Socrates Thân Yêu

Chương 21

Chân Noãn khẽ thở phào, không hiểu câu nói bất chợt kia của anh có ý gì, vội nâng cốc trà lên rồi một hơi uống liền mấy ngụm.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Lát sau, anh lại hỏi: “Tần Xu đã đối chiếu dấu giày rồi à?”

"Vâng!" Cô vươn người nhìn báo cáo trong tay Ngôn Hàm. “Hai dấu giày thoạt nhìn tương tự, nhưng sau khi so sánh với mô hình 3D lại cho ra kết quả trái
ngược. Đổng Tư Tư bước đi vững vàng, trọng tâm hướng về phía trước, nửa
trước đế giày sẽ bị mài mòn nhiều hơn, lực ở chân phải cũng lớn hơn chân trái. Nhưng chủ nhân của dấu giày thu được ở vườn hoa lại là người có
dáng đi thanh thoát, trọng tâm hướng về phía sau và có xu hướng nghiêng
về bên trái. Từ đó suy ra, đây không phải dấu chân của Đổng Tư Tư, có
người muốn hãm hại cô ta và người này có cỡ chân nhỏ hơn Đổng Tư Tư. Hơn nữa, dấu giày tìm thấy ở vườn hoa không những không thẳng hàng mà phần
trươc còn không có lực, dấu chân để lại rất mờ, chứng tỏ đây là chân nhỏ mang giày lớn.”

Sau khi nghe cô trình bày một chuỗi thông tin
không thuộc lĩnh vực chuyên môn của mình, Ngôn Hàm mở lời bằng giọng gần như khen ngợi: “Xem ra, em đã học tập được không ít.”

Chân Noãn hơi đỏ mặt, khẽ “Vâng” một tiếng.

"Không so sánh dâu chân của nhân vật chưa xác định này với Khương Hiểu sao?”

"Tần Xu nói cô ấy đã lấy được dấu chân của Khương Hiểu, nhưng dấu vết đã hư
hại khá nhiều, không thể cho ra kết quả so sáng có giá trị. Tuy nhiên…”
Chân Noãn mím môi, hơi đắc ý nói, “Đội trưởng cứ xem tiếp rồi sẽ hiểu.”

Anh liếc cô một cái rồi lật sang trang kế tiếp. Là biểu đồ trình tự DNA.

"Vết máu thu được trong vườn là của Khương Hiểu?”


"Vâng."

"Khương Hiểu vô tình đi qua vườn hoa, bị gai hoa làm chảy máu cũng chẳng có gì
đáng ngạc nhiên. Sau khi tiến hành phân tích lại nhận được kết quả này,
chắc hẳn em cảm thấy rất tiếc, đúng không? Vết máu mà mình vất vả phát
hiện ra cuối cùng lại thành manh mối vô dụng.”

Chân Noãn thầm
than cho sự tinh mắt của anh, thành thật giải thích: “Thực ra, cũng có
đôi chút thất vọng. Tuy nhiên, sau đó nghĩ lại thì…” Cô cười thật nhẹ.
“Trên người Khương Hiểu không có vết thương nào phù hợp với dấu vết do
gai hoa gây ra cả.”

Ngôn Hàm lại phối hợp với cô, người hỏi người đáp: “Liệu có phải do trên người Khương Hiểu có vết thương ngoài da
khác nên đã nhỏ xuống vết máu ấy?”

"Em cũng từng nghĩ như vậy,
nhưng vì sếp có nói rằng chưa qua nghiệm chứng thì không thể tùy tiện
đưa ra kết luận. Bởi vậy, em đã nhờ Quan Tiểu Du kiểm tra, kết quả là
vết máu kia không phải bị bắn lên hay nhỏ xuống, mà đích thực do gâi hoa đâm vào mới lưu lại.”

Ngôn Hàm tựa lưng vào ghế, hứng thú nhìn khuôn mặt hơi lo lắng nhưng bừng sáng của cô.

"Em có nghĩ qua, nếu cây hoa mọc thấp, sát với mặt đất như vậy thì gai của
chúng có thể đâm vào bộ phận nào trên cơ thể nạn nhân?” Chân Noãn tự hỏi rồi tự đưa ra câu trả lời. “Lúc Khương Hiểu ngã từ trên tầng xuống,
móng ngón chân cái bên trái đã bị vỡ nát.”

“Chiếc giày chúng ta
thu được lại rất sạch sẽ, bề ngoài không lưu lại bất kỳ dấy vết nào.
Song khi đưa gương cán dài vào trong giày kiểm tra thì phát hiện thấy
một vệt máu khô đã chuyển sang màu đen. Cây gai kia có thể đã đâm vào
móng ngón cái chân trái của Khương Hiểu. Em cũng đã nhờ người xét nghiệm lại…” Nụ cười của cô tươi rói, tràn ngập niềm vui như một đứa trẻ.


"Đúng là của Khương Hiểu. Kẻ tình nghi gây xung đột với nạn nhân trong vườn
hoa lại chính là cô ta. Dấu vân tay thu được trên chiếc thắt lưng cũng
có thể lý giải được. Nếu chỉ là điều chỉnh thắt lưng thì tại sao nạn
nhân lại sử dụng tư thế kỳ lạ như vậy?”

Ngôn Hàm: "Những chứng cớ này có thể chứng minh Khương Hiểu cố ý làm giả hiện trường rằng có
người kéo cô ta từ phía sau, đồng thời vu oan cho Đổng Tư Tư là người đã xảy ra xung đột với cô ta ở vườn hoa. Cô ta muốn hãm hại Đổng Tư Tư,
nhưng những chứng cứ này chưa đủ để chứng minh cô ta không bị người khác đẩy xuống dưới.

Chân Noãn hít sâu một hơi rồi trả lời:

"Một, trong vườn hoa, ngoại trừ Khương Hiểu và chủ nhân của dấu chân thu được trong vườn hoa thì không còn ai khác. Muốn đi tới cạnh lan can thì nhất thiết phải đi qua vườn hoa.

Hai, trên người nạn nhân không có
vết thương do phản kháng hay giãy dụa. Vấn đề này đã khiến em băn khoăn
rất lâu, nhưng bây giờ có thể khẳng định là vì Khương Hiểu tự sát.

Ba, camera theo dõi cho thấy Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư cùng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”

Ngôn Hàm nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô hồi lâu rồi khẽ cười:
“Hãy ghi nhớ tâm trạng khi em nộp báo cáo cho tôi ngày hôm nay.”

Chân Noãn sửng sốt. Giờ phút này, cuối cùng cô đã hiểu. Dấu vân tay của
Khương Hiểu, vết máu thu được trong vườn... Vô số những manh môi mà theo thói quen bình thường hay bị phán đoán là vô dụng, đôi khi lại là manh
mối mấu chốt để thúc đẩy quá trình phá án. Mạng người là Quan trọng hàng đầu, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt hay thậm chí vô dụng nhất cũng đều
phải được cân nhắc tỉ mỉ và kỹ càng.

Chân Noãn nhìn đôi mắt đen
láy và sâu thẳm của Ngôn Hàm, cô chợt cảm thán anh quả là một người có
khả năng giúp người khác học hỏi và trưởng thành.

Cô gật đầu đầy tâm phục khẩu phục: “Em nhớ rồi, cảm ơn… Đội trưởng!”


Anh cười cười rồi cúi đầu nói tiếp: “Tuy nhiên, Khương Hiểu không có khuynh hướng tự sát. Lý do tại sao cô ta lại chết, vấn đề này, em thử nghĩ lại xem.”

Khương Hiểu không có khuynh hướng tự sát, cũng không phải bị giêt, vậy tại sao cô ấy lại rơi xuống?

Chân Noãn không thể hiểu nổi.

Theo phán đoán hiện giờ, Khương Hiểu muốn hãm hại Đổng Tư Tư, nhưng như vậy
chẳng phải hại người hóa ra lại thành hại luôn cả tính mạng mình sao? Kế hoạch của Khương Hiểu rõ ràng đã để lộ quá nhiều sơ hở.

Đặt xong câu hỏi, Ngôn Hàm cúi đầu tiếp tục xem báo cáo. Từ ánh mắt của anh,
Chân Noãn có thể nhận ra anh đã có cách nghĩ của mình từ trước, tất cả
đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Cô muốn hỏi nhưng cân nhắc trong giây
lát rồi vẫn quyết định im lặng.

Cô dằn lại sự tò mò, nhìn xung quang để dời đi sự chú ý.

Công việc của cảnh sát thường rất bận rộn, lúc nào cũng đi đi về về trong
vội vã, nhưng phòng làm việc của anh lại được thu dọn cực kỳ gọn ghẽ,
ngăn nắp. Đồ dùng cũng ít, ngoài bàn làm việc và máy đun nước thì không
còn vật dụng gì khác. Không như một số lãnh đạo hay bày biện đầy đồ
trang trí hoặc hòn non bộ nhỏ mang hơi hướng cổ xưa, cũng không kê một
chồng toàn sách với nội dung thâm thúy để tăng vẻ nho nhã cho bản thân.
Trên giá đều là sách với nội dung thiết thực cho cảnh sát, còn lại toàn
là hồ sơ. Thoạt nhìn có thể nhận ra chủ nhân của căn phòng này là mẫu
người giản dị và thực tế.

Bên cửa sổ có hai chậu thiết mộc lan được cắt tỉa rất chuyên nghiệp, như chú chó được tỉa lông vậy.

Ánh mắt của Chân Noãn chuyển đến bên cạnh, rơi vào chậu hoa xương rồng hình cầu đặt cạnh máy tính của Ngôn Hàm. Người ta vẫn hay trang trí xương
rồng hình cầu trên bàn làm việc, nhưng chúng nở hoa lại là chuyện hiếm
thấy vô cùng. Mắt cô lập tức dán chặt không rời.

Vừa hay nó được

đặt ở chỗ có ánh mặt trời. Dưới ánh nắng ngày đông mỏng manh, trong
chiếc chậu nhỏ xinh màu vàng tươi là một cậu nhóc bụ bẫm lông lá xù xì.
Trên quả cầu màu xanh đậm là vài cái cành nhỏ bé hướng lên trời, trên
đỉnh nở hai đóa hoa với những lớp cánh màu trắng muốt xếp trồng lên
nhau, trông vô cùng xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Chân Noãn nhìn thấy hoa của loài xương rồng này.

"Đẹp thật!” Cô tán tụng, mắt nhìn chăm chăm, không kìm lòng được mà chỉ muốn chạm vào cánh hoa óng ánh mỹ miều ấy.

Bỗng dưng vang lên một tiếng “soạt”, Ngôn Hàm nhanh chóng chuyển chậu xương
rồng đi, tránh khỏi ngón tay của cô. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, chỉ
nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của anh.

Anh đặt nó vững vàng trên
tầng cao nhất của giá sách. Nơi đó còn một ô trống, không hề đặt bất cứ
sách vở tài liệu nào, vị trí dành riêng cho nó.

Chân Noãn nhìn
chỗ anh đặt chậu xương rồng trước đó, không hề có bụi đất hay dấu vết
mảnh sứ mài mòn nào. Thì ra anh đặt lên bàn để nó được tắm ánh nắng mặt
trời.

Xem chừng là bảo vật quý giá của anh!

Chân Noãn định bụng nịnh nọt: “Chắc anh đã trồng nhiều năm lắm rồi, nghe nói, bình
thường, phải bảy, tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa. Thật hiếm có!”

Ngôn Hàm không tiếp lời, cũng chẳng nhìn cô mà chỉ rút một chiếc bút trong
ống đựng ra ký tên lên trang cuối cùng trên bản báo cáo.

Vừa dứt
lời, Chân Noãn lập tức im lặng, bởi vì cô liếc thấy trên chậu hoa vàng
tươi có mấy chữ cái màu trắng được viết bằng mực bút xóa: NH&HT.


Bình thường, phải bảy, tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa… Hình như vừa nãy, cô đã nói như vậy. Cô lúng túng im lặng, lại ngu ngốc chạm vào thứ mà anh không muốn người khác nhắc đến.

Dáng vẻ anh cụp mi ký tên xem ra rất bình tĩnh, không hề dậy sóng, nhưng cô
vẫn thấy quẫn bách cực kỳ. Thế rồi, sau vài giây im lặng, anh hời hợt
trả lời một câu: “Ừ, trồng mười năm rồi.”

Dường như sự lặng im trước đó chỉ là phản ứng chậm chạp của anh