Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 1 - Chương 9: Suy đoán tâm tư

Type-er: kieutrang1507

Đêm khuya.

Bức tường thủy tinh công nghiệp dày và nặng khiến cho màn hình huỳnh quang
trên bàn thí nghiệm hừng hực như một ngọn lửa, phản chiếu gương mặt cô
gái bên này. Đó là một gương mặt trái xoan, gò má hơi phúng phính như
con nít, đôi môi hơi bóng, chóp mũi vừa hay bị ánh sáng xanh cắt gọt.

Vì thức đêm nên sắc mặt Diệp Nam Sênh không tốt cho lắm, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng ngời.

Cô đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn người phía bên kia bức tường thủy tinh. Đó là một người đàn ông, lưng hơi gù, vì đôi mắt phải ghé sát
kính hiển vi nên tư thế ngồi càng khiến anh trông giống đà điểu hơn.

Anh có những ngón tay mảnh khảnh, đẹp đẽ, màu sắc của cánh tay thì lại
nhạt như bị ngâm lâu ngày trong formalin, trắng nhợt như xác chết vậy.

“Tảo Mandela sinh sôi theo phương thức bào tử, thể tảo sản sinh rất nhiều
roi bào tử, có thể tự do di chuyển, mỗi một bào tử sau khi trưởng thành
lại tự trở thành một thể hoàn toàn mới. Ở Châu Nam Mỹ, tốc độ sinh sôi
nảy nở của chúng cực kỳ kinh người. Năm 1969, sự kiện bên bờ biển phía
Đông Brasil, ‘tội đồ’ chính là loại tảo này. Trong vòng một tuần, mức độ sinh trưởng điên cuồng đã chất đống trên vùng biển duyên hải Brasil.
Chúng hút oxy ở tầng nước mỏng, che kín ánh nắng khiến cho một lượng cá
tại đây chết. Vùng biển ấy trong một khoảng thời gian đã bị gọi là biển
chết. Tảo Mandela cũng được người dân tại đây gọi là ‘Cái chết’ hoặc ‘Sự trừng phạt của thần thánh’. Ha!” Cổ họng anh bật ra một âm thanh rất
quái dị, qua lớp thủy tinh cách âm lại càng trở nên quái đản hơn. Diệp
Nam Sênh cảm thấy anh đang cười.

Cô hỏi: “Anh sao vậy?”.

Người đàn ông rút lát cắt bên dưới kính hiển vi ra, ngồi thẳng lên, nhưng vẫn quay lưng về phía Diệp Nam Sênh: “Nhưng mà, môi trường nước ở Trung
Quốc vừa hay có thể kiềm chế tảo Mandela phát triển mạnh. Tảo Mandela
trưởng thành trong vòng hai ngày có thể phân tách ra một bào tử mới, bào tử mới muốn trưởng thành phải mất một tuần”.

“Hiểu biết nhiều
phết đấy.” Phải biết rằng những thứ này chẳng có tác dụng quái gì đối
với vụ án cả. Diệp Nam Sênh đẩy cánh cửa thủy tinh ra, bước vào phòng
thí nghiệm.

“Dựa theo mức độ trưởng thành và tình trạng phân tách của loại tảo, có lẽ hung thủ đã ném mảnh xác xuống đài phun nước tại
quảng trường Tân Cảng vào đêm ngày 29 tháng 9. Đúng Quốc Khánh, mùng 1
tháng 10, khi đài phun nước hoạt động, thi thể bị phát hiện, đám đông
hỗn loạn, mọi phẫn nộ đều sẽ nhắm vào đám cảnh sát vô dụng kia….”

Một tiếng cười quỷ dị cuối cùng cũng khiến Diệp Nam Sênh rùng mình ớn lạnh, “Sao anh đoán được những điều này?”.

Ngườ đàn ông từ từ quay đầu, ánh sáng xanh u tối trong phòng thí nghiệm
khiến gương mặt Cung Khắc ghê rợn thấy rõ. Anh từ từ nói: “Bởi vì… tôi
chính là hung thủ…”.

Diệp Nam Sênh trợn tròn mắt, trước mắt bỗng
trở thành khuôn mặt được phóng to của Hạ Đồ, “Bác sỹ Diệp, cô không sao
chứ? Thế nào gọi là ‘nói thử xem giết người có cảm giác gì’? Lẽ nào cả
việc này cô cũng định thử nghiệm?”

Cô tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Cái này có thể thử à?

Diệp Nam Sênh hờ hững nhìn Hạ Đồ, rồi quay mặt đi, tay vô tình lướt qua mặt, sau đó cô giấu ngón tay dính phải chất lỏng ướt át nhơm nhớp ấy ra sau
lưng. Nhìn xung quanh phòng họp, thấy mọi người đã đi kha khá, Diệp Nam
Sênh cố gắng không để Hạ Đồ nhận ra cô đang nói với vẻ ngái ngủ, “Anh ấy nói hết kết quả phân tích cho mọi người rồi ư?”.

“Nói rồi. Một
tổ được cử đi chọn lọc những đối tượng tình nghi của vụ 8-25 trong quá
khứ. Tổ thứ hai thì điều tra nguồn gốc tảo Mandela tồn tại trong thành
phố. Thầy Cung nói tảo Mandela cực kỳ hiếm gặp ở Trung Quốc, tìm được
nguồn gốc của nó sẽ có bước đột phá đối với việc phá án. Thầy Cung đúng
là thần kỳ, ban đầu tôi chẳng thể nào hình dung được thầy ấy là người
bác học đến vậy!”

“Không có ai tiếp tục theo đuổi manh mối về Mạc Đại Dũng sao?” Tối qua tiến hành hóa nghiệm rồi mô phỏng vụ án cùng

Cung Khắc cả một đêm, gương mặt Diệp Nam Sênh vẫn còn nguyên vẻ tiều
tụy. Khi hỏi Hạ Đồ, đôi mắt cô vẫn nhìn về phía Cung Khắc đang nói
chuyện cùng Đới Minh Phong ngoài cửa.

Đó cũng chỉ là một người
đàn ông bình thường thôi, tâm tư sao có thể tỉ mỉ như thế? Sao có thể
hiểu biết nhiều đến thế? Nghĩ tới cảnh được chặt đầu người kia xuống, ôm vào lòng nghiên cứu, Diệp Nam Sênh cười gian xảo, đồng thời cũng giật
mình vì suy nghĩ của bản thân.

Cô chỉ nghiên cứu người chết, sao lại có hứng thú với người sống chứ.

Hoạt động tâm lý phức tạp này của Diệp Nam Sênh, dĩ nhiên Hạ Đồ không nhìn
ra, nhưng cô ấy đã kịp nhớ ra mục đích tới tìm Diệp Nam Sênh, “Bác sỹ
Diệp, đây chính là chuyện tôi định nói với cô. Lát nữa sếp sẽ cùng thầy
Cung đến nhà Mạc Đại Dũng. Sếp nói cô là pháp y, không muốn đi có thể về nhà khách nghỉ ngơi trước”.

Nếu là trước đây, một trăm phần trăm Diệp Nam Sênh sẽ chọn cách về nhà đi ngủ hoặc tìm một phòng thí nghiệm
để làm việc. Nhưng lần này cô lại bất ngờ nói “Không”.

“Tôi đi cùng mọi người”.

Vì sự cố bất ngờ lần trước, chiếc Huyndai Bắc Kinh gần như hỏng đó đã bị
đội thu về, đưa đi sửa chữa. Lần này Hạ Đồ lái một chiếc xe hơi được sản xuất đại trà. Trạm đầu tiên họ tới chính là nơi làm việc của nạn nhân
Mạc Đại Dũng trong vụ 9-21, một trung tâm thể hình có tên “Hán Uy Thiên
Kiều”.

Hán Uy Thiên Kiều nằm trên một ngã tư tại đường Tùng
Nguyên Tây, khu vực phía Bắc thành phố. Một bộ mặt không nhỏ chiếm trọn
tầng một cùng tầng hai của tòa nhà, vị trí tầng hai treo một tấm biển
bằng kính, bên trên viết mấy chữ “Trung tâm thể hình Hán Uy Thiên Kiều”, bên cạnh còn có một tấm poster hình một người đàn ông tập gym với cơ
thể hoàn hảo, thả rơi từ tầng hai xuống tầng một. Qua cửa sổ của tầng
hai có thể nhìn thấy bóng mấy nười đang chạy bộ trên máy ở bên trong.

Tất cả đội ngũ tổng cộng có hai xe, tám người đồng loạt xuống xe đi vào
trong. Có một nhân viên đang lau cửa kính bước lên quảng cáo, Đới Minh
Phong rút luôn thẻ ngành ra cho cậu ta nhìn, “Chúng tôi tới điều tra án, ở đây ai là người phụ trách?”.

Quản lý của trung tâm nhanh chóng triệu tập những người đang rỗi việc lên một căn phòng trống trên tầng
hai. Điều khiến Đới Minh Phong bất ngờ là vợ của Mạc Đại Dũng, Vương
Thúc cũng đang có mặt. Cô ta tới thu dọn di vật.

Đứng trong căn
phòng chỉ bày mấy cái giá để những dụng cụ luyện tập cũ kỹ, ngoại trừ
mấy nhân viên cảnh sát có liên quan ra, biểu cảm của mọi người đều có
phần thương cảm, chỉ có điều vợ của Mạc Đại Dũng vẫn rất bình thản, biểu cảm có chút khác biệt với những người vợ có chồng vừa mới mất.

“Lần xuất hiện cuối cùng của Mạc Đại Dũng có chắc chắn là vào tối ngày 17
tháng 9 không?” Hạ Đồ so sánh lại khẩu cung của ngày hôm trước, khẩu khí nghiêm nghị, hoàn toàn khác với vẻ trẻ con thường ngày.

Người
quản lý ngắt ngang những người làm đang mồm năm miệng mười, trả lời:
“Tháng này chúng tôi kinh doanh không tệ, hôm đó lại đúng vào sinh nhật
tôi, Mạc Dũng và mấy người họ tụ tập lại, nói là muốn tổ chức sinh nhật
cho tôi. Mười giờ đúng ăn uống xong, mọi người ầm ĩ muốn đi hát karaoke. Ai ngờ mới hát được hơn một tiếng thì Mạc Dũng nói dạ dày khó chịu nên
về trước, sau đó anh ấy không xuất hiện nữa. Mấy ngày nay tôi cũng bận
túi bụi, chỉ nghĩ anh ấy chắc lại lười biếng trốn việc. Dẫu sao những
khách hàng quen của anh ấy thường phải đầu tháng mới tới, tôi cũng chẳng đi tìm. Tới tận hôm qua, các anh tới điều tra, tôi mới hay tin Mạc Dũng xảy ra chuyện”.

“Mọi người ăn uống ở đâu, quán karaoke đó tên là gì?” Đới Minh Phong hỏi.

“Cửa hàng đó tên là ‘Ba cái cây’, ngay trên con đường này thôi. Quán karaoke thì xa hơn một chút, ở đường bên cạnh, tên là ‘ Một đời một kiếp’. À,
khi Mạc Dũng ra về, lúc ấy chắc khoảng mười hai giờ năm phút hoặc hơn
chút.”

“Được rồi, thuần thục đấy, chúng tôi còn chưa hỏi chị đã
nói trước rồi.” Hạ Đồ ghi chép không ngừng, nhưng mắt thì đang ngước lên quan sát người quản lý. Chị ta tỏ ra ngượng ngập, “Mấy bộ phim cảnh sát bắt cướp trên kênh TVB tôi cũng xem nhiều rồi, phản xạ thôi, phản xạ
thôi….”.

Khi Đới Minh Phong hỏi chuyện thì Cung Khắc vẫn đứng bên cạnh nhìn một cái bảng cũ trong góc tường, bên trên là thời khóa biểu
của nhân viên trong Hán Uy Thiên Kiều, chia làm ba loại huấn luyện viên: đặc biệt, cao cấp và phổ thông. Có một tấm tương tự như thế anh cũng đã nhìn thấy lúc bước vào cửa. Một giọng nói như từ trên trời rơi xuống,
mang theo khí lạnh, đột ngột vọng vào tai những người có mặt, “Đời sống
gia đình của Mạc Dũng thế nào?”.

Đám người kia nhìn người vừa bất thình lình lên tiếng với vẻ kỳ lạ. Anh đứng phía sau một Đới Minh Phong có dáng người lực lưỡng, vốn là một người không nổi bật nên không bị
phát hiện. Giọng anh lạnh lẽo, thanh mát nhưng khí thế thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Hạ Đồ đang làm khẩu cung.

Bị một người như vậy hỏi, quản lý có vẻ không biết có nên trả lời hay không.

“Chúng tôi hỏi gì chị cứ trả lời cái đó.” Đới Minh Phong nghiêm giọng.

“Dạ, vâng, vâng.” Quản lý lau mồ hôi, “Nhân viên trong trung tâm cũng không
nhiều người đã có gia đình, nhưng Đại Dũng và Vương Thúc là có tình cảm
tốt nhất. Năm trước Tiểu Vương được điều vào thành phố Lâm Thủy làm
việc, Đại Dũng cứ cách một thời gian lại tới thăm cô ấy một lần, xách
nào túi to túi nhỏ. Không tin, anh cứ hỏi Tiểu Vương đi”.

Ánh mắt Vương Thúc còn đang thất thần, nghe thấy câu nói của người quản lý, cô ta gật đầu, “Vâng, Đại Dũng rất tốt với tôi”.

Đới Minh Phong đã suy nghĩ về ý tứ câu hỏi này của Cung Khắc, không ngờ
Cung Khắc bỗng hạ thấp giọng nói với anh một câu. Anh ấy hơi sững người
rồi gật đầu. “Được rồi, hôm nay tạm hỏi tới đây. Ngoài Vương Thúc ra,
mọi người đều có thể đi”.

Người quản lý chẳng hiểu gì, đành dẫn
đám nhân viên đi xuống, sau đó Đới Minh Phong thậm chí còn bảo mấy đồng
nghiệp cùng tới phá án đi ra ngoài.

Cả căn phòng lớn bỗng chỉ còn lại Đới Minh Phong, Hạ Đồ, Cung Khắc và một Diệp Nam Sênh vẫn trầm mặc
nãy giờ, có vẻ kỳ vọng gì đó.

Cung Khắc đi lòng vòng rất nhiều
lần trong phòng, vẫn chỉ lặng im. Đúng vào lúc Đới Minh Phong định hỏi
chuyện anh thì một giọng nói trầm trầm bắt đầu tường thuật.

“Khi
tốt nghiệp đại học, cô quen Mạc Đại Dũng, anh ta tốt nghiệp trung cấp,
hai mươi tuổi đã bước vào xã hội nỗ lực làm việc, đối nhân xử thế rất
khôn khéo. Cô chỉ là một người còn bỡ ngỡ về cuộc đời, nhiều lần thất
bại trong chuyện tìm công việc, thậm chí còn từng bị chủ quấy rối. Mạc
Đại Dũng đã cứu cô vào đúng một lần cô bị quấy rối, có lẽ là trong một
quán bar. Sau đó, anh ta bắt đầu theo đuổi cô. Bố mẹ cô quen biết nhiều, biết Mạc Đại Dũng không phải chàng rể hoàn hảo nên vẫn luôn ngăn cản
hai người yêu đương. Nhưng Mạc Đại Dũng có một ưu điểm, đó là cái miệng
ngọt ngào. Anh ta có thể khiến cô yêu sống yêu chết, cuối cùng bố mẹ cô
không còn cách nào khác, đành đồng ý để hai người kết hôn. Nhưng sau khi cưới, cô không được như ý. Cô phát hiện không lâu sau khi kết hôn, anh
ta có tình nhân bên ngoài….”

“Anh nói bậy, Đại Dũng yêu tôi, anh
ấy chưa từng chạm vào người con gái khác!” Khuôn mặt của Vương Thúc đã
không còn vẻ bình thản ban đầu từ lâu. Cô ta nghiến răng cắn vào môi
dưới, đôi mắt đỏ quạch, trừng lên nhìn Cung Khắc.

Nhưng Cung Khắc lúc này quay lưng về phía cô ta, đứng trước cửa sổ, ngữ điệu dường như
không có gì thay đổi. Anh tiếp tục nói: “Cô được giáo dục theo kiểu
truyền thống, cho dù phát hiện ra anh ta ngoại tình, cô vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng vì một số nguyên nhân, anh ta bắt đầu đánh cô. Anh ta luôn có thói quen bắt lấy cổ tay trái của cô, lấy chân đá vào bụng cô. Đứa con đầu
tiên của hai người đã vì anh ta mà xảy mất…..”.

Vương Thúc lúc
này không còn điên rồ. Cô ta lấy tay phải nắm lấy cổ tay trái, cơ thể
hơi khom xuống, giống như phải chịu một nỗi đau quá lớn, miệng lẩm bẩm
những lời ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được: “Anh ấy
không làm như vậy, con của tôi, Mạc Đại Dũng…”.

“Nếu chỉ đơn giản là vậy, có thể cô sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng cô phát hiện ra một việc khiến một người phụ nữ vẫn luôn giữ tư tưởng truyền thống như cô không
thể chấp nhận nổi nữa. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên năm ngoái cô
đã thẳng thắn xin chuyển công tác, rời xa Mạc Đại Dũng”.

“Không,
không phải, không hề có chuyện này!” Vương Thúc hoảng sợ, tựa như một
chuyện đáng sợ nào đó đã bị lật mở vậy. Cô ta lao về phía Cung Khắc, hy
vọng bịt miệng anh lại, nào ngờ còn chưa tiếp cận được thì đã bị Đới
Minh Phong bắt giữ.

Đới Minh Phong kéo ống tay trái của Vương
Thúc lên, cổ tay đúng là có vết máu bầm lâu năm giống như bị vấy mực
vậy, không thể nào đánh tan. Đới Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn Cung
Khắc, ”Nguyên nhân gì vậy?”.

“Mạc Đại Dũng thích đàn ông.”

Cuối cùng Vương Thúc giống như một quả bóng da xẹp lép, ngồi gục xuống đất.

“Không phải quán bar mà là sàn nhảy.” Trước khi bị đưa đi, cô ta nới một câu.
Diệp Nam Sênh sau đó mới hiểu ra Vương Thúc đang nhắc tới địa điểm đầu
tiên Mạc Đại Dũng cứu mình.

Vì tồn tại động cơ phạm tội, Vương Thúc bị Đới Minh Phong sắp xếp đưa về phối hợp thẩm vấn.

Đới Minh Phong đi lo liệu, Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh đứng bên cạnh Cung Khắc, Hậ Đồ nhìn Cung Khắc với vẻ mặt sùng bái.

“902, khá đấy.” Diệp Nam Sênh nói. Cô biết, trước khi tới đây, Cung Khắc
cũng chỉ được đọc tài liệu về hoàn cảnh gia đình và xem ảnh Mạc Đại
Dũng như họ mà thôi.

Hạ Đồ khá hưng phấn, “Bây giờ chỉ còn đợi
Vương Thúc thừa nhận sự thực đã giết Mạc Đại Dũng là coi như chúng ta
phá xong vụ án này đúng không, thầy Cung?”

Cung Khắc không chú ý tới chuyện này. Anh sải rộng mấy bước, đi thẳng tới xưởng bánh mì phía bên kia đường.

“Hình như thầy Cung có phát hiện mới.” Hạ Đồ kéo Diệp Nam Sênh cùng đi theo Cung Khắc vào trong cửa hàng.

Đó cũng không phải là một tiệm bán bánh mì quá to. Hai dãy tủ kính được
bày thẳng hàng thẳng lối hai bên. Vừa vào cửa đã có một mùi ngọt ngào
thơm phức xộc vào mũi. Trong cửa hàng có nhân viên, nghe thấy tiếng mở
cửa, cô ấy ngẩng đầu lên chào, “Xin chào quý khách”.

“Ở tiệm này
loại bánh ngọt nào bán chạy nhất?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cung
Khắc, khiến Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh có chút bất ngờ.

Diệp Nam Sênh không thể hiểu nổi rốt cuộc Cung Khắc đang nghĩ gì.

Cô nhân viên chỉ cho Cung Khắc xem mấy loại, “Mấy loại này bán khá chạy ở cửa hàng em. Anh định mua cho bạn gái ạ?”.

Cô gái nhỏ băn khoăn nhì qua nhìn lại giữa Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh, không
dám chắc mình hỏi có đúng hay không. Lúc này, cửa một lần nữa được đẩy
ra, Đới Minh Phong dáng người thẳng tắp đi vào. Cô nhân viên mắt sáng
rực lên, “Hôm nay cửa hàng chúng em có chương trình, hóa đơn tới hai
trăm tệ sẽ được tặng thẻ vàng hai mươi tệ”.

Cái gì thế này? Đới Minh Phong vò đầu bứt tai, chẳng hiểu chuyện gì.

Đúng lúc ấy, Cung Khắc nói câu thứ hai: ” Người của Hán Uy Thiên Kiều tới đây thường mua loại nào?”.

“Họ không thường xuyên qua đây, chỉ có nhân viên thu ngân-Tiểu Từ của bên
đó là cuối tuần thi thoảng sẽ tới. Nhưng cũng phải nói thật, loại cô ấy
mua ăn không ngon, ngoài Tiểu Từ ra gần như không có ai mua. Nếu như
không phải vì bà chủ yêu cầu, chắc là bọn em đã bỏ loại này xuống giá từ lâu”.

“Tôi lấy mấy loại cô vừa nói, cả loại này nữa, mỗi loại
một chồng, cảm ơn.” Cung Khắc trả tiền rồi xách đồ đi ra, tất cả mọi
hành động đều rất lịch sự. Vì những động tác từ tốn của anh, hai chồng
hộp bánh điểm tâm đầy ắp ở trong tay anh cũng không còn quá khôi hài và
nổi bật.

Ngồi trong xe, Cung Khắc lấy loại bánh cô nhân viên nói không ngon ra nếm thử một miếng trước rồi lắc đầu, “Không ngon”.

“Thầy Cung, chúng ta tạm thời đừng có ăn uống được không, bàn về vụ án đã.
Những điều thầy nói ban nãy, làm sao thầy biết?” Đới Minh Phong ngồi
trên ghế lái phụ, huơ huơ tay với Cung Khắc ngồi ở ghế sau. Nói thật
không chỉ mình anh ấy, Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh ở trong xe cũng có thắc
mắc này.

Cung Khắc nhai nhai rồi nuốt món điểm tâm xuống, “Địa bàn của Hán Uy Thiên Kiều thế nào?”.


“Không tệ, cách đó hai con đường chính là khu vực tài chính kinh tế nổi tiếng
của Lâm Thủy, nhiều lãnh đạo. Ông chủ của họ nói các sếp đó cuối tuần
đều thích tới trung tâm của họ tập gym.” Hạ Đồ xen ngang. Cô chủ yếu làm về thông tin máy tính nhưng đầu óc cũng không kém máy tính là bao, khả
năng ghi nhớ cực siêu.

Cung Khắc gật đầu, “Các ông sếp chạy hai con đường để tới tập gym, nhưng liệu có chạy hai con đường chỉ để mua bánh mì không?”.

“Ý thầy là bánh mì nhà đó có vấn đề?” Đới Minh Phong nắm trúng trọng điểm, nhưng anh ấy cũng lập tức tự phủ nhận ngay, “Nhưng con đường đó cũng có khu dân cư, biết đâu chủ cửa hàng syu nghĩ về tiền thuê nhà nên chọn
địa điểm tại đó?”.

“Giải thích ổn, nhưng phải giải thích thế nào
về việc chủ cửa hàng kiên trì kinh doanh những món bánh cực tệ, không có lượng tiêu thụ như vậy?”.

Câu hỏi của Cung Khắc khiến Đới Minh Phong á khẩu.

Diệp Nam Sênh vẫn im lặng, giờ lên tiếng: “902, không phải anh định nói bánh mì đó giống như ám hiệu, còn người truyền tin và người nhận tin lần
lượt là người trong trung tâm thể hình và cửa hàng bánh mì?”.

Cung Khắc gật đầu. Anh cắn một miếng bánh ngọt trong một chiếc hộp khác, rồi gật đầu nói tiếp, “Bớt chút đường đi thì ngon”.

“Bà chủ cửa hàng chính là tình nhân của Mạc Đại Dũng!” Đới Minh Phong cũng
hiểu ra gì đó. Anh ấy cầm di động lên, liên hệ ngay với Công an quận để
điều tra Tiểu Từ-nhân viên thu ngân trong trung tâm thể hình và bà chủ
cửa hàng bánh.

Không bao lâu sau đã có thông tin phản hồi, tất cả đều như dự liệu của Cung Khắc.

Lúc đó, Cung Khắc đang mở chiếc hộp thứ sáu. Anh ăn một cách tao nhã, mỗi
hộp chỉ ăn đúng một miếng, ăn xong còn gật gù hoặc lắc đầu như đang đánh giá. Diệp Nam Sênh dần chịu không nổi nữa, “Này, 902, tôi biết anh là
‘thần cơ diệu toán’. Nhưng anh nói xem, mấy chuyện ban nãy trong trung
tâm thể hình làm sao anh biết. Đừng bảo với tôi là anh đoán!”.

Cung Khắc trầm ngâm giây lát, “Cũng gần như vậy”.

Hai người được giáo dục theo hai cách thức khác biệt khi kết hợp lại, ắt phải có một bên dựa vào

thứ gì đó để làm bên kia động lòng. Trong tài liệu cảnh sát có được về Mạc
Đại Dũng và Vương Thúc có ghi, Mạc Đại Dũng từng bị công an tạm giữ,
đồng thời cũng cùng thời gian ấy, Vương Thúc xin nghỉ công việc mới làm
chưa lâu. Cộng thêm ông chủ nơi Vương Thúc làm việc, Cung Khắc từng nghe nói đến một số thói xấu của hắn ta, quá trình hai người yêu nhau từ đó
hình thành.

“Vậy sau đó thì sao? Làm sao thầy Cung biết được Mạc
Đại Dũng có phụ nữ, lại còn là kẻ bạo lực gia đình?” Hạ Đồ cố gắng không để bản thân quá kích động, nếu không xảy ra tai nạn thì không phải
chuyện đùa.

“Cách ăn mặc”.

Từ những bức ảnh cảnh sát thu
thập được, Mạc Đại Dũng thích ăn diện, mà hai năm trước quần áo của
Vương Thúc vẫn rất giản dị. Hơn nữa trên tài liệu có ghi, trước khi quen biết Vương Thúc, Mạc Đại Dũng tính tình khá phong lưu, nên việc ngoại
tình sau khi kết hôn là hết sức bình thường.

“Còn về việc bạo lực gia đình thì nhận ra từ một bức ảnh khi Vương Thúc đi du lịch. Quần áo
cô ta mặc rõ ràng có điểm khác biệt với những người cùng chuyến ấy.”

Hạ Đồ cũng nhớ bức ảnh đó, chính cô ấy và đồng nghiệp còn tới tận nà Mạc
Đại Dũng để lấy. Thời tiết nóng bức, mọi người đều mặc quần áo ngắn tay, chỉ có mình Vương Thúc mặc quần áo dài tay. Lúc đó, tay phải của cô ta
đang nắm lấy cổ tay trái, nụ cười rấy khiên cưỡng.

“Vậy người đàn ông cuối cùng thì sao? Cái này thì em quả thực không liên hệ được với
chứng cứ nào.” Hạ Đồ vừa phấn khích vừa sầu não.

“Cái này tôi
đích thực chỉ suy đoán, vì trực giác nói cho tôi biết, cái chết của Mạc
Đại Dũng có liên quan đến việc anh ta thích đàn ông. Hơn nữa phản ứng
của Vương Thúc cũng đã xác thực suy đoán của tôi.”

Hạ Đồ huýt sáo một tiếng, “Thầy Cung ngầu thật!”.

Diệp Nam Sênh cũng cảm thấy Cung Khắc rất ngầu, nhưng mà…”Nhưng, 902, anh đói lắm à? mua nhiều vậy?”.

Diệp Nam Sênh nhìn mười hai chiếc hộp bị Cung Khắc bóc vỏ, mỗi loại ăn thử một chiếc. Anh đáp: “Tôi thích ăn đồ ngọt”.

Tiếng điện thoại vang lên đúng vào lúc mọi người trong xe đang cảm thấy quái
dị khi kết hợp thần thám với của ngọt lại làm một, chính Tiểu Vương ở
Công an quận gọi tới: “Đội trưởng Đới, anh bắt bọn em tìm con mắt xuất
hiện trên đường miếu Tam AmA, bọn em tìm được rồi, chính là con trai của Lý Tôn Nghĩa - người báo vụ 8-25”.

Có điều tình hình dường như hơi tệ, người đó đã chết.