Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 191: Có mỹ nữ trên lưng, cảm giác cũng không tồi!

Nữ cảnh sát kia gấp đến độ đỏ mặt, giận dữ nói : "Anh dám? Anh thử xem?"
Lục Minh đưa một tay xuống, kéo khóa quần xuống một chút, rồi nở một nụ cười xấu xa nói : "Vớ vẫn, đương nhiên là tôi dám! Các bằng hữu, mọi người nói xem, có muốn tôi móc ra cho nàng nhìn xem không?"Hắn vừa nói xong, những người vây quanh cười vang không dứt, rất nhiều còn hò hét : "Muốn, muốn, muốn ..."
"Anh dám lấy ra tôi sẽ đánh anh!"Nữ cảnh sát giương nắm tay lên, tức giận đến run người.
"Gì, tôi chỉ muốn lấy chứng minh nhân dân ra thôi mà, có cần phải đánh người không? Cô nghĩ tôi sẽ móc ra cái gì chứ?"Tay của Lục Minh vẫn thọt vào trong quần, mọi người tập trung chăm chú, cuối cùng, hắn xòe tay ra, tim của mọi người như ngừng đập, hắn lấy ra cái chứng minh, quơ quơ trước mặt cô cảnh sát. Nàng ta đỏ hết cả mặt, nàng đã biết bị người trước mặt đùa giỡn, trong lòng đại hận, vừa quẫn vừa thẹn, nhưng cũng có chút kỳ quái, vì bình thường nàng ta không nóng tính, sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, hôm nay tại sao lại bị hắn trêu chọc chứ!
"Trời ....!"Mọi người chung quanh vô cùng thất vọng, tất cả đều phát ra âm thanh chán nản.
Nữ cảnh sát dùng sức đẩy Lục Minh ra, xoay người bước đi, cũng không quản tên giựt đồ kia luôn.
Nhưng nam cảnh sát thì vừa đè tên giựt đồ vừa giải thích, nói là nữ cảnh sát do nhất thời xúc động thôi, bởi vì tính của nàng thành thật ngay thẳng, làm việc không để ý hậu quả, dũng cảm tiến tới, cho nên mới có tiếng là "đả thương sư muội". Hơn nữa, trước đây không lâu, em của nàng và bạn trai trên phố, gặp kẻ bắt cóc, kết quả là tên kia nhu nhược bỏ chạy, làm cho em của nàng bị giết, cho nên, đối với hành vi nhát gan của đàn ông con trai, nàng có vài phản ứng hơi quá.
Hạ Linh nghe xong, trong lòng cảm thấy thương hại : "Vừa rồi ... thật xin lỗi, chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là đùa một chút ... hắn... hắn không phải là người nhát gan, kỳ thật... tôi là bảo tiêu của hai người họ, cho nên phải ra tay!"
Người cảnh sát nam kia lại cảm kích vừa rồi Hạ Linh đã trượng nghĩa ra tay.
Ngu Thanh Y đứng một chổ cũng đã lâu, sợ bị người khác nhận ra, vội vàng kéo tay Lục Minh đi nhanh. Còn đám người thấy đã hết phim coi, tất cả đều tản ra.
Qua thêm vài ngã tư, vừa đúng lúc trên phố có đoàn phim đang quay cảnh bắn nhau, tiếng vang "bang... bang..."khắp nơi, lại có người cầm loa kêu gọi mọi người tự nguyện nhập vai quần chúng, rồi có cả một đoàn người xếp hàng dài thật là dài chờ hắn dặn nên làm thế nào, Ngu Thanh Y kéo Lục Minh nói : "Xấu xa, chúng ta cũng qua xem đi!"
"Trời, ngày nào chị cũng đóng phim mà còn muốn xem người khác sao?"Lục Minh có chút choáng váng, và hơn hết là hắn đối với việc làm phim không có hứng thú.
Lúc trước còn bé, cảm thấy phim ảnh rất thần bí, còn tưởng rằng công phu trong phim là thần, trong lòng rất bội phục. Sau này lớn một chút, rồi cùng Trầm Khinh Vũ và hai người bạn khác đi coi một đoàn làm phim đánh nhau, kết quả : Thất vọng! Bởi vì hắn phát hiện ra động tác của diễn viên đều chậm như ốc sên, tất cả đều đánh rất chậm, hơn nữa, nắm tay còn chưa tới mà địch nhân đã bay ra ngoài!
Thất vọng nhất chính là nam diễn viên chính trong phim, ngày trước thì Lục Minh cảm thấy người này là một anh hùng cái thế.
Vì bất luận là cao thủ cỡ nào, nhiều hay ít, cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng khi đến hiện trường quay phim, phát hiện ra nam diễn viên chính ấy rất là cùi bắp, tất cả địch nhân đồi phối hợp nhịp nhàng, bị anh ta đánh bay. Hơn nữa, gục xuống không lâu, lại đứng dậy cho anh ta đánh tiếp. Nếu bị đánh chết, còn có thể thay quần áo, biến thành một nhân vật khác và tiếp tục bị nam diễn viên kia đánh tiếp... Túm lại là, trừ nam diễn viên chính ra, thì những vai diễn khác không biết đã chết ít nhất bao nhiêu lần, Lục Minh lúc ấy vô cùng tức giận, vì cảm thấy những người này đã làm hỏng hảo cảm của mình đối với điện ảnh. Lúc ấy hắn muốn đánh cho những người này rụng răng xuống đất, cuối cùng thì bị Trầm Khinh Vũ xách cái lỗ tai lôi về nhà, rồi còn bị chửi một tăng, cuối cùng mới hiểu được một đạo lý vĩnh hằng : Phim ảnh đều là giả!
Cho nên, từ lần đó về sau, Lục Minh không còn cái gì gọi là hảo cảm với phim ảnh, mặc dù trong nghệ thuật thứ 7 cũng có rất nhiều phim đánh võ thật, nhưng hắn không thưởng thức một chút.
Công phu giả, hắn mới không thèm!
Bây giờ, hắn đã lớn hơn, thực lực cường đại hơn, có thể đánh bại mấy chục người, nên đối với thân thủ bất phàm của nam diễn viên chính trong phim càng khinh thường hơn.
"Khác chứ, mình làm thì vất vả, xem người khác mới thú vị!"Những lời này cũng Ngu Thanh Y nếu mà để cho đám khỉ nghe được, nhất định sẽ được sự ủng hộ hết mình!
"Được, đi thôi!"Trong lòng Lục Minh thoáng hiện một tia cảm ứng.
Nếu tâm linh cảm ứng đã bảo rằng sẽ có vấn đề khi đi xem đóng phim, như vậy có trốn tránh cũng vô ích, hơn nữa, cô nàng Ngu Thanh Y này cũng sẽ lôi kéo mình cho bằng được, cũng giống như là lúc Mục Thuần kéo mình đi chơi cái vòng đu quay... không biết lần này sẽ lại xảy ra nguy hiểm gì nữa? Cảm giác lần này không mãnh liệt như lần trước, hẳn là không có vấn đề lớn, nhưng mà, bất kể là phát sinh chuyện gì, mình cũng sẽ dũng cảm đối mặt, tranh thủ trong hiểm cảnh mà đột phá, tiếp tục đột phá!
Ngu Thanh Y vừa nghe, liền cảm thấy kì quái, tại sao tên này lại đồng ý nhanh như vậy chứ?
Nàng còn chuẩn bị sử dụng ma nhân công, chẳng ai ngờ không cần thiết, hắn đã gật đầu đồng ý.
"Sẽ gặp nguy hiểm sao?"Hạ Linh thấy Lục Minh thay đổi liền lập tức cảnh giác, vì hắn đã không còn giống như lúc bắt cướp chọc cảnh sát khi nãy nữa, nên không khỏi âm thầm cảnh giới, lúc Ngu Thanh Y không chú ý, nhỏ giọng hỏi hắn : "Em cảm thấy cái gì?"
"Không sao, chỉ cần chú ý một chút thôi, có em ở đây, chị yên tâm"Lục Minh quay đầu lại nở một nụ cười tin tưởng mười phần với nàng.
"Ừ"Nếu đổi lại là trước vụ bắt cóc Ngân Phong, khẳng định Hạ Linh sẽ khinh thường hừ một tiếng, nhưng mà bây giờ, nàng đã biết hắn chính là tử thần đã ra tay là có thể uy hiếp gần trăm tên cướp, trong mưa bom bão đạn có thể dễ dàng giết địch vô số, thậm chí còn có thể nhảy từ lầu chín xuống, chạm đất mà không chút tổn hại, đương nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, gật đầu, lại có cảm giác an toàn khi được hắn bảo hộ.
Có hắn ở bên cạnh, mình mới có thể yên tâm.
Có hắn bên cạnh, mình có thể không làm một người con gái mạnh mẽ, ngoan ngoãn làm một cô gái ngoan, ngoan ngoãn nhận sự bảo hộ của hắn.
Ngu Thanh Y không hế biết được cuộc trao đổi ánh mắt của Hạ Linh và Lục Minh, nàng hưng phấn vô cùng kéo tay Lục Minh chen vào trong đám đông, tìm một chổ cao cao để ngó xuống, nhưng cảm thấy chưa đủ, nàng còn bắt Lục Minh cõng nàng, để cho nàng có thể thoải mái nhìn xuống phía dưới... lúc đầu thì miệng Lục Minh đầy cự tuyệt, nhưng rồi không đấu lại sự làm nũng của nàng, vả lại, nế không đáp ứng thì thịt trên tay của Lục Minh cũng sẽ bị nàng ngắc hết. Nàng hoan hô, nàng leo lên lưng hắn, ôm lấy cổ của hắn, rồi bảo hắn đưa lên cao một chút ... trong cùng thời gian đó, Hạ Linh đang móc bóp ra trả tiền.

Thì ra ở cái bậc thang này, có một ông chủ cửa hàng không muốn làm cho người ta vui, mỗi người mỗi giờ hai trăm, ghế dựa có nước thì giá khác.
"Lấy hai cái ghế dựa đi, rồi đem thêm hai cây kem lạnh và một chai nước suối đi!"Hạ Linh móc bóp ra một ngàn đô la HongKong.
"Tên xấu xa, đứng lên ghế đi, chị muốn xem, ừ, cái này ăn ngon thật, em cũng ăn một miếng đi!"Ngu Thanh Y giống như một đứa trẻ, nàng leo lên lưng Lục Minh, ngực đè nặng lên đầu hắn, hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn. Cả người được bàn tay của Lục Minh nâng lên, mặc dù có cho hắn chiếm chút tiện nghi, nhưng lúc này nàng không để ý nhiều như vậy, cầm lấy cây kem của Hạ Linh đưa, vui vẻ đưa cho Lục Minh ăn một miếng.
"Không tồi"Đây là câu trả lời của Lục Minh.
Hắn đương nhiên không phải đang nói về hương vị của cây kem, cũng không khen về cảnh quay đẹp, mà Ngu Thanh Y giống như con bạch tuộc, áp chặt vào trên lưng mình, cái cảm giác tiếp xúc da thịt này quả thật làm cho hắn cực kỳ thích.
Không ngờ, Ngu mỹ nhân lại nhẹ như vậy, hơn nữa thân hình của nàng ... quả thật ... không tồi!
Hạ Linh đứng trên ghế, cũng thấy được cảnh đó, oán trách liếc nhìn Lục Minh một cái, tiểu tử này chiếm tiện nghi của người ta mà còn giả bộ ngoan ngoãn, tay nhỏ vụng trộm đưa qua, ở trên đùi của hắn dùng sức ngắc một chút, tỏ vẻ trừng phạt. Mặt ngoài đương nhiên vẫn là khuôn mặt tươi cười, cùng với Ngu Thanh Y cười cười nói nói, rồi còn mở chai nước suối ra, hỏi hắn có muốn uống không, Lục Minh rất muốn trả lời nàng rằng : yu, ba ra xi ( Hãy đợi đấy !) Sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải ngắc một cái lại trên đùi của nàng, hoặc ít nhất cũng phải sờ vuốt một phen, đừng tưởng rằng cho mình uống một miếng nước, thì sẽ làm cho mình quên món nợ này!
Dưới đường, nhóm người dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn, không ngừng bận rộn.
Nam diễn viên chính cầm súng lục, bắn đùng đùng vào đám cướp xung quanh, vốn cây súng lục này chỉ có thể bắn được sáu viên, nhưng nam diễn viên đã giết gần sáu mươi người, hơn nữa lại còn muốn bắn tiếp, mà cướp nào bị bắn chết cũng sống dậy bắn tiếp, Lục Minh nhìn thấy ngáp đến mỏi miệng.
Một chiếc mô tô phóng ra, nữ diễn viên chính xuất hiện, trong mưa đạn nàng ta lao về phía nam diễn viên, rồi cuối cùng dính một viên đạn sau lưng, chảy ra một đống máu.
Trước khi chết, nàng cùng nam diễn viên chính còn nói chuyện yêu đương gần mười phút, cuối cùng đem những chuyện từ cái thời "10 năm kháng chiến"ra mà kể, ví dụ như những con bướm hồng bên hồ sau cơn mưa. Lục Minh muốn đính chính cho nàng rằng, sau cơn mưa bên hồ tuyệt đối không có con bướm nào, cho dù có, cũng không có con bướm hồng! Hạ Linh nghe hắn nói như vậy xong, xoay mặt đi cười trộm, còn Ngu Thanh Y thì dùng tay đánh Lục Minh, hờn dỗi nói hắn không biết cái gì gọi là lãng mạn.
"Tốt quá, nàng ta cuối cùng đã chết, nếu nàng ta không chết, em chắc phải đi ngủ mất!"Lục Minh quả thật rất choáng váng, bởi vì nữ diễn viên trước khi chết, còn cùng nam diễn viên làm một nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng mới lăn đùng ra chết (_._!)
Nhưng, đây không phải là điều làm cho Lục Minh choáng, làm cho người ta chóng mặt nhất chính là thằng cha đạo diễn mập mạp cách nam diễn viên không xa, ông ta nói với hai diễn viên rằng : "Được, anh có thể hôn cô ta rồi, hôn tỉnh cảm thắm thiết một chút, anh nghĩ đi, cô ta sẽ chết, sẽ vĩnh viễn xa anh ... Còn em, đây là nụ hôn cuối cùng trước kia chết, trừ ánh mắt triền miên ra, còn phải biểu lộ tình cảm chân thành, phải toát ra cái vẻ không muốn rời xa trần thế, rơi lệ, từ từ chạy ra một giọt nước mắt, không cần nhiều ... Quay phim đâu? Đưa ống kính đến gần chút, đặc tả cận cảnh đi ... âm nhạc đâu, cho một bài đau buồn lên, phải làm cho người ta rơi lệ... Tốt, rốt cục đã chết, sau đó, do mất đi người anh yêu nhất, anh bùng nổ tức giận, anh nhớ cầm lấy súng nhé, giết sạch tất cả kẻ thù, báo thù cho cô ta!"
Lục Minh muốn nhắc nhở ông đạo diễn rằng, hơn một trăm tên cướp kia đã ăn xong phần cơm trưa, còn đang nghỉ trưa kia.
Bỗng nhiên, trong lòng xuất hiện báo động, Lục Minh vội vàng thả Ngu Thanh Y xuống.
"Gì thế? Tên xấu xa, bây giờ là cảnh cuối rồi, chị phải xem hết đã, em mệt rồi hả?"Ngu Thanh Y còn chưa nói xong, Lục Minh đã đem nàng nhét vào trong lòng Hạ Linh, gấp giọng quát : "Hai người đừng nhúc nhích, em ra ngoài xem một chút!"
Hạ Linh và Ngu Thanh Y thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Minh, đều sợ đến mức chân tay luống cuống.
Cuối cùng vẫn là Hạ Linh khôi phục nhanh hơn, ôm lấy Ngu Thanh Y. Lục Minh đã sớm nhảy ra ngoài bậc thang, quan sát chung quanh, chưa kịp phát hiện vấn đề, thì trên ban công đã truyền ra tiếng động lạ, vài cục đá rơi thẳng xuống, đã có tiếng người kêu sợ hãi ... Lục Minh xoay người lại, hướng lên chổ Hạ Linh và Ngu Thanh Y rống một tiếng : "Đừng nhúc nhích, không được động đậy!"