Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 184: Cô tin tưởng con

Một người phụ nữ gầy trơ xương, da chưa già mà đã nhăn, vẻ mặt mệt mỏi, tóc khô sáp, chi còn da bọc xương, khi bà cất chân phải bước đi, cả người run lên nặng nề, hai mắt như vô hồn, khi bà ngồi đối diện Lục Minh, cũng không hề có một chút khát vọng của người được cứu chữa, mà làm theo tất cả những người chồng mình nói, xem ra, bà đã sớm tuyệt vọng.
"Tiểu thần y, cầu xin anh xem nàng một cái, nếu có thể chữa trị, anh muốn tôi làm gì cũng được ..."Người đàn ông ốm yếu kia tận lực cầu khẩn.
"Mọi người đừng nói gì hết, im lặng, cho tôi mười giây"
Mọi người đứng xem nghe vậy, lập tức im lặng, mấy em tiếp viên còn lấy tay che miệng, sợ không nhịn được mở miệng, vừa rồi chính Lục Minh đã kêu mọi người im lặng mười giây để cứu sống cô bé không hít thở được, nên bây giờ hắn kêu mọi người im lặng mười giây nữa, tất cả đều đồng ý im lặng.
Người đàn ông ốm yếu kia cả người run lên, có thể cứu được không, có thể sống được không, chỉ chờ một câu nói của Lục Minh.
Lục Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn bà ốm yếu kia, nhắm mắt lại, ước chừng mười giây sau, lại hướng về người đàn ông ốm yếu, ý bảo ông cũng giơ tay trái ra, mọi người đều khó hiểu, vì người bệnh là người đàn bà kia, xem mạch cho bà thì đúng rồi, tại sao lại còn xem mạch cho chồng bà? Người đàn ông ốm yếu cũng có nghi vấn tương tự, nhưng ông đương nhiên nghe lời Lục Minh, run rẫy đưa tay ra. Trong lòng ông cũng có một cảm giác, tiểu thần y trước mắt này hoài nghi mình cũng mắc bệnh nan y, có lẽ cũng sẽ giống vợ mình.
Ông cảm thấy trời đất như tối sầm lại, xong hết rồi, lần xem bệnh này, chính mình cũng có chuyện.
"Đừng khẩn trương, tim đập nhanh như vậy, tôi không thể cảm ứng được vấn đề. Bây giờ ông đứng lên, hít sâu, bình ổn tâm tình, rồi uống chút nước đi, tôi hỏi gì ông đáp cái đó..."Lục Minh vừa nói, người đàn ông nhất thời khẩn trương, đứng lên, không ngừng hít thở.
"?"Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cái này ... chuyện gì xảy ra chứ?
Không chỉ có hành khách, nhân viên an ninh, mấy em tiếp viên, mà còn cả người đàn bà ốm yếu kia cũng khẩn trương nhìn Lục Minh.
Bà đã sớm biết mình hoàn toàn hết thuốc cứu, nhưng lại không hy vọng chồng có bệnh, ông là trụ cột trong nhà, nếu ông ngã xuống, vậy thì cha già và con cái sẽ như thế nào đây? Trong lúc nhất thời, tinh thần bà trở nên vô cùng khẩn trương, nhìn Lục Minh, mong mỏi hắn nói chồng minh không có bệnh, cuối cùng, thấy chồng hít sâu thở mạnh cũng không thể bình ổn tâm tình, uống nước càng vô dụng, ngược lại còn khẩn trương hơn. Bà không chịu được sự dày vò trong lòng, sợ hãi nắm lấy tay của Lục Minh nói: "Tiểu thần y, cứu ông ấy, cầu xin anh cứu chồng của tôi, ông ấy không có bệnh, toàn bộ gia đình đều dựa vào ông ấy, ông ấy không thể ..."
Lục Minh nghiêm mặt hỏi người đàn bà : "Khi vào bệnh viện, bọn họ nói cái gì với chị?"
"Ung thư, u ác tính, nghe nói đã thời kỳ thứ ba, đang di căn qua đùi phải. Bác sĩ đã phán tôi phải chết, tôi cũng không trông mong gì, tiểu thần y, cầu xin anh cứu ông ấy, ông ấy không thể bị bệnh!"Người đàn bà ốm yếu dùng bàn tay gầy gò của mình nắm lấy tay của Lục Minh, khẩn cầu Lục Minh chữa trị cho chồng mình.
"Tú, thân thể anh rất khỏe, không nhiễm bệnh ..."Người đàn ông kia vội vàng an ủi vợ mình.
""Anh câm mồm, tôi không hỏi anh, anh im đi!"Lục Minh ngay lúc đó tuyệt đối uy nghiêm. Mà ngồi cách đó không xa thằng bốn mắt chết tiệt vừa nghe là ung thư thời kỳ ba, nở một nụ cười lạnh, xoay đầu coi như không thấy gì, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Ung thư thời kỳ ba, lại còn di căn đi, đừng nói là châm cứu, cho dù vào bệnh viện đại phẩu thuật, cũng không có được 1% cơ hội thành công.
Hơn nữa, nhìn người đàn bà gầy ốm kia, thần chết như đã đứng bên cạnh rồi, làm sao mà cứu được!
Bây giờ, xem tiểu tử này làm thế nào, châm cứu?! Châm cứu không phải là vạn năng!
Thằng bốn mắt trong lòng cười đắc ý vài tiếng, đắng tiếc là không thể cười thành tiếng, nếu không sẽ càng thêm sảng khoái, hắn quyết định thờ ơ lạnh nhạt, chờ khi tiểu tử khi bó tay, sẽ tiếp tục như vô tình châm chọc khiêu khích hắn.... nhanh, nhanh lên, phải làm cho hắn xấu mặt! Người bệnh ung thư, tỉ lệ tử vong trong nước rất cao, mỗi năm số người chết vì ung thư lên đến mười một vạn người, trong đó, chứng u gan được xếp đứng đầu, đa số người bệnh đều ở nông thôn, xếp thứ hai chính là ung thư dạ dày.
Châm cứu tuyệt đối không thể trị hết bệnh ung thư, nếu đụng dao đụng kéo, may ra còn phát hiện sớm để chữa.
Như ung thư thời kỳ ba mà còn di căn, điều duy nhất mà bác sĩ có thể làm, chính là dặn dò người nhà của bệnh nhân dùng thời gian còn lại, nếu bệnh nhân thích ăn gì thì cứ cho ăn, dẫn người bệnh đi chơi đi du lịch, hoặc là hoàn thành tâm nguyện còn dang dở ...

Thằng nhóc, lão tử chờ xem mày chết như thế nào! Thằng bốn mắt khốn nạn cười âm hiểm, chờ cho Lục Minh tuyên bố bó tay sẽ bắt đầu khiêu khích.
Thế mà Lục Minh lại không nói gì đến phương pháp điều trị, chỉ không ngừng hỏi người đàn bà kia, rồi ngẫu nhiên quay lại hỏi người đàn ông ốm yếu.
Trong lòng thằng bốn mắt âm thầm cười lạnh, có cố gắng, để xem mày cố gắng được bao lâu.
Đợi một hồi lâu, hắn không nhịn được mở miệng châm chọc : "Thần y ơi là thần y, không phải mày rất có năng lực sao? Mày chữa bệnh cho bà ta đi! Ung thư đối với thần y như mày, cũng chỉ như cảm cúm thôi phải không, ha ha ha, mày giỏi lắm mà, động thủ cứu người đi, dùng châm mà cứu bà ta đi, chữa bệnh ung thư cho tao xem một chút, nếu mày thật sự có bản lĩnh chữa trị cho bà ta, lão tử sẽ quỳ xuống dập đầu!"
Ông thương nhân mập béo nổi giận, ném một chiếc giày qua hướng đó.
Tất cả mọi người đều vô cùng tức giận, ai cũng biết ung thư là bệnh nan y, nhưng thằng khốn này lại nói ra lời đó, thật sự làm người ta căm tức, tất cả đều nghi ngờ y đức của thằng khốn này!
Lục Minh làm như không nghe thấy lời châm chọc của thằng bốn mắt, nói với người đàn ông gầy ốm : "Anh ngồi xuống, cởi áo"
Chờ cho người đàn ông gầy ngồi xuống cởi áo ra, Lục Minh đưa tay, châm trên người ông hơn mười châm, rồi xoắn một quyền vào bụng của ông ấy. Sau đó, hắn bắt đầu duỗi tay, nắm lấy thân thể của ông, xoay xoay, mọi người có thể nghe rõ ràng tiếng xương "Rốp rốp ..."giòn vang nhiều nơi, cái này ... cái này không làm chết người chứ?
Người đàn ông hét lên một tiếng, té xuống đất.
Người đàn bà gầy ốm sợ chết khiếp, thiếu chút nữa đã khóc, mọi người đều biến sắc, vừa rồi, có phải xương của ông ta bị bẻ gẫy? Ông ta ... ông ta đã chết?
Không ngờ chưa đến hai giây, người đàn ông gầy yếu kia dùng tay chống ngồi dậy, trong miệng không ngừng rên rỉ.
Nhưng, tiếng rên này không phải do đau đớn, mà là sự sảng khoái không hiểu được.
"A, ay da, đau quá, thoải mái thật, lưng của tôi đã không còn tê nữa, đau quá, nhưng thật thoải mái ..."Người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, xoay xoay người. Tựa hồ như rất nhẹ nhàng thoải mái, làm cho mọi người trợn mắt xém rớt luôn cái tròng mắt ra ngoài, rõ ràng vừa rồi nghe tiếng xương gãy vang lên mà, sao lại không bị thương mà ngược lại còn thấy thoải mái?
"Xương sống của anh có vấn đề, và dạ dày có vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa, do thiếu dinh dưỡng, nên thể trạng yếu kém, anh cũng thấy anh ốm cỡ nào rồi đó, sau khi trị liệu xong trở về sinh hoạt bình thường, ngày ăn cơm ba bữa, mỗi bữa còn phải ăn đủ chất như heo, cá, gà, bò. Nếu như điều trị tốt, thì khoảng hai ba tháng sau là có thể khôi phục lại bình thường. Còn dạ dày của anh có vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là do ăn thiếu bữa cộng ăn ít khi đói. Chờ anh khôi phục lại bình thường thì ăn uống sẽ không có vấn đề ..."Lục Minh vừa nói, người đàn ông liền gật đầu liên tục.
"Hay!"Mọi người đều vỗ tay chúc mừng hắn, ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng cao hứng mà vỗ tay.
"Có bản lĩnh thì đừng có dời tầm mắt đi, hắn không bệnh, mày xem bệnh cho hắn làm gì, mày có bản lĩnh thì chữa cho người bị ung thư thời kỳ cuối kia đi, hừ!"Thằng bốn mắt thấy mọi người sùng bái Lục Minh, trong lòng ghen ghét muốn chết, nhưng hắn không cam lòng, muốn kiếm chuyện, muốn làm cho Lục Minh xấu mặt.
"Không, không cần, bệnh của tôi không cần phải chữa, chỉ cần chồng tôi không có việc gì là tốt rồi, cho dù có chết, tôi cũng có thể nhắm mắt!"Người đàn bà kích động rớt nước mắt, nức nở nói.
Lục Minh xoay người lại nhìn bà, thật lâu cũng không mở miệng, làm cho tâm lý mọi người đột nhiên khẩn trương lên,ung thư thời kỳ cuối không giống như đau dạ dày, chỉ cần ăn uống đầy đủ là có thể khỏi.
Người đàn ông gầy yếu kia quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục.
Nhân viên an ninh vội vàng kéo ông đứng dậy, ý bảo ông đừng quá kích động.
"Tôi là thần y, chị có tin tưởng y thuật của tôi không?"Lục Minh đột nhiên hỏi, người đàn ông gầy yếu và người đàn bà kia liều mạng gật đầu.

"Nghe, cẩn thận nghe cho rõ, tôi nói cho chị biết, chị, căn bản là không có bệnh!"Lục Minh nói những lời này xong, trên mặt mọi người cũng như người đàn bà kia đều ngây ngốc, sao lại không có bệnh? Người mù cũng có thể nhìn ra,người đàn bà này sắp chết, nhưng Lục Minh lại nói là không có bệnh, cái này khó làm cho người ta tin được! Mọi người đang ngây ngốc, thằng bốn mắt đã kích động đứng lên, hắn chỉ vào mặt người đàn bà nói : "Bà không bệnh? Mày nói bà ta không bệnh? Mày cho rằng mọi người là con nít ba tuổi hả? Không có bản lĩnh chữa ung thư thì đừng có nói nhãm, mày không có bản lĩnh, cũng đừng giả bộ làm thần y! Bà ta không bệnh? Nếu bà ta không bị bệnh, tao sẽ nhảy từ trên máy bay xuống!"
"Cô tin con, dù cô không biết vì sao con lại nói vậy, như cô tin tưởng con!"Bây giờ, người duy nhất tin tưởng Lục Minh, là Ôn Hinh phu nhân.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mặt của Lục Minh, mỉm cười : "Nhóc ơi, giải thích cho mọi người đi!"
Trong lòng Lục Minh rất cảm động, quả thật lời nói của mình rất khó tin, nhưng Ôn Hinh phu nhân vẫn nguyện ý tin tưởng mình, bất kể nàng có hiểu hay không, nhưng nàng nguyện ý dứt bỏ hết tất cả lý niệm, tin tưởng chính mình...
"Được, con không phán đoán sai lầm, nhưng con rất vui, vì cô tin tưởng con!"Hắn kích động cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đến khi Ôn Hinh phu nhân giãy dụa oán trách, mới phát hiện ra mình thất thố, vội vàng buông tay.
Lục Minh xoay người lại nói với người đàn bà kia : "Chị thật sự không bệnh, chỉ là giống như chồng của chị, lao lực quá độ, lại không cung cấp đủ dinh dương, khiến cho thân thể suy kiệt. Về sau lại gặp bác sĩ dỏm chẩn đoán, rồi dùng một lượng lớn thuốc không phù hợp, làm cho thân thể bị tổn thương càng thêm suy kiệt, cho nên có cảm giác giống như là ung thư phát tác, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, kỳ thật thuốc luôn có tác dụng phụ, thân thể chị là không tốt, vô cùng suy yếu, đồng thời tâm lý của chị bị đả kích, khiến cho chị không còn chút sức lực nào... Tôi dám nói, chỉ cần chị trở về, cùng với chồng của chị điều trị thân thể, chị còn sống tốt hơn ông ta!"
"Thật không, nhưng ... nhưng chân của tôi?"Người phụ nữ nghe xong, vừa mừng vừa sợ, trong mắt của bà, đã xuất hiện khát vọng được sống.
Nếu đã không chết, ai lại đồng ý đi tìm cái chết?
Bà vốn đã tuyệt vọng, nhưng tiểu thần y trước mắt lại nói bà không có bệnh, trước kia chỉ là lầm chẩn, bản thân sẽ khỏe lại, làm cho bà mừng rỡ như điên, sao lại không khao khát được sống.
"Chị luôn ngồi hoặc nằm, bình thường thiếu hoạt động, dây thần kinh cùng với kinh mạch ở chân đã bị teo rút, tôi có thể làm cho chị đi lại bình thường, nhưng mà trong quá trình trị liệu sẽ có chút đau, chị phải cố gắng một chút!"Lục Minh đưa tay đặt lên đùi của người đàn bà, làm cho bà la đau một tiếng, đứng lên, chụp lấy cái chổ mà Lục Minh vừa đụng vào, nhưng cơn đau đi qua, lại cảm thấy toàn thân thông sướng, khác với cảm giác tê cứng trước kia, bà kích động quay về hướng chồng mình nói : "Chân của em, chân của em đã có cảm giác, tốt quá, chân của em khỏi rồi!"
"Không nhanh vậy đâu, mỗi ngày chị phải chậm rãi bước đi, ít nhất là 5km, đi nửa tháng, thì chị mới có thể hoàn toàn bình phục!"Lục Minh nói xong, em tiếp viên hàng không MM kia đã cười đến vui vẻ, nhịn không được ôm lấy hắn hoan hô.
Tình cảnh vừa rồi làm cho nàng khẩn trương đến hoảng sợ, bây giờ thoáng cái đã được giải quyết hoàn mỹ, nhất thời làm cho nàng vô cùng cảm động.
Cơ trưởng và nhân viên trên máy bên kích động nắm tay nhau, mà tiếp viên hàng không thì ôm lấy nhau, còn cặp vợ chồng kia thì ôm nhau mà khóc, còn ông mập thì chẳng ai ôm, hắn nhảy dựng lên, cởi tây trang ra múa, hát cái bài ca bóng đá thế giới : ô lê ô lê .... hình như đã quên mất mình còn có chứng liệt dương chưa chữa.
Đối với hắn, Lục Minh không chỉ là thần y, mà còn là thần y trong thần y!
Liệt dương thì tính gì, mọi người bị lầm chẩn là ung thư, một người đàn bà đang đối mặt với cái chết, mà chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể cứu sống.
Hắn có y thuật thần kỳ như vậy, mình còn lo lắng cái gì? Chỉ là không căng cứng lên thôi, loại chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ như là chữa bệnh cho con nít, tâm tình của hắn cao hứng lên, quơ quơ cái áo ca hát lung tung...
Ngược lại, tinh thần thằng bốn mắt lại sa sút, ngã ngồi xuống, vẻ mặt hồng hào nhất thời trở nên trắng bệch.
"Con đừng quá kích động .."Ôn Hinh phu nhân thấy Lục Minh muốn nhân cơ hội này đưa tay ôm mình, vội vàng lấy tay đẩy hắn, cười nói : "Mặc dù tố chất của con rất khá, nhưng không được ỷ lại, được rồi, được rồi, ngồi vào chổ đi!"
"Không sao đâu, em và anh ôm một cái!"Em tiếp viên thấy Lục Minh thất vọng, nhất thời cao hứng đưa tay ra, ôm Lục Minh vào lòng, dùng bộ ngực cao vút của mình cạ cạ vào lòng ngực của hắn, mấy em khác cũng không chịu kém hơn, thấy Lục Minh đẹp trai như vậy, lại có y thuật thần kỳ, đương nhiên không thể bỏ qua, một đám gái bu xung quanh hắn, dùng chiến thuật "biển vú", hoàn toàn nhấn chìm hắn ...
"Mặc dù không nhận tiền, nhưng thù lao kiểu này cũng không tệ!"Khi hắn đang đắm chìm giữa những cặp môi đỏ mộng, thì đầu óc đột nhiên nghĩ ra cái tư tưởng đó.
Khi Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân bước xuống máy bay, điện thoại di động của hắn đã có hơn mười số điện thoại của các em tiếp viên.
Các nàng còn tỏ vẻ, sẽ ở lại HongKhôngng một ngày, hy vọng Lục Minh lúc rãnh, có thể hẹn các nàng ra ngoài uống nước. Còn cái em tiếp viên mm vui vẻ nhất, thì tự mình tiễn Lục Minh xuống máy bay, còn lặp đi lặp lại, dặn hắn nhất định phải gọi điện cho nàng, lúc nào cũng có thể ...
Về phần cặp vợ chồng và đứa bé, cùng với hai vợ chồng gầy ốm, trong lòng ngàn lời cảm ơn cũng không đủ, chuẩn bị ở HongKhôngng cảm ơn hắn, bọn họ sợ Lục Minh chuồn mất, sớm chờ, nhưng bọn họ không biết, khoang hạng nhất có một lối dành cho khách quý đi. Chờ cho đến khi mấy em tiếp viên ra nói, mới biết là tiểu thần y đã sớm rời đi.
"Xin cô, nói cho chúng tôi biết, tiểu thần y tên là gì?"Bốn người vây lấy em tiếp viên không tha, nhất định phải hỏi ra tên của ân nhân.
"Chờ một chút ... chờ tôi một chút!"Bên chổ lối đi dành cho khách quý, ông mập lôi theo một cái túi hành lý rất lớn, đuổi theo Lục Minh, nếu Ôn Hinh phu nhân không đi chậm, thì phỏng chừng cả đời này hắn cũng không đuổi kịp Lục Minh.
"Cút!"Trong lòng Lục Minh rất căm tức, thật vất vả mới có thể ở cùng với Ôn Hinh phu nhân, hết lần này đến lần khác đều bị người ta phá đám.