Socrates Thân Yêu

Chương 7

Hai người rời đi.
Ngôn Hàm liếc nhìn bóng lưng rồi cúi đầu nói với Quan Tiểu Du: "Giày!",
xong quay sang một cảnh sát hình sự tên Đàm Ca nói điều tương tự.

Chỉ vỏn vẹn một từ giống như nhưng hai người đều ngẩm hiểu, ra dấu "ok" rồi chạy đi làm việc của mình. Thành viên Đội hình sự làm việc với nhau lâu năm, người ngoài không thể hiểu được mức độ ăn ý này.

Sau khi
nhân viên nghiệm chứng thu thập chứng cứ tại nơi Khương Hiểu rơi xuống
xong xuôi, cảnh sát liền đưa thi thể của cô ấy đi. Chân Noãn chuẩn bị đi theo thì nghe Ngôn Hàm bảo: "Cùng lên sân thượng xem thử."

Chân
Noãn cảm thấy khó hiểu. Cô chuyên nghiên cứu bệnh lý học, việc điều tra
phá án đâu phải là chức trách của cô. Nhưng vì không dám cãi lời boss
nên cô đành phải theo mọi người đi lên tầng.

Trên sân thượng, gió bấc thổi lồng lộng. Chân Noãn lạnh tới mức run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau lập cập. Vừa nãy, lúc xuống tầng một quên lấy khăn choàng, gió lùa vào cổ họng rồi len lỏi thấu buốt da bụng, cô chỉ mong có thể rụt đầu
vào bả vai để giữ ấm.

Mưa đã tạnh nhưng sân thượng vẫn còn ẩm ướt.

Lan can làm bằng hợp kim nhôm cao chừng một mét và bục xi măng cao nửa mét
đạt tiêu chuẩn an toàn trong xây dựng, có một đoạn bị hỏng. Bên cạnh còn có bồn hoa ngoài trời rộng chừng bốn, năm mét, đang vào giữa mùa đông
nên hoa càng khô héo. Cành hoa héo úa nằm lộn xộn trên đất, tấm màng
nilon trải trên bề mặt sân thượng in đầy dấu chân hỗn loạn.

Tất cả mọi nguời đều đang bận rộn.

Đây không phải phạm vị công tác của Chân Noãn, vì thế cô hơi lơ đễnh, hai

tay nhét vào túi áo đứng yên đó, mắt ngó dáo dác vẻ ngẩn ngơ.

Ngôn Hàm ngồi xổm kiểm tra ống nước cạnh vườn hoa. Anh gọi người đến bật nắp lọc cống lên, ngẩng đầu thấy cô lơ ngơ đứng đó thì ngoắc tay gọi, giọng nói không mấy khách sáo: "Chân Noãn!"

"Vâng?" Cô lập tức tập trung tinh thần.

"Lại đây!"

Cô nghe lời chạy tới, điệu bộ chờ nhận mệnh lệnh.

Ngôn Hàm đứng dậy, bỗng chốc cao hơn cô nửa cái đầu, chắn cho cô phần nào
gió lạnh. Anh nhích ra một bước để đồng nghiệp kiểm tra ống nước.

"Biết tại sao tôi lại gọi cô lên đây không?" Giọng nói của anh lạnh lẽo như cơn gió mùa đông.

Chân Noãn lắc đầu, mơ hồ dự cảm sắp bị giáo huấn.

"Lúc tôi mới làm cảnh sát hình sự, thầy Trịnh Dung luôn quan sát hiện trường cùng chúng tôi, khi không lại tự gia tăng thời gian làm việc của mình."

Chân Noãn lạnh tới mức tái mặt, rụt cổ lại nhìn anh.

"Có một vụ tai nạn giao thông, thầy từ chối xem ảnh chụp, khăng khăng đòi
tới con đường nơi xảy ra tai nạn để tận mắt quan sát chiếc xe gây án.
Thầy nói phân tích vết xước trên sườn xe tại hiện trường có thể giúp
thầy tìm được điểm mấu chốt khi khám nghiệm tử thi, nhắc nhở thầy kiểm
tra những vị trí cơ thể có khả năng bị bỏ sót. Thi thể là chứng cứ đáng
tin cậy nhất, nhưng nhiều khi pháp y chỉ xem thi thể thôi thì sẽ bỏ qua
manh mối quan trọng."

Giọng nói đều đều, nhưng cô nghe thấy vô cùng chói tai.

"Phòng thí nghiệm có tỉ lệ phá án thành công không phải là chuyện ngẫu nhiên,
không chỉ nhờ có khoa học kỹ thuật mà còn phải nhờ con người nữa. Hy
vọng trong tương lai, cô có thể sánh ngang với các đồng nghiệp trong
Phòng thí nghiệm." Anh tiếp tục. "Ở phương Tây, pháp y thường được gọi
là nhà bệnh lý học, phải ghi nhớ hai chữ học và nhà, để từ đó ghi nhớ
trách nhiệm của mình."


Trong đầu Chân Noãn nổ ầm, cô xấu hổ tới
mức đỏ mặt tía tai. Sự nghiệp học hành lẫn cuộc sống của cô đều vô cùng
thuận lợi, chưa từng bị ai phủ nhận, vậy mà mới đi làm một ngày đã bị
nhắc nhở. Đây không phải là vấn đề về chuyên môn mà là thái độ và phương pháp.

Cô đứng trên sân thượng nơi gió rét đang gào rú, bỗng cảm
giác mình như kiến bò trên chảo nóng, hổ thện đến nỗi nóng bừng cả mặt.
Nhưng cô sẽ không đắm chìm trong nỗi xấu hổ và tổn thương. Cô biết lời
của Ngôn Hàm là đúng đắn nên vội lấy lại vẻ nghiêm túc, gật đầu trịnh
trọng: "Xin lỗi anh, tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình."

Thái độ thành khẩn như vậy khiến Ngôn Hàm hơi bất ngờ. Anh không nói gì nữa, nghiêng người đi lướt qua cô.

Chân Noãn vuốt tóc, vực lại tinh thần rồi cùng những người khác quan sát hiện trường.

Trời tối hẳn, cảnh sát cũng chuẩn bị kết thúc công việc. Khi Chân Noãn đứng
dậy thì tay chân đã tê cứng. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, thấy Ngôn Hàm
không có ở đây, thầm nhủ có lẽ anh đã về trước rồi. Cô thở phào nhẹ
nhõm, anh không ở bên thì nỗi căng thẳng trong cô cũng tan biến. Chân
Noãn thấy cũng tương đối xong xuôi nên vội chà xát bàn tay đã tê cóng,
vừa hà hơi vừa chạy đi. Mới tới cầu thang, cô đã bị bóng người ở đó làm
giật nảy mình, thoắt cái rụt lại đụng phải cửa sắt.

Một tay Ngôn Hàm đút trong túi, cúi đầu, dựa vào vách tường hút thuốc.

Cô đụng rầm vào cửa sắt, phát ra tiếng động vang vọng khắp cầu thang.

Ngôn Hàm hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô qua màn khói mở ảo. Nhìn một lúc lâu, anh thấy hơi buồn cười: "Tôi là ma hả?"

Chân Noãn mở to mắt, không nói được tiếng nào mà chỉ gờ ngệch lắc đầu.

Ngôn Hàm thầm nghĩ, ạm mới chính là người gặp ma thì có. Ngoại trừ đôi mắt
màu hổ phách, Chân Noãn này ngay cả tính tình cũng hệt như cô gái của
anh, nhát như thỏ đế vậy.


Còn nhớ hồi bé, có lần anh trèo tường
vào phòng Hạ Thời, cô đang co ro ngủ trên chiếc giường nhỏ của cô. Lúc
cô vào phòng, bị người trên giường làm cho sợ tới mức bưng mặt nhảy
dựng, la hét ầm ĩ vang vọng khắp ngõ Thanh Thạch.

Chân Noãn sửng sốt hồi lâu, lại lắc đầu: "Không phải ma."

Anh phì cười, dời mắt đi rồi dần dần hạ giọng: "Mặt trắng bệch ra rồi kìa!"

Cô lại sửng sốt, khẽ nói: "Không phải sợ đâu, do tôi lạnh thôi."

Anh quay đầu lại, thấy cổ cô lộ ra bên ngoài thì khẽ nhếch khóe môi: "Đồ
ngốc! Trời lạnh mà không biết trốn vào cầu thang tránh gió sao?"

Chân Noãn: "..."

Thế ai là người lôi cô lên đây thế?

Ngôn Hàm đứng cách cô vài bước, phất tay ra dấu anh đang hút thuốc để cô
tránh xa một chút. Thật ra, Chân Noãn đã đứng đủ xa rồi nhưng vẫn nghe
lời lùi về sau vài bước.

Trong cầu thang chật hẹp bao phủ bởi ánh sang mờ tối, vài giây trôi qua mà hai người vẫn không nói một tiếng
nào. Anh lặng lẽ hút thuốc, còn cô ngơ ngẩn đứng nhìn.

Gió lạnh bị cản bên ngoài, thân thể cô dần dần ấm lại, cảm giác thư thái vô cùng.

Anh bỗng cười một tiếng, nói vẩn vơ: "Hình như con gái đều sợ lạnh."

Giọng nói trầm ấm, lọt thỏm giữa cầu thang rồi mất hút.

Chân Noãn: "Hả?"

Ngôn Hàm không nói tiếp mà chỉ cúi đầu xuống, lồng ngực khẽ phập phồng. Sau
khi rít một hơi thuốc, anh chậm rãi nhả khói. Rõ rang chỉ là động tác hô hấp bình thường nhưng đôi môi lại khẽ mím, thoáng vẻ khắc chế và ẩn
nhẫn.


Khói thuốc từng làn từng làn lan tỏa, che khuất đường nét
khuôn mặt anh, Giữa không gian tĩnh lặng như kéo dài vô tận, chỉ còn bầu trời xám xịt và tiếng gió bấc đang thét gào bên ngoài cảnh cửa sắt lạnh lẽo.

Cách lớp khói lượn lờ và ánh sang mập mờ, Chân Noãn chợt
bắt được nỗi cô đơn sâu thẳm trong đáy mắt anh. Đôi mắt thẫn thờ nhìn
vào khoảng không như đang nhớ lại hồi ức nào đó.

Không biết tại sao, bỗng dưng cô thấy bi thương.

Hoàng hôn buông xuống, Chân Noãn tựa mình vào cánh cửa sắt hút gió, hơi ấm
rút đi để lại làn không khí lành lạnh. Ngôn Hàm vẫn với gương mặt
nghiêng trầm lặng, đứng dựa vào vách tường hút thuốc. Chân Noãn nghĩ có
lẽ vừa rồi mình bị hoa mắt nhìn nhầm.

Cả hai đứng như vậy khiến
không khí có phần gượng gạo. Tinh thần anh vốn vững vàng nên chẳng sao
cả. Còn da mặt cô thì mỏng, không khỏi nghĩ đến chuyện ban nãy: Anh là
sếp của cô, nhưng lúc cô và anh đọ sức, vật lộn với nhau trong phòng
tối, miệng cô còn chạm vào cổ anh…

Càng im lặng càng thấy ngượng nghịu, cô lấy hết can đảm bắt chuyện với anh: Đội trưởng, ngài cảm thấy..."

Ngôn Hàm bật cười, kết quả bị sặc khói, ho khan đến chảy nước mắt: "Trông tôi già lắm à?"

Chân Noãn khựng lại trong giây lát, phát giác ra anh phản ứng quá nhanh. Mặt cô đỏ bừng, lập tức đổi lại cách xưng hô: "Đội trưởng, anh cảm thấy
Khương Hiểu tự sát hay bị mưu sát?"

Anh dựa vào tường, nhàn nhã nói: "Đây là công việc của cô."

Chân Noãn nghẹn lời, phán đoán nạn nhân tự sát hay bị mưu sát vốn là kỹ năng cơ bản của pháp y.

Lúc này, Ngôn Hàm đứng thẳng người, bước đến thùng rác dập tàn thuốc. Anh
dựng lại cổ áo rồi xoay người đi xuống tầng: "Sáng mai, tám giờ họp, tôi cần báo cáo của cô."

Sáng mai á? Chân Noãn liếc mắt nhìn đồng hồ. Xem ra, tối nay phải thức trắng đêm rồi!


Bước xuống vài bậc, Ngôn Hàm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại: "Tự sát kết
luận nhầm thành mư sát là lãng phí nhân lực của cảnh sát. Mưu sát mà lại phán đoán là tự sát thì sẽ khiến nạn nhân chết oan. Hy vọng cô có thể
trụ vững qua ba tháng thử việc này."

Lời của anh bỗng khiến Chân Noãn thấy áp lực đè nặng thêm.

Thế nhưng anh lại nhếch môi: "Cô Chân Noãn, hoan ngênh đến Đội cảnh sát Dự Thành."

Chân Noãn hoàn toàn không cười nổi. Ở lại hay ra đi đều phụ thuộc vào ý của anh. Xem ra hay rồi đây!