng đỡ lấy y.

Vương phun ra bố khăn trong miệng, đứt quãng nói: “Thái y…nói…như thế nào?”

“Sợ là…đại nhân (người lớn) cùng hài tử chỉ có thể giữ lại một”

Vương không nghĩ sẽ lại xuất hiện loại tình huống này, vượt qua dự kiến của y. Y đỡ bụng rên rỉ, cố gắng suy nghĩ.

Đại nhân cùng hài tử chỉ có thể giữ lại một?

Vị trí của Vương hậu quá trọng yếu. Về phương diện chính trị mà nói, nàng là công chúa Nguyên triều, trăm triệu không thể có sơ xuất. Nếu Vương hậu mất, ai biết Nguyên triều có thể hay không lại gả một công chúa khác cho y.


Chính là…hài tử kia cũng là cốt nhục của Hồng Lân. Nếu như mất…hiện tại Hồng Lân lại không ở đây, sau khi trở về không biết tình hình cụ thể, có thể hay không nghĩ chính mình là cố ý không bảo trụ cốt nhục của hắn?

“A—-”

Trong lúc Vương hai bên đều khó xử, trong bụng lại là một trận đau đớn kịch liệt. Mất đi bố khăn trong miệng, y lại nhất thời thất thần, không nhịn được kêu lên.