Soán Đường

Quyển 10 - Chương 7: Thủy hoàng đế

Mà Bùi Thế Củ ngồi một bên lại nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt gầy gò lộ ra vẻ tán thưởng nhưng không nói một lời.

Trên xe ngựa này có ba người.

Đó là Bùi Thế Củ phụng chiếu đi tuần tra Lĩnh Nam và Trường Tôn Thuận Đức.

Mà Ngụy Chinh vẻ mặt nghiêm túc, ngồi trước mặt Trường Tôn Thuận Đức và Bùi Thế Củ tất nhiên cấp bậc còn kém hơn một chút.

Hắn phụng mệnh của Lý Kiến Thành, tiến về phía Giao châu tìm gặp Lý Ngôn

Khánh, điều tra thái độ của Lý Ngôn Khánh. Mà trong đội ngũ khâm sai hắn cũng là một thành viên ít nói. Ngụy Chinh ngồi yên, đôi mày nhíu chặt,

giống như đang suy nghĩ điều gì. Lại nói Ngụy Chinh với Lý Ngôn Khánh

cũng không xa lạ gì. Từ lúc thiên hạ còn chưa rung chuyển thì Ngụy Chinh đã từng nghe nói tới tên tuổi của Lý Ngôn Khánh.

Sau đó hắn tìm

nơi nương tựa tại Ngõa Cưỡng, lĩnh giáo đủ loại thủ đoạn của Lý Ngôn

Khánh, trong nội tâm đã cực kỳ kính nể đối phương. Thậm chí có thể dùng

hai chữ tôn sùng để hình dung. Thân là sĩ tử hàn môn, hắn đối với hành

vi thiết lập Kỳ Lân quán của Lý Ngôn Khánh tại Củng huyện đặc biệt cảm

kích, hơn nữa vào lúc các anh hào đều tranh giành giang sơn, cũng chỉ có Lý Ngôn Khánh mới một mực chấn hưng giáo dục như vậy.

Chỉ tiếc

là ngay lúc đó tuy Lý Ngôn Khánh tuy thanh danh vang dội nhưng dù luận

tuổi tác, xuất thân đều không đủ để tranh dành giang sơn. Chính bởi

nguyên nhân này nên Ngụy Chinh cuối cùng mới lựa chọn Lý Kiến Thành.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Lý Ngôn Khánh lại cũng là đệ tử cả Lý

Muộn.

Tại thời điểm Lý Ngôn Khánh ở Trường An, tuy rằng Lý Kiến

Thành tận lực muốn lôi kéo quan hệ nhưng Ngụy Chinh lại không tán thành

lắm. Theo Ngụy Chinh thấy thì Lý Ngôn Khánh này là một con mãnh hổ. Mà

Lý Kiến Thành không phải người có thể thu phục con mãnh hổ này... Nhìn

chung toàn bộ hoàng tộc họ Lý trừ phi là Lý Hiếu Cơ, cha đẻ của Lý Ngôn

Khánh sống lại ra, những người khác không đủ để Lý Ngôn Khánh thuần

phục. Cho nên lúc đó đẩy Lý Ngôn Khánh tới Việt tây, Ngụy Chinh cực lực

tán thành.

Nhưng tới giờ nhìn lại, lúc trước đưa hắn về đây đúng

là thả cọp về rừng rồi. Lý Ngôn Khánh tại Việt tây hiển nhiên phát hiển

ngoài dự đoán của Ngụy Chinh, chẳng những khống chế được thế cục của

Việt tây, xử lý thích đáng quan hệ giữa lý nhân và Hán nhân mà còn thừa

dịp Lý Thế Dân bình định Hậu Lương, một lần nữa nuốt gọn Hồng châu. Hắn

đã từng tiếp xúc với Phòng Huyền Linh mấy lần, được đánh giá là người

tầm thường không thể so sánh nổi. Một người như Phòng Huyền Linh lại tôn sùng Lý Ngôn Khánh như vậy thì khiến Ngụy Chinh không khỏi lo lắng.

Phải chăng đúng là cần mời Lý Ngôn Khánh trở lại Trường An thật?

- Huyền Thành, dọc đường đi ngươi tại sao không nói chuyện?

Bùi Thế Củ đột nhiên nói làm cho Ngụy Chinh lập tức tỉnh táo lại.

Hắn cười khẽ nói:

- Ty chức đang suy nghĩ. Hà Nam Vương xây dựng rầm rộ tại Nam Hoang như vậy, đúng là rất có khí phách đó.

- Nếu nói về khí phách thì Dưỡng Chân đúng là không kém đâu.

- Ta nghe người ta nói Dưỡng Chân muốn khởi công xây mười con đường thế

này tại toàn bộ khu Lĩnh Nam, triệt để khiến liên lạc giữa Lĩnh Nam và

Trung Nguyên thông suốt...năm đó Thủy Hoàng đế đống đô tại Quan Trung

cũng không dám xây tám con đường. Khí phách của Dưỡng Chân thậm chí so

với...

- Tiết quốc công nói năng cẩn thận.

Bùi Thế Củ đột nhiên mở mặt, cắt đứt lời nói của Trường Tôn Thuận Đức.

Trường Tôn Thuận Đức cũng là đắc ý quá mà lỡ miệng. Lý Ngôn Khánh cưới Trường

Tôn Vô Cấu, đồng lại là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, tất nhiên là rất

thân thiết với gia tộc Trường tôn. Thấy Lý Ngôn Khánh trong mấy năm ngắn ngủi này lại có thành tựu như vậy, tất nhiên trong lòng hắn cũng rất

thoải mái.

Chẳng qua ngôn ngữ của hắn hiển nhiên là không phù hợp lắm.

Thủy Hoàng đế là nhân vật thế nào chứ?

Lại dám lấy Lý Ngôn Khánh ra so với Thủy Hoàng đế, nếu để lan truyền ra thì...

Trường Tôn Thuận Đức nói xong tim cũng đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

- Hai vị đại nhân, từ sáng tới giờ chúng ta đã đi được bao lâu rồi.

Không bằng dừng lại nghỉ ngơi một chút tại dịch quán phía trước, sau đó lại

đi... Đoán chừng trước khi trời tối chúng ta có thể tới được Cổ huyện

rồi.

Bùi Thế Củ nói:

- Cũng được. Thuận tiện ra ngoài hít thở một phen, xem phong thổ của Quế châu này.

Ngụy Chinh vội vàng bước xuống xe, loáng thoáng nghe thấy Bùi Thế Củ tránh

Trường Tôn Thuận Đức phía sau nói năng không đúng. Sau lưng Lý Ngôn

Khánh còn ẩn tàng bao nhiêu lực lượng đây? Bùi Thế Củ từ sau khi quy

phục Lý Đường vẫn biểu hiện rất trầm lặng, trên triều ít khi tỏ ý kiến,

cũng không gia nhập bất kỳ thế lực nào. Nhưng Ngụy Chinh cũng không ngây thơ cho rằng Bùi Thế Củ thật sự như vậy. Sau lưng hắn còn có Bùi thị

gia tộc khổng lồ tại Hà Đông, phụ tử Bùi Nhân Cơ là trọng thần trong

triều...dưới tình huống như vậy, Bùi Thế Củ lại ít xuất hiện thì nguyên

nhân là ở đâu? Trước đó Ngụy Chinh cho rằng Bùi Thế Củ làm như vậy là

muốn nịnh nọt Lý Uyên, nhưng xem ra mục đích thực sự của Bùi Thế Củ chỉ

sợ không đơn giản như hắn tưởng. Ai cũng biết Lý Uyên đã già, những năm

gần đây trầm mê tửu sắc, dần dần bỏ bê triều chính.

Trong triều

chia làm hai phái, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân. Ngày sau nắm thiên hạ

trong tay, tất nhiên cũng chỉ có hai người này.

Thế thì vì sao Bùi Thế Củ lại không lựa chọn đây?

Ngụy Chinh cảm thấy mình dường như đã nắm được chút chân tướng rồi.

Nhưng hiện tại hắn cũng không thể khẳng định được...

- Ngụy đại nhân. Đi qua con sông phía trước là dịch trạm Bạch Thạch rồi.

Nghe người địa phương nói chỗ đó chuyên cung cấp nơi nghỉ chân cho xe

ngựa đi qua, cách Cổ huyện chỉ ba bốn canh giờ, vô cùng an toàn... Không bằng chúng ta tạm nghỉ ngơi tại dịch trạm Bạch Thạch được không?

- Dịch trạm Bạch Thạch?

- Ở ngay cạnh sông Bạch Thạch, nghe nói phong cảnh cũng không kém.

- Như vậy thì tạm nghỉ ở đó một lát...

Bùi Thế Củ và Trường Tôn Thuận Đức thân là khâm sai, tất nhiên không có khả năng tự mình xử lý những chuyện thế này.

Ngụy Chinh với tư cách là phụ tá của hai người, trên thực tế là gánh vác

những việc vặt vãnh... Hắn sau khi sắp xếp thỏa đáng rồi mới trở về báo

cho hai người Bùi Thế Củ, sau đó quay trở lại xe nghỉ ngơi. Không lâu

sau đoàn xe đã tới ngoài cửa dịch trạm Bạch Thạch. Nếu nói đây là một

dịch trạm thì thà nói đó là một tửu điếm cho xong.

Ngay gần sông

Bạch Thạch, nằm dưới hàng liễu xanh, diện tích sân ước chừng 30 mẫu, một tòa nhà ba tầng đột ngột mọc lên, có lính đứng ở cửa đón khách.

Chỉ là thấy dáng vẻ của bọn họ cũng không giống như quan nhỏ của triều đình mà giống như tiểu nhị của quán rượu hơn. Ngụy Chinh đi dọc đường đã

hiểu, cũng không thể trách tình trạng này.