Socrates Thân Yêu

Chương 25

Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Chân Noãn lập tức cứng người lại, lẽ nào mình đã nhiều lời quá ư?

Nhưng chỉ một lúc sau, khóe môi anh lại khẽ nhếch lên rồi nói: “Vậy đi, tôi
bảo đảm sẽ giữ em lại sau kì thực tập, chỉ cần em đừng tiết lộ bí mật
kinh thiên động địa này cho ai biết, có chịu không?”

Giọng điệu như đang lừa trẻ con này…

“…”

Ngôn Hàm bước vào tòa nhà, nhân viên y tế lập tức chạy tới định giúp anh băng bó vết thương.

“Vết thương không sâu.” Ngôn Hàm trả lời tùy ý, cầm lấy một đoạn băng vải
rồi tự cuốn lên vết thương, đoạn quay sang nói với nhân viên y tế: “Giúp cô ấy xử lý vết thương trước đi!”

Nhân viên y tế vừa bôi thuốc,
băng bó giúp Chân Noãn vừa càu nhàu: “Đám người kia bề ngoài tỏ ra đáng
thương, thực ra họ mới chính là những kẻ đáng trách nhất. Tôi có một
người bạn làm bác sĩ, vì lo cho sức khỏe của bênh nhân mà không cho sử
dụng Pethidine (1),, kết quả bị người ta đâm đứt gân tay. Bên kia bồi
thường mấy vạn cho qua chuyện, nhưng cậu bác sĩ kia thì cả đời không thể cầm dao mổ được nữa. Theo tôi, có những công việc càng làm càng thấy

uất ức.”

(1) Pethidine
hydrochloride là một loại thuốc giảm đau trung ương tổng hợp có tính
chất giống morphin, nhưng pethidine có tác dụng nhanh hơn và thời gian
tác dụng ngắn hơn so với morphin. Pethidin được dùng để giảm đau trong
các trường hợp đau vừa và đau nặng. Thuốc còn được dùng theo đường tiêm
để gây tiền mê và để hỗ trợ cho gây mê.

Dĩ nhiên, Chân
Noãn biết trong số đó cũng bao gồm cả mình, nhưng rồi cô nhớ tới những
lời Ngôn Hàm vừa nói trước cổng Sở Cảnh Sát. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi
tủi thân và hoang mang của cô chợt lắng xuống, cũng như giờ phút này
vậy. Cô nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ cần bản thân kiên trì vì lý tưởng của mình là được.”

Hôm nay lại thu hoạch thêm một chút. Có thể vững lòng, kiên trì và sáng suốt thật là thứ cảm giác hạnh phúc đến nhường nào.

Nghe câu trả lời của cô, Ngôn Hàm quay đầu lại nhìn. Tuy mái tóc đen nhánh
của cô rối tung nhưng nụ cười lại rất hồn nhiên và thuần khiết, đáy mắt
màu hồ phách ánh lên niềm hạnh phúc đơn thuần nhỏ nhoi.

Đôi mắt màu hổ phách ấy…

Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt.

***

Đầu tháng Mười một, nhiệt độ ngày một xuống thấp.

Dự Thành ở vùng Giang Nam, mùa đông ẩm thấp lạnh lẽo, đi lại ngoài đường, hơi lạnh có thể len lỏi vào từng khớp xương.

Trước khi xuống xe, Chân Noãn nhìn bầu trời xám xịt và cây cối run rẩy theo
cơn gió lớn ngoài cửa sổ, lại phải chuẩn bị tinh thần thêm một lần nữa.

Thẩm Dực vươn người quấn chặt khăn quàng trên cổ cô, đeo găng tay cho cô.
Thấy lớp băng trên ngón tay cô, ánh mắt anh bất giác trầm lại, bàn tay
ấm áp bao phủ, khẽ vuốt ve.


Cô thấy vậy, cười khẽ: “Không sao đâu, em không đau nữa, sắp lành rồi.”

Lúc cô sắp sửa xuống xe, mở điện thoại ra xem, chợt nhớ tới gì đó, bèn hỏi
anh: “Em vừa nhận được tin nhắn của đồng nghiệp, nghe nói Đổng Tư Tư bị
bắt cóc, anh có biết không?”

Ánh mắt Thẩm Dực trong veo, lắc đầu: “Anh không biết.”

Chân Noãn gãi đầu: “Không phải bị người nhà Khương Hiểu giở trò chứ?”

Anh nói vẫn với vẻ không hề quan tâm: “Trước khi tan làm, nhớ gọi điện thoại.”

“Em biết rồi.” Cô cười ngọt ngào, mở cửa xe ra, vẫy bàn tay đeo chiếc găng
bông xù, vừa xuống xe đã co chân chạy nhanh như thỏ hoang.

Đợi
đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt, anh mới khởi động xe. Điện thoại bỗng
đổ chuông, anh liếc mắt nhìn, nhấn nút loa ngoài, giọng nói bình tĩnh và chừng mực của Thân Trạch Thiên vang lên: “Thẩm Dực, với tình hình này,
xem ra chúng ta không thể chung sống hòa bình được nữa rồi.”

“Ừ!” Thẩm Dực cúp máy.

Lái xe tới ngã tư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là Kỷ Thâm: “Bao giờ cậu đến?”

Thẩm Dực liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp: “Mười ba phút nữa.”


“Đới Thanh nói đàn em của Thân Trạch Thiên suýt nữa làm hại Chân Noãn?”

“Còn lâu mới động được vào cô ấy.”

“Thẩm Dực, đợi thêm một thời gian nữa, đừng vội động vào chúng.”

“Có gì nói thẳng.”

“Có phải Đổng Tư Tư đang nằm trong tay cậu không?”

“Không.”

Kỷ Thâm im lặng trong chốc lát: “Thẩm Dực, cậu đừng…”

“Tôi thả cô ta rồi.”

“Vậy tại sao cô ta vẫn mất tích…”

“Không biết.” Anh liếc mắt nhìn đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh. “Tôi phải lái xe, cúp máy đây.”