Soán Đường

Quyển 1 - Chương 12: Giết người

Khi tất cả mọi người đang ngâm tụng tế văn thì một bóng đen hết sức nhỏ và gầy yên lặng đi vào trong biệt viện của An Viễn đường.

Chỉ thấy nàng thả người một cái nhảy xuống, không một tiếng động rơi xuống đất.

Nàng nhẹ chân đi tới trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa không khóa đã được hé mở, bóng đen lách mình một cái, tay kia đóng cửa phòng lại, nàng từ trong người lấy đá lửa ra, nhẹ nhàng bật lên, trong chốc lát ánh lửa đã tràn ngập.

Gian phòng này diện tích không quá lớn nhưng phương tiện đầy đủ gần hết, đồ dùng trong nhà cũng nhiều vô cùng.

Một cái giường cao cỡ nửa người, đệm chăn chỉnh tề, gần cửa sổ có một án thư nhưng trống rỗng.

Bóng đen gãi gãi đầu, tựa hồ như hơi ảo não.

- Tiểu Tú chết tiệt, tự mình đi náo động lại muốn ta làm kẻ trộm.

Cái phòng của tên Tiếu Diện Hổ này, tại sao lại vắng vẻ như vậy? Chứng cớ, chứng cớ, Tiếu Diện Hổ sẽ đem chứng cứ cất ở đâu đây.

Nàng lầm bầm, đem căn phòng tìm quanh mấy lần nhưng không thấy, sau đó tức giận ngồi lên trên giường.

- Tiểu Tú nói, Tiếu Diện Hổ tiếp xúc nhiều người như vậy chắc chắn phải để lại một cái gì đó ở đây, hắn không thể nào mang tất cả ở trong người, nhưng căn phòng này rộng như vậy thì hắn cất ở đâu đây, Đóa Đóa, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải tìm ra nếu không sẽ bị Tiểu Tú xem thường mất.

Nàng dùng tay vỗ lên đệm chăn muốn đứng dậy.

Thân hình nàng run lên, đột nhiên nàng quay người nhấc tấm đệm lên mở ra.

Bên trong cái gì cũng không có.

Không đúng, vừa rồi rõ ràng mình đã chạm vào đồ vật gì đó cứng rắn, tại sao hiện tại lại không có gì.

Nàng xoay người lại, không ngừng lục lọi tấm đệm, hơn nửa ngày trời cuối cùng lấy ra từ trong người một thanh chủy thủ, xé rách một mảng chăn lấy từ trong đó ra một quyển sách.

Nhất định là vật này...

Nàng nhẹ nhàng cười cười.

- Cuối cùng cũng tìm ra được, Tiểu Tú còn có thể nói ta ngu ngốc được hay sao.

Đúng lúc này một bước chân nhẹ nhàng truyền tới, nàng vội vàng lách người núp vào trong chỗ tối.

Nàng vừa ẩn người chợt nghe ầm một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Theo đó một nam nhân cường tráng bước vào trong gian phòng, phát ra một tiếng cười lạnh:

- Bằng hữu xuất hiện đi.

Nam tử kia trầm giọng nói:

- Ta biết rõ ngươi đang ở trong phòng, chỉ cần ngươi mang thứ đó giao ra đây thì ta sẽ coi như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra.

Theo ánh sáng do ánh trăng chiếu vào phòng có thể nhận ra nam nhân kia chính là hộ vệ của Trịnh Thường, Bùi An.

Trên khuôn mặt lạnh của hắn khẽ nở ra một nụ cười, sau đó hắn lấy từ trong tay ra một thanh tiểu hoành đao.

Tiểu hoành đao dài không quá nửa thước, thân đao nhét vào trong vỏ.

Một đao nơi tay, Bùi An toát ra sát khí tràn ngập.

- Ngươi nếu như không đi ra thì đừng trách ta động thủ vô tình.

Lời nói còn chưa dứt thì thân hình của Bùi An đã chuyển động, choang một tiếng vang lên, hoành đao đã ra khỏi vỏ, mang theo đao khí ngập trời, bổ về phía người đang ẩn nấp trong bóng tối, đao khí kia rít gào, người trong bóng tối cũng biết hành tung của mình đã bị bại lộ vội vàng lăn tròn xuống mặt đất, tránh thoát khỏi hoành đao.

Rồi sau đó theo chiêu lý ngư đả đỉnh mà đứng dậy.

Chủy thủ hoành ngang trước ngực, trên mặt nàng toát ra vẻ lo lắng.

Vốn khuôn mặt của nàng vẫn che khăn nhưng đao khí của Bùi An quá hung mãnh, tuy nàng tránh né đi nhưng vẫn bị rớt chiếc khăn xuống mặt đất, ánh trăng chiếu vào, nàng đúng là Đóa Đóa.

- Không ngờ, ở An Viễn đường cũng có một tiểu nha đầu biết Luyện Khí Dịch Cốt, nơi này đúng là ngọa hổ tàng long, ta xem thường Trịnh Đại Sĩ rồi.

Bùi An cũng rất giật mình, hắn không ngờ rằng trong phòng này lại có một con nhóc.

Hắn chưa từng gặp Đóa Đóa, một phần nguyên nhân vì hắn không có tâm tư để vào An Viễn đường, chỉ cần để ý tới Trịnh Thường là đủ, một phương diện khác chính là do Ngôn Khánh tận lực tránh cho Đóa Đóa và Bùi An gặp mặt nhau, dù sao Đóa Đóa cũng chỉ là một nữ hài, cho dù luyện võ nghệ cũng không thể chống lại Bùi An.

Cho nên Bùi An không biết Đóa Đóa nhưng Đóa Đóa biết Bùi An.

Đã sớm nghe nói qua, Bùi An là một cao thủ.

Thật không ngờ lại có thể gặp nhau dưới tình huống này, Đóa Đóa cảm thấy hơi lo lắng.

Nàng và Ngôn Khánh đã ước hẹn, thừa dịp cúng ông táo, nàng sẽ lẻn vào trong phòng của Vương Cảnh Văn mà tìm kiếm chứng cứ, bởi vì bình thường rất hiếm cơ hội, vất vả lắm mới có nghi thức cúng ông táo, tất cả mọi người đều tham dự, không ngờ Bùi An lại trở về. Trong lòng nàng lúc này, tim đập thình thịch, Đóa Đóa cảm nhận thấy lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng bất quá chỉ là một võ sinh mới luyện Luyện Khí Dịch Cốt, muốn thoát ra khỏi dĩ nhiên là không có khả năng.

Bùi An khẽ giật mình sau đó liền thư giãn.

- Nha đầu đem thứ đó giao ra cho ta, ta có thể cho ngươi chết bớt đau đớn hơn

Nói xong hắn bước tới phía trước một bước, múa đao lên.

Trong mắt Bùi An lúc này, Đóa Đóa có chạy lên trời.

Hắn vào nhà đã nhìn thấy chăn nệm bị người ta mở ra, dĩ nhiên hiểu rõ bí mật kia đã bị phát hiển, bất kể nàng là ai cũng chỉ có con đường chết.

- Ta ta...

Đóa Đóa làm ra một vẻ sợ hãi rồi ậm ừ nói:

- Tiền bối, nếu như ta giao ra, có thể buông tha cho ta được không?

- Ha ha, ngươi đã đến đây rồi, ta há có thể cho ngươi sống sót rời khỏi đây?

- Ta là người của Trịnh gia, ngươi giết ta không sợ...

Bùi An nhịn cười không được, khuôn mặt tràn đầy trào phúng.

- Tiểu nha đầu, quần áo của ngươi cho thấy bất quá ngươi chỉ là hạ nhân của Trịnh gia mà thôi.

Ta cho dù giết ngươi chỉ cần tuyên bố với bên ngoài ngươi ăn cắp đồ của ta, vậy ai sẽ vì ngươi mà ra mặt đây.

Cho dù là Trịnh Đại Sĩ cũng không bảo vệ ngươi được.....

- Bất quá thật đáng tiếc, nếu như ta sớm nhìn thấy ngươi sẽ thu ngươi làm người hầu, chỉ là ngươi không có cơ hội như vậy.... Muốn chết!

Bùi An đang từ từ nói, không ngờ đúng lúc đó Đóa Đóa đã lấy chủy thủ làm phi đao, ném về phía Bùi An.

Đóa Đóa biết rõ, thanh chủy thủ này không làm gì được Bùi An, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian để chạy đi mà thôi. An Viễn đường cỏ mọc san sát, bên ngoài lại đang tế tự, chỉ cần thoát ra tới đó, Bùi An muốn truy đuổi cũng phải cố kỵ.

Tuy nhiên, Đóa Đóa vẫn là một võ sinh, chênh lệnh với võ sĩ rất lớn.

Nàng ném phi đao, chẳng những không làm bị thương Bùi An mà một chút tác dụng cũng không có, Bùi An chỉ hơi nghiêng người là có thể tránh thoát được, trong chốc lát đã lao tới sau lưng của Đóa Đóa, nắm lấy áo của Đóa Đóa mà xé ra. Chỉ nghe xoạt một tiếng, áo của Đóa Đóa đã bị xé rách, lộ ra cái lưng trắng nõn.

Tuy Đóa Đóa còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã luyện võ, huyết khi tăng lên, so với nữ hài bình thường thì trưởng thành hơn. Bị Bùi An xô ngã xuống mặt đất, cái áo bị xé rách, cuốn sách nhỏ cũng rơi xuống mặt đất, lộ ra nhũ hoa trước ngực.

Ánh mắt của Bùi An lập tức sáng lên.

- Tiểu nha đầu này, đây là do ngươi tự tìm lấy, hắc hắc, không ngờ ở An Viễn đường lại còn giấu một cực phẩm như vậy, nhìn ngươi xem ra vẫn còn là xử nữ, chết như vậy cũng đáng tiếc, không bằng để ta thành toàn cho ngươi.

Thời kỳ Ngụy Tấn, ngoại trừ những người có khí khái cũng có rất nhiều người xấu xí.

Môn phiệt thế gia vọng tộc, khó tránh khỏi phát sinh một số ham mê đặc biệt.

Có người thích uống rượu, có người lại thích những hài đồng, đặc biệt là ấu nữ.

Bùi An có khuynh hướng thích chà đạp ấu nữ.

Đóa Đóa tuy cỏn nhỏ, nhưng khuôn mặt đã xinh đẹp tuyện trần, nàng mang theo vẻ sợ hãi nhìn khuôn mặt thú tính của Bùi An. Hắn cười hắc hắc rồi cởi nốt dây lưng của Đóa Đóa.

- Ngươi, cút đi, cút đi.

Đóa Đóa cũng biết, chuyện lớn không tốt.

Vừa rồi bị Bùi An đẩy ngã, nàng như muốn bị gãy xương, cơ thể chỉ có thê giãy dụa, hai tay nàng che ngực lại, thanh âm khóc lóc nói:

- Ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Hắc hắc, ta đây muốn nhìn xem ngươi làm sao để không buông tha cho ta.

Bùi An nói xong cuối cùng không kìm được thú tính, đưa người đè lên Đóa Đóa.

An Viễn đường, tiếng chuông vang lên, đại biểu cho tiệc cúng ông táo đã kết thúc.

Nghi thức kết thúc dĩ nhiên còn có một phen ca múa náo nhiệt, tiếng thét của Đóa Đóa lại bị tiếng chuông át mất.

Đúng lúc này một thân ảnh nho nhỏ nhảy vào phòng.

Hắn khẽ nhặt thanh chủy thủ dưới mặt đất, nhẹ nhàng tới sau lưng của Bùi An.

Mà Bùi An đang ở trên giường, đè lên trên người Đóa Đóa mà xé rách quần áo của nàng.

Hắn vừa xé rách vừa cười dâm đãng, áo của nàng sớm đã bị hắn cởi ra, chỉ còn chiếc quần, đúng lúc đó thân thể của hắn chấn động, một tay đánh về phia sau, chạm vào một thân thể gầy nhỏ.

Thanh chủy thủ sáng loáng đã đâm vào trong hậu tâm của hắn.

Bùi An mở to mắt quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đã phun ra máu tươi, giãy dụa đứng lên, một tay thì ôm ngực, hai con mắt đỏ rực nhìn hắn.

Là tên tiểu tạp dịch này?

Bùi An tuyệt đối không ngờ rằng mình lại bị đâm bởi tên tiểu tạp dịch này.

Hắn trừng mắt nhìn Ngôn Khánh rồi nói:

- Tiểu tạp chủng, ta giết ngươi!

Trịnh Ngôn Khánh lộ ra vẻ tươi cười:

- Lão tạp chủng, muốn giết ta sao... Đóa Đóa động thủ.

Đóa Đóa hiện tại đang ở sau lưng của Bùi An.

Khuôn mặt thanh tú của Đóa Đóa vẫn còn mang theo một vệt nước mắt, tuy nhiên sát cơ của nàng lại dạt dào, nàng cầm lấy thanh chủy thủ, nhổ về phía sau, máu tươi phun lên trên ngực nàng, chảy xuống trên bộ ngực trắng nõn.

Khí lực toàn thân của nàng tựa hồ như theo dòng máu kia mà cạn kiệt.

Bùi An mở to hai mắt mà nhìn, tựa hồ vẫn không tin rằng mình lại chết ở trong tay của hai tiểu hài tử này.

Trịnh Ngôn Khánh nhặt tiểu hoành đao của Bùi An dưới mặt đất, thả người tiến lên, hung hăng đâm vào ngực của hắn.

- Súc Sinh.

Ngôn Khánh cắn chặt răng, rít lên hai tiếng.