Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 197: Động xuân tâm rồi sao

Khoảng mười phút sau, người kia trở lại, tiến đến nói nhỏ cái gì đó bên tai thiếu phụ thành thục diễm lệ.
Thiếu phụ càng nghe càng chăm chú, ánh mắt như tỏa sáng.
"Lấy chai rượu vang năm 85 ra, sau đó mời hắn đến lầu hai ngồi, chị sẽ xuống liền"Thiếu phụ đứng dậy, đứng trước gương, tựa hồ có chút bất mãn, sau đó bước vào phòng tắm hơn mười phút, rồi đổi một bộ dạ phục màu đen hở lưng, chọn lựa một cái vòng đeo cổ kim cưởng, rất cân xứng với đôi bông tai cùng kiểu. Sau khi trang điểm cẩn thận, rồi xức một tí nước hoa ở hai bên ngực, vùng dưới cánh tay, cổ tay và sau cổ, rồi lại đứng trước gương, nở một nụ cười tràn đầy mị lực mười phần ra...
Chờ cho nàng chuẩn bị xong, cũng đã hơn nửa giờ.
Người con gái kia đứng ngoài cửa chờ, thấy thiếu phụ xuất hiện, thấp giọng nói : "Chị Vân, hắn không còn kiên nhẫn nữa rồi!"
"A, là chị để hắn chờ đó, nếu không hắn làm sao coi trọng chị"Thiếu phụ nghe xong cười, nhẹ nhàng kéo váy, bước từng bước một xuống lầu. Xuống cầu thang, qua một hàng lang dài, chậm rãi đẩy cửa vào, khi nàng thấy Lục Minh và Lại mập mạp đang chăm chú nhìn mình, thì ngay lập tức cười một cái tươi như hoa nở mùa xuân : "Để cho khách quý đợi lâu rồi, nghe nói có khách mới đến, nên em muốn tiếp đãi bằng rượu vang tốt nhất, muốn để hai vị dùng thử ... A Hưởng, anh đẹp trai này là...?"
Nàng còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên đã vội vàng giới thiệu cho Lục Minh.
Hắn đứng lên, giới thiệu rất bài bản, nói Lục Minh là thái tử gia nội địa gì đó, lần này đến HongKong chơi hai tháng, còn phần ông mập, là bạn của hắn, người HongKong, là một thương nhân nổi danh.
Rồi hắn lại giới thiệu thiếu phụ thành thục diễm lệ kia cho Lục Minh và Lại mập mạp, là cổ đông thứ hai của khô lâu, mọi người gọi là chị Vân, là một nhà hoạt động từ thiện rất có danh tiếng trong giới thượng lưu. Chị Vân nghe vậy cười một cái, lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới, tư thái vô cùng tao nhã, ẩn chứa sự cao quý bên trong, lại mang thêm một sự hấp dẫn của phụ nữ thành thục. Trên người nào chổ nào cũng là trí mạng!
Nếu mỗi ngày Lục Minh không có ở cùng với Ôn Hinh phu nhân thì khi nhìn thấy chị Vân này có lẽ đã ngẩn ngơ rồi.
Nhưng gặp mặt Ôn Hinh phu nhân sớm chiều nên tinh thần lực của hắn đã được tôi luyện cứng chắc.
Không thể phủ nhận, chị Vân này rất hấp dẫn, là một đại mỹ nhân, nhưng nếu so với Ôn Hinh phu nhân .... thì so thế nào nhỉ, bóng đèn pin so với ánh mặt trời? Hoàn toàn không thể so sánh được. Nếu thấy Ôn Hinh phu nhân, bất kỳ thằng nào cũng phải run lên, từ trong đáy lòng hiện rõ sự sùng bái, thở dài. Bởi vì, ai cũng biết rằng, nàng là duy nhất trên đời, trừ nàng ra, sẽ không còn người thứ hai ... Chị Vân này, tuy rằng tư sắc cũng hơn người, nhưng trên đời này mỹ nhân giống nàng không ít, hơn nữa khí chất trên người cũng kém hơn Ôn Hinh phu nhân rất nhiều.
Cái này không phải do quá vĩ đại, mà là do Ôn Hinh phu nhân quá trác tuyệt rồi.
Ôn Hinh phu nhân, tuyệt đối là người phụ nữ hoàn mỹ trong tất cả mỹ nhân...
Lục Minh cười lên, hắn cảm thấy đã đột phá được một cửa ở HongKong, có lẽ ngay tại trên người của chị Vân này. Người này, là nhà hoạt động trong giới xã hội thượng lưu, nếu mình dùng nàng làm thơ, chắc chắn sẽ làm cho giới thượng lưu say lòng. Vốn hắn nghĩ rằng, người mời mình uống rượu, sẽ là một thằng đàn ông, đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào, thì bà này xuất hiện ...
Hơn nữa, chị Vân này tựa hồ như là một oán phụ bất mãn, trong lòng không khỏi buồn cười, thu thập một người phụ nữ như vậy, với mình thì rất dễ dàng.
"Xin chào, La thiếu gia, ở HongKong, chị có rất nhiều người bạn tên là La Bạt, không bằng, chị gọi em là La thiếu gia? Chị là Trương Vân, bạn bè giễu cợt, gọi chị là chị Vân, em nhỏ hơn chị nên gọi là chị Vân cũng không sao đâu"Chị Vân đưa tay nắm lấy tay của Lục Minh, nở nụ cười quyến rũ, ngón tay út nhẹ nhàng như vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn, không nhẹ không nặng mà cứ từ từ.
Nàng biết nên hấp dẫn một người đàn ông như thế nào, đặc biệt là những người trẻ tuổi.

Nếu dễ dàng cho đi, thì tuyệt đối không phải chuyện tốt, ngược lại, nếu không làm cái gì hết, thì sẽ làm cho người ta cảm thấy không có tình thú.
Ai sẽ thích thạch nữ? Giả bộ đứng đắn chắc là không lọt, nhưng biểu lộ quá phóng đãng, cho dù đàn ông chịu lên giường, thì trong nội tâm của hắn, cũng sẽ âm thầm khinh bĩ, cho nên, trước nền tảng hấp dẫn, phải gia tăng sự cố ý như vô tình những động tác nhỏ để khiêu khích đàn ông, làm cho tình dục của họ tăng mạnh, trở nên chủ động, và như thế, bọn họ dễ dàng bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt suy nghĩ, cũng không biết rằng mình bị người khác nắm mũi dắt đi...
Chị Vân đưa tay bắt lấy tay của Lại mập mạ, sau đó tao nhã kéo váy ngồi xuống đối diện Lục Minh.
Nàng chú ý tới, cái mũi của vị La thiếu gia này vừa động, tựa hồ như ngửi được mùi nước hoa trên người mình, trong lòng mừng thầm, loại nước hoa này, rất ít thằng có thể chống đỡ được, theo tình trạng hiện nay thì chắc là máu dâm của hắn đã lên đến não.
Nhưng trong đầu Lục Minh thì hoàn toàn suy nghĩ đến chuyện khác.
Hắn ngửi mùi nước hoa là thật, nhưng trong đầu hiện ra một tên thuốc, Long Tiên Hương.
Đây là một loại thuốc đông y quý báu, giúp lưu thông máu, ích tinh túy, trợ dương, còn có tác dụng thông huyết mạch.
Nếu đem long tiên hương này về làm nước hoa, vẽ loạn trên người, thật dễ dàng khơi dậy thú tính trong cơ thể đối phương. Đối với những người đàn ông không quá mẫn cảm với nước hoa thì không sao vì lúc hấp dẫn đã giảm xuống, nhưng đối với những người phụ nữ nhạy cảm thì cơ hồ là trí mạng đó!
"Nước hoa Tất Dương, là một trong những loại nước hoa sang quý nhất, đứng hàng thứ nhất, nghe nói mỗi ounce bán ra với giá 300 đô!"
Lục Minh mỉm cười, trước kia kỳ thật hắn chưa ngửi qua loại nước hoa Tất Dương này, nhưng hắn nghe qua tất dương có thành phần long tiên hương bên trong, cho nên to gan đoán đại.
Kết quả, hắn nhìn thấy hai mắt của chị Vân đầy sự bất ngờ, nên nở nụ cười như mặt trời sáng lạn.
Trương Vân ngẩn ngơ, nàng không ngờ vị La thiếu gia trước mặt này cười lên lại đẹp trai như thế, hơn nữa lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy, nàng nhìn ngây ngốc mất ba giây. Sau ba giây, tinh thần mới thanh tỉnh lại, mỉm cười nói : "Cái mũi của La thiếu gia thật tốt, là một người biết thưởng thức, đây, chúng ta cùng nhau thử chai Lafite năm 85 này đi, xem La thiếu gia co năng lực đánh giá nó không"
Lục Minh bưng cái ly lên, ý bảo với Trương Vân là sẽ uống... Hồi trước đến giờ hắn rất ít uống rượu, cho dù có uống, cũng đi uống cái loại rượu vang rẻ tiền với đám lang trong đại học thôi!
Cho nên, nói về rượu, hắn hình như hơi bị ngu!
Kỳ thật, cái Lục Minh am hiểu không phải là bình rượu, rót rượu và nốc như điên mới là bản chất của hắn, uống rượu đơn giản như uống nước sôi để nguội, trừ ông nội và Hình gia gia ra, không có qua có thể uống rượu với hắn.
Nhưng đây hoàn toàn không phải rượu vang đỏ thông thường, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc tinh thần đang tự hỏi, ngón tay của Lục Minh tự nhiên lay nhẹ cái ly vài cái, sau đó nhìn rượu trong ly, thầm chửi, mẹ kiếp, rượu này cuối cùng bao nhiêu tiền? Trong lòng Lục Minh một biện pháp cũng không có, đành phải lợi dụng tâm linh cảm ứng, nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tình thần chuyên chú cảm nhận rượu trong ly ...

Động tác trong lúc vô ý của hắn, trong mắt Trương Vân, lại chính là quá trình phẩm rượu vô cùng đúng tiêu chuẩn.
Đầu tiên là lắc nhẹ rượu, rồi dùng ngón tay làm ấm rượu, sau đó khai mặt rượu, làm cho mùi rượu phát huy đầy đủ, tiếp theo là phần xem rượu, cái này cần một học vấn rất lớn, không giống như cái kiểu nhắm mắt uống cái ực vào, cái này là của tục nhân. Người phẩm rượu thật sự, thì đối với rượu vô cùng chú trọng, cảm thấy đây là một loại thưởng thức tâm hồn tao nhã ... cùng đạo lý với ngắm người đẹp trần truồng....nếu như cứ nhào đến sờ soạng một phen, thì đó là tục nhân, tinh tế thưởng thức mới chính là một nghệ thuật gia ... Rồi kế tiếp là nghe rượu, đây cũng là một phần quan trọng trong việc bình phẩm rượu.
Vì người có thể xem hiểu rượu cũng chưa chắc đã có thể nghe thấy rượu.
Giống như một nghệ thuật gia sau khi thưởng thức người đẹp trần truồng, hắn không có lý do gì mà không ngửi lấy mùi thơm trên cơ thể của nàng.
Bây giờ, hành động của Lục Minh, hoàn toàn giống như một người đang bình phẩm rượu, hơn nữa, Trương Vân nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, tựa hồ như không phải loại người làm bộ, mà thật sự là phong phạm của người trong nghề, cho nên trong lòng đã có vài phần xem trọng Lục Minh.
Tâm linh cảm ứng thất bại, không cảm với ứng ra được cái gì, Lục Minh đành phải bưng ly rượu lên, uống vào một ngụm.
Chẳng lẽ mình thật sự không thể giả dạng thành thái tử gia sao? Chẳng lẽ sẽ thất bại như vậy? Lục Minh rất muốn giữ gìn mặt mũi, cho nên để rượu trong miệng một lúc lâu, tận lực thưởng thức, hy vọng có thể sinh ra cảm ứng gì. Hành động này, vô tình lại phù hợp với bước kế tiếp của phẩm rượu, nhưng sau khi nuốt vào, vẫn không có cảm giaa1c gì, Lục Minh bất đắc dĩ bỏ qua, âm thầm hy vọng Trương Vân đừng hỏi mình có cảm giác gì.
Cuối cùng, vẫn còn ý định chưa từ bỏ, đưa mắt nhìn lại chổ rượu còn sót lại trong ly, càng nhìn trong lòng càng thêm căm tức.
Một chút cảm ứng cũng không có, thật sự đáng chết!
Lục Minh thật muốn quăng cái ly đi, rồi mắng nó có phải là rượu Lafite năm 85 không, bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện một ý niệm ...
Hắn đứng dậy, lớn tiếng nói với Trương Vân và Lại mập mạp : "Không, đây không phải là Lafite năm 85, cũng không phải là loại Rafael, đây là rượu vang đỏ Mã Cao, cũng được xưng là hoàng hòa, trong rượu có mùi hoa la lan, có xuất phát từ Bordeaux của Pháp, ... đáng tiếc không phải loại năm 82, nếu không hương vị sẽ ngon hơn"
Đừng nói Trương Vân, Lại mập mạp, ngay cả Lục Minh cũng nhức đầu, tại sao mình có thể thốt ra những lời này.
Đám người Trương Vân trợn mắt há mồm nhìn hắn, thật lâu vẫn không có phản ứng.
"A, tôi nói sai rồi sao?"Lục Minh cũng cảm thấy hoài nghi, hay là tâm linh cảm ứng của mình mắc lỗi.
"Không có, La thiếu gia, ngài nói rất chuẩn xác, chai rượu này quả thật chính là Mã Cao, không phải là loại Lafite mà chị Vân thường dùng. Học thức của ngài, khả năng phẩm rượu cùng với đầu lưỡi của ngài quả thật là thế gian chi bảo, lúc đầu tôi còn tưởng rằng ngài không phải là loại người hiểu biết về rượu, La thiếu gia, lần đầu tiên trong đời ngài bội phục một người đàn ông, ngài làm tôi cảm thấy khiếp sợ!"Người con gái kia cung kính cúi đầu trước Lục Minh, nói : "Bởi vì cảnh sát hay cải trang tiến vào điều tra, cho nên vừa rồi tôi và chị Vân đã nói dối, nói đây là Lafite năm 85, xin ngài tha thứ cho sự vô lễ của tôi"
"Tôi còn tưởng rằng lưỡi của tôi có vấn đề chứ ..."Trong lòng Lục Minh càng thêm kinh ngạc, hắn phát hiện ra tâm linh cảm ứng lại tăng lên một cảnh giới mới, năng lực càng thêm kỳ diệu. Trước giờ mình không biết cái gì là bình với phẩm rượi, bây giờ uống xong có thể thao thao bất tuyệt.
Cái này quả thật rất khó tin.
"Ba ba ba!"
Trương Vân vô cùng kích động, không nhịn được vì hắn mà vỗ tay.
Người đàn ộng trước mắt thật sự rất vĩ đại, nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ qua, hắn có thể cho mình một bất ngờ lớn như vậy, càng nhìn hắn càng cảm thấy vẻ đẹp của hắn làm tâm hồn mình rung động, có một người đàn ông như vậy, dù mình có thể cùng hắn phát sinh cái gì, thì cảm giác ấy, nhất định cũng sẽ rất lãng mạn, rất thoải mái .... Nghĩ đến đó, nàng cảm thấy hai chân mình hình như có chút ấm ấm, tựa hồ như muốn đột phá ra ngoài...
Đã lâu rồi, vẫn chưa có nhu cầu mãnh liệt như vậy, trời ơi, người này quả thật mê chết người.
Xuân tâm của Trương Vân nhộn nhạo, nhưng nàng biết, dục tốc thì bất đạt, nếu mình biểu hiện như một ma nữ, vậy thì có thể làm cho hắn sợ, loại người biết thưởng thức như vậy, rất chú trọng đến lãng mạn, nói trắng ra là, hắn muốn xem mình nhẫn nại thế nào, xuất ra bao nhiêu thủ đoạn nhỏ mới được.