Trong lúc chờ mặt trời lên, Jinwoo tranh thủ chạy xuyên qua khu rừng.
Chạy 10km mỗi ngày là thói quen của anh trong một thời gian dài.
Dù nhiệm vụ hàng ngày không còn nữa, cơ thể anh đã quen với điều đó. Trong lúc hít thở không khí trong lành của khu rừng lúc bình minh, Jin-woo tranh thủ sắp xếp lại các dự định của mình.
“Đến lúc trở về rồi”
Anh dự định sẽ thông báo cho mọi người về sự tồn tại của tám đội quân ma thú sắp tràn xuống Trái đất.
Nhân loại cần phải biết rằng cuộc chiến thực sự sẽ sớm xảy ra.
Anh không thể hứa rằng mọi người sẽ an toàn. Anh cũng không thể hứa rằng thế giới vẫn sẽ bình yên.
Sức mạnh của Long đế, biểu hiện thông qua ký ức của cựu Hoàng để Bóng tối, kinh khủng tới mức không đo đếm được.
Long đế và quân đoàn hủy diệt của ông ta đã thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi.
Và nếu như trái đất trở thành mục tiêu tiếp theo của Long đế, thì không chỉ mình anh ấy, mà tất cả mọi người đều cần phải bắt đầu chuẩn bị.
Sau 10km, Jin-woo ngừng chạy, dù không còn thông báo của hệ thống.
Nhờ có nhiệm vụ hàng ngày, những bước chạy trở thành thói quen khắc sâu vào cơ thể anh ấy.
Anh trở nên mạnh mẽ hơn và học được cách chiến đấu. Đó là món quà cuối cùng mà cựu Hoàng đế Bóng tối đã để lại trước khi ông ấy đi về cõi vĩnh hằng.
Jin-woo quay sang ngắm cảnh mặt trời mọc. Xa xa trên sườn núi, mặt trời dân nhô lên.
“Đi nào”
Hiện tại Jin-woo có thể sử dụng kÿ năng [Hoán đổi bóng] bất cứ lúc nào. Anh dịch chuyển đến tòa nhà trụ sở Hội của Ahjin. Jinwoo không định đi thẳng vào văn phòng của mình vì lo lắng rằng các nhân viên bang hội có thể sẽ lên cơn đau tim, nhưng sau đó anh thấy một cô gái lạ bước ra khỏi văn phòng.
Dù là một người lạ, nhưng nét mặt cô ấy khá quen thuộc với Jin-woo.
Khi chuẩn bị đi ngang qua Jinwoo, cô gái đột nhiên quay lại và nói bâng quơ.
“Uhmm… Xin chào, tôi đã tự hỏi nếu…”
Khi Jin-woo quay lại nhìn, cô bất ngờ hoảng sợ và bỏ chạy như ma đuổi, bỏ lại câu nói còn đang dang dở.
“Cô ấy là ai thế nhỉ?”
Jin-woo gãi đầu. Anh chậm rãi bước vào văn phòng Bang hội.
“Huh?!”
“Huh?!”
Các nhân viên tròn mắt và đứng hình khi họ nhìn thấy Jin-woo.
‘Hmm… Mình có nên vào lại lần nữa và nói “Chào buổi sáng” không nhỉ?’
Đây là lý do tại sao Jinwoo ngần ngại khi bước vào văn phòng.
Người đứng đầu bang hội bước đến trụ sở bang hội của mình, và các nhân viên há hốc mồm như nhìn thấy ma.
Trong lúc đó, Yoo Jin-ho đã phát hiện ra Jin-woo. Cậu lao ra với khuôn mặt mừng rỡ
“Đại ca!”
Jin-woo liền hỏi vấn đề mình đang thắc mắc, trước khi chào Yoo Jin-ho.
“Cô gái vừa đi khỏi đây là ai vậy?”
Anh không biết tại sao, nhưng cô ấy trông rất quen. Và khi nghe câu trả lời của Yoo Jin-ho, Jinwoo đã hiểu tại sao anh lại có cảm giác đó.
“Ô, đó là em gái của em. Con bé đến đây tìm vì em cứ liên tục lảng tránh nó. Con bé nói gì thô lỗ với đại ca à?”
“Thô lỗ…?’
“Không… Không có gì”
‘Bảo sao cô ấy trông quen quen’ – Jin-woo gật đầu và quay ra cửa. Sau đó anh hỏi lại.
“Tại sao cô ấy lại ở đây?”
“Ahmmmm…”
Yoo Jin-ho do dự một lúc, sau đó cậu nhìn vào mắt Jin-woo và nói.
“Đại ca, anh có nhớ lúc em ở bên cạnh anh khi cánh cổng lớn mở ra không?”
“Ờ, thì sao?”
“Chà, ai đó trong gia đình đã nhìn thấy em qua một kênh truyền hình trực tiếp”
Jin-woo đã hiểu đại khái về những gì đang xảy ra.
“Bây giờ em đã trở thành phó hội của Ahjin, nên người nhà muốn em trả lại chứng chỉ thợ săn của mình và từ bỏ công việc nguy hiểm này.”
Jin-woo biết điều đó.
Theo quy định, chủ bang hội phải là Thợ săn. Trong khi đó, Yoo Jin-ho là phó hội, nhưng cậu không nhất thiết phải hành nghề thợ săn.
Rõ ràng là gia đình Yoo Jin-ho đang rất lo lắng cho cậu ấy.
Nhưng vì Jin-woo biết Yoo Jin-ho đang nghĩ gì, nên anh đã không cố gắng thuyết phục cậu ấy.
“Em muốn ở bên anh với tư cách là một thợ săn, cho đến phút cuối cùng”
Jin-woo biết Yoo Jin-ho đã làm việc rất chăm chỉ và nỗ lực, dù cậu ấy đã trải qua nhiều tình huỗng nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Sau đó, Jinwoo đưa tay ra và gõ vào trán Jin-ho.
“Hả? Sao đại ca–:?!”
Bỏ mặc Yoo Jin-ho đang ngơ ngác, Jin-woo đi đến phòng của chủ hội, cởi bỏ quần áo mà mình đã mặc vài ngày bằng một bộ đồ mới, rồi nói.
“Anh cần sử dụng xe một lát”
“Đại ca có cần em lái xe cho anh không?”
“Không, anh sẽ quay lại ngay”
“Nhưng anh đi đâu vậy, đại ca?”
“Hiệp hội thợ săn”
Yoo Jin-ho cố lấy chìa khóa và can ngăn Jin-woo.
“Nhưng đại ca, có rât nhiêu phóng viên bên ngoài…”
Jin-ho cố nói tiếp
“Họ đứng đông lắm, một mình anh khó mà đi đ…”
Thế nhưng, Jinwoo đã nhanh chóng bước ra ngoài,
Đúng như lời Jinho nói, bên ngoài tòa nhà, các phóng viên đang đói khát và mất ngủ, trông như những thây ma đang hôi hộp chờ đợi Jinwoo.
Họ đã chờ đợi từ rất lâu. Vì thế khi thấy Jinwoo xuât hiện, phản ứng của họ lập tức bùng nỗ.
“Thợ săn Sung! “Thợ săn Sung! “Thợ săn Sung!”
“Thợ săn Sung Jin Woo đang ở đây!”
“Bật máy quay lên! Bật nó lên!”
Và rồi mọi thứ trở nên im lặng.
“Hơ?”
“Quào”
“Ớ?”
Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mọi người nhìn xung quanh và đều không nói nên lời. Chỉ sau đó họ mới nhận ra.
Tất cả bọn họ đều đang trôi nổi trong không khí, cách mặt đất 10cm.
“Cái quái gì thế?!”
Tuy nhiên, khoảnh khắc ngắn ngủi này không kéo dài lâu.
*THỊCH*!
Các phóng viên đồng loạt rớt xuống mặt đất. Họ nhìn quanh, nhưng Jin-woo đã biến mắt.
Cả đám lúng túng nhìn nhau và cười.
“HahahahahahI”
“Ôi chúa ơi!”
Một tình huống khiến họ không nói nên lời.
Và thế là, lại có thêm một truyền kỳ mới về sức mạnh của thợ săn Jinwoo.
—
Jin-woo lái xe thắng đến Hiệp hội Thợ săn.
Khi nhận được cuộc gọi, Woo J]in-cheol và các nhân viên của mình đã chờ sẵn để chào đón Jin-woo. Nhưng!
“…”
Biểu cảm của Woo Jin-cheol không giống như các nhân viên của anh ấy.
Ngay khi Jin-woo ra khỏi xe, Woo Jin-cheol đã nhanh chóng lao ra.
“Thợ săn Sung… Cậu đã nghe tin gì chưa” *Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel*
*Team MoonsNovel mới add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình!* *Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà*