Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 77: Tim đập như hươu chạy

Lúc này, đêm đã khuya.
Lục Minh đưa Giai Giai trở về túc xá, Giai Giai vừa mở cửa đi vào, phát hiện cả phòng nháo nhào hò hét, Hoắc Vấn Dong cầm trong tay một bình rượu, một chân gác lên bàn, rất kiêu ngạo ngưỡng cổ uống phân nửa, làm cho mọi người vỗ tay rần rần. Lục Minh nhìn quang cảnh này, miệng há hốc, nửa ngày khép lại được.
"Giai Giai, bạn cùng Lục Minh đi đâu lâu như vậy mới trở về? Phạt bạn ba chén, các chị, rót rượu!" Hoắc Vấn Dong trong men say gào lớn.
"Anh đi về" Lục Minh vừa nhìn nơi này là nữ nhi quốc, mình ở lâu không được, vội vàng cáo từ.
"Muốn chạy hả? Đã tiến vào động bàn tơ của chúng ta còn muốn chạy? Các chị em, trời ban cho chúng ta một tên dễ nhìn, làm sao bây giờ? Ha ha, rơi vào tay lão nương, ngươi còn muốn chạy?" Hoắc Vấn Dong vẻ mặt say rượu đỏ hồng, cước bộ đảo lảo đi tới, mang theo men say nồng nặc, ôm cổ Lục Minh, kéo mạnh hắn vào phòng. Chúng nữ được một trận cười to, quỷ tinh linh mang cho Lục Minh cái ghế nhỏ xong Tiểu Hoa liền đọc nguyên tắc của túc xá.
"Lục Minh đã trót lọt vào hang ổ, ta đại biểu quảng đại quần chúng nữ nhi tuyên bố, ngươi có quyền bảo trì yên lặng, cũng có quyền rên rỉ! Nhưng đã tiến vào túc xá chúng ta một bước, sống là người của chúng ta, chết cũng là quỷ của chúng ta, ngươi hiểu chưa?" Tiểu Hoa tuyên bố xong, Lục Minh đương nhiên hiểu, nhận lấy chén rượu trắng nàng chuyển qua, Lục Minh một ngụm uống cạn, làm cho Tiểu Hoa sinh ra không ít hảo cảm, vừa vỗ vỗ bả vai Lục Minh an ủi nói: "Tiểu tử, cuộc sống giống như là cưỡng gian, nếu không thể phản kháng, vậy cứ hảo hảo hưởng thụ…"
"Phì!" Lục Minh thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu vừa uống.
"Các chị em, lên, đem tiểu tử này chăm sóc cẩn thận, nếu được thì chừa lại chút xương cho Giai Giai, tất cả mọi người khác theo ta đừng khách khí!" Hoắc Vấn Dong ngưỡng cổ nói một mạch.
"Bạn hôm nay thế nào rồi?" Giai Giai phát hiện Hoắc Vấn Dong có chút không đúng, không giống ngày thường?
"Hôm nay Tiểu Hoa cùng Cẩu tổng quản lại cãi nhau nữa rồi. Bất quá chuyện nhức đầu hơn là, Dong Dong gặp lại Đoạn Trí Côn, hắn đúng là một tên vong ơn phụ nghĩa. Điều này làm cho bị Dong Dong đã kích rất lớn… Từ chiều vẫn uống đến bây giờ, ói ra chẳng biết bao nhiêu lần. Nhưng nàng còn cố uống. Ngươi xem, chỉ còn lại có nửa mạng!" Một người nhỏ giọng kể lại.
"Đoạn Trí Côn không phải là bạn thanh mai trúc mã của cô ta sao? Đoạn Trí Côn vài năm trước không phải đã xuất ngoại du học sao?" Giai Giai ngạc nhiên hỏi.

"Hắn chỉ lừa gạt Dong Dong. Hắn đã sớm trở lại, còn cưới vợ nữa. Hồi chiều gặp mặt, Dong Dong cùng hắn tranh cãi, còn tát hắn một cái… Dong Dong số mệnh thật khổ!" Người kia thở dài liên tục.
"Trời ạ. Chị Dong hơn mười tuổi đã đi làm công. Tiền để dành đều đưa cho hắn ra nước ngoài du học. Nghĩ không ra… Tên Đoạn Trí Côn có phải là người không?" Giai Giai hai mắt đỏ hoe.
Giai Giai biết Hoắc Vấn Dong chỉ cởi mở bề ngoài. Trên thực tế, nàng phi thường bảo thủ, nhất là trong tình yêu.
Nàng không tốt nghiệp bậc cao trung, đi ra ngoài làm công. Bao nhiêu tiền dành dụm nàng lo cho tên Trí Côn học đại học. Cuối cùng còn giúp hắn ra nước ngoài du học.
Nghĩ không ra, từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu của hắn, khó trách nàng tuyệt vọng như thế, khó trách nàng uống thành bộ dáng này. Giai Giai đang muốn tiến lên an ủi, Hoắc Vấn Dong đột nhiên bưng miệng chạy thẳng đến WC, nghe thấy nàng nôn mửa một trận thống khổ, qua một hồi lâu, lại có tiếng khóc truyền ra. Giai Giai chuẩn bị đi khuyên vài câu, Tiểu Hoa đứng lên ngăn cản, lắc đầu nói: "Để cho nàng khóc một trận đi! Cái thứ nam nhân đó vứt đi không tiếc, chỉ cần khóc được là tốt rồi! Lão nương lúc đầu bị người ta bỏ, khóc đến nỗi trời sụp đất nứt, bây giờ ngẫm lại, lúc ấy thật là khờ dại, loại nam nhân như vậy, có gì đáng giá rơi nước mắt… Càng bỏ được sớm chừng nào càng may mắn chừng đó!"
"Hay là anh giúp cô ta đánh tên Vương bát đản kia một trận?" Lục Minh nói ra mình ý nghĩ của mình.
Ngoại trừ đánh người, hắn nghĩ không ra biện pháp nào có thể thu thập loại người vong ân phụ nghĩa này. Đoạn Trí Côn đã vô sỉ như vậy, mình thay mặt Hoắc Vấn Dong đánh hắn một trận cũng hay.
Quỷ tinh linh ôm cánh tay Lục Minh, khoa trương kêu lên: "Minh ca ca bạo lực quá, bất quá ta thích vậy!"
Tiểu Hoa vỗ vỗ bả vai Lục Minh, lắc đầu nói: "Tiểu tử, điều duy nhất ta muốn ngươi làm là đối Giai Giai toàn tâm toàn ý. Nếu ngươi cũng học hắn làm bạc tình lang, lão nương thật sự sẽ tính sổ với ngươi! Được rồi, hù dọa bạn trai của bạn một chút thôi, ta thấy ngươi cũng thuận mắt, đổi lại người khác, lão nương sớm đem đá ra cửa!"
Lục Minh toát mồ hôi, bất quá cũng nâng chén uống cùng chúng nữ.

Giai Giai thấy vậy mừng thầm trong lòng, lần này, nàng không có vội vã đính chính mình và Lục Minh chỉ là quan hệ bạn học.
" Dong Dong say rồi…" Có người tới nhìn nàng ta rồi quay lại nhẹ giọng nói: "Rượu đã uống xong rồi, khóc cũng đã khóc xong rồi, đánh một giấc, ngày mai tỉnh lại là tốt thôi. Giai Giai, các ngươi chiếu cố Dong Dong một chút, bây giờ tối rồi, chúng ta phải về, nếu không ông xã ở nhà đi câu dẫn nữ nhân khác mất".
"Đi thôi đi thôi, có ta ở đây, mọi người không cần lo lắng, trở về hầu hạ ông xã các người đi! Nhớ kỹ phải hù doạ bọn họ một chút, làm cho bọn họ không tâm tư suy nghĩ đến đàn bà bên ngoài!" Tiểu Hoa nói xong tiến vào WC ôm Hoắc Vấn Dong ra, đỡ nàng vào phòng, xong xuôi mới ra mở cửa đưa chúng nữ rời đi. Lục Minh cũng phải đi về, Giai Giai đứng lên đưa hắn, Tiểu Hoa ảo não nói: "Lục Minh, đêm khuya như vậy, ngươi còn trở về Thành trung thôn? Vạn nhất có nữ tặc hoặc là côn đồ đánh cướp ngươi thì Giai Giai sau này biết làm sao bây giờ? Ngươi ngủ lại đây không được sao? Phòng khách lớn như vậy, ngươi ngủ một đêm cũng được? Các nàng kia thì khác, nhà cửa không xa lại có chồng đến đón… Ngươi không cần nói nhảm, ta bảo ở lại nghe chưa!"
"Ta…!" Lục Minh rất muốn giải thích nói mình đã rời Thành trung thôn, nhưng cảm giác nói ra mình chuyển vào khu biệt thự Bạch Lộ hào hoa có điểm khó có làm cho người ta tin tưởng.
"Minh ca ca ở lại đi, tôi nhường ngươi ngủ trên giường là được chứ gì" Quỷ tinh linh liều mạng hướng Lục Minh làm nũng.
Lục Minh cuối cùng chỉ đành đáp ứng, hắn nhắn tin cho Trang Thần lão nhân, nói tối nay không về.
Trang Thần lão nhân nhắn trả lời một câu: Trần Lập Dân tiên sinh mời thiếu gia ngày mai tới y quán. Giai Giai cầm một cái khăn lông mới đưa cho Lục Minh, có chút do dự, nàng mang tới một cái ly nhỏ, còn có bàn chải đánh răng. khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Không có bàn chãi đánh răng mới, anh có thể dùng đồ của em… Anh đi tắm trước đi, em qua xem chị Dong".
Tiểu Hoa đẩy Lục Minh vào phòng tắm, lấy tay kéo Giai Giai: "Bạn nữa, cần gì phải lo cho chị Dong, nàng không phải có chúng ta lo sao? Nhân cơ hội này, bạn hẳn là phải theo hắn, nói cho ngươi biết đàn ông mà giống như tiểu tử này, thế gian cũng không có mấy người, bạn đừng làm để hắn chạy mất!"
Quỷ tinh linh cũng hì hì cười nói: "Giai Giai tỷ, Tiểu Hoa đã đem chị Dong lên giường nghỉ ngơi rồi, đêm nay chúng ta ba người một phòng, ngươi cùng Minh ca ca có riêng một thế giới, cứ coi như chúng ta không tồn tại là được" Nàng lời còn chưa nói hết, Tiểu Hoa đã nhéo lổ tai nàng, kéo vào phòng, Giai Giai mang chút ngượng ngùng, vừa mang chút bất an, nàng nhìn phòng tắm một cái, trong lòng tim đập mạnh, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.
Tiểu Hoa các nàng cố đem Lục Minh giữ lại, tâm tư các nàng Giai Giai cũng hiểu, các nàng làm vậy để cố tình tạo cơ hội cho mình.
Chính là, mình cùng Lục Minh vừa mới gặp nhau, còn chưa chánh thức nói chuyện yêu đương gì…
Giờ bắt hắn lưu lại như vậy, có quá nhanh không?
Một hồi hắn đi ra, mình nên nói với hắn gì đây? Giai Giai càng nghĩ, càng cảm giác được tim đập như hươu chạy, bối rối trăm bề.