Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 1 - Chương 47: Vết máu ra đi

Diệp Nam Sênh bước vào một cách thức làm việc rất kỳ lạ. Cô không chỉ đang
chạy đua cùng thời gian mà còn đang chạy đua cùng cán bộ nhân viên trong cả Công an thành phố Thanh Xuyên.

Số lượng cảnh sát của Công an
Thanh Xuyên xưa nay luôn được ước tính theo hướng bảo mật, mặc dù mới
quá hàng trăm, nhưng cộng thêm nhân viên các bộ phận pháp chứng và kỹ
thuật, thì đủ thấy số lượng người trong Công an Thanh Xuyên được huy
động vào vụ án này lớn như thế nào.

Quay đầu lại nhìn Diệp Nam
Sênh đang tập trung tinh thần giải phẫu thi thể nam giới trên bàn giải
phẫu, trợ thủ bên cạnh chỉ có mình Hạ Đồ và một Lư San rất không tình
nguyện khi phải trợ giúp cô, đội quân tóc dài tổng cộng có… ba người.

“Tổ pháp y Thanh Xuyên cũng giỏi có tiếng. Tôi cảm thấy so với việc bọn tôi ở đây cùng cô giải phẫu lần hai, chẳng bằng ra ngoài tìm xem còn manh
mối nào bị bỏ sót không.”

“Lưỡi dao chia tách.” Diệp Nam Sênh làm như không nghe thấy lời của Lư San, giơ tay về phía cô ta. Ngày Lư San
cùng Hạ Đồ tới Thanh Xuyên, cô đã giật mình. Là một người con gái, Diệp
Nam Sênh cũng như những người bình thường, phản cảm với những ai hằng
ngày đong đưa xung quanh, dòm ngó tới người đàn ông của mình, nhưng đồng thời cũng thấy may mắn vì có thêm một trợ thủ.

Thấy mình bị lờ đi, Lư San chau mày theo bản năng, “Diệp Nam Sênh, cô đã nghe thấy ý kiến của tôi chưa?”

Nhận được lưỡi dao, Diệp Nam Sênh chậm rãi rạch lớp da ấy ra. Cô tập trung
tinh thần như đang tìm kiếm gì đó, im lặng đúng một phút, một chi tiết
cuối cùng cũng đã được cô phát hiện ra. Biểu cảm vui sướng xuất hiện
trên gương mặt Diệp Nam Sênh. Cô bắt đầu khâu lại.

Động tác của
cô thuần thục nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã khâu xong. Cô cúi chào ba
thi thể nằm song song nhau rồi quay người nói với Lư San: “Tổ pháp ý
Thanh Xuyên đúng là giỏi, nhưng nếu so sánh thì khả năng trinh sát hình
sự của họ có vẻ mạnh hơn một chút. So với việc thách thức lĩnh vực tôi
không sở trường, cứ đi tìm điểm đột phá ở lĩnh vực mình nắm rõ, cảnh sát Lư không nghĩ rằng sẽ thích hợp hơn sao?”

Biểu cảm của Diệp Nam Sênh khiến Lư San sửng sốt: “Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế, có phát hiện thật sao?”

Diệp Nam Sênh cười vô cùng tự tin, “Đúng là trùng hợp như vậy đấy.”

Đó là bản báo cáo khám nghiệm tử thi miêu tả tỉ mỉ nhất mà Diệp Nam Sênh
từng viết, trong báo cáo ngoài việc khẳng định những điểm mà bộ phận
pháp y Công an Thanh Xuyên đã thực hiện, có một phát hiện mới cực kỳ
quan trọng, hoặc nên nói đó là kết luận.

“Hung thủ cao khoảng 1
mét 65 đến 1 mét 70, là một người thuận tay trái, rất có thể có quen

biết với nạn nhân, hơn nữa còn có một đặc điểm là khớp cánh tay trái của người này bị biến dạng, suy đoán nguyên nhân có thể do phong thấp hoặc
bị thương.”

Dưới yêu cầu của Diệp Nam Sênh, buổi chiều ngày thứ
hai sau khi vụ án thứ ba xảy ra, cũng tức là một tiếng sau khi Diệp Nam
Sênh hoàn thành báo cáo khi được phê chuẩn cho phép tiến hành khám
nghiệm tử thi, đội trọng án Công an Thanh Xuyên đã triệu tập một cuộc
họp đột xuất. Người tham gia không nhiều, cùng lắm chỉ bằng một phần ba
số người trong đội trọng án. Có thể thấy, đây không phải là một cuộc họp được bọn họ coi trọng, Diệp Nam Sênh cũng sớm đoán ra.

Cô cũng
đoán được khi mình đưa ra kết luận này sẽ nhận được cái nhìn phản cảm
của những pháp y tại đây, thế nên khi nhìn thấy nữ pháp y họ Phương
chuẩn bị đứng dậy phản bác, Diệp Nam Sênh đã tiện thể đi tới trước mặt
pháp y Phương, kéo cô ta rời khỏi chỗ.

“Pháp y Phương, cảm ơn cô, hãy hợp tác với tôi tái hiện lại tình tiết vụ án nhé.” Diệp Nam Sênh
bình tĩnh nắm tay pháp y Phương. Thái độ này của cô khiến cô ta không
thể bùng nổ, đành phải cùng Diệp Nam Sênh đứng lên trước.

“Trước
tiên giải thích vì sao hung thủ là người thuận tay trái.” Diệp Nam Sênh
cầm một tập tài liệu trên bàn lên, cuộn thành hình ống nhỏ, nắm trong
tay coi như con dao.

“Hung khí được phát hiện trong tay nghi phạm Cung Khắc là một con dao dài khoảng 20cm, còn được chứng thực trên đó
có dấu máu của ba nạn nhân.” Cô nói, “Cuộn giấy trong tay tôi dài tương
đương với lưỡi dao nên tôi coi nó là hung khí. Hung thủ lúc đó đã giết
ba nạn nhân như thế này.”

Cô đứng phía sau Phương Ái Minh, tay
trái cầm dao, đầu tiên xoay ngược tay, đưa ra phía trước người Phương Ái Minh, “đâm” một nhát vào ngực, sau đó cổ tay dùng lực, ép Phương Ái
Minh vào tường.

Vì động tác của Diệp Nam Sênh rất đột ngột, trước đó Phương Ái Minh không hề có sự chuẩn bị nên đầu cô ta đập rầm một cái vào tường, là đập thực sự, không hề giả vờ. Mắt Phương Ái Minh tối sầm
xuống, cô ta định chửi mắng.

Nhưng Diệp Nam Sênh lại xin lỗi cô
ta trước, còn cảm ơn sự hợp tác của cô ta, khiến Phương Ái Minh dù thật
sự muốn nói gì cũng không tiện mở lời. Trở về chỗ ngồi, cô ta vò đầu,
bực bội nói: “Cô miêu tả hung thủ giết người như thế nào là như thế ấy
sao, có chứng cứ không?”

Diệp Nam Sênh tự tin gật đầu. Cô bật máy chiếu lên, cùng với đó là sự xuất hiện của một bức ảnh chụp lớp cắt
lồng ngực bị mổ phanh ra. “Vết thương của ba nạn nhân có hướng đi thống
nhất, đều từ bên phải cơ thể đâm sâu vào phía trái cơ thể. Đây là kết
quả điển hình của thói quen dùng tay trái.”

“Vậy nếu dối phương
đột kích nạn nhân từ phía trước thì sao?” Một cảnh sát hình sự trước đó
đang ngủ gật, bây giờ đã có tinh thần.

Diệp Nam Sênh trước sau
thay đổi hai kiểu tư thế, “Anh có thể thử xem, phàm là những người quen
dùng tay phải, bất luận họ đâm từ phía trước hay tập kích phía sau, vết
thương cũng đi theo hướng ngược lại.”

Người cảnh sát thử mấy lần
liền, phát hiện đúng như Diệp Nam Sênh nói, thế là cậu ta gật gù, cũng
không còn nhìn Diệp Nam Sênh bằng ánh mắt khinh thường nữa. Nhưng cậu ta vẫn không hiểu, “Vậy làm sao chắc chắn họ bị người quen sát hại?”

Diệp Nam Sênh cũng đã chuẩn bị từ trước, “Đầu tiên, cả ba nạn nhân đều bị
công kích từ sau lưng. Tình huống này đa phần là do hai bên thân thiết.
Đương nhiên cũng có thể là người lạ nhân lúc nạn nhân không đề phòng.
Nhưng mọi người nghĩ mà xem, ở một nơi mà đồng bọn liên tiếp bị sát hại, khả năng nạn nhân sẽ cùng người lạ đi đến một góc khuất là bao nhiêu?”

“Rất nhỏ!” Cô tự hỏi tự trả lời một cách đanh thép.

Phương Ái Minh mặc dù không được coi là lãnh đạo của tổ pháp y Thanh Xuyên
nhưng cũng là một trong số những pháp y phụ trách chính trong vụ án này. Cô ta dĩ nhiên không muốn nhìn thấy vụ án đã qua tay mình còn manh mối
sót lại. Cô ta hỏi: “Sao có thể chắc chắn bị tập kích từ sau lưng?”

Diệp Nam Sênh di chuột, màn hình cũng chuyển sang slide ảnh tiếp theo, lần lượt là lưng của ba nạn nhân.

“Ngoài vết thâm tím rải rác trên lưng thì không hề có vết xước hay vết chém
.”Cô ngừng một chút, dường như đang cho mọi người thời gian suy nghĩ,
sau đó mới nói tiếp: “Hãy nhớ lại hoàn cảnh của ba nạn nhân trước khi
chết và tư thế của họ khi được phát hiện. Ngồi trong góc tường. Thử nghĩ mà xem, nếu hung thủ tấn công nạn nhân từ phía trước, nạn nhân nên làm
thế nào?”

“Chống lưng vào tường!” Người nói là cậu cảnh sát ban nãy.

Diệp Nam Sênh gật đầu, “Nếu là như vậy, từ tư thế đứng cho tới khi ngồi
xuống mà lưng không bị cọ sát, không có vết xước thì rõ ràng không hợp
lý. Huống hồ, nếu đúng là công kích từ trước mặt thì nạn nhân không thể
không phản kháng.”

“Vì sao từ phía sau nạn nhân cũng không phản
kháng?” Cậu cảnh sát tiếp tục hỏi. Người trả lời lần này là Phương Ái
Minh, “Vì sau khi gáy chịu một lực đập rất mạnh, đã xuất hiện hiện tượng rung não, rồi hôn mê.”

Thấy kết luận của mình được khẳng định,
Diệp Nam Sênh thở phào. Cô nghe thấy Phương Ái Minh tiếp tục nói: “Bác
sỹ Diệp, tôi nghĩ cô nói điểm liên quan tới khuỷu tay của hung thủ là vì phản ứng thể sống ở nách phải của nạn nhân nam đúng không?”

“Đúng vậy.”

Phương Ái Minh gật đầu, “Chỗ đó tôi cũng chú ý tới, có điều trên người hai
người nạn nhân khác không có, tôi nhất thời không nghĩ tới chuyện chỗ đó lại có tác dụng mấu chốt trong việc đoán định hung thủ như vậy. Làm sao cô biết khuỷu tay của hung thủ biến dạng?”

Diệp Nam Sênh nhún vai, “Hồi năm thứ ba học môn giải phẫu, vừa hay gặp phải tình huống này.”

Cuối cùng Diệp Nam Sênh giải thích suy đoán của mình về chiều cao của hung
thủ. Nạn nhân nam đó cao khoảng 1 mét 80, vết thương trí mạng thể hiện
góc độ đi lên, còn hai nạn nhân nữ có chiều cao khoảng 1 mét 60 thì vết
thương lại có góc hướng xuống. Theo công thức tỷ lệ chiều cao từ đó suy
luận được chiều cao của hung thủ.

Ngày tới đón Cung Khắc, trời bỗng âm u, có những hạt mưa rả rich rơi xuống. Diệp Nam Sênh che ô đứng trước cánh cổng đen xì đợi người đó bước ra.

Hạ Đồ và Lư
San đứng bên cùng đợi với cô. Trước đó một ngày, sau gần 36 tiếng đồng
hồ, cuối cùng Hạ Đồ đã phá giải được loại virus tấn công trung tâm dữ
liệu di động, hơn nữa còn trả lại số liệu cho di động và mạng của Cung
Khắc, chứng thực được trong bốn ngày đó, đúng là có cuộc điện thoại gọi
đến máy anh vào giờ ấy.

Nếu chỉ đơn giản là vậy, Cung Khắc có lẽ
còn chưa được phóng thích dễ dàng. Thực tế lầ chuyện này phải nhờ cậy
nhiều vào Diệp Nam Sênh. Chính cô cuối cùng đã nhớ ra bộ quần áo bị
chứng minh là có sợi vải trùng khớp với sợi vải trong ngón tay nạn nhân
nữ của Cung Khắc, ngày vụ án thứ hai xảy ra, đang được mang ra tiệm giặt khô, vì trước đó nó bị ướt bởi nước hoa quả của Đông Đông.

Sauk hi ghi chép ở tiệm giặt khô được chứng thực, cuối cùng Diệp Nam Sênh đã nhận được tin hôm nay họ sẽ thả Cung Khắc.

Cô có phần kích động, đứng trước cửa mà nhấp nhổm không yên. Điệu bộ của
cô khiến Hạ Đồ buồn cười, nhưng cô ấy rất thông cảm, dù sao thì việc bị
hàm oan là kẻ giết người cũng không phải chuyện nhỏ.

Cánh cửa đột ngột bật mở vào lúc cả ba không ai chuẩn bị trước. Là một cánh cửa chạy bằng bánh xe, mở hé ra một khe hẹp từ bên cạnh, sau đó chạy từ từ như
một cụ già lọm khọm.

Biểu cảm mừng rỡ của Diệp Nam Sênh đóng băng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hình Bân. Cô không thèm chào hỏi anh ta mà
đi thẳng về phía Cung Khắc, kéo anh ra.

“Anh tránh xa anh ta ra,
anh ta chẳng tốt đẹp chút nào, chỉ muốn thấy anh gặp chuyện.” Dường như
không hề có ý tránh né Hình Bân, Diệp Nam Sênh nói thẳng với Cung Khắc.
Hình Bân cũng không giận dữ, ngược lại ghé sát tới hỏi Diệp Nam Sênh:
“Tôi làm chuyện gì xấu mà cô đánh giá tôi như vậy?”

“Xì!” Diệp
Nam Sênh hừ lạnh, “Tạm thời chưa kể tới việc thân là bạn bè anh không

nên giậu đổ bìm leo, ngồi nhìn Cung Khắc gặp chuyện ầm ĩ. Thân là cảnh
sát, anh không đuổi theo sự thật, suýt chút nữa tạo ra một vụ án oan
sai. Chỉ hai việc này thôi, anh có được tính là người tốt không?”

“Thôi được rồi. Cung Khắc, đều tại cậu cả, mà bây giờ trong mắt chị dâu, tôi
có hình tượng này.” Hình Bân đút tay vào túi làm mặt quỷ với Cung Khắc,
không còn điệu bộ nhỏ nhen thích ghen ăn tức ở khi ở bệnh viện nữa.

Diệp Nam Sênh hơi mơ hồ.

Cung Khắc xoa đầu Diệp Nam Sênh, “Hình Bân không tệ vậy đâu.”

Trên thực tế, từ sau khi Cung Khắc bị bắt giam và trở thành nghi phạm, Hình
Bân cũng âm thầm chăm sóc anh rất nhiều. Diệp Nam Sênh có thể thuận lợi
tham gia vào việc điều tra vụ án, đứng ở trong, Hình Bân cũng có công
lao không nhỏ.

Diệp Nam Sênh không tin, “Thật hay giả vậy?”

“Anh có bao giờ nói dối không?” Cung Khắc lại xoa đầu cô. Với thân phận bạn
học, trong vụ án này, Hình Bân bị cảnh cáo phải né tránh, thế nên rất
nhiều chuyện cậu ấy cũng không tiện ra mặt. Còn về việc để Diệp Nam Sênh giúp anh thanh minh sự trong sạch, Cung Khắc trước đó đã có lời với
Hình Bân.

Khi ấy, Hình Bân còn nói với vẻ rất không vui, “Cung Khắc, bao nhiêu năm như vậy mà cậu vẫn xem thường tôi.”

“Không phải. Chỉ là tôi biết, cô ấy muốn làm chuyện này nhất.” Lúc đó Cung Khắc đã nói như vậy.

“Nam Sênh, cảm ơn em.” Cung Khắc nói với cô.

Diệp Nam Sênh hơi giận, cảm giác như mình đã sốt ruột phí hoài một trận.
Nhưng Cung Khắc không cho cô giận dỗi quá lâu đã kéo cô cùng ngồi lên xe cảnh sát của Hình Bân.

Có một chuyện mà anh nghĩ mãi không hiểu. Đó chính là người gài bẫy tinh vi, dường như nhất định phải dồn anh vào đường chết đó tổng cộng đã gọi bốn cuộc, nhưng nạn nhân thì chỉ có ba,
vậy cuộc điện thoại thứ ba được gọi tới với mục đích gì? Không thể là vô duyên vô cớ.

Mang theo những nghi hoặc này, cả đoàn người lái xe đi về phía địa điểm hẹn gặp của cuộc điện thoại thứ ba – Đường Tây Uyển nằm giữa đường Tây Hoàn 2 và số nhà 65 đường Hưng Đông.

Trong
màn mưa, con đường Tây Uyển im ắng như một đứa trẻ, người và xe đều thưa thớt, có thể nhận ra là một khu vực không mấy phát triển. Xe còn chưa
đi tới số 1030, Cung Khắc bỗng kêu dừng lại.

Xe đỗ bên đường. Anh xuống xe, đi về phía một ngõ nhỏ bên cạnh đường. Đó là một con hẻm bẩn
thỉu dơ dớp, không hôi thối nhưng ngập đầy rác thải sinh hoạt như những
hộp cơm bằng nhựa dùng một lần.

Cung Khắc chỉ đi vài bước đã dừng lại bên một khoảnh trống. Chỗ đó cũng chất đầy những chiếc hộp nhựa màu trắng như những chỗ khác. Có điều, điểm khác biệt là đống màu trắng này giống như từng bị thứ gì đè lên vậy.

Hình Bân đi theo ngồi sụp
xuống, sau đó gật đầu, “Cung Khắc, xem gia cảm giác của cậu là đúng,
hung thủ có vẻ như đã gây ra bốn vụ án.”

Chỉ có điều, thi thể thứ tư này dường như đã mọc chân bò đi…