Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 125: Thợ săn cấp Quốc gia

Kaisel nhẹ nhàng đáp xuống. Đôi cánh khổng lồ của nó khiến bụi và vô số mảnh vụn trên mặt đất bị thổi tung.
*Kiaak-*
Con Wyvern bóng tối đã đậu xuống trước cửa Trụ sở hiệp hội thợ săn. Mọi người vội chạy ra khỏi tòa nhà, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.


Cảm nhận được sự hiện diện của một nguồn mana mạnh mẽ, các Thợ săn đang làm nhiệm vụ cũng xông ra, với vũ khí lăm lăm trên tay.
Nỗi lo lắng chuyển sang biểu cảm sững sờ khi họ thấy Jinwoo trèo xuống từ con ma thú bóng tối.
*‘Trở về’*


Theo lệnh của Jinwoo, Kaisel quay lại vực thẳm tối tăm trong bóng của Jinwoo, biến mất không một dấu vết.
Đám đông tụ tập nhận ra Jinwoo.
“Có phải đó là một triệu hồi của thợ săn Sung Jinwoo?”
“Anh ấy có cả một con quái vật như vậy sao?”


Họ đã chứng kiến sức mạnh của Jinwoo thông qua chương trình phát sóng trên TV. Thế nên, chuyện anh ta sở hữu những ma thú như vậy, mặc dù vẫn gây sốc, song không làm họ quá ngạc nhiên.


Jinwoo tiếp cận một gương mặt quen thuộc trong Cục giám sát của hiệp hội thợ săn, đó là trợ lý thường xuyên đi cùng Chủ tịch hiệp hội.
“Tôi muốn gặp ngài chủ tịch”
Chủ tịch hiệp hội không phải là người dễ gặp. Dù một bộ trưởng đưa ra yêu cầu, họ sẽ phải chờ một tuần hoặc lâu hơn.


Nhưng ai có thể nói không với người đàn ông đứng trước mặt họ?


Người thợ săn này – người thậm chí không phải thành viên của nhóm đột kích ban đầu – đã bước ra từ hư không để đàn áp lũ quái vật và cứu mạng những thợ săn hạng S. Người trợ lý nghĩ rằng, tại thời điểm này, Sung Jinwoo là người mà Chủ tịch muốn gặp hơn ai hết.


“Hiện tại Chủ tịch hiệp hội đang ở bệnh viện.”
“Ông ấy ổn chứ?”
Jinwoo nhớ lại rằng sức khỏe của Chủ tịch đang có vấn đề.
‘Có lẽ chương trình phát sóng vừa rồi cũng hơi quá sức cho trái tim của ông ấy’


“Không, ngài ấy ở đó để theo dõi quá trình hồi phục của thợ săn Cha Hae-in.”
Jinwoo gật đầu.
‘Chà, có lẽ mình hơi lạc quan qua rồi. Chắc hôm nay không thể gặp ông ấy được…’
Anh chuẩn bị quay lại và rời đi. Thấy thế, người trợ lý vội vàng sửa lại tuyên bố trước đó của mình.


“Tôi có thể liên lạc với Chủ tịch. Xin ngài vui lòng chờ trong giây lát.”
“Được”
Jinwoo cảm ơn Thần may mắn đã mỉm cười với anh. Có một điều anh muốn nói với Go Gun-hee càng sớm càng tốt.
—-
Cha Hae-in đã được đưa vào một trong những bệnh viện lớn, đối tác thân thiết của Hiệp hội.


Chủ tịch hiệp hội đang ngồi trong văn phòng của bác sĩ phụ trách giám sát quá trình hồi phục của Cha Hae-in. Ông đang chờ kết quả kiểm tra sơ bộ về tình trạng của nữ thợ săn. Với đôi lông mày nhíu lại, Chủ tịch hồi hộp vì mãi mới thấy bác sĩ trở lại.
“Cô ấy thế nào rồi?”


“Tôi không kiểm tra toàn diện, nhưng tất cả các dấu hiệu cho thấy cô ấy đang ở trạng thái hoàn hảo. Cô ấy chỉ đang ngủ thôi.”
“Tôi hiểu rồi …”
Chủ tịch hiệp hội gật đầu và đi vào trong.


Bác sĩ đã xem chương trình trực tiếp cuộc đột kích phát sóng cùng với Chủ tịch. Tình trạng hiện tại của Cha Hae-in cũng khiến ông bất ngờ. Dù ông là là bác sĩ duy nhất trong căn phòng này, ông ta cũng không thể kiềm chế được và cất tiếng hỏi:


“Làm thế nào mà cô Hae-in, người vừa đứng trước lưỡi hái tử thần vì mất máu quá nhiều, lại hồi phục hoàn toàn như vậy?”
“…”
Chủ tịch đã nghe thông tin chi tiết từ báo cáo các thành viên của đội Hàn Quốc, nhưng vẫn im lặng.
‘Nếu mình nói ra, liệu anh ta có tin không?’


Rằng thợ săn Sung Jinwoo đã triệu hồi năng lượng ma thuật của thợ săn Min Byung-gu vừa hy sinh, rồi yêu cầu nó chữa lành cho Cha Hae-in?
Hơn nữa, Thợ săn Sung Jinwoo yêu cầu tắt máy ảnh vì anh muốn giữ bí mật về khả năng của mình.


Chủ tịch hiệp hội không ngu ngốc đến mức phản bội lòng tin của một người đàn ông như vậy. Các thợ săn khác cũng cảm thấy như thế.
“Tôi có một vài Trị liệu sư riêng chờ sẵn. Họ đã chữa lành vết thương cho Cha Hae-in ngay khi cô ấy tiếp đất”.


“Vết thương có vẻ khá nghiêm trọng. Tôi rất vui vì đã không quá muộn.”
May mắn thay, bác sĩ dường như đã chấp nhận lời giải thích của Chủ tịch.
“Ah”
Bác sĩ nhớ điều gì đó mà ông đã có ý định thảo luận với Chủ tịch.
“Về thợ săn Sung Jinwoo…”


Chủ tịch vểnh tai khi nghe thấy cái tên Sung Jinwoo
“Cậu ấy thì sao?”
Nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong phong thái của Chủ tịch, bác sĩ nhanh chóng giải thích.
“Ngài nhớ mẹ anh ấy đã từng nằm ở bệnh viện của chúng tôi, phải không?”
“Vì ‘Giấc ngủ vĩnh cửu’ phải không?”
“Vâng”


Chủ tịch hiệp hội đã dành thời gian trong vài tuần qua bằng cách sử dụng mạng thông tin của mình để thu thập càng nhiều thông tin về Sung Jinwoo càng tốt.
Nhờ đó, ông ấy đã thuộc lòng các chi tiết về mối quan hệ gia đình Sung Jinwoo. Lo sợ điều tồi tệ nhất, khuôn mặt của Chủ tịch cứng đờ.


“Cô ấy qua đời rồi sao?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Hoàn toàn ngược lại.”
“Ngược lại?”
Cô đã thức dậy và được xuất viện với chứng nhận hoàn toàn khỏe mạnh
Chủ tịch ngạc nhiên.
“Thật sao?”


“Vâng, việc đó đã gây ra sự hỗn loạn nho nhỏ trong nội bộ. Chúng tôi chưa bao giờ thông báo công khai, nhưng nó đã xảy ra ngay tại bệnh viện của chúng tôi.”


Các nhân viên tại bệnh viện cũng đã theo dõi cuộc đột kích ngày hôm nay. Cái tên ‘Sung Jinwoo, được thì thầm khắp nơi trong các cuộc tán gẫu trên khắp hành lang của bệnh viện, nhưng không ai dám nói và rò rỉ thông tin về mẹ anh ra bên ngoài.


“Anh nói rằng cô ấy đã được chữa khỏi Giấc ngủ vĩnh cửu? Điều đó có khả thi không?”
“Theo như tôi biết thì đây là trường hợp được ghi nhận đầu tiên.”
“Việc đó đã xảy ra khi nào?”
“Để tôi xem…”


Bác sĩ hướng ánh mắt lên trên khi anh cố gắng nhớ lại ngày chính xác.
“Năm ngày trước, tôi tin là vậy”
“…”
Chủ tịch sững sờ khi nghe thông tin này.
Nhớ lại thì, Jinwoo đã được yêu cầu gia nhập đội đột kích đúng lúc mẹ anh thức dậy.


‘Cha của thợ săn Sung Jinwoo bị mất tích trong một Hầm ngục.’
Mẹ anh là một người vợ đã mất chồng vì Hầm ngục. Thật khó để thợ săn Sung Jinwoo bỏ lại một người mẹ đã trải qua tất cả những điều đó, để tham gia vào một cuộc đột kích.


Dù là chiến dịch đảo Jeju hay gì đi nữa cũng không quan trọng.
Chủ tịch nhận ra ông đã thô lỗ như thế nào trong vụ việc lần này
‘Hóa ra, đó là lý do tại sao cậu ấy chọn không tham gia vào cuộc đột kích.’


Khi cuộc đột kích được giải quyết êm đẹp và thông tin mới này được đưa ra ánh sáng, chủ tịch hiệp hội đã tự tin rằng không còn bất kỳ sự hiểu lầm nào nữa.
‘Thời đại này, hiếm có chàng trai nào như thế…’


*(Trans: Nhắc cho bạn nào nhớ thì GG-sama dịch câu này là: Một thanh niên như anh ta là một giống chó quý hiếm ngày nay:v)*
Lời than vãn thầm lặng của ông bị gián đoạn khi một nữ thư ký trẻ thuộc bộ phận nhân viên hiệp hội bước vào phòng.
“Thưa Chủ tịch”
“Chuyện gì vậy?”


“Chúng tôi gặp khó khăn khi liên lạc với gia đình của thợ săn Min Byung-gu”
“Mẹ anh ấy?”
“Vâng”
Đó là điều mà Chủ tịch sẽ phải đích thân giải quyết.


Cái chết của con trai bà được phát trên TV trong cuộc đột kích. Bà đã gọi cho hiệp hội để xác nhận và hiệp hội không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ sự thật. Chủ tịch đã vô cùng đau đớn khi nghe giọng nói run rẩy của bà. Đến tận cuối cuộc gọi, tất cả những gì ông có thể làm là ngồi và lắng nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của người mẹ đó.


“Tôi sẽ tự đi”
“Ý ngài là … gặp riêng?”
“Cô có muốn nghe qua điện thoại rằng cô sẽ nhận được một chiếc quan tài rỗng trong đám tang đứa con trai của mình không?”
“Đ-Điều, điều đó, thì …. “
“Tôi sẽ nói trực tiếp với cô ấy bằng thái độ chân thành của mình”


“…Vâng”
Thư ký đang gật đầu xác nhận thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên.
Đó là một cuộc gọi từ hiệp hội. Cô xin phép chủ tịch trước khi nhận cuộc gọi.
“Huh? Ai đó muốn gặp Chủ tịch? Hả!? Ai cơ?”
Người thư ký quay sang nhìn Chủ tịch.
Go Gun-hee lắc đầu.


“Tôi không muốn gặp ai hôm nay.”
Thư ký che điện thoại di động của mình bằng tay để chặn giọng nói của họ.
“Nhưng mà, muốn gặp ngài, thưa chủ tịch, đó là thợ săn Sung Jinwoo”
“Thợ săn Sung Jinwoo?”
Đôi mắt chủ tịch tròn xoe. Ông rút lại ngay câu nói của mình.


“Nói với cậu ấy tôi đang trên đường quay về”

Một nhân viên đã dẫn Jinwoo vào văn phòng của chủ tịch.
Anh di chuyển đến chỗ ngồi trong khi các nhân viên tiếp đón anh
“Anh có muốn uống gì không?”


Jinwoo, người sắp ngồi xuống, chợt nhận ra mình khát như thế nào. Nghĩ lại thì, anh ta đã không uống một giọt nước nào kể từ cuộc chiến khốc liệt đó.



“Nước thôi”
“Cảm ơn!”
“…”
‘Ý anh là gì, ‘Cảm ơn ư’?’
Người nhân viên nhút nhát lấy một chai nước nhỏ từ một cái tủ gần đó, đặt nó xuống trước mặt thợ săn và cúi đầu.
“Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu anh cần bất cứ điều gì.”


“Được”
So với bầu không khí thoải mái lần trước, mọi người xung quanh anh dường như rất căng thẳng.
‘Có lẽ là do cuộc đột kích.’
Jinwoo đoán rằng anh sẽ phải làm quen với cách cư xử này trong tương lai.
Chủ tịch hiệp hội đã đến ngay sau đó.
“Thợ săn Sung Jinwoo!”


Jinwoo cố gắng đứng dậy, nhưng Go Gun-Hee ra hiệu cho anh ta không cần làm thế. Người đàn ông này vừa trở về từ đảo Jeju.
Thậm chí anh đã khuất phục được con quái vật gần như đã tiêu diệt toàn bộ đội Thợ săn hạng S của Hàn Quốc..
Jinwoo bây giờ là một vị khách danh dự.


Go Gun-hee không muốn hành xử thiếu tôn trọng sau khi anh ta đã cứu mạng những Thợ săn hạng S khác. Thay vì ngồi ở ghế bành phía sau bàn làm việc của mình, Go Gun-hee chuyển sang ngồi trên một trong những chiếc ghế khác, đối diện với Jinwoo.
“Tôi đã nghe nói về những gì đã xảy ra tại tổ kiến.”
“À, vâng”


Jinwoo rất vui khi biết rằng Chủ tịch đã được thông báo.
‘Việc này sẽ làm cho cuộc trò chuyện dễ dàng hơn’
Go Gun-Hee tiếp tục.
“Về vấn đề làm thế nào cậu trở lại Hàn Quốc…”


Vài người trong hiệp hội đã nhìn thấy Kaisel trước khi Jinwoo đưa nó trở lại với cái bóng của mình. Không có gì ngạc nhiên khi Chủ tịch biết chuyện đó.
“Có phải đó cũng là cách cậu đến đảo Jeju không?”


Jinwoo đã đi thông qua “Hoán đổi Bóng tối”, nhưng anh có cần phải ngửa toàn bộ lá bài của mình không?
Jinwoo quyết định không nói ra sự thật vào lúc này.
“Đúng vậy”


Về cơ bản, anh ấy đã thú nhận rằng anh ta là người chịu trách nhiệm cho việc nhìn thấy quái vật ở giữa Seoul vài ngày trước. Điều này sẽ giúp anh ta có thể đường đường chính chính sử dụng Kaisel để di chuyển trong tương lai.

“Ta hiểu rồi”


Chủ tịch hiệp hội gật đầu. Họ cũng được báo cáo rằng Jinwoo có khả năng chỉ huy sức mạnh của quái vật đã chết.
‘Nếu một Hunter có thể chỉ huy một con ma thú có khả năng bay, thì đó chẳng tội gì mà không cưỡi nó.’


Sự tò mò của ông đã được thỏa mãn, đã đến lúc thảo luận vấn đề trong tay.
“Cậu muốn gặp tôi sao?”
“Vâng”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi đã tiêu diệt tất cả những con kiến trên đảo Jeju.”
“Cái gì cơ?”
Chủ tịch ngạc nhiên đứng bật dậy


“Ý cậu là cậu đã giết hết lũ kiến đó?”
“Vâng”
Jinwoo trả lời chắc chắn.
“Bây giờ ngài có thể đến đảo Jeju tùy ý.”
“Làm thế nào…”
‘Không, nếu cậu ấy sử dụng chúng, thì mình có thể hiểu…’


Ông từ từ ngồi xuống, nhớ lại những đợt sóng vô tận của những chiến binh bóng tối mà ông từng thấy trên màn hình. Với lực lượng áp đảo như vậy, thì việc quét sạch lũ kiến không phải là vấn đề…
‘Nếu bây giờ chúng tôi có thể vào đảo Jeju…’


Điều đó có nghĩa là họ có thể lấy lại xác của thợ săn Min Byung-gu từ trung tâm của tổ kiến. Đôi mắt của Go Gun-Hee đầy nước mắt khi biết rằng cơ thể của thợ săn Min Byung-gu sẽ không bị những con côn trùng đó mạo phạm.
Go Gun-Hee nói bằng tất cả sự chân thành.
“Cảm ơn cậu, thợ săn Sun Jinwoo”


*[Tại Hàn Quốc, khách sạn cao cấp nhất]*
Thomas tắt video về cuộc đột kích đảo Jeju.
Ông ta đã xem nó ba lần.
Laura, thư ký riêng của Thomas, cố gắng đánh giá phản ứng của ông ta.
“Ngài nghĩ thế nào?”
“Hừm. Cô đã xem video, còn gì để nói không?”


Ông dựa lưng vào ghế sofa và duỗi chân ra bàn cà phê. Ông ta có một cái mũi cao, và một cái đầu đầy tóc vàng. Mặc dù ở trong nhà, nhưng cặp kính râm luôn gắn liền với khuôn mặt ông ta.
“Có phải đây người đàn ông mà ông Hwang đang điều tra?”
“Vâng”


“Anh ấy cũng hỏi chúng ta rằng, hậu quả sẽ thế nào nếu anh ấy giết một người nào đó ở Hàn Quốc?”
“Vâng”
Laura, người đã bí mật điều tra mối quan hệ giữa Hwang Dong-soo và Sung Jinwoo, đã tóm tắt cho Thomas về những thông tin cô có thể tìm được.


Chỉ có một thứ liên kết hai người họ với nhau: anh trai Hwang Dong-soo, Hwang Dong-seok.
Anh ta và Sung Jinwoo đã cùng nhau vào ngục tối. Sung Jinwoo đi ra và Hwang Dong-seok không bao giờ xuất hiện lần nào nữa.
Bất cứ điều gì có thể xảy ra trong một ngục tối. Đây là một khái niệm thường được chấp nhận trên toàn thế giới.


“Vậy đây là sự trả thù?”
“Tôi nghĩ vậy”
“Tôi không biết Hwang có bất kỳ người thân nào còn sống sót. Tôi chưa bao giờ được kể về một người anh em.”
“Rõ ràng ông Hwang đã làm tất cả những gì có thể để che giấu mối quan hệ của mình với anh trai.”


“Có vẻ như anh ấy đang cố gắng để lại cuộc sống đó phía sau mình, phải không?”
Nếu sở thích của Dong-seok được đưa ra ánh sáng, thì danh tiếng của em trai của anh ta sẽ bị hủy hoại.
Laura trả lời câu hỏi bằng sự im lặng.


“Sau tất cả những gì đã xảy ra trên đảo Jeju, Hwang sẽ gặp nhiều khó khăn khi đối mặt với Sung Jinwoo. Khó hơn nhiều so với bất cứ điều gì khác…”
“Tôi cũng nghĩ vậy”


Thomas, thợ săn nổi tiếng thế giới và là chủ Hội Scavenger, đã nghỉ phép đặc biệt để đến thăm một quốc gia nhỏ như vậy vì Sung Jinwoo. Cụ thể, mục tiêu của anh ta là xác định điều gì sẽ xảy ra nếu Hwang gặp Sung Jinwoo.


Nhưng bây giờ các sĩ quan bang hội từ khắp mọi nơi đang kêu gọi tuyển mộ Thợ săn hạng S Hàn Quốc. Thomas thở dài đầy cay đắng.
“Tôi đã muốn gặp anh ta, nhưng bây giờ điều này đã xảy ra.”
“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta không để ông Hwang và Hunter Sung Jinwoo gặp nhau, phải không?”
“Ừm …”


Thomas cười toe toét khi ông xoa cằm.
“Có vẻ như Hàn Quốc đã cứu Hwang”


Hàn Quốc từ chối nhập cảnh cho Hwang Dong-soo, người đã rời khỏi đất nước này từ lâu để đến Hoa Kỳ. Thậm chí Thomas đã gặp rủi ro trong một cuộc khủng hoảng ngoại giao khi ông ta đến Hàn Quốc. Vấn đề là, dù Thomas có cảnh cáo, thì Hwang không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.


Trả thù là một động lực mạnh mẽ.
Thomas cũng không hoàn toàn công bằng. Ông ta không có ý định ngăn Hwang trả thù cho gia đình mình.


Tuy nhiên anh ta là một thành viên quan trọng của Scavenger. Vì vậy, với tinh thần bảo vệ lợi ích của chính mình, Thomas đã quyết định nên thận trọng khi tìm hiểu thêm về khả năng của Sung Jinwoo.
‘Sẽ rất tệ nếu Hwang thất bại.’


Và bây giờ, ấn tượng của Thomas về Sung Jinwoo là anh ấy là người được yêu thích nhất trong trận chiến.
‘Không bao giờ để Hwang vào Hàn Quốc. Và họ sẽ không gặp nhau’
“Được rồi, tôi sẽ hủy đơn kháng cáo của chúng ta về vấn đề visa của anh ta”


“Tôi đã trò chuyện với Hwang. Anh ấy hơi nóng nảy, vì vậy, nếu là tôi nói ra thì sẽ ổn hơn”.
Laura cẩn thận viết ra những lời sếp của cô ấy mà không sai sót. Một ý nghĩ lạnh buốt xâm nhập vào tâm trí cô.
“Nếu ngài không thể cản anh ta, ngài sẽ làm gì nếu hai người họ chiến đấu?”


“Laura, cô hiểu rõ tôi mà phải không?”
Thomas cười toe toét.
“Ông Hwang là tài sản của hội Scavenger. Mà Hội Scavenger là tài sản của tôi.”


Miệng Thomas mỉm cười, nhưng đôi mắt ông ta không cười chút nào. Ông ta luôn đeo kính râm bởi vì một ánh mắt của ông ta cũng đủ khiến người bình thường quỵ ngã vì sợ hãi.
Thomas hạ giọng, thẳng lưng dựa vào ghế sofa.


“Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm hỏng tài sản của tôi. Ngay cả khi nó là chính phủ Hoa Kỳ.”
Sự tự tin đó chỉ xuất hiện trên khuôn mặt một số người trên thế giới. Những người sở hữu sức mạnh ngang với cả một đất nước.
Và đó là Thomas Andre.
Một trong năm thợ săn cấp quốc gia.


Trans: Trần Lâm
Edit: Linye