Sợi Nắng Lúc Hoàng Hôn

Chương 2

Hương Nhu và Thuỳ Nhiên vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, Thuỳ Nhiên chợt cười và hỏi:

- Mi với anh chàng nọ thế nào rồi.

Hương Nhu ngừng ăn nói:

– Con nhỏ này...chẳng có gì giữa ta và gã đó chẳng qua hắn là "sếp" của ta thôi...

– "Sếp" à! Hay nhỉ?

– Hay gì mà hay... Đồng nghiệp mời nhau bữa ăn chớ có gì đặc biệt đâu!

– Chuyện đó chưa thể nói trước được đâu đấy nhé! Hôm nay là bạn, nhưng ngày kia là khác rồi.

– Để rồi xem!

– Đồ quỷ nè...còn mi thì sao.

– Ta ư? Đang tìm hiểu...

– Tìm hiểu bao lâu?

Thùy Nhiên đánh vào tay bạn rồi nói:

– Tìm hiểu mãi đến bao giờ gặp đúng đố tượng thì thôi!

– Nhỡ không gặp đúng đối tượng thì sao?

– Thì...

– Thì “chờ... anh cho mãn kiếp chờ - Chờ cho rau muống mọc lên bờ trổ bông...”.

Thuỳ Nhiên chặn lời khi nghe Hương Nhu ngâm nga bài ca dao:

– Mi thật là sai lầm khi chọn công việc đó.

Hương Nhu nhăn mặt nói:

– Sau lại sai lầm chứ...Ta học và ra làm đúng yêu cầu kia mà?

Đúng yêu cầu nhưng không đúng sở trường...

– Sở trường gì chứ!

– Sở trường văn chương của mi.

– Đã... xa rồi nhỏ ơi!

– Xa gì mà xa... Nhưng mà này, công việc của mi tốt chứ!

– Tạm thời bây giờ rất tốt.

– Sao lại là tạm thời...

– Bởi vì sau này làm sao biết được.

– Mi phải thận trọng và khôn khéo một chút nhé!

– Đúng là lời lẽ của bà "cụ non"...

– Chẳng biết ai "cụ non" hơn ai đấy nhé!

Hai cô bạn cười vui và chợt giật mình khi tiếng nói gần bên tai:

– Tôi ngồi đây được không hai cô?

Thuỳ Nhiên cười nói:

– Nhưng... chúng tôi có biết anh không?

Hương Nhu chưa kịp mở lời, anh chàng lên tiếng:

– Thật ra...tôi có biết cô này...

Hương Nhu lườm gã rồi lí nhí:

– Lại gặp “anh”...

Khắc Hưng cười nói:

– Vậy là...cô “tránh” tôi rồi.

Thuỳ Nhiên vui vẻ lên tiếng:

– Vậy là quen rồi...

– Tại cô không nhớ...nhưng tôi thấy cô quen lắm...

– Làm gì quen lắm...chúng ta có gặp nhau thì phải.

– Thôi được rồi...Hai người mở bài lâu quá!

Thuỳ Nhiên cười to hơn:

– Đó thấy chưa...Vậy mà nói sở trường đó đã xa rồi...Đúng lý ra mi phải nói “mở bài lung khởi”...

Khắc Hưng ngạc nhiên nhìn hai cô gái không hiểu. Anh lắc đầu nói:

– Hai cô nói gì...tôi không hiểu...

Thuỳ Nhiên lên tiếng...

– Anh ăn gì gọi đi nhé!

– Tôi gọi cho các cô nữa rồi.

– Sao...chúng tôi đang dùng đây mà!

– Tôi mời hai cô để làm quen...nhưng cô chưa cho tôi biết hai cô nói gì.

– À! Anh có vẻ quan tâm đến điều chúng tôi nói thế!

– Tôi ngại hai cô phiền...

Hương Nhu lên tiếng:

– Biết vậy... sao "anh" lại đến chỗ chúng tôi.

– Tôi không thể làm ra vẻ xa lạ khi gặp người quen.

– Vậy thì... thật hân hạnh biết anh.. Anh nhớ giúp đỡ cô bạn của tôi... Anh biết vì sao không? Vì nó đi không đúng" sở trường " nên có khi nó sẽ không làm tốt như yêu cầu của công việc.

Tôi không hiểu ý của cô.

Thuỳ Nhiên thật tự nhiên:

– Như thế này anh à... Nhỏ Hương Nhu nó vẫn có sở trường văn chương nhưng nó lại làm trong công ty... Hai lĩnh vực thật đối lập... Anh thấy có tội cho nó không... vì vậy mong anh thật tình giúp đỡ...

Khắc Hưng cười vui:

– À! Thì ra vậy, thảo nào Hương Nhu chẳng bảo chúng ta “mở bài” dài dòng.

– Nó là vậy đó...anh...À! Anh gì nhỉ...

Khắc Hưng... còn cô.

– Thuỳ Nhiên, bạn rất thân của Hương Nhu. Còn anh....

– Khắc Hưng...

Thuỳ Nhiên cười:

– Nhiên hỏi anh làm gì... còn tên ự. anh mới vừa giới thiệu... phải rồi ý muốn nói tên đẹp phải không.

Thuỳ Nhiên vừa nói vừa cười.

Khắc Hưng cũng cười, anh nói:

– Cô thật vui đó.

Thuỳ Nhiên hất mặt hỏi:

– Vậy nhỏ Nhu thế nào?

HươngNhu đá vào chân Thuỳ Nhiên. Thuỳ Nhiên vẫn líu lo.

– Anh trả lời đi chứ!

Khắc Hưng nhìn Hương Nhu rồi nhẹ nhàng nói:

– Tự cái tên của Hương Nhu đã nói lên được tính cách đó rồi...

– Tính cách gì?

Vẫn là giọng trêu chọc của Thuỳ Nhiên HươngNhu lại đạp lên chân khiến Thuỳ Nhiên kêu lên:

– Á... á... Anh Hưng ơi! Anh ăn đi chứ... sao để hoài vậy.

Hai cô dùng đi...

– Ước gì được "sếp" của Hương Nhu mời đi ăn hoài...

Khắc Hưng cười:

– Sợ các cô từ chối...

Thuỳ Nhiên thẳng thắn nói:

– Anh cứ mời đi, em không từ chối đâu?

– Vậy thì tôi mời hai cô đi ăn vào tối mai nữa nhé!

Hương Nhu lắc đầu lên tiếng:

– Nhiên ơi đừng đùa mà!

– Ta có đùa đâu - Ta nói thật mà – Anh Hưng biết sao không? Vì em ''độc lập" nên chẳng ai để ý, còn nhỏ Hương Nhu được ông nội, ba mẹ quan tâm nên...

Khắc Hưng cười nói:

– Được ông bà, cha mẹ quan tâm thật đáng quí biết bao! Không phải ai cũng có được không khí gia đình ấm áp như thế đâu.

– Còn anh thì sao?

Thuỳ Nhiên nhìn Khắc Hưng và hỏi tiếp:

Anh làm ở công ty chắc là lâu lắm.

Khắc Hưng cười nói:

– Làm gì điều tra lý lịch của tôi dữ vậy cô bé... nhưng có cần thiết để tôi trả lời hay không?

– Nếu thích thì trả lời...

– Không phải là thích hay không thích mà là thuận tiện hay không thuận tiện.

Thuỳ Nhiên trả lời trong nụ cười:

Nếu thế thì phải nói có nên trả lời hay không nên.

Hương Nhu cười khẽ rồi góp lời:

– Xem ra Thuỳ Nhiên và anh Hưng có vẻ tương đồng... đấy!

Khắc Hưng lên tiếng:

– Ý của Hương Nhu là.. – Là... hai người trò chuyện rất "ý hợp'' đó!

– ''Ý hợp" thôi sao? Thuỳ Nhiên đùa:

– Tất nhiên ''ý hợp phải kèm theo "tâm đồng'' mới đúng nghĩa.

Khắc Hưng lắc đầu nói:

Hai cô thật là.

– Là sao anh Hưng. Anh biết không? Nhỏ Hương Nhu nó bị đi lầm đường chỗ của nó phải ở " Toà soạn" kìa?

– Sao?

– Anh ngạc nhiên à!

Hương Nhu lên tiếng:

– Thôi đừng nói chuyện đó. Không khéo ta bị thôi việc vì không đúng chuyên môn đấy.

– Là sao...Hai cô nói gì tôi không hiểu...tôi không hiểu gì cả.

Nghe Khắc Hưng nói, Hương Nhu lại cười và nói tiếp:

– Tốt nhất anh không nên để ý đến điều đó:

– Chịu thôi... Thua hai cô đó. Nào ăn đi hai cô.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện thật vui, cuối cùng Khắc Hưng còn mời mọc Hương Nhu và Thuỳ Nhiên bữa tối cuối tuần này – Thuỳ Nhiên vui vẻ nhận lời, cô gật đầu lia lịa.

Khắc Hưng nhìn Hương Nhu dò xét:

– Còn Hương Nhu thì sao?

– Hương Nhu à! Không dám hứa trước đâu.

– Vậy thì ta hứa, để ta đến xin phép ông nội, bảo đảm ông sẽ cho mi đi.

Hương Nhu cười nói:

– Đâu phải ông không cho nhưng ta không thể.

– Con nhỏ nàỵ. làm gì nhạy cảm quá vậy.

Lớn rồi, mi cũng có thể tìm chỗ trọ để ở.

– Đừng nói chuyện đó ở đây Nhiên à!

Nghe hai cô gái trò chuyện Khắc Hưng mỉm cười rồi nói:

Hai cô hai cá tính đối lập thật tuyệt vời, thật hân hạnh khi được quen biết hai cô.

Sau đó Khắc Hưng tình nguyện đưa Hương Nhu về, mặc dù có cô nhất quyết từ chối...

Dù Khắc Hưng tỏ ra luôn quan tâm và luôn tìm cách thân thiện nhưng Hương Nhu cứ né tránh - cô chưa cảm nhận được tình cảm của Khắc Hưng.

Ông nội thấy Khắc Hưng thỉnh thoảng đưa Hương Nhu về nên tỏ vẻ quan tâm ông hỏi Hương Nhu sau khi thấy cháu gái vừa đi làm về.

– Hôm nay không có “tài xế” đưa về sao cháu?

Hương Nhu cười và nói:

– Ông cứ trêu nhưng chẳng có chuyện gì đâu ông.

– Thế à! Nhưng nếu không có gì không được lợi dụng vào người khác nghe cháu.

– Dạ.... cháu biết mà ông.

– Ông đừng nghe chị nói... ''con gái" nó "không'' là "có'' đó ông:

Hương Nhu và ông nội giật mình vì Ý Vĩ từ trong nhà đi ra và thốt lên.

Ý Vĩ còn nói tiếp:

– Cháu nói thật đó ông... chị nói không có gì nhưng ngày nào anh chàng cũng đưa về ông tin không?

– Thôi mà nhóc đừng xen vào chuyện người lớn khi chưa biết rõ điều gì nhé, ở đâu giúp ông với ba đi, chị vào nhà nấu cơm sắp tối rồi.

– Trời chiều thế này mà chị bảo là tối, coi chị ấy kìa ông... Chắc là ''không bình thường rồi.

Hương Nhu rượt Ý Vĩ, hai chị em chạy loanh quanh trong khu vườn hoa, ông Nghiêm lắc đầu cười rồi nói khẽ với con trai:

Phải chi Hương Trà cũng như Hương Nhu. Ý Vĩ và Hương Nhu thật giản dị còn... con bé Hương Trà, ba lo quá An à!

Ông An an ủi ông Nghiêm:

– Chắc không đến đỗi nào đâu ba, con bé còn nhỏ nên bồng bột, ham vui, đua đòi.

– Ba cũng mong nó học xong và có công ăn việc làm ổn định. Nhưng nó học ngành gì mới mẻ quá... ba không hy vọng lắm.

– Không khéo chúng ta lạc hậu mất ba à! Thôi kệ để cho bọn trẻ nó theo kịp thời đại, “hậu sinh khả uý” ba à!

Ba cũng mong như vậy. Xem ra con bé Hương Trà với Cát Vân lại giống nhau.

– Chú bác ruột mà ba.

– À! Ba nghe đâu vợ chồng thằng Khiêm định đầu tư mở công ty cùng với anh vợ của nó.

– Vậy cũng tốt cho chú ấy.

– Chỉ sợ thằng Khiêm giống như ''đầy tớ''.

– Họ khinh mà nó không biết hay sao? Tội thật!

– Chẳng lẽ thím ấy không thương yêu chú ấy.

– Vì bây giờ nó giàu có rồi con à! Con cái của nó cũng khó dạy lắm. Không ngờ nhà này cũng có một đứa giống hệt.

Mỗi lần nhắc đến Hương Trà, ông Nghiêm và con trai đều không vui nhưng trong lòng không muốn nói ra. Cuộc sống của gia đình vốn bình dị bởi công việc trồng hoa kiểng của họ chỉ ở mức độ bình thường vì không cỏ điều kiện để đầu tư mở rộng, vả lại ông Nghiêm lại chuộng loại hoa cúc, còn phong lan thì đến dịp Tết, ông An cũng có được một số để bán trong mùa xuân... Năm nay họ đặt kỳ vọng vào vườn hoa rất nhiều.

Bữa ăn tối nay đượe dọn sớm và mọi người vui vẻ trò chuyện thật nhiều vì hôm nay bà Tường Mai về sớm cùng với Hương Nhu làm bữa cơm tối tươm tất hơn. Thấy ông và ba vui vẻ trong bữa ăn, Hương Nhu cảm thấy ấm áp vô cùng vì vậy, cô không muốn cứ phải ăn cơm với bạn bè hoài, từ ngày bà mất đến giờ, ông tự chăm sóc mình nhiều hơn, Hương Nhu muốn cùng ba mẹ chăm chút bữa ăn cho ông, từ lúc đi làm đến bây giờ, thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn - Hương Nhu rất e ngại khi ba và''nhóc Vĩ phải lui cui bên bếp đến khi mẹ về. Mỗi lần như thế, Hương Nhu cảm thấy mình có lỗi vô cùng và tự nhủ sẽ cố gắng để không phải để ba phải vào bếp.

Ông Nghiêm và Ý Vĩ chuyện trò thật rôm rả, Ý Vĩ bỗng hỏi:

– Ông ơi! Có phải gia đình chú Khiêm sắp mỡ công ty hay không?

Ông Nghiêm gật đầu, nói:

– Chà! Cái thằng này lấy tin ở đầu mà nhanh dữ vậy cháu.

Vĩ cười cười nói:

– Cháu có thám báo nên tin tức gì cháu cũng biết hết.

Ông cười nói:

– Chắc là ông bà và cậu của Cát Vân đầu tư vào. Đầu phải muốn làm kinh tế là làm được dù có chuyên môn nhưng phải là những người có bán lĩnh, có tài.

Không là chuyện của mình nên miễn bàn nhé cháu!

– Dạ.... cháu biết mà ông.

Vĩ tự dưng chuyển sang đề tài khác.

– Ông à! Tại sao ông lại đặt tên cho bọn cháu là một vườn thuốc vậy- ông thích hoa cúc sao không đặt chị Nhu tên là Bạch Cúc hay Hoàng Cúc. Sao ông đặt là Hương Nhu... Hương Nhu là vị thuốc đắng, chị ấy hiền và ngọt mà ông đặt là đắng, ông đặt cháu là Vĩ, Ý Vĩ cũng vị đắng thấy mồ, chỉ có Hương Trà là thơm ngon thôi, trong khi đó... thì sao.

Hương Trà xen vào:

– Bộ chị của mi đắng lắm hay sao chứ!

– Không đắng lắm...đắng vừa vừa thôi!

Ý Vĩ vừa nói, vừa cười:

Hương Trà đánh vào vai em trai rồi hai chị em chạy đuổi quanh vườn hoa.

Không khí gia đình tuy đôi lúc chị em bất đồng nhưng rất vui, Ý Vĩ là cậu em hay phá nhưng cũng rất dễ thương. Lúc nào trong gia đình cũng đầy ắp tiếng cười.

Cơm nước xong, Hương Nhu phụ dọn dẹp với mẹ rồi trở về phòng. Và chỉ mươi phút sau nhỏ Thuỳ Nhiên đến nhà chơi và xin phép cho Hương Nhu đến chỗ của cô.

Hai cô bạn đèo nhau chạy vòng vòng. Thuỳ Nhiên hỏi:

– Mi muốn đi đâu?

– Thế mi định rủ ta đến nhà mi để làm gì?

– Đó chỉ là cái cớ. Điều ta muốn là đưa mi đi chơi loanh quanh - Mi cứ quanh quẩn ở nhà rồi đi làm rồi về nhà. Tội nghiệp quá. Hay là ghé siêu thị mua đồ nhé?

Ta không chuẩn bị.

– Vậy đi đâu.

– Xem kịch có được không?

– Xem kịch phải mua vé trước - Bây giờ không dễ gì - Nhưng thôi cứ đi, nếu được mua vé "chợ đen".

– Trời đất.

– Ta đưa mi đến chỗ nào đây. Thôi thì đảo từ Phú Nhuận rồi loay hoay đâu đó miễn sao được xem kịch thôi.

Một vở kịch quen thuộc nhưng khá lâu không được xem dù trên ti vi nên hai cô thích thú vào xe. Cầu chuyện tình mãi mãi bất tử với thời gian:

''Romeo và Juliet."... Nhóm sân khấu kịch nói nàyđóng rất thích - Hai cô bạn hào hứng không hối tiếc vì đã mua vé "chợ đen" để vào xem.

– Xem kịch xong về chỗ của ta nghen.

– Chẳng lẽ bắt mi đưa ta về.

– Mi có muốn mua xe để đi không.

– Ta thấy chưa cần. Đi xe buýt cũng tiện rồi.

– Biết đâu như vậy lại tốt... vì sẽ có tài xế đưa mi và rước mi, như vậy sẽ sướng hơn.

– Tại người ta chưa có điều kiện chớ ai lại thích bắt người khác vì mình.

– Cũng dễ hiểu thôi. Vì có kẻ tình nguyện mà.

Hai cô trò chuyện vui vẻ, sau khi xem kịch xong. Thuỳ Nhiên còn đề nghị:

– Mình ghé ăn tối rồi về nhé.

– Con khỉ nè... Ăn gì nổi.

– Vậy thì đi uống nước nhé, hai cô?

Lại một giọng quen quen cất lên. Cả hai quay lại. Thì ra là anh chàng - Anh chàng song song với hai cô.

Thuỳ Nhiên lên tiếng trước:

– Xem ra, anh và bọn này có duyên dữ đấy đi xem kịch cũng gặp.

Khắc Hưng cười:

Biết đâu chúng ta lại "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...." phải không Hương Nhu.

Thuỳ Nhiên đi lấy xe và Khắc Hưng cũng lấy xe, Khắc Hưng lên tiếng:

– Hay Hương Nhu lên xe anh chở cho, có cần để anh đưa về giùm cho.

Thuỳ Nhiên cười nói:

Đưa về là phải đưa rồi đó. Nhưng đưa về chỗ trọ của Thuỳ Nhiên nhớ không và nhà của Hương Nhu.

– Vậy thì tốt quá! Nhà Thuỳ Nhiên ở đâu:

– Số đường... à! Hay là nhờ anh đưa Hương Nhu về chỗ của Thuỳ Nhiên, Thuỳ Nhiên có việc đi trước nhé.

– Con nhỏ này... vô duyên, vô cớ lại bỏ đi trước.

– Kể ra cô bạn của em thật hay đó chứ!

– Hay là sao?

Là rất tế nhị.

– Tế nhị à! Nó là con bạn có cá tính vô tổ chức, nó theo trường phái "tự nhiên chủ nghĩa" không dễ gì biết tế nhị đâu?

– Không phải như vậy. Đâu phải trường hợp nào cũng tế nhị.... Em biết Thuỳ Nhiên tế nhị ở chỗ nào?

Suy nghĩ một chút đi cô bé.

– Mình về đi anh.

– Đã đến đây rồi- Nào mình vào đi em.

Một góc quán thật nên thơ trong không gian huyền ảo bởi những ngọn nến thật lạ mắt.

Hương Nhu nhìn những ngọn nến rồi nói:

– Quán thật dễ thương.

– Em thích không?

Hương Nhu gật gật đầu.

Khắc Hưng nói tiếp:

– Vậy thỉnh thoảng mời em đi nghe nhạc hay xem kịch rồi cùng nhau uống cà phê nhé!

– À, công việc của em thế nào?

– Cũng bình thường.

– Tốt chứ!

Hương Nhu gật đầu, nhìn vòng khói thuốc mà Khắc Hưng vừa thả vòng thật lạ mắt.

Khắc Hưng nhìn Hương Nhu rồi nói:

– Em biết Thuỳ Nhiên tế nhị ở điểm nào hay không? Thuỳ Nhiên đã để cho anh đưa em về một mình như thế này.

Hương Nhu lên tiếng:

– Em định chút nữa về sẽ cho con nhỏ một trận đó.

– Sao lại thế... Anh phải cám ơn vì Thuỳ Nhiên thật tế nhị đó - Này cô bé.

Thật ra ngày nào cũng đi làm được gặp nhau nhưng chúng ta chưa có dịp để trò chuyện. Hôm nào mời hai cô bé về Nha Trang quê của anh chơi nhé!

Hương Nhu reo vui:

– Quê Thuỳ Nhiên cũng ở Nha Trang.

– Vậy thì hay quá! Hôm nào chúng ta cùng đi về nhé ở Nha Trang có những bãi tắm thật đẹp, em có về Nha Trang lần nào chưa.

Hương Nhụ lắc đầu:

– Em chưa có dịp về quê biển xinh đẹp đó.

– Vậy anh sẽ tổ chức đi - Mong em không từ chối.

Hương Nhu lắc đầu:

– Em không hứa đâu.

– Sao lại không hứa?

– Vì...em còn phải em với lại em phải xin phép ông và gia đình.

– Em thật ngoan.

– Thật ra... Em không thường đi chơi.

– Vậy thì thật thiệt thòi cho em đó... Anh sẽ xin phép ông của em. Em nên cởi mở tâm hồn một chút, sống thoáng hơn một chút sẽ thoải hơn cho bản thân của em.

Qua những lời của Khắc Hưng, Hương Nhu cảm thấy ở anh có một điều gì đó thật thoáng, thật ra anh hiểu không đúng về cách sống của cô nên mới nói thế- Nhưng tại sao Khắc Hưng lại tỏ ra rất quan tâm đến cô? Điều này phải thật đề phòng.

Hương Nhu "đụng đầú' Cát Vân ở phòng kế hoạch - Hương Nhu ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ con bé này đến đây để xin việc với lại. Hương Nhu chưa kịp chào và cũng không muốn chào hỏi khi thấy thái độ của Cát Vân, đi đầu, làm gì cũng ra vẻ như người có địa vị, nhỏ Hương Trà rất ghét thái độ đó của Cát Vân.

Vừa khi ấy Khắc Hưng xuất hiện, Cát Vân lên tiếng ngay:

– Xin lỗi...có phải anh là trưởng phòng kế hoạch không?

Khắc Hưng vẫn thái độ sôi nổi, anh gật gù:

– Đúng rồi... cô hỏi tôi ư? Hay là... nè! Đừng nói là cô đến để ký hợp đồng đấy nhé!

– Sợ hơn thế nữa đó... Nhưng anh không mời tôi ngồi à?

– À! Quên...xin lỗi nhé... mời cô ngồi.

Cát Vân lên tiếng:

– Anh không có họp ra mắt ban giám đốc mới sao?

– Chuyện đó à!.... Tôi chỉ là "lính lác" mà thôi.

– Anh nói vậy mà nghe được sao?

– Ý của cô là...

– À! Tôi sẽ về bàn với ba mẹ.... chủ yếu là mẹ tôi... Mẹ sẽ thay đổi một số việc ở các phòng...

Khắc Hưng không để ý hết những lời của cô gái nói, bởi lẽ anh không biết cô ta là ai. Cô gái lại nói tiếp:

– Anh chưa họp với ban giám đốc mới hả?

– Sao?

– Chuyện đó tôi phải báo cáo với cô sao? Nhưng mà nè! Cô được điều vào bộ phận nào vậy?

– Thế anh nghĩ tôi sẽ được điều vào bộ phận nào.

Khắc Hưng nghiêng người nhìn Cát Vân rồi cười nói:

– Có cần tôi trả lời hay không- nhưng mà cô tên gì... chắc là phải sắp xếp lại chỗ để cô cũng có một góc ở đây.

Cái bĩu môi của Cát Vân chỉ có Hương Nhu thấy và cảm nhận hết được điều ẩn ý trong đó.

Cát Vân lên tiếng:

– Vậy anh cứ cho dọn dẹp, sắp xếp cho tôi một góc nhé – Nhớ là phải gần cửa sổ và gần chỗ...

– Chỗ nào thưa cô?

– Gần chỗ của anh có được không?

Khắc Hưng đùa luôn:

– Vậỵ..chỗ của tôi cô có thể ngồi tạm nhé.

– Tôi tìm một góc khác vậy.

Cát Vân còn bồi thêm:

Nghe nói phòng này sẽ được chấn chỉnh nhiều nhất.

– Chấn chỉnh là sao?

– Là thay đổi nhân sự, sắp xếp các thứ ở phòng và ''xét tuyển" nhân sự với công việc.

Khắc Hưng chăm chú nhìn Cát Vân:

có lẽ cô ta được điều vào để làm công việc chuyên môn chi đây... Xem ra có vẻ rất cao ngạo trong lời nói. Thật là mới vào mà cao ngạo khó chịu quá.. Chắc là ''có họ hàng với ban giám đốc mới nên lên mặt nhưng xem ra cũng là một trang “tuyệt sắc”.

Khắc Hưng định nhờ Hương Nhu sang cùng trao đổi với nhân viên mới nhưng vừa định kêu cô bé thì đã không thấy cô bé ở trong phòng làm việc.

Cát Vân cũng đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nói:

– Xem ra nên trang trí lại cả phòng này nữa anh Hưng nhỉ?

– Có nên không? Đâu phải muốn làm thì làm đâu cô...phải họp và xin ý kiến chứ!

– Nhưng tôi nói được mà!

– Tôi không biết điều này.

– Được rồi... Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho tiến hành.

– Xem ra... tôi không hiểu gì hết.

– Rồi anh sẽ hiểu mà... nhưng anh à... sao ta không ra mắt bằng bữa ăn trưa chẳng hạn.

– Cô gái này thật kỳ lạ, có phần cao ngạo...xem ra có cá tính đây...Có lẽ được điều về phòng này với cương vị cũng đặc biệt.

– Sao... anh không muốn tiếp nhân viên mới à!

– Không phải như vậy đâu... có điều tôi gọi cô là gì nhỉ?

Cô gái lại cười:

– Đi ăn cơm rồi anh sẽ biết thôi... Hay là tôi sẽ.

– Ấỵ. cô à! Sao lại như thế - Được rồi cô đợi tôi nhé chắc là không thể tìm Hương Nhu...cô có phiền khi tôi mời cả nhân viên trong phòng này không?

– Điều đó cũng tốt thôi. Nhưng hôm nay, xin lỗi anh vì tôi chỉ muốn tiếp xúc với anh để hiểu thêm một số việc liên quan.

– Nghe cô nói tôi tưởng cô là người của ban thanh tra đang làm công tác điều tra chứ!

– Chẳng lẽ em oai đến thế hay sao?

Khắc Hưng càng ngạc nhiên và thắc mắc về cô gái nên cũng nôn nao được tiếp xúc cùng cô gái.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện thật vui, tưởng chừng như họ thân thiết với nhau từ lâu, Khắc Hưng lên tiếng:

– Sự xuất hiện của cô quả là đặc biệt. Anh có còn muốn biết tên của em không?

– Đó là chuyện vô cùng cần thiết, chẳng lẽ cứ gọi cô à, cô ấy mãi hay sao?

– Có cần điều tra lý lịch của em không?

– Nếu em muốn.

– Chẳng lẽ em lại tự khai lý lịch với kẻ điều tra mình hay sao? Mà thôi, anh cứ tạm thời biết tên em là Cát Vân.

– Tuyệt... tên và người đều tuyệt.

– Anh cũng thật là khéo.

– Khéo gì cô bé?

– Khéo "nịnh" phái đẹp.

– Đó là "phép lịch sự" của đấng mày râu mà!

– Vậy là vì lịch sự nên anh mới nói thế với em.

– Không phải đâu cô bé...

– Anh Khắc Hưng này, chẳng lẽ anh chưa biết về sự thay đổi Ban giám đốc trong công ty.

Khắc Hưng cười nói:

– Có biết, nhưng không để tâm vì mình là “lính” mà!

– Ai bảo anh là lính... chứ.

Bất chợt Khắc Hưng hỏi:

Nhưng mà, em bắt đầu vào làm, sao biết ban giám đốc thay đổi mà kịp thời xin vào làm vậy.

– Người ta biết "cơ hội" mà!

– Chắc là cháu của giám đốc mới phải không?

– Cứ cho là như vậy nhé! Nhưng mà anh nhớ "chỉ giáo" cho em nhé! Công việc này với em thật mới mẻ.

– Nhưng anh tin rằng em làm rất tốt.

– Sao cơ?

– Những gì em nói đã chứng tỏ được điều đó.

Mong rằng như lời anh nói. Công việc ở đây tốt chứ anh?

– Cũng tốt.

– Nhân viên ở phòng của anh thì sao?

– Em là "điều tra viên" à!

– Đã bảo cứ xem là vậy... em nghĩ phòng kế hoạch nên lên chương trình và cho ra những mặt hàng mới... chúng ta nên có mẫu mã cho phù hợp.

– Xin miễn bàn chuyện đó ở đây đi Vân.

– Sao vậy anh?

– Việc đó để bàn bạc ở công ty sẽ hay hơn, còn bây giờ chúng ta đang ăn mà, hãy để bữa ăn được ngon Cát Vân nhé!

– Anh có vẻ công tư rõ ràng...ba mẹ em trọng những người tích cực như vậy lắm.

– Thế à!

– Anh cứ vậy à, thế à... Anh không nói được lời nào khác à!

– Cũng còn tuỳ...

Khắc Hưng muốn nổi giận trước những lời nói thật khó hiểu của Cát Vân nhưng anh không nói, lặng lẽ ăn và gắp thức ăn cho Cát Vân, suốt buổi ăn Khắc Hưng tránh không đề cập đến. Xem ra cô gái này có chi đặc biệt đây.

Buổi chiều Khác Hưng tìm cách né tránh Cát Vân để đón Hương Nhu cùng đi ăn.

Hương Nhu từ chối:

– Xin lỗi anh, em phải về.

– Anh sẽ đến đón em vào lúc tám giờ tối nhé!

– Chi vậy?

Mời cô bé đi ăn tối, yên tâm đi anh sẽ xin phép ông nội.

Đang thao thao chuyện trò với Hương Nhu, thì Cát Vân chạy vội đến và nói:

– Anh Hưng ơi! Giám đốc mới muốn gặp anh kìa.

Khắc Hưng ngạc nhiên nói:

– Hết giờ làm việc rồi mà!

– Vâng? Hết giờ mới có thể gặp riêng được anh chứ! Vậy anh vào gặp bà ấy nhé! Chào chị.

Hương Nhu cười thầm rồi chào Khắc Hưng:

– Trời ạ? Chẳng biết Cát Vân vào đây làm gì trong khi con bé còn đang học năm cuối ngành nghệ thuật gì đó cơ mà...Mặc kệ, Hương Nhu chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện của gia đình chú Khiêm, nhưng sao con bé cứ loay hoay theo Hương Nhu mãi. Thật khó hiểu, còn anh chàng Khắc Hưng cũng thật háo hức theo tán tỉnh nàng vậy mà gặp con bé Cát Vân cũng chạy theo.

Về nhà, Hương Nhu phụ mẹ nấu cơm, hôm nay mẹ về sớm - vừa làm cơm mẹ vừa trò chuyện với Hương Nhu - mẹ nói:

– Hương Nhu à!

– Dạ.

– Sắp tới công việc của mẹ sẽ tốt hơn... đến chiều là mẹ về, con cứ làm việc của con cho tốt có việc thì cứ cùng bạn bè vui chơi để con đi làm, chiều vội vã về nhà, ông và ba cũng xót Hương Nhu cười nói:

– Thì trước đây con cũng đi học và làm việc nhà như thế.

Hồi trước khác, bây giờ khác.

– Mẹ ơi! Nhưng công việc của mẹ thì sao?

– Ổn định cả rồi con.

Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa chuẩn bị dọn bữa thì ba vào nhà bếp và nói:

– Hương Nhu ơi! Có bạn kiếm kìa con!

– Ai vậy ba?

– À! Cậu gì hay ghé đưa con về đó.

Hương Nhu bất chợt cảm thấy khó chịu khi phải đối diện cùng Khắc Hưng - không khéo anh chàng lại ngỡ cô khó chịu vì ghen tị.

Thấy Hương Nhu còn chần chừ:

bà Tường Mai lên tiếng:

Để đó cho mẹ rồi lên tiếp bạn đi con.

– Dạ.

Hương Nhu rửa tay rồi trở ra phòng khách. Khắc Hưng cười tươi khi thấy Hương Nhu.

– Đang làm gì vậy Hương Nhu?

Dạ em đang giúp mẹ chuẩn bị cơm chiều.

Khắc Hưng nói với ông Nghiêm:

– Cháu của ông giỏi ghê, ở công ty thì hoàn thành công việc, ở nhà thì đảm đang.

Ông Nghiêm cười:

– Cậu quá khen rồi đó.

Hương Nhu xen vào:

– Anh ấy vẫn lịch sự như thế với tất cả nhân viên đó ông ơi! Cháu chẳng tài giỏi đâu?

– Tại em quá khiêm nhường đó thôi. Nhu ạ!

Ông nội trò chuyện một lúc rồi vào nhà ông nói với Khắc Hưng:

– Hôm nào thuận tiện cháu ở dùng bữa cơm gia đình nhé!

– Vâng ạ! Cháu cũng mong được nghe Hương Nhu mời.

Hương Nhu lắc đầu nói:

– Không dám mời anh đâu.

– Sao vậy?

Anh toàn ăn ở nhà hàng sang trọng. Ai dám mời anh dùng cơm xềnh xoàng được.

Thôi đi cô bé. Nào, chuẩn bị đi, hôm nay anh mời em bữa cơm “xềnh xoành”.

đấy, mong rằng cô bé không từ chối.

– Em từ chối thì sao?

– Anh sẽ ở lì đây. Xem có "ai" mời anh dùng bữa tối cho anh không?

– Anh thật là...

Khắc Hưng đứng lên nói:

– Vậy thì nhanh lên đi. Anh đang sắp đói bụng cồn cào đây.

– Ai chớ anh chàng Hưng dám ở lì lại đây kì lắm. Nghĩ thế, Hương Nhu đành nhân nhượng, cô về phòng và trong tích tắc đã cùng Khắc Hưng rời khỏi nhà.

Hôm nay anh chàng lại đưa cô vào một nhà hàng thật dần dã đồng quê, ngay cả cái tên quán cũng gợi nhiều “ấn tượng” thật hay Quán "Rơm Vàng".

Khắc Hưng cười nói:

Hôm nay cho Hương Nhu biết anh rất dân dã chứ không như Hương Nhu nghĩ đâu Hương Nhu cười:

– Thì dân dã... nhưng dân kiểu “vương giá” này em ngại lắm...

Khi thức ăn được mang lên, Hương Nhu ngạc nhiên với những món thật dân dã, canh chua bông súng cá rô đồng, cá kèo kho rau răm, bông bí xào tôm...dân dã nhưng vô cùng sang trọng, giọng Khắc Hưng vang lên:

Nào mời Hương Nhu dùng bữa. Vừa nó anh vừa gắp thức ăn cho Hương Nhu.

Thật vô tình, anh chàng đã bộc bạch:

– Có lẽ lâu ngày không ăn những món quá hương như thế này nên từ lúc trở về đến giờ anh chỉ toàn dùng món ăn thật thuần Việt.

– Có nghĩa là anh không ở đây sao?

– À thì trước đây có thời gian đi công tác vậy mà.

Những lời Khắc Hưng nói thật là hời hợt, không thành thật, Hương Nhu cảm thấy anh chàng có vẻ hào phóng không thật tình.

Hương Nhu im lặng, bây giờ nàng mới cảm thấy thật tẻ nhạt khi đi cùng anh chàng đến những nơi để ăn uống. Từ những cái rất bình thường như thế này dường như chưa đọng lại trong lòng nàng về một ý niệm một tình cảm nào mặc dù Khắc Hưng đưa nàng về và tìm cách tiếp xúc với gia đình để chiếm cảm tình gia đình. Thái độ của anh cũng chứng minh được sự theo đuổi đó.

Đã có lần anh còn bày tỏ với nàng. - "Hương Nhu à! Anh muốn hằng ngày được đưa đón em đi làm, có được không em?" – Cám ơn anh,.. nhà em xa lắm đó.

Anh tình nguyện mà.

– Để xem anh có thật lòng không đã.

– Em nghĩ là anh không thật lòng à!

– Em chỉ vào làm mới có vài tháng, bấy nhiêu thời gian chưa thể hiểu về nhau đâu anh.

Hương Nhu mơ hồ nghĩ ngợi về những gì Khắc Hưng nói về mình và thái độ của anh tiếp xúc với Cát Vân... chẳng biết đến lúc nào anh chàng mới khám phá ra mối quan hệ “ruột thịt” giữa nàng và Cát Vân. Để mặc cho thời gian, mọi việc sẽ rõ ràng.

Khắc Hưng chợt lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ của Hương Nhu.

– Em có biết công ty đang có thêm một giám đốc nữa, giám đốc này đã mua lại cổ phần của một người ở công ty.

– Dạ có nghe nhưng em không quan tâm!

– Tại sao?

– Em sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình, như vậy là tốt rồi. Chỉ lo... những "ai" có địa vị thôi – Em thật là "lém" đấy cô bé!

Hương Nhu cười, nói:

– Nhưng em nói đúng phải không?

– Thôi ăn đi, cô bé... à! Nhu này hôm nào anh mời em đi xem ca nhạc nhé!

– Em không dám hứa đâu:

Anh sẽ đến xin phép ông nội và ba mẹ của em.

– Không phải như thế đâu. Nhưng... có lẽ em quá lạc hậu.

– Khéo nói ghê chưa. Em là cô gái lạc hậu à! Nè, sắp tới đây phòng anh có một cô nữa, em biết cô bé đó là ai không? Con gái của giám đốc mới đó.

Hương Nhu giật mình hỏi:

– Con gái giám đốc à!

– Ngạc nhiên lắm phải không?

– Không có gì?

– Chưa chi họ đã muốn thay đổi cả một hẹ thống nhân sự.

– Vậy sao? Chắc là em sẽ bị bỏ ra.

– Anh sẽ xem xét đến cùng, nếu như bà ta tự ý bỏ nhân viên cũ nhất là ở phòng kế hoạch nhân sự của anh, anh sẽ kiện đó.

Hương Nhu cười:

– Anh kiện ai?

Kiện lên ''người bí mật".

– Người bí mật nào? Nè! Đừng nói với em người ấy là chủ tịch hội đồng quản trị hay là tổng giám đốc gì đấy nhé!

Thật tình anh định nói với em về điều đó, sự thật là như vậy. Bởi vì người ấy không ở Việt Nam.

– Đây là công ty cổ phần.

– Em hiểu rồi. Nhưng mà... như vậy làm sao ổn được.

– Cũng tốt thôi vì cổ đông đều là nhưng người thân tín:

– Thân tín.. mà có người bán lại cổ phần một cách đột ngột như thế hay sao?

– Chuyện này... em chưa rõ đâu, nè? Ăn đi cô bé.

Thương trường thật là lắc rối, với em có lẽ suốt đời chỉ là nhân viên bình thường.

Ngộ nhỡ có người đề bạt em làm một “chức vụ” nào thì sao?

Nói chuyện như thần thoại.

– Không tin à!

Hương Nhu càng tiếp xúc với Khắc Hưng càng thấy khó hiểu, chắng biết anh ta là một người như thế nào thật, giả không sao tin tưởng được nhỏ Thùy Nhiên bảo nàng quá lý trí nên khó mà có được một tình yêu đẹp.

– Tình yêu đẹp là như thế nào nhỉ? Có lẽ ở gã Khắc Hưng này thật khó vì nàng vẫn chưa cảm xúc gì khi cùng với anh chàng cùng ăn những bữa ăn, nàng vẫn xem như đồng nghiệp mời nhau bữa trưa, bữa tối là chuyện bình thường.

Tình yêu là gì nhỉ? Hương Nhu mỉm cười một mình và cảm thấy những người ở nhà ai cũng đáng yêu thương, tại sao mẹ lại cổi ca làm để về sớm lo cho gia đình bữa cơm chiều, còn ông và ba luôn qưan tầm đến nàng.

Lúc nào cũng tạo cho nàng thoải mái không bị ảnh hưởng bởi những công việc nhỏ nhặt của gia đình, mặc dù từ trước đến nay nàng vẫn luôn là con bé siêng năng giúp đỡ mẹ mọi việc. Đến nỗi nhỏ Hương Trà đã "đùn đẩy" với nàng, con bé kêu ca.

– "Dạo này chị được cưng vô cùng, em ghen tị với chị đó".

– "Trời đất, sao lại ghen tị với chị".

“Bây giờ chị đã đi làm có tiễn về phụ gia đình nên cả ông nội cũng thương chị”.

– Em đừng nghĩ như vậy Trà ạ. Ông nội và ba mẹ đều thương và lo cho chúng ta:

– Thiên vị thì có.

Hương Nhu không hiểu tại sao lúc nào Hương Trà cũng mang ý nghĩa như thế, có lẽ vì hay bị ông rầy rà nên con bé luôn mặc cảm...và hờn giận những người trong gia đình. Mong sao con bé sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn để mọi người trong gia đình không phải lo lắng.

Cát Vân chuẩn bị và trang điểm thật kỹ vì đêm nay cô sẽ dự tiệc mà trong đó sự xuất hiện của hai mẹ con của cô sẽ là trọng điểm.

Bà Lý Linh tỏ ra hào phóng và để lấy cảm tình của mọi người nên đã tổ chức bữa tiệc buffet này. Tất nhiên có cá Hương Nhu để rồi Hương Nhu sẽ "hổ thẹn" vì bữa tiệc có khiêu vũ này. Thế nào rồi cũng sẽ thấy quê cho mà xem. Cát Vân không mấy gì ưa gia đình của bác An, có lẽ vì theo ông nội nên lúc nào ông cũng bên vực cho mấy chị em của nó và tài sản của mẹ Cát Vân có gì đâu. Nghĩ thế nên Cát Vân càng giận ông bà, nếu không nhờ ông bà ngoại có lẽ gia đình cô bé côn xơ xác hơn gia đình Hương Nhu nữa.

Khi gia đình Cát Vân đến, mọi người xôn xao bàn tán, mọi người tranh thủ tìm cách tiếp xúc với con gái giám đốc, có cả chú Khiêm đến dự, có lẽ chú không biết cô làm ở công ty này. Cũng hay, trong tình cảnh này chắc chắn mọi người sẽ biết mối quan hệ của cô với giám đốc.

Hương Nhu cảm thấy e ngại hơn, thà rằng đừng ai biết cũng như cô không nên làm khi thím và con gái đang là sếp của nàng... Trời ạ!

– Sao lại khốn khổ như thế này, Hương Nhu chưa nói cho cả nhà biết bởi vì cô cho đó là chuyện bình thường, nhưng bây giờ thì không thể.

Lạy trời cho chú Khiêm không thấy cô, cũng dễ dàng thôi vì cả nhà Cát Vân đang được "vây đặc" trong sự háo hức của đông đảo khách khứa và nhân viên của công ty.

Hương Nhu tìm một góc lặng rỗi đến quày thức ăn, nàng lưỡng lự trước nhiều món thức ăn và sau đó tìm một ly nước. Xem ra không khí thật rộn vui, thím Khiêm thật khôn khéo, thím đã bày ra bữa tiệc này, sẽ có lợi cho thím.

Hương Nhu thắc mắc tại sao chú không trực tiếp tham gia mà lại là thím.

Chợt nhận ra điều cơ bản, chắc chắn là do sự tài trợ của ông bà ngoại, cho nên không bao giờ chú Khiêm có được vinh dự đó. Thật tội cho chú, dường như chú không sống được cho chính mình.

Hương Nhu tìm cách rời xa không gian ồn ào và rạo rực của những bước nhảy. Mọi người vui vẻ tay trong tay với vũ khúc nhẹ nhàng bay bổng. Xem kìa! Cát Vân đang bám chặt Khắc Hưng, còn anh vì nhiệu vụ hay vì cái gì đó mà anh cứ mãi tiến gần với Cát Vân hơn, cũng tốt thôi cô sẽ tìm cách bỏ về và sẽ không bận tâm người khác. Giá như khi đi nàng rủ Thùy Nhiên đến đây luôn thể thì giờ này đâu có một mình mà viễn vông suy nghĩ. Nè! - Sao lại một mình ở đầy - cô bé!

Hương Nhu ngẩng mặt lên xem ai vừa nói một gã thanh niên lạ vừa cười, vừa nói tiếp. Cô không ăn tiệc mả cũng không hòa vào cuộc vui, cô là khách mời phải không?

Hương Nhu lắc đầu nói:

– Là nhân viên của công ty.

– Nhân viên sao lạ vậy.

– Lạ là sao?

– Cô không giống như nhân viên ở công ty, trông họ kìạ. ai cũng khiêu vũ, vui chơi vô cùng tự nhiên, còn cô tách biệt, lạc loài.

Hương Nhu bực mình:

– Anh mới lạ đó, sao không hòa nhập vào cuộc vui, lại bỏ ra đây.

– Tôi theo cô đó.

– Sao?

– Đừng thắc mắc. Từ lúc đầu cho đến bây giờ tôi thấy cô thặt đặc biệt nên chủ ý. Thế thôi!

Bây giờ biết tôi là nhân viên của công ty, có gì thắc mắc nữa không?

– Tất nhiên rồi, thắc mắc vẫn còn nhiều.

– Nhiều là bao nhiêu?

– Nào là cô tên chi? Trong công ty này cô làm gì?

– Làm việc chớ không có "chức vụ" gì đâu? Vậy đó, còn tên à... Hương Nhu – Hương Nhu là tên một loài thuốc, ông nội tôi thích thuốc nên ở nhà có cả một vườn, tôi là Hương Nhu, em trai là Ý Vĩ và em gái là Hương Trà... Anh thấy đó, có vui hay không?

– Thật tuyệt nữa là... Nhất định tôi sẽ đế gặp ông của cô để đặt những loại thuốc đặc biệt đó, các cây thuốc cũng là hoa kiểng, đẹp lắm! Hương Nhu ơi!

– Anh cũng lạ nữa.

– Vậy sao? à? Hay chúng ta rời khối nơi đây để đi uống cà phê nhỉ. Chớ ở đầy mà cái tâm của Hương Nhu không thoải mái không khéo bị.

Hương Nhu xen vào:

– Bị gì chớ?

– Stress.

– Không bao giờ.

– Thật khậng đó!

– Cứ thử xem.

– Thật ra tôi... thấy dường như có điều gì đó khác thường trong công ty...

Dường như cô không thoải mái cô phải không - vậy, thì tôi mời cô đi một vòng cho mát nhé!

– Anh nói cho tôi biết anh là ai đi – xem ra anh có đáng tin tưởng không?

– À! Tôi là Việt Khương... còn nghề nghiệp ư? Bí mật nha... Nhưng là nhân viên đáng tin cậy, muốn biết, chúng ta bắt tay làm quen nhé!

Bất chợt Hương Nhu thoáng thấy chú Khiêm, lạy trời chú không phát hiện ra nàng.

Hương Nhu vội bỏ đi.

– Lại tránh mặt người nào rồi, có đúng không? Vậy thì chúng ta rời khỏi nơi đây để thoát khỏi những gì chúng ta không thích.

– Không thích ai mượn đến dự.

– Bị áp đặt thôi.

– Làm như con nít bị người lớn "dụ". Hương Nhu và Việt Khương đã rời khỏi buổi tiệc, Hương Nhu thở phào nhẹ nhõm, Việt Khương đưa Hương Nhu vào quán cà phê thật nên thơ - không ồn ào sôi động - nó thật tĩnh lặng như cái tên quán “Bâng Khuâng”.

Nhìn vẻ "điệu nghệ của anh trong từng động tác nhẹ như khuấy cà phê. - Cô uống chút nước đi Nhu.

– Sao anh không cho Hương Nhu uống giống như anh.

– Con gái uống cà phê nhiếu không ngủ được?

– Có sao đâu?

– Thú thật, tôi rất thích tính cách của cô.

– Thật lãng xẹt.

– "Lãng xẹt" vì cô cũng nên lắm chứ.

– Nói chuyện với anh thật là...

– "Chán phè" có phải không?

– Cái đó anh nói chỡ HươngNhu không nói đấy!

– Hương Nhu này, tôi...tôi hân hạnh được biết cô, chúng ta là bạn nhé!

– Có nhất thiết như vậy không?

– Rất cần, tôi là người rất trân trọng tình bạn.

– Vậy mà tôi nghĩ ngược lại.

– Trời ạ! Đừng tàn nhẫn như vậy với tôi nhé!

– Vậy là tàn nhẫn sao?

– Hương Nhu này!

– Sao?

– Cô có muốn thay đổi chỗ làm không? Tôi nghĩ cô làm ở đầy thích hợp với phong cách của cô hơn.

– Anh biết tôi làm gì mà bảo hợp phong cách. Đừng đoán vu vơ nhé!

– Cô cứ nới xem có đúng không?

– Tôi không "ngốc", đâu?

Việt Khương mỉm cười nói:

Hy vọngchúngta còn nhiều dịp khác gặp. Không dám hứa đầu. Tôi rất bận.

– Vậy thì tốt rồi, tôi không bận. Tôi sẽ đón cô, vào đầu tuần này nhé!

– Chi vậy?

Vì hôm nay là cuối tuần.

Dù chuyện trò với Việt Khương trong khoảnh khắc biết nhau nhưng anh chàng tỏ ra thân mật như người bạn quen đã lâu.

Quán cà phê đông khách hơn nhưng khoảng không thật bình yên để những người bạn có thể trò chuyện tâm tình với nhau. Hương Nhu thích nhất là những ca khúc được nghe, nào là. Nhìn những mùa thu đi, rồi Biển nhớ... Những tình khúc của Trịnh Công Sơn luôn mãi làm xao động con tim của biết bao người, Hương Nhu lẳng lặng để nghe những lời len vào tận tâm hồn mình:

Giá như ngày trước cô chọn học ngành báo chí mà mình yêu thích có lẽ những lúc như thế này cô sẽ "vắt vét" được đôi dòng thơ hay những lời văn xuôi thật trữ tình để ca ngợi những gì chung quanh mà nàng cảm thấy vô cùng cảm xúc.

Điều khiến chô Hương Nhu khó chịu là cùng phải làm việc với Cát Vân - không ngờ con bé lại chuyển sang công việc này, trong khi Cát Vân rất đam mê công chuyện thiết kế thời trang. Vậy mà, chẳng biết có điều gì đặc biệt không.

Thời gian cùng làm việc với Cát Vân chưa nhiều nhưng lạỉ xầy ra những rắc rối mà Hương Nhu vô cùng buồn tức bởi vì cô vốn không phải là người hời hợt trong công việc, vả lại công việc của Hương Nhu rất quan trọng, khâu kiểm tra trước khi kiểm nghiệm thực phẩm kia mà.

Những lời nặng nề mà Cát Vân nói với Hương Nhu thật tàn nhẫn:

– Chih Nhu ạ! Công việc chuyên môn của chị mà chị chưa thể hiện hết năng lực. Có lẽ phải xem lại.

Còn biết bao lời "chê bai" và ý định chuyển Hương Nhu sang bộ phận khác, chẳng biết vị trí của "thím" trong công ty như thế nào mà lại ngang nhiên đưa cô con gái không chuyên môn vào làm ở công ty. Vậy mà lại còn phê bình người khác, Hương Nhu chợt hối hận khi chưa tìm hiểu kỹ về công ty để khi vào làm không bao lâu mới biết công ty đang xuống dốc để rồi...

– Trời ạ! Từ đâu gia đình chú thím lại là một cổ đông, mạt cổ đông có vị trí quá trình. Nếu tình trạng này kéo dài, chẳng biết nàng có thể tiếp tục công việc của mình tốt đẹp được hay không?

Tan tiệc, Hương Nhu không đón xe buýt để về nha, nàng đi tà tà trên phố, trong lòng man mác một nỗi buồn lo ông nội thường bảo những ai sống nội tâm dễ nhạy cảm trước bất cứ một việc gì dù rất nhỏ và như thế sẽ dễ đau khổ cô có thật sự rơi vào loại người như thế không. Đi làm chưa được trọn năm đã gặp phải tình cảnh như thế này. Hương Nhu không biết nàng sẽ gặp bao nhiêu sự bất công như thế nữa, chẳng lẽ lại chấp nhặn và cam chịu ư?

Không bao giờ, tại sao gia đình chú và gia đình cô lại ghét nhau đến thế. Dẫu sao cũng “họ hàng ruột thịt” kìa mà!

Mải suy nghĩ, Hương Nhu không nghĩ có kẻ "tò vô" từ phía sau. Nàng bỗng ngáp ngừng chẳng biết đi đâu.

Tiếng nói quen quen từ phía bên...

– Nào lên xe đi... anh đưa em về.

Là Khắc Hưng...Những ngày qua nàng và Khắc Hưng chẳng có nhiều dịp tiếp xúc do công việc và do Cát Vân hầu như lúc nào cũng bên cạnh Khắc Hưng để tìm hiểu công việc. Điều gì đã khiến cho một Cát Vân đam mê với nghề thiết kế đã vào công ty thực phẩm này. Có điều gì đó khác thường chăng Hương Nhu tự nhủ chẳng thêm liên quan đến Khắc Hưng - Xem ra anh chàng có vẻ muốn "bắt cá hai tay".

Nàng không thích những kẻ không có lập trường dứt khoát. Khắc Hưng dừng xe kéo tay Hương Nhu. Anh nói:

– Lên xe đi em, anh đưa em đến chỗ này ăn tối.

– Cám ơn anh, em đón xe đi về là được rồi.

– Thôi đi cô. Đi về mà lang thang ở đây,không nói nhiều, lên xe đi.

Hương Nhu lên xe, Khắc Hưng chỡ cô vòng vòng thật lâu. Anh nói:

– Thỉnh thoảng anh sẽ đưa em đi chơi nhé Khắc Hưng đưa nàng vào một hiệu ăn thật đẹp khung cảnh lãng mạn.

– Em ăn gì?

– Tùy anh, em chưa đến quán ăn như thế này bao giờ.

– Vậy anh gọi cho em nhé!

Thức ăn được mang lên, Khắc Hưng gắp thức ăn vào bát và đút cả vào miệng – Hương Nhu lắc đầu:

– Ăn đi em...

Thức ăn nhiều quá.

– Mỗi thứ có một chút thôi, ăn đi em.

– Anh cũng ăn đi.

– Nè! Ăn xong, đi uống cà phê nhé!

– Chắc em-phải về.

– Lúc nào cũng vậy! Không được đâu, anh sẽ đưn em đi nhiều. Em không nên thu hẹp không gian của mình.

Khắc Hưng hồ hỡi gắp thức ăn rồi chuyện trò, sau đó anh đưa cô đến một quán cà phê. Anh nói:

– Em phải biết uống cà phê để thư giãn đấy!

– Trời ạ!

– Như thế này nè!

Anh khuấy ly cà phê rồi bỏ đá vào. Xong anh đưa ly nước vào tay cô.

– Uống đi, không khéo mai mốt lại thích đó.

– Em sẽ không để "nghiện" cà phê đâu?

– Nghiện cà phê đâu có xấu, em nên thỉnh thoảng hay mỗi ngày uống một cốc, sẽ dễ làm việc hơn.

– Em sợ bị....

– Nghiện à! Anh đã nói rồị. – Không có đâu. Để anh đưa em đi vào buổi tối nhé!

– Không được đâu?

– Cái gì cũng không được - khờ quá vậy em?

Trong lời nói của Khắc Hưng, Hương Nhu cảm thấy thật lạ - không nhận ra ở anh sự cảm thông đặc biệt, nàng hớp những ngụm cà phê mà cảm giác thật đắng - Trong lòng nàng thật kỳ lạ, có một cái gì đó như hụt hẫng đang diễn ra âm ỉ trong lòng cô mà nó thật mơ hồ, mơ hồ xa xôi. Hương Nhu bâng khuâng nhìn ly cà phê.