Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 2 - Chương 62: Thái hậu giá đáo

Type: Seo-senpai

Trong lịch sử Trung Quốc có hai vị Thái hậu nổi tiếng nhất đều xuất hiện
trong thời kỳ Đồng Trị nhà Thanh: Từ An, Từ Hy được coi là hai vị Đông
Tây Thái hậu mà thế giới quen thuộc. Tây Thái hậu nổi danh dựa vào một
số thủ đoạn mạnh mẽ và sự chuyên quyền độc đoán của mình.

Nhưng
những câu chuyện xoay quanh hai vị Thái hậu này, một người chưa được
điểm trung bình môn lịch sử cấp ba như Diệp Nam Sênh sẽ biết rất ít.
Điều duy nhất cô biết là hai vị Thái hậu đứng trước mặt mình bây giờ…
rất khó giải quyết.

“Bà thông gia thích kiểu Trung thì chúng ta
tổ chức đám cưới kiểu Trung. Tôi và ông Diệp nhà tôi cũng thích, tiệc
cưới là cứ phải đỏ rực. Lễ phục khoảng 28 tháng này tôi sẽ đi đo.” Bà
Mục cầm một tờ danh sách dài dằng dặc trong tay, Diệp Nam Sênh chỉ liếc
nhìn qua đầu đã phình to, danh sách đó là những chi tiết liên quan đến
hôn lễ của bọn họ. Điều này không lạ nhưng quái gở là ghi chú sau mỗi
dòng. Diệp Nam Sênh nhìn không rõ lắm nhưng lại nhìn được đúng dòng
khiến cô tức giận. Dòng đó viết thế này: Phương tiện giao thông – kiệu
đỏ, đi cùng có hai bà mai. Những thứ này nhìn thì bình thường nhưng đang trù bị cho những khâu quái lạ, trong ngoặc viết yêu cầu dành cho bà mai là phải có dáng người lực lưỡng, có thể khống chế được cô dâu chua
ngoa.

“Mẹ, con chua ngoa khi nào?” Diệp Nam Sênh không phục,
nhưng bà Mục thì vừa đối chiếu những hàng công việc cần làm vừa nói vanh vách như học thuộc lòng: “Năm con ba tuổi, đứa trẻ hàng xóm cướp kẹo
của con, lúc đó con không có phản ứng gì, mà sau đó về nhà cầm gậy đánh
người ta. Năm con mười tuổi, bạn học xé một cuốn sách của con. Con không nói một câu mà thẳng tay ném cặp sách người ta ra nơi công cộng. Năm
mười tám tuổi…”

“Được rồi!” Diệp Nam Sênh đỏ mặt liếc nhìn mẹ,
thầm nghĩ bà Mục cứ vạch trần cô như vậy, cô còn chưa được gả về cửa nhà họ Cung đã bị mẹ chồng quét thẳng ra khỏi cửa rồi. Bà Mục thì vẫy tay
với cô vẻ rất thoải mái, an ủi: “Không sao, mấy chuyện đáng xấu hổ của
con mẹ đã kể đi kể lại với bà thông gia ba lần rồi. Con yên tâm, cả hai
bà mẹ đều không ghét bỏ con đâu.”

Bà Mục ngẩng đầu lên nháy mắt
với Diệp Nam Sênh. Bà Cung thì cười tít mắt nhìn cô: “Cô con dâu Nam
Sênh này rất hoạt bát, vừa hay hợp với thằng bé lạnh lùng nhà tôi.”

Diệp Nam Sênh có cảm giác muốn khóc. Cô rất nghi ngờ bản thân rốt cuộc có
đúng là con ruột của bà Mục hay không. “Nhưng con và 902 gần đây mới gặp một vụ án!” Chưa đầy một tuần nữa là tới ngày 28, có phá được án không
còn chưa biết kìa.

“Không sao, vụ án cỏn con này mà con còn không làm rõ được, mẹ sẽ giới thiệu Cung Khắc cho con gái cô Lưu ở đơn vị của mẹ, con bé đó cũng là pháp y, nghe nói về phương diện phá án là thế
này.” Bà Mục giơ ngón tay cái lên, “Cung Khắc là một đứa tốt, mẹ phải
chọn cho nó một cô con dâu tài mạo song toàn.”

Diệp Nam Sênh tức

phồng mồm trợn má, bà Mục thì cứ cười ha ha: “Yên tâm, con là đứa mẹ
nhặt từ thùng rác về, chắc chắn không phải đứa dứt ruột đẻ ra đâu.”

Diệp Nam Sênh: “…”

Cung Khắc nãy giờ vẫn ở bên cạnh không tham gia bỗng nhiên đứng dậy đi tới
cạnh Diệp Nam Sênh, anh khoác tay qua vai cô: “Thưa cô, cô cứ yên tâm,
con nhất định sẽ phá được vụ án này trong vòng một tuần, tuyệt đối không làm lỡ dở chuyện áo cưới ngày 28.”

Thật ra Cung Khắc biết, người bà Mục thật sự muốn kiểm tra là anh.

Hạn phá án của Công an thành phố là trước ngày 5 tháng 7, mà Mục Trung Hoa
gia hạn cho bọn họ trước thời hạn đó tròn một tuần, với tư cách là người trong cuộc, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngược lại không căng thẳng đến
vậy.

Lúc này là ngày 20 tháng 6, sáng sớm ngày thứ năm bà Cung
tới Lâm Thủy, Cung Khắc lái xe đón Diệp Nam Sênh cùng tới bệnh viện
trung tâm. Vừa có tin tức từ chỗ Lư San, qua hai lần phẫu thuật, Hàn
Tĩnh đã tỉnh lại, tình hình tạm thời ổn định, bác sỹ nói anh ta có thể
tiếp nhận một cuộc hỏi han đơn giản từ phía cảnh sát, nhưng không thể
hỏi quá lâu.

Có mấy người đứng trước cửa phong ICU, Cung Khắc
nhận ra đó là những người cảnh sát mặc thường phục của Công an quận Mân
Sơn. Đồng Triết đứng vòng ngoài, nhìn thấy Cung Khắc trước bèn vẫy vẫy
tay, Khi Cung Khắc và Diệp Nam Sênh tới gần, anh ấy hạ thấp giọng nói:
“Bác sỹ không cho quá nhiều người vào, đội trưởng đang hỏi han bên
trong, chúng ta đợi ở đây đi.”

Cung Khắc gật đầu.

Lư San
nhanh chóng đi ra, Cung Khắc mới tới chưa đầy hai phút. Cánh cửa trượt
của phòng ICU mở ra trong yên lặng. Trông cô ấy có vẻ ủ dột. Khi nhìn
thấy Cung Khắc, Lư San lắc đầu: “Hàn Tĩnh chứng thực, buổi tối ngày Tiêu Khả Nhân chết, anh ta và Hách Luyến đang ở bên nhau. Họ đã lật bài ngửa chuyện tình cảm vào đúng hôm ấy. Nghe nói khi đó Hách Luyến cực kì đau
khổ. Hai người họ chia tay nhau vào lúc mười hai giờ. Hàn Tĩnh rời khỏi
khu nhà, mặc dù Hách Luyến không rời đi ngay nhưng cũng không khớp so
với thời gian Tiêu Khả Nhân bị hại. Thêm nữa, người cô ta hận nhất nên
là Đới Minh Mị, giết Tiêu Khả Nhân rồi giá họa cho Đới Minh Mị thì cái
vòng này có hơi lớn một chút. Xét về góc độ tâm lý, con người sau khi
chịu kích động, hành vi sẽ tạm thời thiếu lý trí, vốn không thể bày ra
một vụ án mạng hoàn hảo như vậy.”

Cung Khắc lại gật đầu, những gì Lư San nói cũng là những gì anh suy nghĩ.

Hách Luyến đã được loại khỏi danh sách tình nghi, điều đó có nghĩa là hung
thủ thật sự giết Tiêu Khả Nhân rất có thể sẽ nằm trong số bốn người còn
lại.

Mà mấy ngày trước đây, hai trong số bốn người này đã lần
lượt được loại trừ, thân phận của hai người còn lại có phần đặc biệt.
Một người là biên kịch có chút danh tiếng trong giới, tên là Điền Minh
Lượng, đang ở độ tuổi bốn mươi tuyệt đẹp nhưng diện mạo lại không ưa
nhìn lắm. Nhìn qua ảnh, Điền Minh Lượng có một cái mũi mẩn đỏ, đôi mắt
rất đẹp, tóc có dấu hiệu rụng sớm, bây giờ đã hói một mảng rồi. Một
người chưa kết hôn như anh ta có danh tiếng không tốt lắm, nghe nói dựa
vào thân phận biên kịch đã có quan hệ mập mờ với không ít nữ minh tinh.

Còn phía cảnh sát nghi ngờ anh ta sở dĩ là vì điều tra ra trước đây Điền
Minh Lượng từng đưa ra yêu cầu đặc biệt về “chuyện ấy” với cả Đới Minh
Mị và Tiêu Khả Nhân. Người trước đã từ chối rõ ràng, còn Tiêu Khả Nhân
lúc đó đang ở dưới đáy của sự nghiệp nên đã đồng ý. Còn tình hình về
sau, vẫn phải đợi điều tra.

Lư San đột xuất có chuyện gấp nên
việc tới phim trường hỏi chuyện của Đới Minh Mị mấy ngày nay vẫn do Đồng Triết cùng với Cung Khắc và Diệp Nam Sênh hoàn thành.

Vẫn là
phim trường lần trước gặp Hách Luyến, có điều Hách Luyến vì can dự tới
vụ án hình sự làm hại Hàn Tĩnh nên đã bị tạm giam trong một nhà giam ở
LÂm Thủy. Vai diễn của Hách Luyến hiện tại đã bị thay thế bởi một diễn
viên khác. Đó là một gương mặt khá lạ lẫm, từ việc đạo diễn không ngừng
hô “Cắt” là có thể biết quá trình quay phim không mấy thuận lợi.

Đám Cung Khắc ngồi đợi tròn một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Đới Minh Mị sắc mặt mỏi mệt từ từ đi về phía họ. Đới Minh Mị nói xin lỗi trước: “Thật
ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi.”

Cô ấy ngồi xuống, vừa hay đó là một phân đoạn ở dưới nước, tóc Đới Minh Mị ướt ướt, được chị Hân đi
theo bọc một chiếc khăn lông lên đầu.

“Mặc dù vào mùa hạ rồi nhưng vẫn nên cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.” Chị Hân dặn dò Đới Minh Mị sau đó rời đi.

Xung quanh không có ai khác, khoảng hai, ba nhân viên phụ trách bối cảnh đạo cụ ở phía xa đang ngồi trong bóng râm tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ có một
vài người là bận rộn đi lại.

Cung Khắc nhìn bốn phía xung quanh: “Biên kịch đã viết xong kịch bản thì không cần theo đoàn đi quay nữa phải không?”

“Nói vậy cũng không phải, vì đạo diễn có thể điều chỉnh kịch bản bất cứ lúc
nào nên các biên kịch thường cũng sẽ đi theo đoàn.” Đới Minh Mị không
hiểu dụng ý của Cung Khắc khi hỏi câu này, nhưng vẫn nói đúng sự thật.
Cung Khắc “ừm” một tiếng: “Điền Minh Lượng cũng là một trong số những
biên kịch của bộ phim này, sao không thấy anh ta vậy?”

Diệp Nam
Sênh ngồi bên cạnh nhạy cảm nhận ra sắc mặt của Đới Minh Mị có sự thay
đổi. Nam Sênh vỗ vai cô ấy: “Không sao đâu, anh trai cô hiện không có ở
Lâm Thủy. Dù có biết chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không trách cô.”

Đới Minh Mị cắn cắn môi, mãi sau mới trả lời: “Anh ta quấy rối diễn viên trong đoàn chúng tôi nên bị đạo diễn đuổi đi rồi.”

“Diễn viên đó chắc là cô phải không?” Cung Khắc nói thẳng. Nếu là người khác, Đới Minh Mị sẽ không khó xử khi kể lại như vậy. Thêm nữa, dù cho cảnh
sát có giữ bí mật thì chuyện giữa ba người Hàn Tĩnh, Hách Luyến và Đới
Minh Mị cũng vẫn bị người ngoài biết được. Giới giải trí là nơi tin đồn
đi lại như thế nào chứ? Vào lúc này, chuyện Điền Minh Lượng quấy rối Đới Minh Mị, Cung Khắc cho rằng khá hợp lí.

Đới Minh Mị có vẻ như đang bối rối, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Lúc mới quen biết tôi cảm thấy con người anh ta cũng không tệ, sau này mới
thấy không bình thường.” Đới Minh Mị cúi đầu: “Ban đầu tôi còn nghĩ, dọn tới nhà mới cùng tòa nhà với anh ta sẽ rất phiền phức. Nhưng mấy hôm đó lại không có chuyện gì cho tới hôm qua….”

Đới Minh Mị chưa nói hết câu, chị Hân đã quay trở lại. Chị ấy cô vai Đới Minh Mị: “Sắp quay rồi, tranh thủ thay phục trang đi.”

“Vâng.” Đới Minh Mị đáp rồi nói vội với Cung Khắc: “Anh Cung, anh đợi tôi mấy
phút. Phục trang của cảnh này cũng đơn giản, một lát là xong thôi.”

Đới Minh Mị cùng chị Hân rời đi. Chắc là được chị Hân dặn dò, có mấy người
rót trà lạnh mang tới cho họ. Trà mát lạnh giải nhiệt ngày hè, Đồng
Triết uống một hớp, cổ họng rất trôi chảy. Anh ấy thở ra một hơi: “Nhưng mà, tôi cứ cảm thấy vì quan hệ nam nữ không thành rồi giết người, lý do này hơi khiên cưỡng.”

“Trừ phi còn vì lí do khác.” Diệp Nam Sênh nói.

Từng phút, từng phút trôi qua, người trong đoàn làm phim lần lượt quay trở
về vị trí bấm máy, họ đang đợi đạo diễn và diễn viên chính. Đới Minh Mị
chưa quay lại, về sau đạo diễn tới rồi mà vẫn chưa thấy Đới Minh Mị trở
về, bèn sai người đi tìm.

Người ấy chạy đi, nhưng lát sau hét ầm ĩ trở về: “Xảy…xảy ra chuyện rồi! Đới Minh Mị và chị Hân đều gặp chuyện rồi!”.

Sự tình nghiêm trọng, cũng may ở phim trường hoàn toàn không có cánh báo
chí bên ngoài, thế nên nhân viên có mặt lập tức gọi cấp cứu. Dọc đường,
xe cấp cứu hú còi ưu tiên, đưa Tề Hân và Đới Minh Mị vào bệnh viện.

Là người đến hiện trường đầu tiên, người nhân viên đoàn làm phim sau khi
bình tĩnh lại đã ngồi trong xe, trả lời những câu hỏi của Đồng Triết và
Cung Khắc: “Thật ra tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi sắp tới phòng thay đồ thì tôi nghe thấy bên trong có tiếng hét, là tiếng của
chị Hân, có vẻ như họ đang đánh nhau, sau đó tôi vội đẩy cửa đi vào.
Nhưng lúc vào tới nơi, chị Hân và Minh Mị đã gục xuống đất. Hai người họ khắp người đầy máu, làm tôi sợ hết hồn.”

Người nhân viên run cầm cập.

“Cậu có nghe thấy họ hét cái gì không?” Cung Khắc hỏi.

Người nhân viên ban đầu đang run rẩy bỗng ngưng bặt, rồi nhìn trái ngó phải,
“Tôi nói rồi anh có thể giữ bí mật cho tôi không, đừng nói là tôi kể?”

Đồng Triết có phần sốt ruột, định thúc giục nhưng bị Cung Khắc ngăn lại, Cung Khắc nói được.

Người kia lên tiếng: “Lúc đó tôi nghe thấy chị Hân hét lên tên của biên kịch Điền – Điền Minh Lượng.”

Căn cứ theo lời khai của người nhân viên, Điền Minh Lượng từ ban đầu bị

cảnh sát hoài nghi nay đã trở thành nghi phạm quan trọng hàng đầu, Lư
San vội vã đi xin lệnh khám xét nơi ở của Điền Minh Lượng.

Người
ta hay nói “Thỏ gian ba hang”, không ngờ một người làm phim không phải
xuất sắc nhất như Điền Minh Lượng mà có tới ba chỗ ở. Ngoài căn hộ tại
vườn hoa Danh Đô này thì còn hai nơi khác tại Lâm Thủy, vị trí địa lý
đều rất thuận tiện.

Sau khi Lư San và tổ viên phân công công việc xong xuôi thì họ theo xe đi tới một ngôi biệt thự kiểu nhỏ nằm tại quận Đan Phương.

Biệt thự không lớn, nằm ở lưng chừng núi. Theo tìm
hiểu trước đó, căn biệt thự này không đắt lắm, chỉ khoảng triệu rưỡi.
Cung Khắc xuống xe nhìn ngó xung quanh, lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Vị trí của ngôi biệt thự vốn không đẹp, ngoài bãi cỏ tự nhiên ra thì không còn cơ sở thiết bị nào khác, chỉ trơ trọi nằm trên sườn núi, giống như
chính Điền Minh Lượng tự xây vậy. Đứng ở biệt thự nhìn về phía Tây, thấp thoáng nhìn thấy một công trình nối liền, nhưng ở đó không có tiếng máy móc vận hành. Lư San giải thích rằng đó là một tòa nhà còn dang dở,
tiền đầu tư cho xay dựng không đủ, mới xây được một nửa thì công trình
phải dừng lại.

Họ nhanh chóng đi vào trong nhà.

Nếu dùng một từ để hình dung về nơi ở của Điền Minh Lượng thì có thể dùng chữ “loạn”.

Quá loạn. Khi mới bước vào phòng khách, có thể thấy rất nhiều quần áo được
vứt tùy tiện trên sofa, mấy ly rượu vang không còn vương chút rượu xếp
xiên xẹo trên giá thủy tinh. Diệp Nam Sênh bước lên quan sát vết rượu.
Xem ra dạo này Điền Minh Lượng không sống ở đây.

Người của tổ
trinh sát và người của tổ pháp chứng lần lượt tỏa ra bốn phía tìm kiếm
những chứng cứ trong phòng, Diệp Nam Sênh đi qua đi lại ở tầng một rồi
quay người đi lên tầng hai. Trên đó có tổng cộng ba phòng, lần lượt là
phòng ngủ, phòng cho khách và một gian phòng trông giống kho chứa đồ.

Kho chứa đồ bụi bặm dày đặc, trước mắt không có dấu vết gì mới mẻ. Diệp Nam Sênh quay vào phòng ngủ.

Cách sắp xếp của phòng ngủ cũng rất đơn giản, một chiếc giường đôi nằm đối
diện với chiếc bàn bên trên đặt ti vi, bên cạnh chiếc bàn ở đầu giường
là một chiếc tủ đứng rất cao, vị trí sắp xếp có phần kì lạ. Phòng ngủ
thì rất sạch sẽ, ngoài mấy mẩu giấy vệ sinh nằm nhăn nhúm ở góc giường
thì không còn gì khác.

Diệp Nam Sênh đeo găng tay cao su nhặt một mẩu giấy vệ sinh lên quan sát rồi lập tức nhíu mày. Nếu cô đoán không
nhầm thì thứ dính trên đây là tinh dịch.

Là “tự sướng” sao?

Diệp Nam Sênh đang mải nghĩ, sau lưng bỗng vọng tới tiếng xuýt xoa của một
nhân viên cảnh sát hình sự. Cánh cửa tủ lúc này đang mở tung ra, bên
trong lại chẳng có bất kì bộ quần áo nào. Ngược lại, trong không gian
trống không ấy có một thứ đang được treo lơ lửng. Là một lớp da trong
suốt, vị trí đôi mắt không có con ngươi, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm,
trống rỗng. Vì đã mất đi sự sống, thứ đó có thêm chút góc cạnh vì bị gió thổi khô. Diệp Nam Sênh chớp chớp mắt, nếu cô đoán không nhầm, đó đích
thực là một bộ da người, một bộ hoàn chỉnh.