Nhẫn của Quỷ vương…’
Thông thường trong các Game, các vật phẩm thuộc set đồ thường có hiệu ứng khi trang bị đồng bộ. Càng mang nhiều món trong set, hiệu ứng càng tốt hơn.
Theo logic đó, hiệu ứng chưa được tiết lộ sẽ là một cái gì đó điên rồ.
Tuy nhiên, các vật phẩm cấp S mà Jinwoo kiếm được là chỉ là thu hoạch phụ trong thời gian cậu ta ở trong Lâu đài quỷ.
Lợi ích thực sự là bước nhảy vọt lớn mà cậu đã đạt được trong quá trình cày cấp.
Jinwoo nhìn vào sự tiến bộ mà cậu đạt được khi leo 77 tầng và mỉm cười.
“Mình đã tăng 16 cấp trong một tuần”.
Đó là chuyện không thể tưởng tượng được nếu cậu chỉ cày cấp trong Dungeon hạng C. Đây là kết quả xứng đáng cho những nỗ lực của Jinwoo trong “bãi quái”
Suốt bảy ngày.
Tất nhiên, cậu ta vẫn còn công việc ở đó, nhưng đột kích Lâu đài Quỷ là một thành công đáng kinh ngạc.
‘Nhưng có cái này’
Một thứ mà cậu không thể hiểu. Jinwoo giơ vật phẩm từ Hộp quà bị nguyền rủa và soi nó dưới ánh sáng đèn.
‘Cái khỉ gì thế này?’
Đó là một chiếc chìa khóa màu đen dường như hấp thụ tất cả ánh sáng. Không có thông tin nào xuất hiện, dù cậu đã nhìn chằm chằm vào nó.
‘Chưa bao giờ có chuyện thông tin không bật lên. Món đồ này từ Hệ thống mà?’
Chìa khóa vào Hầm ngục đã đủ hiếm lắm rồi, nhưng thứ này thì Jinwoo chưa bao giờ nhìn thấy.
‘Thậm chí, mình biết dùng cái này ở đâu bây giờ?’
Bởi vì nó là một vật phẩm từ hộp quà bị nguyền rủa, nên Jinwoo cảm thấy hơi lo lắng khi cầm nó.
Tuy nhiên, đó là thứ cậu phải đổ mồ hôi nước mắt để kiếm được, nên Jinwoo không thể ném nó đi.
‘Chắc chắn một lúc nào đó, mình sẽ tìm ra công dụng của nó…”
Xét cho cùng thì, Hộp quà bị nguyền rủa đã nói rằng nó sẽ cho Jinwoo thứ gì đó cậu cần.
Đưa chìa khóa trở lại kho đồ, Jinwoo đứng dậy. Bây giờ, cậu phải tập trung vào việc thu thập những vật phẩm hỗ trợ cho việc xử lý Lâu đài Quỷ.
Và có một thứ gì đó tôi muốn bán.
Tuy nhiên, vấn đề là một Thợ săn hạng E không thể dễ dàng mua hoặc bán các vật phẩm cấp cao. Nếu một Hunter cấp thấp đưa ra một vật phẩm để bán đấu giá – thứ vật phẩm mà ngay cả những Thợ săn hạng cao cũng sẽ bị ép giá, ai sẽ tin anh ta chứ?
Ấy là chưa kể, Jinwoo bị mang danh là Thợ săn yếu nhất. Với danh hiệu hạng E của hạng E, thật khó để Jinwoo sử dụng số tiền mà cậu ta đã tích lũy được.
’Thậm chí mình cũng khó giải thích được rằng, mình sẽ sử dụng những món đồ mua được ở đâu’
Ừ thì, Thợ săn hạng E có thể đi đâu chứ?
Vì thế, Jinwoo phải vượt qua tình huống khó xử này.
“Đến lúc rồi…”
Thời điểm để rũ bỏ dáng vẻ của cấp E.
Xếp hạng lại.
Đó là lúc để Jinwoo đạt được thứ hạng thực sự của mình.
Biểu hiện cậu trở nên nghiêm túc.
‘Ở cấp độ hiện tại, mình không sợ ai lợi dụng nữa…’
Ngay từ đầu, đó là một trong những mục tiêu của việc tăng cấp. Vì không muốn bị kẻ khác kiểm soát và lợi dụng, Jinwoo vẫn hành xử như một thợ săn hạng E.
Nhưng bây giờ? Cậu đã có thể đứng đối mặt với Baekho, chủ Hội Bạch Hổ. Không, không chỉ riêng Baek Yoonho, Jinwoo tự tin rằng mình có thể mạnh mẽ khi đứng trước bất cứ ai.
Không còn lý do gì để che giấu sức mạnh nữa.
*ba dum, ba dum, ba dum*
Nghĩ đến việc vứt bỏ cái tiêu đề phiền phức đeo bám trong quá khứ, trái tim Jinwooi bắt đầu đập nhanh hơn.
‘Trước đó,’
Có một điều cậu phải kiểm tra. Jinwoo bật điện thoại lên.
Sau một tuần không liên lạc, điện thoại của Jinwoo chứa đầy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Hầu hết là những con số lạ. Jinwoo cảm thấy tiếc, nhưng cậu không có lý do gì đặc biệt để kiểm tra xem họ là ai.
‘Nếu đó là chuyện cần thiết, chắc chắn họ sẽ gọi lại’.
Với một tâm trí lạnh lùng, cầu tiếp tục lướt qua lịch sử cuộc gọi và tìm thấy số mình muốn. Jinwoo bấm gọi.
[Theo tôi ~]
Trước khi nhạc chuông kịp vang lên hết câu, người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy với tốc độ đáng kinh ngạc.
ĐẠI CAAAAAA
Có phải Jinwoo đã ở trong Hầm ngục quá lâu không? Đến mức mà, cậu cảm thấy giọng nói nhảm nhí này nghe rất hồ hởi. Jinwoo mỉm cười và mở miệng,
– “Cuộc nói chuyện với cha câuj diễn ra tốt đẹp chứ?”
– “Vâng! Rất tuyệt thưa đại ca!”
‘Yeah’
Đó là một tin tốt lành.
Jinwoo không muốn tiến hành kiểm tra lại trong khi Yoo Jinho và cha cậu ta không thỏa thuận được với nhau. Và nếu Jinho đã ổn, cậu không còn lăn tăn gì nữa.
Cậu đã đoán rằng giọng điệu hứng khởi của Yoo Jinho có nghĩa là tin tốt, nhưng nghe cậu ta nói ra thì vẫn đảm hơn.
“Đại ca! Thực ra em định gặp anh để bàn về-”
*CLICK*.
‘Huh?’
Cuộc gọi đột ngột kết thúc. Jinwoo kiểm tra điện thoại của mình; nó đã tắt nguồn vì hết pin
‘… À ha…. Mình tôi đã quên sạc pin trước khi vào Lâu đài quỷ’.
Dù sao thì, thật tốt khi cậu có thể xác nhận rằng Yoo Jinho đã thành công. Jinwoo thay quần áo. Trụ sở Hiệp hội cách đây không xa. Cậu có thể hoàn thành bài kiểm tra lại ngay lập tức.
“Ô đúng rôi.”
Đi được nửa đường, Jinwoo vội vã quay lại. Cậu quên mất em gái mình.
Cô bé có lẽ sẽ lo lắng nếu anh trai cô ấy, người nói rằng sẽ về nhà sau một tuần, lại rời khỏi nhà một lần nữa mà không nói một lời nào.
Cậu để lại một ghi chú ngắn gọn trên bàn bếp.
[Oppa đã trở về nhà và rời đi.]
Với một nụ cười hài lòng, Jinwoo rời khỏi nhà.
—-
Đã lâu lắm rồi Jinwoo mới đứng trước Văn phòng kiểm tra xếp hạng thức tỉnh.
‘Đã bốn năm rồi nhỉ?’
Hay là năm? Với khuôn mặt hoài cổ, Jinwoo bước tới chỗ nhân viên tại bàn tiếp tân. Các nhân viên thậm chí không nhìn lên,
‘Hãy chứng minh danh tính và thông tin liên lạc của bạn’.
Nhớ lại quy trình lần trước, Jinwoo lấy ra các tài liệu mà cậu ta đã chuẩn bị.
Hmm?
Người nhân viên nhìn thẻ nhận dạng của Jinwoo và nghiêng đầu,
“Đây là một giấy phép Thợ săn?”.
“Vâng.”
Các nhân viên trông bối rối,
“Nếu cậu muốn phàn nàn về kết quả xếp hạng của mình, hãy tới một văn phòng khác”.
“Không, tôi tới đây để thi lại”.
“Huh?”
Nhân viên nhìn tới nhìn lui giữa khuôn mặt Jinwoo và tờ giấy phép, sau đó đưa một ngón tay lên,
“Chờ… chờ một chút”.
Người nhân viên đứng dậy và đi tới chỗ một người đàn ông trung niên, trông có vẻ nóng nảy.
“Phó phòng, một Thợ săn đến đây để kiểm tra lại, tôi nên làm gì?”
“Kiểm tra lại? Thứ hạng hiện tại của anh ấy là gì?”
“Hạng E, thưa ngài”.
Vị Phó phòng nhìn Jinwoo đứng phía sau.
“Lúc nào chẳng thế. Mấy tên thợ săn ảo tưởng, không chịu chấp nhận tình hình thực tế”
“Vậy, ngài nghĩ rằng anh ta…?”
Phó phòng gật đầu,
“Tái thức tỉnh cái con khỉ… Hắn chỉ không chấp nhận nổi thực tế rằng ngoài kia có hàng tấn Thợ săn giàu có và nổi tiếng hơn.”
“Vậy ạ?”
“Mấy tên đó rắc rối lắm, đừng mất thời gian làm gì.Chỉ cần nói với tên đó rằng hắn sẽ phải trả lệ phí thi lại và tống hắn đến tòa nhà thử nghiệm.
“Vâng thưa ngài.”
Thoát khỏi những lo lắng của mình, nhân viên trở lại bàn tiếp tân.
Vị phó nhìn chằm chằm vào nhân viên và Jinwoo. Anh ta tặc lưỡi, rồi quay đầu trở lại màn hình máy tính. Đột nhiên, những ngón tay vị phó phòng dừng lại.
Tên của Thợ săn này. Anh cảm thấy như đã nghe thấy nó từ trước.
‘Ở đâu nhỉ?’
Sau khi Jinwoo đi đến tòa nhà thử nghiệm, anh ta lặng lẽ đi đến chỗ nhân viên.
“Ban nãy, tên Thợ săn hạng E đó, hắn nói tên hắn là gì nhỉ?”
“Là Sung Jinwoo ạ. Ngài có biết anh ta không?”
“Không, tôi không nghĩ như vậy”.
Nhưng vị phó phòng không thể lay chuyển cảm giác rằng, anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Lướt qua ký ức, anh chợt nhận ra và mở to mắt.
‘Ah!
Người đàn ông đó đã yêu cầu anh! Lập tức báo cho anh ta, nếu có một Thợ săn tên là Sung Jinwoo đến văn phòng thử nghiệm.
‘Tại sao mình lại quên mất nhỉ?’ – Vị phó phòng lẩn vào một góc và nhanh chóng gọi cho ai đó.
*Reng reng*
“Xin chào, Baek Yoonho đây”.
“Ah, Chủ Hội Baek. Cái tay Thợ săn mà anh đã hỏi trước đó. Cái anh chàng Sung Jinwoo đó. Anh ta đến đây thật. Sao cậu biết nhỉ, tài thế?”
“Sung Jinwoo đã đến văn phòng thử nghiệm?”
“Mới nãy thôi! Anh ta vừa yêu cầu kiểm tra lại”.
– …
Vị phó phòng nghĩ rằng cuộc gọi đã kết thúc, nhưng một lát sau, một giọng nói khẩn cấp vang lên qua điện thoại,
“Anh có thể vui lòng trì hoãn cuộc thử nghiệm, dù chỉ một chút không? Tôi sẽ tới đó ngay.”
Phó phòng nghiêng đầu.
Anh ta có nghe nhầm không? Giọng nói của chủ Hội Bạch Hổ có vẻ lo lắng.
‘Thật là một ngày kỳ lạ’.
Thật không may, vấn đề đã nằm ngoài tầm tay của anh ấy. Vị Phó phòng gãi đầu và trả lời,
“Er… Anh ta đến khu vực thử nghiệm rồi!”.