Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 33: Đừng đưa con đi

Đợi cho đến khi hạ sốt, đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Bởi vì uống vào canh gừng, sau đó nàng dùng khăn lạnh đắp cho hạ nhiệt, cho nên nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ đã trở lại bình thường, Tô Nhược Hàm thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may hài tử đã hạ sốt, có trời mới biết đêm qua nàng muốn đi thỉnh thầy thuốc cho đứa nhỏ, nhưng mà bé lại sống chết túm nàng không buông tay, chỉ cần nàng hơi chút dùng sức muốn bỏ tay bé ra để rời đi, bé liền hoảng sợ gọi mãi: "Mẫu thân, đừng bỏ lại Mặc nhi."

Liên tục nghe nói như vậy, Tô Nhược Hàm đau lòng khó chịu.

Đứa nhỏ này, chẳng lẽ là bị mẫu thân thân sinh vứt bỏ, cho nên ở trong thời điểm nó phát sốt mơ hồ, cũng còn nhớ kỹ mà nói như vậy?

Không có cách nào, nàng cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tẩm ướt khăn bông sau đó đặt ở trên trán cho bé, để tránh cho bé con đáng thương bị sốt thành kẻ ngốc.

Cũng may khi gà gáy, trời còn chưa sáng, rốt cục thì đứa nhỏ cũng hạ sốt, mà bàn tay vẫn luôn túm tay nàng coi như là buông lỏng ra.

Nhìn đứa nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, Tô Nhược Hàm nhẹ tay nhẹ chân buông đứa nhỏ, đứng dậy duỗi thân một cái vì ngồi cả đêm mà thắt lưng đau nhức rồi đi tới phòng bếp.

Đi vào phòng bếp, nàng nhanh chóng đi vào không gian rút một cây củ cải trắng, sau đó thuận tiện làm chút thịt nạt băm, cải củ cắt thành hạt lựu, cùng với gạo và thịt bỏ vào trong nồi chậm rãi hầm thành cháo.

Sau khi đứa nhỏ sinh bệnh hẳn là chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ, mà nếu nấu cháo hoa chỉ sợ không có khẩu vị gì, nàng liền nghĩ tới thêm chút cải củ và thịt đi vào. Bởi vì cải củ lấy ra từ trong không gian, hương vị vô cùng tươi ngọt, hầm cháo xong thì cho ra hương vị mê người.


Tô Nhược Hàm mang cháo đã chuẩn bị tốt cho đứa nhỏ ăn, đợi đến khi bình minh nàng lại đi tới khách điếm kia hỏi một chút về tình huống người nhà đứa nhỏ này. Dù sao bé mất tích như vậy, chỉ sợ người nhà của bé sẽ vô cùng lo lắng đi?

“Mặc nhi... Tỉnh tỉnh, tỉnh dậy nhanh nào... Đến ăn chút cháo, rất thơm rất thơm! Ăn xong rồi ta giúp ngươi đi tìm thân nhân.” Tô Nhược Hàm bưng cháo đã không còn nóng ngồi vào bên giường, đưa tay vỗ nhẹ kia khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đô đô.

Tìm thân nhân??

Mặc nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng nhìn Tô Nhược Hàm, thấy nàng ôn nhu bưng bát ngồi ở trước mặt bé, còn vô cùng ôn nhu kêu tên của bé. Cái mũi đau xót, nước mắt nhanh chóng tụ lại, quật cường nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn Tô Nhược Hàm, không để cho mình chảy nước mắt ra.

... Ngươi không phải là người thân nhất của Mặc nhi sao?

Không phải nằm mơ... Thời điểm bé mơ mơ màng màng nhìn thấy mẫu thân, thật sự không phải mộng.

Thật là nàng!!!

Nàng kêu bé là Mặc nhi, còn ôn nhu nói chuyện với bé.

Nàng không có giống trước kia hung dữ với bé, càng không có như trước kia trong mắt chỉ có chán ghét nhìn bé, lúc này nàng... Làm cho bé có cảm giác nàng là mẫu thân.

Tô Nhược Hàm không dự đoán được, sau khi nàng đánh thức đứa nhỏ, đối phương trực tiếp kinh ngạc nhìn nàng, nhưng trong hốc mắt lại rưng rưng, một bộ dáng muốn khóc lại phải chịu đựng. Hơn nữa ánh mắt cực kỳ u oán nhìn nàng, điều này làm cho nàng có chút mờ mịt vô thố ngồi ở chỗ kia.

Một lúc sau nàng mới lại mở miệng nói: “Khụ... đến đây, trước ăn cháo, đã không còn nóng, nếu để lạnh thì không thể ăn.” Dứt lời nàng cầm thìa đút đến bên miệng của bé.

Rốt cuộc nước mắt ở trong hốc mắt Mặc nhi nhịn không được mà rơi xuống dưới, Tô Nhược Hàm cả kinh tay cầm thìa run lên một chút, muốn buông bát xuống để lau nước mắt cho bé, lại phát hiện Mặc nhi há miệng ngậm thìa, nuốt hết cháo bên trong.


Sau khi ăn xong thấy nàng còn thất thần, Mặc nhi không ngừng rơi nước mắt, lúc này nhếch môi, nức nở hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đô đô tràn đầy nước mắt, không được tự nhiên mở miệng: “Còn muốn...”

Sau khi Tô Nhược Hàm phản ứng lại sững sờ đút một thìa cháo thịt nạc củ cải đi qua, có chút kinh ngạc nhìn Mặc nhi trước mắt.

Thoạt nhìn khuôn mặt của bé nhỏ nhắn vô cùng non nớt, lúc này trên mặt che đầy nước mắt, lại quật cường không được tự nhiên không khóc thành tiếng. Chỉ là không tiếng động rơi nước mắt, sau đó lại ngoan ngoãn ăn mỗi một muỗng cháo nàng đút cho, mãi cho đến khi toàn bộ bát cháo đã vào bụng của bé, thế này Tô Nhược Hàm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ăn cháo xong... Ngươi ngủ tiếp một lát, chờ đến bình minh ta sẽ đi tìm người nhà thất lạc giúp ngươi há, ngươi không cần sợ hãi.” Tô Nhược Hàm thấp giọng trấn an đứa nhỏ vẫn nhìn nàng chằm chằm không rời, chỉ cho là bé vì thất lạc người thân mà trong lòng sợ hãi.

Hơn nữa nàng chưa bao giờ biết, nàng lại có thể có nhiều kiên nhẫn đối đãi với đứa nhỏ như vậy, trước kia không phải nàng sợ nhất giao tiếp với tiểu hài tử sao? Bởi vì nàng cảm thấy một khi đứa nhỏ khóc nháo lên sẽ khiến cho nàng nhanh chóng bị đau đầu, nhưng mà đứa nhỏ trước mắt này lại làm cho nàng cảm thấy thực sự đau lòng.

Cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng nói một câu, đứa nhỏ ngồi ở trên giường, lúc này nước mắt trên mặt lại lạch cạch lạch cạch rơi nhanh hơn. Ánh mắt bi thương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, lập tức nằm ở trên giường, đưa lưng về phía nàng, giọng mũi nồng đậm mang theo sự trưởng thành sớm cô đơn run run mở miệng nói: “Ta không có người nhà... nương không cần, cha cũng không cần ta... Mặc nhi là đứa nhỏ không có ai muốn.” Tuy rằng tiểu cữu và đại cữu cữu đối với bé tốt lắm, nhưng bé muốn ở bên mẫu thân mà... Vì sao muốn đưa bé đi? (tiểu cữu và đại cữu cữu: cậu út và cậu cả của bé)

Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn bóng dáng run run đưa lưng về mình có chút nghi hoặc, vì sao đứa nhỏ này lại có thể nói nó không có người thân?

Ngày ấy ở khách điếm nam tử ôm bé là ai?

Phải làm cái gì bây giờ? Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nói chuyện lại có chút trưởng thành sớm làm cho người ta đau lòng, nhất là lúc nghe được bé nói câu kia, cha không cần bé, nương cũng không cần bé, nàng liền nghĩ đến một màn khi bé đang phát sốt, khẩn trương túm nàng gọi mẫu thân.

Ai... Tô Nhược Hàm hơi thở dài, vẫn là chờ trời sáng, nàng đi tới khách điếm nhìn xem tình huống rồi nói sau!

Bưng bát không đi ra bên ngoài, bóng dáng nho nhỏ vốn đưa lưng về phía nàng nghe được bước chân nàng rời đi, gắt gao nghiêm mặt ở tại nơi đó. Rốt cục lúc nàng sắp đi ra cửa phòng, tiếng nói mềm mại yếu đuối lộ ra sự tuyệt vọng vng lên: “Mẫu thân... Đừng đưa Mặc nhi rời đi được không? Mặc nhi cam đoan sẽ ngoan, đừng đưa Mặc nhi rời đi...”

Khi nghe một câu như thế, bóng lưng Tô Nhược Hàm đứng ở cửa cương cứng lại, trong miệng đứa nhỏ này nàng đã trở thành mẫu thân vứt bỏ nó sao?


Trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy hốc mắt chua sót, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, trái tim xoắn lại đau đến cực điểm. Phản ứng của cơ thể, làm cho nàng nhíu mày... Đây là cảm nhận của nàng, hay là của thân thể này?

Nàng rất muốn giữ đứa nhỏ này lại, khi nghe được bé gọi nàng là mẫu thân, trong lòng kêu gào rất muốn giữ bé lại. Nhưng vạn nhất... Ngày ấy nam tử ôm bé là người nhà của bé, nếu nàng giữ bé lại, người nhà của bé sẽ có nhiều lo lắng và khổ sở!!!

“Ngươi ngoan ngoãn ngủ một giấc... Đợi sau ngươi tỉnh ngủ, ta sẽ giúp ngươi tìm được người nhà của ngươi.” Tô Nhược Hàm cắn chặt môi nói ra những lời này rồi bước nhanh đi ra cửa, sau đó đóng cửa lại, chỉ cho là đứa nhỏ sinh bệnh nên ý thức còn chưa thanh tỉnh.

Sau khi nàng đóng cửa, nàng đứng ở ngoài cửa, nghe được trong phòng tiếng nức nở dồn dập một hồi của đứa nhỏ, tiếng khóc đè nén từ trong phòng truyền đi ra, một câu tràn đầy tuyệt vọng làm cho thân nàng lay nhẹ: “Mẫu thân...vì sao cuối cùng người vẫn không cần Mặc nhi...”

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Tô Nhược Hàm hết sức phức tạp đứng ở cửa, đưa tay sờ sờ lồng ngực ẩn ẩn co rút đau đớn, vì sao đứa nhỏ này tác động đến tâm tư của mình như vậy?

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

******

Liễu gia Phượng Dương thành.

Thời điểm trời tối đen thì Liễu Nghị cưỡi ngựa về tới Liễu gia, đúng lúc bắt kịp đoàn người Liễu Phong Liệt đi tìm ở bên ngoài trở về.

Lúc nhìn thấy Liễu Phong Liệt, Liễu Nghị há miệng thở dốc muốn mở miệng, ở bên kia lúc Liễu Phong Liệt nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện thì trong lơ đãng liếc liếc mắt một cái về phương hướng nào đó ngoài cửa, ánh mắt ý bảo Liễu Nghị đi vào rồi nói sau.

Vừa theo Liễu Phong Liệt đi vào thư phòng, Liễu Nghị lập tức mở miệng nói: “Đại thiếu gia... Tam thiếu kêu thuộc hạ trở về nói cho ngài, tiểu chủ tử đi theo đến biên cảnh Lâm Lan thành!!”

“Mặc nhi nó thực sự lại đi biên cảnh, nó...” Liễu Phong Liệt thấp giọng tự nói, hồi lâu sau đột nhiên lại ngẩng đầu dò hỏi: “Vậy vì sao ngươi trở về, lại không mang Mặc nhi về đây?”


Liễu Nghị sau khi nghe Liễu Phong Liệt hỏi, sắc mặt tái nhợt vài phần, hắn đột nhiên "Phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Liễu Phong Liệt trầm giọng nói: “Tiểu chủ tử ở trên đường nhiễm phải phong hàn, sau khi đến Lâm Lan thành ít nhiều cũng đúng lúc cứu trị, thân thể cũng không lo ngại, nhưng mà...” Nói đến đây, đầu Liễu Nghị càng cúi thấp hơn.

Nhìn vẻ mặt cùng với giọng điệu của Liễu Nghị, mày Liễu Phong Liệt gắt gao nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt: “Mặc nhi nó xảy ra chuyện gì?”

Liễu Nghị quỳ trên mặt đất, tràn đầy tự trách trầm giọng nói: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, sau khi tiểu chủ tử khỏi bệnh, Tam thiếu đi đến thương hội hỏi thăm về chuyện tìm kiếm nhị tiểu thư, để cho thuộc hạ trông tiểu chủ tử, nhưng mà... nhưng là bởi vì thuộc hạ sơ sẩy, lại làm lạc mất tiểu chủ tử.” Nói tới đây, trên mặt Liễu Nghị tất cả đều là áy náy và hối hận sâu sắc. Nếu biết ngày ấy ở trên đường cứu người sẽ làm hại tiểu chủ tử lạc đường, hắn thà rằng bản thân mình vi phạm mệnh lệnh của tiểu chủ tử, cũng sẽ không đi ra tay giúp đỡ.

“Ngươi nói cái gì? Mặc nhi ở biên cảnh bị các ngươi làm lạc mất?” Rốt cục bình tĩnh trên mặt Liễu Phong Liệt cũng lộ ra vẻ tức giận, mạnh mẽ đập bàn đứng lên.

Vẻ mặt Liễu Nghị xấu hổ và áy náy gật đầu: “Vâng.”

Đang cúi người quỳ trên mặt đất, lúc này Liễu Nghị hận không thể lăng trì xử tử chính mình, cũng tại hắn mới làm cho tiểu chủ tử đi lạc mất, nếu... nếu tiểu chủ tử lại xảy ra chuyện gì, hắn thật sự là muôn lần chết cũng khó chối tội này.

“Ngươi... Liễu Nghị, ngươi làm cho ta rất thất vọng rồi, ngươi cũng biết rõ, Mặc nhi nó chỉ có bốn tuổi. Nếu nó lạc đường ở cái loại địa phương như biên cảnh, sẽ là cái hậu quả gì?” Sắc mặt Liễu Phong Liệt mang theo phẫn nộ và trách cứ nhìn Liễu Nghị.

Liễu Nghị áy náy đã nói không ra lời, nếu không phải hiện tại tiểu chủ tử không rõ tung tích, nhất định hắn sẽ lấy cái chết đền tội, chỉ là bây giờ hắn còn chưa thể chết được... Hắn phải tìm được tiểu chủ tử về.

Tức giận xong bước chân của Liễu Phong Liệt bắt đầu có chút luống cuống đi qua đi lại ở trong phòng, thỉnh thoảng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Liễu Nghị quỳ trên mặt đất một cái.

Lúc này tung tích nhị muội còn chưa có tìm được, Mặc nhi lại mất tích.

Mặc nhi là đứa nhỏ của nhị muội, là cốt nhục của Liễu gia...

Đứa nhỏ trưởng thành sớm có chút làm cho người ta đau lòng lúc này mới có bốn tuổi, mà mùa đông khắc nghiệt này, ở địa phương biên cảnh hỗn loạn kia, rốt cuộc nó sẽ gặp phải cái dạng tình cảnh gì đây? Nghiêng đầu nhìn thời tiết bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, trên mặt Liễu Phong Liệt tràn đầy vẻ tối tăm lo lắng.


Một lúc lâu sau hắn ngẩng đầu, lạnh giọng mở miệng nói: “Ngươi nhanh chóng đi thỉnh lão gia về nhà, nói là trong nhà có việc gấp.” Vốn muốn gạt phụ thân chuyện Tam đệ đi tới biên cảnh, lúc này bởi vì Mặc nhi đột nhiên mất tích, mọi chuyện cũng đã không thể nào giấu diếm được nữa.

Đợi đến khi phụ thân từ thương hội chạy về, sau khi Liễu Phong Liệt khai báo hết mọi nguyên do, liền quyết định tự mình dẫn người đi qua biên cảnh tìm kiếm Mặc nhi, cùng với nhị muội đã từng xuất hiện qua ở biên cảnh...

Hy vọng... Hy vọng trong khoảng thời gian Mặc nhi mất tích này, không cần nhận phải thương tổn nào là được.