Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Đâu chỉ giàu có vàng đông đúc... ta
nghe người ta nói khắp nơi trên đất Chân Tịch đều là hoàng hơn nữa phía
tây Chân Tịch quốc còn là Thiên Trúc quốc chỗ đó chùa chiền rất đông còn có Hoàng Kim phố ngay cả tượng phật cũng đúc bằng vàng ròng, chỉ khổ
nỗi không có cớ nên ta khó có thể tự tiện động chiến sự.
Nghe nói phản quân của Chân Tịch quốc đã điều động sứ giả tới Trường An xin hàng triều đình đã tiếp nhận còn muốn khai chiến nhưng không có cớ. Đáng
tiếc cho nhiều tài hàng tiền bạc như vậy lại không thể lấy được.
Nói xong Lý Ngôn Khánh còn lộ ra vẻ tiếc nuối, La Hoàn hai mắt lại càng sáng ngời.
- Được rồi sứ giả Giao Châu còn chờ cô cô không quấy rầy các vị nữa.
Lý Ngôn Khánh vừa dứt lời đã đứng dậy định rời khỏi, La Hoàn cuối cùng cũng đứng dậy mà nói:
- Lý vương gia tại sao lại vội vã vậy?
- Công vụ thực sự bề bộn không đi không được... như vậy đi Lý vương cùng
với chư vị đô lão có thể trở về Khâm Châu có chuyện gì khi ta trở về sẽ
thương nghị.
La Hoàn không lẽ cứ để Lý Ngôn Khánh đi như vậy.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh lại liên tục cam đoan sau khi chuyện ở Giao Châu hoàn tất hắn sẽ lập tức trở về.
Lý Ngôn Khánh sau khi rời đi đám người La Hoàn không còn tâm tình uống rượu.
Chân Tịch quốc giàu có, Thiên Trúc quốc khắp nơi là hoàng kim khiến cho bọn
họ ngứa ngáy vô cùng, Lý Ngôn Khánh chỉ nói một nửa khiến cho bọn họ vô
cùng khó chịu sau một hồi La Hoàn mở miệng:
- Mọi người cho rằng những điều Lý vương gia nói là sự thật không?
- À Chân Tịch quốc phản loạn đúng là sự thật.
- Lúc ấy quốc chủ Chân Tịch quốc còn mượn đường Khâm Châu đi tới Trường
An về phần khắp nơi trên đất Thiên Trúc là hoàng kim ta cũng đã nghe nói qua.
Thế nhưng mà chuyện này nếu như không có Lý vương gia ủng hộ chỉ sợ khó thành.
- Đúng thế hơn nữa binh lính vừa được chỗ an thân lại để bọn họ xuất chinh.
- Lý vương lúc đi ta muốn giữ lại nói nhưng rồi lại thôi, cũng có chủ ý giống như các ngươi.
- Hắn lần này đi Giao Châu vạn nhất thương nghị với người khác chẳng phải là để cho bọn họ hưởng lợi rồi sao? Ta nghe nói những đám phiên ngu kia đã cùng với Phùng gia quy thuận, chuyện tốt như vậy không thể để cho
Phùng gia được tiện nghi, tốt xấu gì chúng ta cũng là Hắc Lý đã từng
giúp Lý vương gia, bằng không chúng ta đuổi theo Lý vương gia hỏi lại
một câu.
Hoàng kim chính là hoàng kim.
La Hoàn lúc này trong đầu đã lấp loáng hoàng kim.
- Đã vậy thì chúng ta đi thôi.
- Lâm Bệ ngươi là một trong những đô lão hắc lý, tuổi tác cũng không quá lớn, suy tính linh hoạt ngươi đi theo ta.
Vũ Đức năm thứ tư tháng ba Tùy quân Kinh Sơn đột nhiên vượt qua Giang thủy xuất kích.
Lý Thế Dân ở Kinh môn thiết lập mai phục đánh bại Tùy quân, Đỗ Phục Uy ở
trong chiến đấu hỗn loạn không biết tung tích, Lý Thế Dân vượt sông mượn nước sông mà tấn công không ngờ nghênh đó hắn là một tòa thành không.
Phòng Huyền Linh trong lúc dpu xuất kích đã rời khỏi Dĩnh châu tới An Lục tử
thủ, Lý Thế Dân được Dĩnh châu không hề làm suy giảm nửa phần nguyên khí của Phòng Huyền Linh.
Đặc biệt sau khi tiến về đầu hạ chiến cuộc đã tới cuối cùng, Phòng Huyền Linh rút khỏi Dĩnh châu lui giữ An Lục Lý Thế Dân cũng đem tất cả tinh lực ném tới cuộc chiến Gian Lăng, Kinh môn mất đi làm cho quân coi giữ Nghi Đô quân tâm đại loạn, Lý Hoãn cũng
không phân biệt ngày đêm tấn công mạnh Nghi Đô, thủ thành Nghi Đô thủ
vững được mười ngày cuối cùng cũng mở hành đầu hàng.
Kinh môn, Nghi Đô hai nơi thất thủ cũng khiến cho Giang Lăng thành một tòa cô thành.
Tiêu Tiễn một ngày phái mười hai người mang tin chay tới Tiễn Đường cầu
viện, trong thư hắn dùng ngôn từ khẩn thiết nói rằng nguyện thuần phục
Tiêu Tùy, hi vọng thái hậu có thể nết mặt đồng tông xuất binh cứu viện.
Mà Tiêu thái hậu cũng đặc biệt khẩn thiết:
- Chúng ta đồng tông ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
- Nhưng thực lực quân Tùy thái thịnh, Phòng Kiều bại lui Tạ Khoa lui giữ
đều là những hành động bất đắc dĩ, nay ai gia sắc lệnh chiêu mộ binh mã, dùng lực lượng Giang Đông ít ngày nữa sẽ xuất binh cứu viện.
Phong thư cũng hồi âm khẩn thiết khiến cho Tiêu Tiễn được yên lòng, căn cứ
vào người mang tin báo cáo thì Tiêu Tùy đích thật là đang chiêu mộ binh
mã, lại điều tới gần trăm chiếc thuyền, bỏ neo ở ngoài sông Tiền đường,
nhìn tư thée Tiêu Tùy chuẩn bị thủy bộ đồng tiến tiếp viện Giang Lăng.
Tiêu Tiễn sau khi biết tin càng tin tưởng thêm thủ vững thành.
Giang Lăng còn có mấy vạn binh mã.
Lý Thế Dân từ Kinh Môn di chuyển binh lĩnh, hợp đại quân mười lăm vạn
người vây khốn Giang Lăng, hắn đương nhiên cũng biết, cường công nhất
định sẽ nhận lấy thảm trọng cho nên sau khi vây thành thì phái sứ giả
tới chiêu hàng.
Trong lịch sử Kinh môn sau khi thất thủ Tiêu Tiễn đã quy thuận Lý Đường.
Tuy nhiên hắn hôm nay thái độ kiên quyết không hề đắn đo đuổi sứ giả Giang Lăng đi.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tiêu thái hậu đã phái người mang cho Tiêu Tiễn một câu: Tiêu công không nghe chuyện Vương Thế Sung chủ động hiên thành nhưng cũng khó có thể thoát
khỏi cái chết.
Nghĩa Ninh ngồi trên thiền vị, đột tử Trường An.
Vết xe đổ này mong tiêu công nghĩ lại.
Nhớ ngày đó Vương Thế Sung đầu hàng Lý Đường cũng có ân trọng, phong làm vương hầu nhưng Vương Thế Sung cuối cùng thì ra sao?
Bị Độc Cô Tu giết chết Lý Uyên cũng chẳng thèm quan tâm.
Xa hơn nữa cháu trai của Tiêu thái hậu Nghĩa Ninh đế Dương Thúc, hắn mới
bao nhiêu tuổi? Ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn làm vậy mà đột
nhiên đột tử, Tiêu Tiễn ngươi rất lợi hại sao? Mặc dù Tiêu gia là danh
môn vọng tộc nhưng có thể sánh được với Thái Nguyên Vương thị sao?
Tiêu Tiễn cũng chấp nhân.
Từ xưa đến nay vua vong quốc khó có kết cục tốt.
Trước cuộc chiến Xích Bích, Lỗ Túc đã nói với Tôn Quyền;
- Trương Chiêu bọn họ có thể hàng Tào, nhưng đại vương không thể.
Tiêu Tiễn cũng không phải là người ngu, há có thể không chú ý chuyện này?
Bất đắc dĩ, Lý Thế Dân đành phải hạ lệnh cường công Giang Lăng.
Đánh Giang Lăng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Không nói đến từ năm Vũ Đức nguyên niên bắt đầu tu sửa thành cao tường dày dễ thủ khó công binh lực sung túc lương thảo dồi dào, khí giới của thành
cũng uy lực cực lớn đặc biệt là cung nỏ lực sát thương rất mạnh khiến
cho Lý Thế Dân tổn thất vô cùng, .